Tay Hình Y Vân run lên, môi rung động vài cái, giọng cố giữ bình tĩnh: "Không phải đã nói không nói chuyện ông ấy sao?"
Giang Hành Chu nhìn bà: "Từ lúc con có ký ức, ba đã rời đi.
Nhưng khi đó, mẹ không đi tìm ba, trong nhà tất cả đều như thường, mẹ mỗi ngày đều chà lau khung ảnh lộng tờ đăng ký kết hôn, nói cho con biết ông ấy là người cha tốt nhất trên thế giới này, ông ấy thật mau sẽ trở lại, giống như...!mẹ biết ba đi đâu."
"Mẹ không biết! Ông ấy chưa bao giờ nói cho mẹ." Hình Y Vân cảm xúc kích động.
Giang Hành Chu tiếp tục nói: "Cho đến hai năm sau, mẹ đột nhiên như nổi điên nói ba vứt bỏ mẹ, mẹ cũng chuyển thù hận dời đến trên người con.
Rõ ràng chỉ một tháng nhưng việc làm của mẹ hoàn toàn bất đồng, khung đựng tờ đăng ký kết hôn quăng bể, quần áo thiêu hủy, giết con, đốt con, muốn dìm chết con..."
"Ông ấy vứt bỏ mẹ! Ông ấy đáp ứng hai năm sẽ trở về, nhưng mà không có! Ông ta lừa gạt mẹ, lừa gạt chúng ta!" Hình Y Vân lạnh giọng phản bác, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, "Thực xin lỗi, mẹ không phải cố ý......!Các người quá giống nhau, mẹ thấy con liền nhịn không được......!Con tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ được không? Mẹ khổ quá, mẹ thật quá khổ."
Giang Hành Chu sau một lúc lâu không nói gì, đôi mắt anh bình tĩnh rũ xuống, bên trong vô bi vô hỉ, đã sớm quen sau mỗi lần phát tác, mẹ mình sẽ than thở khóc lóc xin lỗi.
Trái tim Thích Miên quặn đau, cô nhớ tới vết thương trên người anh, bị phỏng, sợ hãi nước, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Hành Chu.
Thích Miên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Nút.
Lúc trước vừa gặp, cô gái kiên định ngay mà nói Giang Hành Chu là anh trai, có thể là bởi vì...!Giang Hành Chu quá giống cha mình?
Dưới ánh mắt Thích Miên, Nút ôm chặt con gà mở miệng: "Mẹ, con là, ba nhận nuôi lúc sau."
Ánh mắt Hình Y Vân nhìn cô thật cảnh giác, nhưng Thích Miên cảm nhận ra, đó không phải là cảnh giác với người xa lạ, mà giống như cảnh giác đối với quân địch.
Nút ngẩng đầu: "Lúc ba rời đi, có cho mẹ thứ gì hay không?"
"Không có!" Hình Y Vân chém đinh chặt sắt trả lời.
Nút bỗng nhiên bật cười, đây là lần đầu tiên Thích Miên thấy biểu tình cảm xúc này của cô bé, khóe miệng trên khuôn mặt nhỏ banh thật lớn, giống như thật vui vẻ, nhưng trong mắt lại trào ra nước mắt: "Giống như thứ này."
Con gà đen chủ động mở miệng, cô gái duỗi tay vào rút ra một hũ tiền, là lúc mới gặp Thích Miên thấy cô bé ôm nó như trân bảo.
Cô bé để hũ tiền lên bàn, đập vỡ nó ra, bên trong lộ ra nửa khối hồng ngọc màu đỏ như máu.
Cô giơ miếng ngọc lên, duỗi về hướng Hình Y Vân, cố chấp hỏi: "Ba cho mẹ, đúng hay không? Ba còn nói mẹ đã nói, sẽ dùng sinh mệnh bảo hộ nó."
Hình Y Vân bộc phát ra tiếng thét chói tai: "Im miệng! Hắn không có! Hắn không có!"
Mặt bà đột nhiên vặn vẹo, cái miệng trở nên thật xấu xí, táp tới hướng Nút.
Thích Miên không kịp rút đao, Nút khinh phiêu phiêu bay ra đi, như cũ chấp nhất giơ lên khối ngọc: "Mẹ không có bảo vệ tốt khối ngọc này, phải không? Ba tưởng trở về, nhưng ba cũng chưa về, ba thử một lần lại một lần, cả người ba đều là máu, bộ dáng tan xương nát thịt, đêm khuya mẹ có từng mơ thấy qua?"
Hai con dị chủng đang cầm quạt đồng thời bổ nhào vào trước mặt Nút, con gà đen trong nháy mắt biến lớn, hai cánh đập lên, hai con dị chủng bị đập nện lên tường, thật mau lại giống như con nhện bò ra tới, sợ hãi lại tham lam nhìn con gà đen.
"Mẹ không phải cố ý, ông ấy chưa nói khối ngọc đó quan trọng như vậy, ông ấy chưa nói!" Đầu Hình Y Vân đã hoàn toàn dị biến, bà lo âu đứng lên đi qua đi lại, váy ren tinh xảo không ngừng xông ra tay chân dị dạng, bà đột nhiên quay đầu về phía Giang Hành Chu, "Con trai, Chu Chu của mẹ, con đừng sợ, đừng sợ.
Mẹ sẽ không lại thương tổn con, con lưu lại đây với mẹ được không?"
Giang Hành Chu đã rút ra trúc đao, bảo hộ Thích Miên về phía sau.
Ánh mắt anh như cũ không gợn sóng, nhưng Thích Miên cảm thấy được từ trong người anh toát ra đầy bi thương.
Nước mắt Hình Y Vân dừng lại trên cỏ, từng tảng cỏ xanh chết héo đi, phồn hoa tựa cẩm đột nhiên biến thành cây khô, Thích Miên kinh hồn táng đảm muốn cầm lấy đao, bị Giang Hành Chu nhẹ nhàng đè lại.
Hình Y Vân ngơ ngẩn nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên từ trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dài cực kỳ nặng nề, đôi mắt Hình Y Vân trở nên hoảng hốt, cuối cùng một tia hình thái người cũng đạm đi, thân hình bành trướng vặn vẹo, hoàn toàn dị hoá.
Con dị chủng này sau khi dị hóa vẫn giữ lại hình thái người, tóc trở nên rất dài, giống như rong biển buông xuống trên mặt đất, vô số tay chân dị hóa nâng lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mình, cái đầu dị chủng lộ ra thần sắc bi thương như con người.
Ngữ khí nó bình thản lại ôn nhu: "Bà ta rất nhớ mày, tao có thể nghe thấy."
Giang Hành Chu giơ đao lên, hướng tới nó.
Nó chậm rì rì đứng lên, làn váy cùng tóc dài và đám tay chân nó kéo theo sau người, nơi nó đi qua, đất cát đều bị đốt cháy.
Nó mê muội thở dài: "Thật là hiếm thấy, bà ta nguyện ý nhường thân thể cho tao.
Bà ta biết mày đã đến, cao hứng biết bao nhiêu, nhưng mà mày lại làm bà ấy thương tâm."
"Tao không thích bà ấy không vui, bà ta sẽ tự mình hại mình, thương tổn tới khối thân thể đẹp này."
"Cho nên —— chỉ có thể lưu bọn bây ở lại!"
Mái tóc dài đột nhiên bắn nhanh trong không khí, dệt ra cái võng màu đen thật lớn, tinh mịn bao phủ tới chỗ họ.
Nút nhổ xuống ba cái lông gà, giương lên, lông gà treo trước mặt họ hóa thành lá chắn vô hình, ngăn trở võng tóc đen, sợi tóc như rắn uốn éo vặn vẹo trước lá chắn.
Tay chân dị chủng sắc nhọn phá vỡ sợi tóc, xông thẳng tới chỗ Nút.
Con gà trong tay Nút chợt vặn vẹo, biến thành một cái rìu thật lớn, thiếu nữ mềm mại nhảy lên, giữa không trung dùng sức cầm rìu chém xuống!
1
"Oanh ——!"
Rìu lớn chém xuống đất, thiếu nữ đứng giữa đám gạch đá, tóc bay bay.
Khuôn mặt cô bị đất đá bay qua chém ra vết máu, một giọt máu nhỏ lên trên một tay dị chủng, nhanh chóng hòa tan, con dị chủng vốn không có cảm xúc gì lúc này mới gầm nhẹ một tiếng, xé đứt đoạn cổ tay, rút về, khẽ liếm chỗ đứt.
Đoạn cổ tay nó nhanh chóng mọc trở lại, con dị chủng kinh ngạc hoang mang: "Mày, trong trí nhớ tao kế thừa, đã từng xuất hiện, chúng tao trời sinh sợ hãi với loại như mày.
Mày cũng không thuộc về nơi này, vì sao lại muốn tới thế giới này?"
Nút rút rìu lớn ra, thần thái bi thương: "Tới tìm ông ấy, cùng với nói cho các người biết, ông ấy yêu các người."
1
Thân hình Nút chợt đè xuống, chạy nhanh trên mặt tường, rìu lớn trong tay cô biến hóa kịch liệt, biến thành một cọng roi dài vung lên, tốc độ cô quá nhanh, cả thân hình nhanh tới giống như một làn khói, trong nháy mắt liên tục chạm vào con dị chủng rồi lại tách ra.
Hai con dị chủng cấp bốn đồng thời nhảy lên, bị Thích Miên cùng Giang Hành Chu chặn lại.
Bụi gai đen vặn vẹo cùng trọng lực triển khai bốn phía, dị chủng hình người không ngừng múa may tay chân, ánh sáng và sương mù cũng trở nên vô cùng kích động, từ phía sau tường không ngừng bò ra dị chủng cấp cao, liên tục đánh tới chỗ ba người.
Nút bị sương mù không ngừng bao lại, một lần từ trong sương mù thoát ra, thanh âm non nớt quát chói tai: "Ta ở chỗ này cảm giác được hơi thở của ông ấy.
Ông ấy ở đâu?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...