Trùm Tài Nguyên

Như vậy, chúng tôi tạm thời đưa ra vài điều kiện, nội dung cụ thể còn có thể bàn bạc lại, nhưng nguyên tắc cơ bản thì không thay đổi!

Phương Thắng nhìn khắp tám người ngồi đó nói.

Điều kiện nghe ra có chút khắt khe, trong đó Phương gia được hưởng đặc quyền, nhưng những người ngồi đó đều hiểu, Phương gia như vậy cũng là bất đắc dĩ. Trong hội liên hiệp tương lai, Phương gia rõ ràng nằm trong thiểu số, hơn nữa bọn họ tám xí nghiệp đây, nói là tám nhà, nhưng một số lúc, lại hoàn toàn có thể trở thành một nhà, nếu không ra quy định như vậy, mà chỉ để thiểu số phục tùng đa số, thì sau này Phương gia chắc hẳn sẽ bị xí nghiệp nhà nước nuốt toàn bộ cả da lẫn xương.

Phương gia cũng không phải Phật lấy thân mình cho cọp ăn, dĩ nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra! Một phiếu quyền bác bỏ này là điều cần thiết!

- Quản đốc Phương, còn một điều này nữa?

Chu Trữ sau một lúc cân nhắc, cười nói:

- Nếu như Phương gia rời khỏi, có phải hội liên hiệp sẽ tự động giải thể?

Tất cả kỹ thuật đều ở viện nghiên cứu kỹ thuật, cũng chính là trong tay Phương gia. Nếu như Phương gia rời khỏi, đã không còn việc trao quyền kỹ thuật này, những người tham gia hội liên hiệp này còn có gì nữa? Hoa Hạ sớm đã có hội liên hiệp Hoa Cương của nhà nước, mặc dù nhiều lúc, đó cũng chỉ giống như một pho tượng mà thôi.

Pavlovskyđứng lên nói mấy câu, người phiên dịch bên cạnh nói:

- Ông Pavlovsky nói, điểm này không cần phải nghi ngờ, dĩ nhiên, nếu các vị tiếp tục duy trì, cũng không có vấn đề gì, nhưng viện nghiên cứu kỹ thuật rời khỏi, tất nhiên sẽ thu hồi việc trao quyền kỹ thuật!

Bọn Quách Đắc Cương thầm xem thường, mang theo một người nước ngoài đúng là có lợi, có lời bàn nào quá khích, những người phía mình cũng cầm chắc không làm gì được ông ta. Người nước ngoài mà, sẽ không hiểu chuyện đạo lý Hoa Hạ, họ chỉ hiểu một là một, hai là hai, lòng ngay dạ thẳng. Nếu như anh vì chuyện này mà so đo với Phương gia, e rằng người ta cho rằng anh không biết nhìn đại cục, lòng dạ hẹp hòi.


Chu Trữ nhún vai, câu trả lời này tuy rằng có chút thẳng thắn quá, nhưng cũng không vượt ra ngoài dự đoán của y.

Trong phòng tĩnh lặng lại, tất cả mọi người suy xét đề nghị của Phương Minh Viễn.

Dư Phong không nhúc nhích quan sát mọi người, trong lòng cũng cân nhắc thiệt hơn.

Lợi ích của việc gia nhập hội liên hiệp đã quá rõ ràng. Ít nhất có thể đảm bảo tám xí nghiệp bọn họ đều thắng lợi trở về, hơn nữa tiền chuyển quyền bảy loại kỹ thuật toàn bộ đều trở thành phí đầu tư kỹ thuật mới, ngoài phát triển nghiên cứu kỹ thuật mới, bọn họ còn có thể theo lẽ thường đạt đuược việc chuyển quyền, không cần lo vấn đề danh ngạch mà bị loại. Phương án này, đừng nói là sau này Phương gia còn có thể đề ra kỹ thuật mới, cho dù không được, bọn họ cũng không chịu thiệt!

Về việc thành lập công ty xuất khẩu, qua đề nghị của Pavlovsky vừa rồi và thái độ của bọn Chu Trữ, Dư Phong, xem ra việc này cũng không phải cái gì ghê gớm, dù sao thì sản phẩm mà nó đại diện cũng có giới hạn rất ít chứ không phải là tất cả sản phẩm của tám doanh nghiieepj này. Lợi nhuận thép đặc biệt tuy rằng cao, nhưng sản lượng cũng không thể so với thép thô được. Hơn nữa trong thời gian đầu, sản phẩm các xí nghiệp chắc chắc để đáp ứng nhu cầu trong nước là chính, chỉ có thể giao cho công ty xuất khẩu một lượng có hạn.

Nhưng đối với tập đoàn Kinh Cương, tập đoàn Hải Bảo và tập đoàn Vũ Cương dẫn đầu các nhà mà nói, gia nhập hội liên hiệp, e rằng cảm thấy việc xuất khẩu chung như vậy, dĩ nhiên không thể vừa lòng.

Bọn họ cũng là tiến thoái lưỡng nan, nếu không gia nhập hội liên hiệp, e rằng bọn họ muốn lấy ba loại kỹ thuật luyện thép đặc biệt cũng không dễ dàng gì, Phương gia có lẽ sẽ nể mặt họ một chút, nhưng chắc hẳn trong ngoài khác nhau, nếu không chẳng cần tốn công gia nhập hội liên hiệp làm gì?

- Quản đốc Phương, quý công tử thật sự là tính toán rất hay!

Dư Phong mỉm cười nói

- Đề nghị này… Haha


Tuy rằng hắn ta không nói gì nữa, nhưng mọi người ở đây đều hiểu, nếu cuối cùng cả tám xí nghiệp nhà nước đều đồng ý gia nhập hội liên hiệp, như vậy hội liên hiệp tương lai trong sản nghiệp sắt thép Hoa Hạ, sẽ trở thành một thế lực hết sức quan trọng, mà Phương gia là trung tâm hội liên hiệp, cũng sẽ trở thành người mà không ai trong sản nghiệp sắt thép Hoa Hạ có thể xem thường. Việc này so với việc trả giá “không công” cho bảy loại kỹ thuật, hoàn toàn không lỗ.

Phương Thắng cười nói:

- Minh Viễn luôn nói, việc buôn bán, phải theo đuổi việc cả hai bên cùng có lợi. Đối phương nếu cảm thấy thiệt, thì đó là buôn bán chộp giật; chính mình nếu cảm thấy thiệt, sẽ không tiếp tục nữa làm nữa. Cho nên, muốn kiếm nhiều tiền, năng nhặt chặt bị so với món lãi kếch sù thu được, kỳ thực càng có lợi hơn. Tôi nghĩ, trong chuyện thành lập hội liên hiệp này, cũng theo đạo lý như vậy. Nếu như muốn giá rẻ, mà không trả giá, rốt cuộc chỉ là vô phương!

Lúc này, ở một xã xa xôi ở Bình Xuyên, trong thị trấn, một Tô Ái Quân mặc thường phục đang cùng Phương Minh Viễn đi đến một trường tiểu học ở xã.

- Minh Viễn, hội nghị hôm nay, cháu tự tin chứ?

Tô Ái Quân vừa cẩn thận nhìn đường vừa hỏi. Nơi này hôm qua xem ra có mưa, tuy rằng không lớn, nhưng trên đường có không ít nước bùn.

Phương Minh Viễn cười cười, hổ phụ khuyển tử là nỗi phiền não cố nhiên của cha mẹ trong thiên hạ, nhưng nếu ngược lại, cũng không phải là một chuyện tốt. Cha những năm gần đây, bởi vì không muốn rời khỏi ngành sản xuất này, có thể nói là người đàn ông kém nhất trong Phương gia, chẳng những không bằng chú út, so ra cũng không bằng chú hai. Mặc dù cha không nói ra, nhưng Phương Minh Viễn nghĩ, đàn ông trong thiên hạ không ai thích khi được người khác giới thiệu, lúc nào cũng ở phía trước thêm vào “Đây là cha tôi” hay “Đây là anh tôi”.

Hiện giờ cơ hội đã đến, sân khấu cũng đã dựng xong, hắn rất mong cha ở sân khấu này tỏa sáng một chút. Tuy rằng cha khẳng định không để ý đến hào quang của chính mình, nhưng chính mình nên có phần tự giác.

Về phần đề nghị kia, Phương Minh Viễn cũng không lo lắng, hắn đưa ra mồi câu đã đủ ngon, tám xí nghiệp, cho dù có người không mắc câu, tổng cộng cũng có mấy người mắc câu!


- Chú Tô, chính là nơi đó!

Phương Minh Viễn chỉ vào sân một khu nhà rách tung tóe cách đó không xa nói.

Tiểu học Từ gia trang, là trường tiểu học lớn nhất nơi này với phạm vi hơn mười dặm, có hơn 600 học sinh. Hôm nay là ngày nghỉ, tất nhiên không có học sinh đến trường. Chỉ có ông cụ gác cổng đứng trông cửa.

Với hai bao thuốc khỉ lông vàng, Phương Minh Viễn dễ dàng xin ông cụ cho họ đi một vòng trường tiểu học.

Trường tiểu học rất tơi tả, so với trường tiểu học của con cháu trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, có thể nói là một trời một vực. Năm phòng học đến cả cửa kính đều không có, chính là phòng học của bọn họ, từ đó tính ra, một gian phòng phải chứa đến hơn trăm học sinh, nhìn qua cửa kính, bên trong dày đặc bàn, mấy cái phía trước còn nguyên vẹn, nhưng càng về sau càng cũ nát không chịu được, đến hàng cuối cùng, trở thành mấy khối gạch đá thô sơ.

- Chỗ chúng tôi nghèo, hằng năm kinh phí phát về, có thể đủ cho sinh hoạt phí của giáo viên cũng đã tạ ơn trời, căn bản không có tiền mua bàn. Phòng này, sau khi thị sát trong quận đến, đã trích một phần kinh phí làm việc ra để xây phòng cho các em. Những phòng trước đây đều là phòng nguy hiểm, vừa đến ngày mưa, mọi người đều lo lắng đề phòng!

Ông cụ thở dài nói.

Sân thể dục trong trường thật sự không nhỏ, chỉ có điều tất cả đều là đất, sau khi trời mưa, có vẻ bị nhũn ra, đầy dấu chân giẫm lên.

- Bác à, căn tin trường học ở đâu vậy?

Tô Ái Quân dạo qua một vòng, ngạc nhiên nói. Anh ta nghe nói, trong trường có không ít học sinh mỗi ngày đi xe đạp đến trường đến mười mấy cây số. Trong trường không có căn tin, giữa trưa nhiều học sinh như vậy, thức ăn phải giải quyết thế nào?

- Căn tin? Chỗ chúng tôi không có căn tin, không mời nổi đầu bếp, nhiều học sinh cũng không trả nổi tiền ăn. Ở gần thì về nhà ăn, ở xa thì tự mình mang theo đồ ăn.

Ông cụ nói.


- Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, ở quận này hai năm nay kinh tế tốt, trong nhà những người đàn ông, phụ nữ có chồng làm công cũng có thể kiếm chút tiền, nếu là trước kia, các em chỉ toàn gặm bánh mì với dưa muối!

- Trong trường có nhiều giáo viên không ạ?

Tô Ái Quân hỏi tiếp

- Nhiều không à? Toàn bộ trường học, tính cả tôi, tổng cộng năm người, đã có sáu lớp, anh nói nhiều không?

Ông cụ liếc nhìn Tô Ái Quân khó hiểu, người trung niên này ăn mặc không tệ, sao lại hỏi vấn đề này.

Tô Ái Quân trầm ngâm, Phương Minh Viễn cũng khẽ thờ dài một tiếng, câu trả lời hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Thế giới này như vậy đấy, có người thì giàu, có người lại không đủ ăn. Hắn kiếp trước khi học trung học ở thủ đô, tuy rằng là trường học ba tầng, nhưng bọn họ hai lớp, giáo viên không dưới mười người, mà tổng số học sinh còn chưa tới 70.

Rắc rối hơn chính là, kiếp trước chi phí xe công hằng năm là mấy trăm triệu, ngay cả một trưởng phòng nhỏ, đều là hơn trăm nghìn thậm chí mấy trăm nghìn tiền xe, nhưng vấn đề xe trường học của Hoa Hạ, chính là không giải quyết được. Hơn nữa không chỉ có xã đó, ngay cả khu thị trấn, là đô thị cũng như vậy!

Những vị lãnh đạo kia vì chiến tích của chính mình, mấy ngàn vạn trên trăm triệu xây dựng cải tạo quảng trường, vốn không ai nghĩ tới, chỉ cần hằng năm xuất ra mười triệu, là có thể giải quyết được vấn đề đến trường khó khăn của các em trong khu vực mình quản lý. Buổi sáng cha mẹ đưa con em đến trường, buổi tối người trong nhà đi đón các em tan học, những lúc đó, cổng trường chật như nêm. Nếu như có xe trường học thì đâu đến nỗi như vậy?

Vậy mà bọn khốn kiếp ấy, đưa bà nhà mình đi thẩm mỹ viện làm tóc, đều có thể phái xe đưa rước.

Hai người ra khỏi trường học, trên đường đi ra, Tô Ái Quân vẫn trầm ngâm không nói, đi đến giao lộ của thôn, mắt nhìn thấy xe rồi nhưng Tô Ái Quân đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Phương Minh Viễn:

- Minh Viễn, cháu nói xem giáo dục nước ta rốt cuộc làm sao vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui