"Đáng chết!"
Ám Dạ núp trong bóng tối bị bại lộ, hơn nữa khi đang lẩn trốn, trúng phi đao của Kiều Vô Song.
Phi đao này, đúng lúc đâm vào chỗ khớp xương trên đầu gối của hắn, trong không khí bỗng tràn ra máu tanh nhàn nhạt.
Ám Dạ không để ý đến thương tổn ở đầu gối, cắn răng đang muốn chạy trốn,
lúc này, một bóng người quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước người hắn, chủ
nhân của bóng dáng này mang theo một khí chất thần bí to lớn, tấm tắc
nói: "Nhìn lén ta tắm, rất thỏa mãn đúng không?"
Ám Dạ ngẩng đầu, quan sát cô gái trước mắt.
Ánh trăng bạc làm dáng người của cô gái mị hoặc hiện ra vô cùng tinh tế,
tóc cô đen như mực có chút lộn xộn bù xù, lại hết sức mê người.
Trên gương mặt khuynh thành, môi đỏ mọng như cười như không, cặp mắt đen
nhánh, đôi mắt đẹp như hồ ly xảo quyệt, ánh mắt lại tỏa ra lạnh lẽo.
Ám Dạ nhớ lại lãnh hoàng Đông Quốc Trác Nhiên đưa cho hắn bức họa, bên
trong bức họa đó, không sai chính là người con gái trước mặt này!
Hắn nắm chắc bức họa, liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cô gái này càng mỹ lệ hơn so với bức chân dung, chẳng qua là điệu bộ của
nàng linh hoạt hơn, khi thì lãnh khốc, khi thì bộ dạng mỉm cười, khiến
Ám Dạ tâm như nước lặng, tâm như hồ nước bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.
Ám Dạ cúi đầu, sợi tóc trước trán che giấu dung mạo anh tuấn đang đỏ sậm
của hắn, hắn nắm thật chặt quả đấm, bộ dạng như tràn đầy cảnh giác.
Thật ra thì, chỉ có hắn tự mình biết, thời khắc này trái tim hắn đang đập cuồng liệt.
"Ngươi?" Khi Kiều Vô Song nhìn trước mắt bị thương, tuấn nam mặt vẫn như cũ
không có cảm giác, đôi mắt sáng ngời của nàng chợt hiện lên một vẻ kinh
ngạc.
Ánh mắt Ám Dạ chợt lóe, phát giác sự kinh ngạc của nàng, cũng không hỏi nhiều.
Kiều Vô Song nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chỉ là khẩu khí vẫn như cũ có chút nghi ngờ hỏi: "Ám Dạ?"
Trên mặt Ám Dạ thoáng qua một tia nghi hoặc, vậy là cô biết hắn?
Giọng nói của Ám Dạ khàn khàn mang theo chút nghi ngờ mở miệng nói: "Cô biết ta?"
Kiều Vô Song khẽ cau mày, bỗng nhiên nâng môi lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Ta biết Ám Dạ, nhưng ngươi cũng không phải tên Ám Dạ mà ta biết."
Lời của nàng nhất thời khiến Ám Dạ càng thêm nghi ngờ.
Ở trong tổ chức , sư huynh của cô là Ám Dạ, từ nhỏ trên người mang theo một loại dị năng.
Hắn có khả năng trong lúc chạy nhanh không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện
ra bóng dáng của hắn, thậm chí trong lúc hắn chạy nhanh sẽ không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, khuyết điểm duy nhất, chính là sẽ giống một
thứ gió quỷ dị, xẹt qua trước thân người.
Nhìn nam tử trước mắt, dung mạo của hắn và Ám Dạ gần như không có chút khác biệt nào, chỉ giọng nói hoàn toàn trái ngược.
Vậy nên, trong nháy mắt Kiều Vô Song hiểu rõ, Ám Dạ này không phải Ám Dạ kia.
Vì vậy, cô lạnh lùng nhìn về phía nam tử trước mắt, nói: "Vậy nên, ngươi
là đang ăn nói trung thực, đến cuối cùng là người nào phái ngươi tới
theo dõi ta?"
Ánh mắt Ám Dạ chợt lóe, nói: "Ta chỉ đi ngang qua
nơi đây, vô tình nhìn thấy cô nương ở chỗ này tắm rửa, đắc tội chỗ nào
xin lượng thứ."
Vô tình?
Kiều Vô Song hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật không ngờ, ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa."
Ánh mắt của Ám Dạ đen nhánh trong nháy mắt hiện lên một chút tinh quang,
bóng dáng của hắn khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp chạy trốn, thì thấy Kiều
Vô Song bỗng nhiên xuất ra dao găm, thoáng chốc, bóng dáng quỷ mị của
nàng vọt ra phía sau lưng Ám Dạ, đồng thời túm lấy bả vai hắn, dao găm
lạnh như băng đặt lên trên cổ của hắn, cô hơi dùng lực một chút, trên cổ hắn liền có một vệt máu.
Giọng nói của Kiều Vô Song thanh thúy lạnh lùng nói: "Một cơ hội cuối cùng, khai ra chủ nhân đứng sau ngươi là ai."
Ánh mắt của Ám Dạ chợt lóe, nói: "Ta đã nói rồi, ta chỉ là đi ngang qua."
Kiều Vô Song nhíu mày, cười lạnh nói: "Ngươi nên biết số phận của ngươi bây
giờ ra sao?" Nàng lộ ra một nụ cười quỷ dị, tà ác và ngông cuồng: "Ta
rất tiếc phải nói cho ngươi biết, ngươi bị bắt rồi, nhưng ta đối đãi với tù binh, luôn luôn dùng những thủ đoạn độc ác!"
Một tay của
Kiều Vô Song bấm vào bả vai của Ám Dạ, sử dụng cường lực khống chế được
hắn. Một tay cầm dao găm, ánh sáng lạnh màu bạc đung đưa trước mắt Ám
Dạ, nàng lạnh lùng nói: "Ta sẽ chữa khỏi vết thương trên chân ngươi, sau đó sẽ từ từ chơi với ngươi, nếu như ngươi không muốn chết sớm như thế,
hoặc là ngươi ngoan ngoãn chủ nhân đứng phía sau, hoặc là, ngươi sẽ sống nhưng bị ta chơi đùa tới chết!"
Ám Dạ cảm thấy chợt lạnh, nữ
nhân này mặc dù có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lời nói
lại ác độc, tác phong cổ quái.
Hắn nhất định phải nghĩ ra cách bẩm báo với Đại Vương tất cả mọi chuyện. . . . . .
Ánh mắt của Ám Dạ đen nhánh thoáng qua một nét hào quang, hắn chợt buồn bực kêu hai tiếng, hai âm thanh đó giống như động vật hú, vừa giống như
tiếng rên của hắn.
Lúc này, trong khu rừng rậm rạp chợt bay ra
một con chim lớn , nó hoảng hốt vỗ cánh, kêu to một tiếng, liền bay ra
khỏi rừng cây.
Lúc nó tưởng là đã cẩn thận hết sức, trước mắt nó bỗng nhiên hoa mắt, cả thân thể thì không tự chủ được rớt xuống.
Ánh mắt Kiều Vô Song khôn khéo hiển nhiên không bỏ lỡ một trò chơi hay,
nàng khẽ cau mày, môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười lạnh, ánh mắt đen
nhánh lại tỏa ra một chút sắc bén, từ trong hơi thở của nàng phát ra một tiếng hừ lạnh nhỏ, dùng lực vào cái dao găm trên cổ Ám Dạ lần nữa.
"Đứng lên..., đi !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...