Không có thang lầu, là bởi vì trong ngăn tủ màu bạc chính là thang lầu!
Bên trong có một loạt giàn giáo, giống như loại thang dùng trong xây dựng, dùng tay chân để leo lên xuống giàn giáo.
Thích Miên không nghĩ tới thang lầu ở nơi này lại khuất như vậy, cô bế đứa nhỏ ra gọi Giang Hành Chu, lúc này cũng thấy Giang Hành Chu cũng từ một phòng thí nghiệm khác ra, anh cũng phát hiện một ngăn tủ tương tự trong phòng thí nghiệm đó.
Mỗi phòng thí nghiệm ở nơi này đều có giàn giáo dẫn thẳng lên tầng trên.
Nơi đứa nhỏ ở hiển nhiên càng an toàn, Giang Hành Chu từ trong ngăn tủ đó đi lên kiểm tra tình hình, Thích Miên để đứa nhỏ lên bàn thí nghiệm: "Sao em lại ở đây?"
Đứa nhỏ trợn tròn mắt, nhìn cô không nói lời nào.
Thích Miên: "Em ở chỗ này đã bao lâu? Từ đêm dài đến nay vẫn luôn ở chỗ này sao?"
Đứa nhỏ thấy tay Thích Miên hơi lỏng ra, nó xoay người muốn chạy, lại bị Thích Miên xách trở lại.
Cô bế nó đến cạnh bồn nước, định thử mà vặn vòi, không nghĩ tới thật sự có nước chảy ra, tuy rằng dòng nước rất nhỏ.
Thích Miên vốn dĩ tính toán lấy tinh hạch la tử lọc máu dị chủng để lấy nước, nhưng giờ thì đã bỏ qua được bước này.
Bằng cách này, không khó hiểu đứa nhỏ không bị chết đói, nước luôn luôn khó bảo quản hơn thức ăn.
Cô lấy chút nước lau mặt cho đứa nhỏ, ánh mắt nó vẫn còn đờ đẫn, nhưng lúc này lại có chút tức giận, đặc biệt khi nhìn thấy Thích Miên dùng nước không phải để uống.
Nhưng nó trốn không thoát được Thích Miên trấn áp, Thích Miên đè nó ra, lau mặt cho sạch, phát hiện ra đây là một cậu bé cỡ mười tuổi khá dễ nhìn, bởi vì đã lâu không được ăn đầy đủ, cậu bé thật gầy, Thích Miên cơ hồ có thể cảm nhận được xương ức cậu lòi ra, đôi mắt thật hoang dã, khóe mắt thon dài khiến cho cậu nhìn có vẻ thật dữ tợn.
"Em không biết nói?" Thích Miên lau khô mặt cho cậu, hỏi chầm chậm, "Nếu không nói, chị sẽ cứ mở vòi nước, cho dù chúng ta đi nó cũng sẽ tiếp tục chảy."
"Con rùa rúc đầu!" Cậu bé nổi trận lôi đình, mắng như súng liên thanh, "Kỹ nữ xấu xa con chó cái ĐM mày đồ đê tiện mồ mả tổ tiên mày..."
Thích Miên đem cái khăn vừa lau mặt cho cậu bé nhét ngay vào trong miệng nó.
Cậu bé bị nhét đến thiếu chút nữa mắt trợn trắng lên, môi bĩu ra.
"Nói cũng thật nhanh." Thích Miên nói thầm, chỉ trong nháy mắt như vậy mà cậu bé lại có thể mắng ra nhiều lời như thế.
Đúng lúc này, Giang Hành Chu nhảy ra từ ngăn tủ phía sau, bên trong hiển nhiên vừa dơ vừa hẹp, Giang Hành Chu nhìn có chút xám xịt, anh lắc lắc đầu rũ bỏ một đống bụi.
"Phía trên cũng khá an tĩnh, giống như ở đây, trần nhà cũng có một cái động lớn, xem ra dị chủng bò lên trên theo cái lỗ."
Lúc trước họ tính ra viện nghiên cứu có tám lầu, bây giờ nếu hai tầng phía dưới cao như vậy, phía trên có độ cao bình thường cũng sẽ có năm tầng.
Giang Hành Chu chỉ vào đứa trẻ: "Em muốn mang nó đi?"
"Mang lên, nó hiểu biết nơi này." Thích Miên dùng trúc đao cắt dây leo núi, dùng thủ pháp bó lợn rừng trong thôn mà bó cậu bé vẫn còn bị bịt miệng lại, đặt nó ở dưới đế, hai người bò lên tầng trên thì kéo cậu bé lên.
Thích Miên bò đến một nửa, nhìn thấy được các ống thông gió được bịt kín bằng lưới sắt, bên trong là một chiếc chăn bông rách nát và một con Ultraman tơi tả.
"Em ở đây?" Thích Miên chỉ vào cái tổ, đứa trẻ rũ đầu giả chết.
Lên tới tầng hai, Thích Miên đem cậu bé ra, cô thấy được đây cũng thiết kế giống như tầng dưới, nhưng tầng này hoàn chỉnh hơn rất nhiều, cũng không có tanh tưởi, cửa kính cửa sổ vẫn còn hoàn hảo, họ còn có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cái động lớn trên trần nhà ở tầng này.
Thông đạo ở tầng này cũng được ngụy trang thành ngăn tủ bạc, Thích Miên nhìn thấy ở bên cạnh một cái tủ treo có giấu đồ ăn, bên cạnh còn có một cái chăn bông nhỏ.
"Thỏ khôn có ba hang? Cũng không tệ lắm." Thích Miên cong môi cười một chút, "Em đồng ý không nói lung tung thì chị có thể lấy giẻ trong miệng em ra."
Cậu bé híp mắt, tròng mắt chuyển tròn, gật đầu.
Thích Miên nhìn ánh mắt là biết cậu không nghĩ tới chuyện gì tốt, cô cười tủm tỉm: "Còn dám mắng một chữ, chị sẽ quăng em vào đám quái vật."
Đứa trẻ đờ ra, lại lần nữa gật đầu.
Thích Miên lúc này mới rút giẻ lau ra, cậu nhỏ cong cong mắt, cười ác liệt: "Chú hai này, có phải buổi tối chú không thỏa mãn đủ thím hai này không, thím ta nóng nảy như vậy không tiết ra hết, có phải chú không được hay không?"
Thích Miên: "......"
Da đầu cô như muốn tê dại, Thích Miên cơ hồ có thể cảm nhận được sát khí đáng sợ ở phía sau, không chút do dự mà nhét giẻ lau trở lại.
Thằng nhỏ chỉ vài câu ít ỏi có thể chọc bực cả hai người, cũng thật là một nhân tài.
Chỉ là sau việc này, Giang Hành Chu không chịu để Thích Miên bế nó nữa, đứa trẻ đến tay anh thì không còn được thoải mái như cũ, anh nắm lấy cổ áo nó kéo đi, cổ áo trước miệng cơ hồ muốn siết chặt lấy cổ đứa nhỏ.
Thích Miên sờ soạng ngăn tủ màu bạc, đỉnh ngăn tủ là kiên cố, giàn giáo vậy là chỉ đến tầng này: "Khẳng định còn có thang lầu khác."
Giang Hành Chu dẫn theo đứa trẻ, ánh mắt cậu bé sáng lên, bộ dáng ngoan ngoãn tôi nhận sai, đồng thời nhấc chân chỉ chỉ về một hướng.
Thích Miên nhìn đến cậu dùng chân chỉ đích xác là có một đường thoát hiểm, bị rất nhiều tạp vật chồng chất lấp kín.
Cô cười lạnh một tiếng, không do dự để Giang Hành Chu để đứa nhỏ phía trước, hướng tới chỗ đó.
Càng đi tới gần, đứa trẻ càng ra mồ hôi đầm đìa, gần tới cửa phòng cháy nó giãy giụa đến cơ hồ muốn vặn gãy tay mình để chạy trốn, Thích Miên cũng nghe được bên trong truyền ra tiếng gầm rú khác thường, cô như cũ làm bộ cái gì cũng không biết, cô cơ hồ muốn kéo cửa thoát hiểm ra, ném cậu bé vào trong dò đường.
Đứa nhỏ bị dọa đến khóc lóc thảm thiết, Thích Miên lúc này mới kéo Giang Hành Chu lui về, hai người một lần nữa đi tìm đường ra.
Trừ bỏ lối thoát hiểm không thể đi lên, họ tìm được mỗi cái cầu thang ở sáu cạnh tòa nhà.
Có bốn cái phía sau có tiếng kêu, hai cái thật an tĩnh, Thích Miên dán tai ở cửa muốn nghe xem cái nào có thể đi lên được.
Cậu bé cọ cọ bên chân cô, sử dụng sự linh hoạt mềm dẻo của trẻ con mà thoát ra khỏi dây leo, lại dùng đầu gối kéo được giẻ lau trong miệng ra, Thích Miên nhướng mày lên, chờ nó nói chuyện.
Ánh mắt cậu bé đầy nản lòng: "Sáu đường này đều không thể đi lên."
Thích Miên: "Vì sao?"
Cậu bé trả lời: "Nơi này không giống bên trên, nơi này tuy rằng có quái vật đi qua, nhưng những con quái vật đó sẽ không tới ăn người, chúng vội vã đi hành hương lên phía trên, cho nên chỉ có hai tầng dưới này là an toàn."
Lông mày Thích Miên nhảy dựng: "Hành hương là có ý gì?"
Đứa nhỏ liếc cô một cái: "Phía trên có con quái vật như hoàng đế, cái loại rất lợi hại ấy, mỗi ngày nó đói bụng sẽ kêu lên, sau đó sẽ có rất nhiều quái vật trèo ra khỏi mấy cái động, bò lên phía trên tự nguyện cho nó ăn, em còn nghe được tiếng nó nhai rào rạo."
"Em nói ——" Thích Miên trầm giọng, "Nhai? Nó ăn dị chủng sao?"
"Đúng vậy." Cậu bé hỏi lại, "Bằng không nó ăn cái gì?"
Thích Miên hơi ngạc nhiên.
Tuy rằng dị chủng vì cạnh tranh địa bàn sẽ tranh đấu với nhau, nhưng tình huống này là cực nhỏ, hơn nữa dị chủng không ăn nhau, cũng giống như thây ma sẽ không ăn thây ma.
"Dù sao phía trên tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người sống nào." Cảm xúc cậu bé rõ ràng trở nên thật nôn nóng, giống như lập tức sẽ có chuyện gì xảy ra, "Các người muốn đi thì tự đi đi, đừng mang theo em."
Cậu bỗng nhiên dừng lại, nín thở nghe ngóng một chút, chợt trở nên hoảng sợ, cậu còn bị trói, vội vàng kêu lên: "Mau! Mau trở về, hôm nay hành hương bắt đầu rồi, em không muốn chết!"
Giang Hành Chu lập tức ẵm cậu lên, ba người chạy như điên tới ngăn tủ bạc, vừa mới khép lại cửa kính cường lực đã nghe dưới lầu truyền đến tiếng dị chủng bò sát cọ vào kim loại, từ cái động lớn giữa mặt đất trào ra vô số dị chủng, điên cuồng trèo lên lẫn nhau hướng lên phía trên, ùa vào cửa động trên trần nhà, giống như một thác nước màu đen chảy ngược dòng!
Ba người nhìn chăm chú vào thác nước dị chủng này, qua hơn một giờ, thác nước mới dần dần ít đi, thỉnh thoảng có dị chủng không bò tiếp lên được thì dừng lại ở tầng này, lại giống như ruồi bọ không đầu điên cuồng tìm kiếm vách tường, bám vào vách tường, muốn trèo lên tầng bên trên.
Đợt "hành hương" kết thúc, hai cái lỗ lớn lại bị dị chủng ăn mòn thêm một ít, đường kính rộng thêm nửa thước, cơ hồ đã gần tới mặt tường chỗ phòng thí nghiệm bọn họ đang ở.
Thích Miên hỏi: "Hành hương liên tục bao nhiêu ngày rồi?"
"Chắc sáu bảy lần, khoảng nửa ngày một lần.
Cụ thể thời gian thế nào em không hiểu, em trốn chỗ này không biết ngày đêm, đã sớm bất kể thời gian."
Thích Miên liếc cậu một cái: "Em sao không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài?"
Cậu bé rũ đầu: "Em tay nhỏ chân nhỏ có thể đi nơi nào? Bên ngoài toàn bộ đều là quái vật."
"Vậy em ở chỗ này có gặp qua một người đàn ông lớn tuổi tiến vào không?"
Cậu bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Có phải còn ôm một đứa con gái cứ khóc mãi phải không? Bọn họ hướng lên phía trên."
Thích Miên: "Như vậy......"
Đúng lúc này, một con nhện người gian nan bò ra từ cái động to trên mặt đất, Thích Miên nhìn con nhện người kia thật chấp nhất tìm kiếm phương hướng khắp nơi, cuối cùng chuyển tới tường kính phòng thí nghiệm chỗ họ, môi cô cong cong, nâng lên trúc đao.
Kính bị vỡ ra, rơi xuống mặt đất tạo nên một tiếng vang thật lớn, sắc mặt cậu bé đột biến, phát ra tiếng thét chói tai: "Chị làm gì!"
"Thực nghiệm một chút xem em nói có đúng không." Thích Miên và Giang Hành Chu liếc nhau, Thích Miên ôm cậu nhỏ, Giang Hành Chu ôm lấy vòng eo Thích Miên, đạp đất rồi nhảy lên, đứng trên đùi con nhện người kia.
Nhện người quả thực không tấn công họ, mặt tường kính này bị hư, nó quay đầu đi tìm mặt tường khác, cuối cùng tìm được, bò lên hướng lên trên lầu ba.
Cậu bé sắc mặt trắng bệch, người treo trên con nhện người kia lại không dám kêu, môi mím chặt không nói lời nào.
Họ đi nhờ xe con nhện người thuận lợi lên đến lầu ba, vừa mới lên đã bị chấn động trước cảnh tượng trước mặt.
Đây là......!Biển dị chủng.
Từ đây lên trên có lẽ là ba bốn tầng đều đã không có trần nhà, toàn bộ là một không gian hình lục giác khổng lồ.
Nhìn tới đâu cũng là dị chủng chen chúc nhốn nháo, một con lại một con kề nhau, ngay cả mặt tường cũng bò đầy sâu hay đồ vật biến dị.
Mùi hôi truyền đến, bọn họ ba người trên lưng con nhện người, giống như con thuyền con giữa đại dương rộng lớn.
Trên đỉnh đầu là một cái võng cây thật lớn, cành cây rậm rạp đan chéo, tạo ra vô số lỗ hổng nho nhỏ, trong mỗi lỗ hổng này đều có một loại dị chủng đẻ trứng, làm việc, đủ mọi màu sắc, thậm chí có cái phát ra ánh sáng giống như đèn màu, chiếu ra không gian đen ngòm quỷ dị.
Giữa võng cây là Lý Dân Quý, dưới eo của hắn đã hoàn toàn biến thành cây cối, hắn giống như ông vua của không gian này, ở giữa bình tĩnh nhìn thần dân của hắn.
Lý Dân Quý đã không còn là con người.
Cậu bé bị một màn trước mặt làm sợ tới mức muốn ngất, nó nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ mày, mày cmn muốn hại tao!"
Khóe miệng hồng nhạt của Thích Miên hơi cong cong, tay ôm cậu bé nhẹ nhàng vuốt lên trên, dường như đến chỗ cổ cậu thì dừng lại, cô cười, ghé lỗ tai xuống: "Sao lại thế, rốt cuộc...!trước mặt dị chủng, nào có thể chúng sẽ làm như không thấy.
Em nói có đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...