Cuộc nói chuyện riêng của Phương Minh Viễn và Thành Nghi chỉ duy nhất nhấn mạnh một điểm đó chính là không cần làm ầm ĩ, nhưng nhất định phải đòi được lẽ phải! Sở dĩ có thái độ như vậy, là do Phương Minh Viễn cũng có suy nghĩ của chính mình.
Tuy rằng hắn và Lưu Dũng cùng ở đại học cộng tế Hoa Đông là cùng một thành phố với đại học Thân Hoa, tuy hắn có thể bố trí người bảo vệ theo sau đảm bảo an toàn cho hai người, nhưng tục ngữ có câu, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Là một trường đại học nổi danh cả nước, trong đại học Thân Hoa khẳng định không thiếu con cái các quan lớn, đại gia, cũng có rất nhiều lưu học sinh ngoại quốc, trong đó đúng là không ít con sâu làm rầu nồi canh, giáo viên giống tên Tuân Ngân Hải đem người ngoại quốc coi là Thượng đế khẳng định chẳng phải số ít. Mà Phương Minh Viễn nghĩ, tuy rằng vào đại học nhưng chắc chắn cũng sẽ không thường ở lại Thượng Hải, nói như vậy, Phương Minh Viễn không thể không suy xét vấn đề an toàn ở trong trường học của Triệu Nhã và Phùng Thiện. Nếu Tuân Ngân Hải dám đụng vào nòng súng đang giương, Phương Minh Viễn cũng chẳng ngại lấy hắn mà giết gà dọa khỉ! Tin rằng trải qua một lần náo loạn như thế, các giảng viên và lãnh đạo thân hoa đại học đối với Triệu Nhã và Phùng Thiện sẽ an toàn hơn.
Mà chỉ cần lãnh đạo khoa và lãnh đạo trường đại học thân hoa để ý tới chuyện này, như vậy khi gặp phiền toái lớn, Phương Minh Viễn cũng sẽ biết được sớm nhất.
Còn chuyện liệu trong đại học Thân Hoa có người hận hắn đến tận xương tủy hay không, Phương Minh Viễn căn bản là không để tâm, mọi chuyện hắn làm đều đúng cả. Nếu đại học Thân Hoa có một số người không coi hắn ra gì, hắn cũng không ngại ngần gì mà cho người đó mấy cái bạt tai. Cùng lắm thì đưa mấy người Triệu Nhã chuyển ra khỏi đại học Thân Hoa, khả năng của Phương gia bây giờ, đừng nói là trường trong nước, chứ trường danh giá quốc tế cũng có thể sắp xếp được.
Cho nên, trong quá trình bàn bạc với Lý Lương Ngọc, Thành Nghi trong lòng vô cùng điềm tĩnh, hơn nữa, một bước cũng không nhường. Đồng thời, trong lòng không khỏi có chút khinh miệt với Lý Lương Ngọc, đường đường là phó hiệu trưởng đại học Thân Hoa kiêm Đảng ủy viện triết học, ở trong giới giáo dục Hoa Hạ cũng là người nổi tiếng, thế mà nhân phẩm của cậu em vợ thật sự là quá không ra gì! Hơn nữa bao che khuyết điểm cũng là chuyện thường tình của con người nhưng cũng phải có chừng mực thôi chứ, bao che vô lý không có nguyên tắc, người ta phải gọi là cố ý bao che!
-Chủ nhiệm Thành, mấy vị không cần phải khinh người quá đáng, chúng tôi đã quyết định cho Tuân Ngân Hải nhận xử phạt hành chính nặng rồi, các vị còn không hài lòng nữa! Rốt cuộc muốn thế nào!
Lý Lương Ngọc mặt giận dữ nói.
-Hiệu trưởng Lý, luật sư chúng tôi lên tòa án có một nguyên tắc, xử hình phạt cũng thích ứng với nguyên tắc. Nói cách khác, hình phạt nặng nhẹ, phải làm cho những phần tử phạm tội đi gánh trách nhiệm hình sự thích đáng. Nếu không đạt được điểm này thì phán quyết là không hoàn mĩ, không có công bằng. Phán nhẹ là bất công thứ hai, phán nặng là làm cho người bị tình nghi chịu bất công. Hiệu trưởng Lý, nếu hôm nay không có đương sự bên tôi cản lại, chỉ sợ gian phòng ký túc xá kia giờ tu hú chiếm tổ chim khách! Mà đương sự tôi vốn là ở trong phòng mình mà bị đuổi ra! Hơn nữa Tuân Ngân Hải sau khi bị cản còn muốn uy hiếp đuổi học đương sự tôi, đó là hành vi tồi tệ, không ngờ chỉ muốn xử phạt hành chính thôi! Điều này thật sự làm người khác không thể tưởng tượng được!
Khổng Lập liên tục lắc đầu nói:
- Hiệu trưởng Lý, giờ bên tôi thật sự không thể đồng ý, như vậy chỉ có thể mời thầy chuẩn bị thủ tục chuyển trường. Năm triệu bên tôi quyên tặng có thể bỏ qua, nhưng chúng tôi sẽ giữ ý kiện tòa án khởi tố bên thầy tội nhục mạ đương sự tôi, có ý đồ công kích bạo lực, uy hiếp kỳ thị và có hành vi vi phạm quyền lợi của thân nhân.
-Bên tôi còn muốn truy cứu các ông tội làm bị thương viên chức của chúng tôi nữa chứ? Còn kì thị nhân thân là chuyện gì?
Lý Lương Ngọc tức giận phản bác.
Khổng Lập lắc đầu, thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Được rồi , được rồi, tôi sẽ tốn chút công giải thích cho hiệu trưởng thấy. Đầu tiên, các viên chức của thầy, tuy rằng đã bị đánh trúng, điểm này không cần hoài nghi, nhưng tôi có thể khẳng định rằng bọn họ chỉ bị thương nhẹ, tiếp theo, bên tôi chính là đang lúc phòng vệ, đừng nói là vết thương nhẹ, đến đánh trọng thương cũng không phạm pháp luật; thứ ba, chủ nhiệm Tuân luôn mồm nói vì giúp các thầy tìm ký túc xá cho thầy giáo nước ngoài, được rồi, coi như là ông ta vì chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo, như vậy quốc gia có qui định nào là thỏa mãn nhu cầu của người ngoại quốc là có thể xâm chiếm tài sản người trong nước vô điều kiện không? Chẳng lẽ nói, ở đại học Thân Hoa, người ngoại quốc lại tôn quý hơn người trong nước à?
-Luật sư Khổng, trường tôi trước giờ không có quy định đó! Hành vi như vậy chỉ có thể là hành vi cá nhân chủ nhiệm Tuân!
Hứa Nam Thượng lập tức nói như đinh đóng cột!
-Không sai! Trường chúng tôi luôn luôn đối xử bình đẳng với người ngoại quốc, tuyệt đối không có quy định như luật sư Khổng vừa mới nói!
Hoàng Quan Chính cũng lập tức tỏ thái độ.
Chụp mũ thế này thật quá độc ác, tuy rằng nói, tất cả mọi người đều hiểu, hiện trạng xã hội bây giờ, nhưng hiện trạng xã hội là một chuyện, công khai thừa nhận hay không lại là một chuyện khác!
Nếu Khổng Lập vu khống như vậy, đối với danh dự đại học Thân Hoa mà nói, quả thật là có tính chất đả kích lớn. “Người Hoa và chó không được phép vào”, đây là nỗi đaucủa người dân Hoa Hạ gần mấy trăm năm nay, nếu ai dám khơi vết sẹo này lên thì người đó cứ chờ mà bị chết ngập bỏi nước bọt đi!
Lý Lương Ngọc trong lòng bực tức, chiêu thức ấy của Khổng Lập thật quá độc ác, tuy rằng nghe thì giống như đối phương đang nhường bước, năm triệu quyên tặng kia đều bỏ qua, nhưng việc này nếu lan truyền ra ngoài, lên tòa án, đại học Thân Hoa còn mặt mũi nào cầm năm triệu kia mà không trả chứ? Đây chẳng phải là càng thêm tội danh lấy tiền mà gây sự tình sao.
-Có phải đang lúc phòng vệ hay không, luật sư Khổng nói không tính, đúng pháp luật mới tính!
Lý Lương Ngọc tránh khó chọn dễ nói.
Khổng Lập không nói gì nhún vai, cầm lấy tập hợp đồng trong tay vỗ vỗ nói:
- Căn cứ hợp đồng phía tôi, phòng ký túc xá bên tôi có quyền sử dụng trong bốn năm. Sáu viên chức trường ta cưỡng ép đuổi đương sự bên tôi ra ngoài. Để bảo vệ bốn sinh viên mới thi đại học bên tôi an toàn, bảo hộ hợp pháp tài sản không chịu xâm hại bạo lực, tôi không cho rằng đánh bọn họ có gì sai. Hiệu trưởng Lý, đã không muốn ở thì cũng đừng làm cho người khác đi, ông cha đã dạy bảo vậy rồi! Nếu một số người muốn đổi trắng thay đen, chúng tôi cũng không ngần ngại mà làm rập theo khuôn cũ một lần.
-Anh!
Lý Lương Ngọc giận giữ, đập bàn đứng dựng lên nói:
- Muốn uy hiếp tôi sao?
-Thế nào mà là uy hiếp? Đến lúc đó khẳng định lại sẽ xử phạt hành chính với lỗi nặng!
Khổng Lập giơ hai tay, vẻ mặt vô tội nói. Đừng nói Lý Lương Ngọc chỉ là phó hiệu trưởng, trước phó viện trưởng và phó viện trưởng tòa án đập bàn, thổi râu trừng mắt y đều chứng kiến qua, còn thế sợ cậu sao? Càng không cần nói, hiện giờ phía mình hoàn toàn chiếm lý lẽ. Y cũng không tin, quan tòa chính là nói tới Thành Ủy và Ủy ban nhân dân Thượng Hải, họ còn có thể vì một cán bộ trường học cấp phòng đi đắc tội Tôn Chiếu Luân à?
-Luật sư Khổng, hiệu trưởng Lý, hai vị xin bớt giận, xin bớt giận, anh ấy không phải đang thương lượng thế nào thỏa đáng để giải quyết vấn đề này sao. Thương lượng, đương nhiên là phải thương lượng, hai vị cứ châm chọc vậy không thể giải quyết vấn đề được đâu!
Hứa Nam Thượng vội vàng đứng dậy, hòa giải nói:
- Chủ nhiệm Thành, anh cũng có lời đi?
Thành Nghi bắt hai tay trước ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Chủ nhiệm Hứa, chuyện này Tổng giám đốc Tôn đều đã biết, vô cùng tức giận. Đã có lệnh tôi nhất định phải làm . . . đòi lại công lý. Tôi chỉ là Phó chánh văn phòng nho nhỏ thôi, Tổng giám đốc Tôn đã ra lệnh xuống dưới, đương nhiên phải làm thôi! chỉ là xử phạt hành chính, chủ nhiệm Hứa có thấy Tổng giám đốc Tôn vừa lòng được không?
Kỳ thực, Tôn Chiếu Luân không hề biết chuyện này, nhưng sự việc liên quan tới Phương Minh Viễn, Thành Nghi tin tưởng nếu anh ta biết cũng sẽ không trách tội bản thân.
Lần này không chỉ có Hứa Nam Thượng và Hoàng Quan biến sắc, mặt Lý Lương Ngọc cũng liền biến sắc. Không sai, đại học Thân Hoa là đại học hàng đầu quốc gia, làm phó hiệu trưởng của đại học này, địa vị xã hội của Lý Lương Ngọc đương nhiên không thường, nhưng so với người đứng đầu chuỗi siêu thị Carrefour thì bọn họ chẳng là cái thứ gì. Sự giận dữ của Tôn Chiếu Luân nếu chỉ đổi lại là một loại xử phạt hành chính thì đó không gọi là đền tội mà chính là làm bẽ mặt ông ta!
Lý Lương Ngọc suy sụp ngồi xuống ghế, sau một lúc lâu mới nói:
- Tuân Ngân Hải bị giáng chức, phạt hành chính nặng, lưu lại xem xét một năm, và chịu nhận lỗi trước mặt bên ông, như vậy là được rồi chứ?
Thành Nghi và Khổng Lập thấp giọng trao đổi:
- Cho dù có nhận lỗi trước mặt, đương sự bên ta cũng không có hứng thú. Mời hiệu trưởng Lý để ông ta viết hẳn một bản kiểm tra nhận thức đi, rồi xét lại một lần nữa. Từ lãnh đạo trường phê duyệt rồi giao lại cho chúng ta. Nếu chủ nhiệm Tuân có thể nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình và thay đổi triệt để lời nói thì việc này dừng ở đây. Nếu chủ nhiệm Tuân vẫn không biết hối cải, còn muốn động tay động chân thì chúng ta đưa lên tòa án tính sổ sau!
Ba người Lý Lương Ngọc không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, mấy người Thành Nghi không tiếp tục khăng khăng như thế nữa, càng không có ý định đem việc này cho truyền thông biết, thế này có thể nói một câu, coi như là có giải thích rồi.
-Chủ nhiệm Thành, nếu anh ta không biết sửa lỗi sai, trường chúng tôi nhất định sẽ đuổi anh ta khỏi trường!
Lý Lương Ngọc cắn răng nói. Tuân Ngân Hải lúc này gặp phải phiền toái lớn như vậy, cho dù lúc này y vẫn yên ổn, nhưng sau này danh dự cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu Tuân Ngân Hải vẫn không nói, cho dù bản thân y là em vợ đi chăng nữa ông ta cũng không có nghĩa vụ gì mà hủy đi tiền đồ của chính mình!
Để xem y làm được gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...