Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt


Là sóng triều thú nhỏ!
Chuột, thỏ hoang, chó hoang, các loại bò sát giáp xác...!không ít động vật nhỏ, thực vật biến dị đang tràn lan đào tẩu bên dưới, cuốn lên mênh mông cuồn cuộn bụi mù.
"Vì sao chúng nó lại chạy?" Thiếu niên nghi hoặc.
"Đó là hướng căn cứ Thành Đông!" Có người kinh hô.
Mày Thích Miên nhăn lại càng sâu, phía sau truyền đến tiếng gầm gừ.
Hoa dị chủng phía sau vẫn còn ý đồ muốn công kích, nhưng bị Thích Miên chém thêm mấy đao, dị chủng sợ hãi lui trở về làng.
"Dị chủng cấp cao đều có chỉ số thông minh nhất định, trong làng nó vẫn để lại một ít người, đối với nó mà nói cũng đã đủ." Thích Miên nói nhàn nhạt.
Cô không chú ý tới hoa dị chủng nữa, đưa mắt nhìn về hướng đàn thú đang đào tẩu.
"Nơi này cách căn cứ Thành Đông còn bao xa? Đi mất bao lâu?" Thích Miên hỏi.
Người căn cứ Thành Đông lập tức trả lời: "Khoảng 30 km, đường xá gập ghềnh, dị chủng cũng nhiều, chúng tôi lái tới đây tốn ba ngày."
"Loại sóng triều thú nhỏ như thế nào sẽ không cần tới một ngày sẽ tới bên ngoài căn cứ Thành Đông."
Thích Miên chỉ nơi đám thú đã chạy qua, đám cây cối vẫn còn hoàn chỉnh, "Nếu chỉ là sóng triều các loại thú nhỏ như thế này còn tạm, sẽ không ảnh hưởng lớn đến một căn cứ đã vững chắc."
"Nhưng làm tôi lo lắng là, nếu loại sóng triều này chỉ là báo trước......" Giọng Thích Miên khàn khàn.
"Phía sau còn có cái gì?" Có người nhịn không được, hỏi, "Sóng triều thú mà thôi, căn cứ Thành Đông sẽ có thể đứng vững, tường thành căn cứ cũng không dễ phá, mà dị năng giả cũng nhiều."
"Không, sau khi đàn thú tụ tập, tất nhiên sẽ đưa tới sóng triều lớn hơn —— sóng dị chủng."
Thích Miên nhìn về hướng ngược lại, thần sắc nghiêm trọng, "Sóng thú đối với dị chủng mà nói, cũng là một loại đồ ăn."
Mọi người hít hà một hơi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Thích Miên nghiêm túc: "Ngay cả lái xe, chúng ta cũng không thể kịp chạy về tới để báo trước, trừ phi có gì đó càng nhanh hơn chúng nó.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng, sóng triều thú nhỏ này cũng đủ để căn cứ Thành Đông xem trọng mà chuẩn bị."
Thích Miên trong lòng lo âu.
Sóng triều thú không bằng sóng dị chủng, cũng sẽ không tràn ngập khát vọng máu thịt, chỉ cần không phải quy mô đặc biệt sẽ ảnh hưởng không lớn đến căn cứ Thành Đông, mà loại thành phố lớn như vậy, trong một thời gian ngắn muốn tụ tập thêm động vật cũng có hạn.

Nhưng loại tấn công này sẽ ảnh hưởng đến tường thành.
Bởi vì sóng thú không tránh đi mà sẽ đâm vào tường thành, nhảy lên tường, vào thành.
Đến lúc đó khi sóng dị chủng đến, mới là tai nạn chân chính.
Dị chủng sinh trưởng mọi nơi mọi góc, hơn nữa cách căn cứ đế đô không tới hai trăm km là căn cứ Yến Tân, đã cách nhiều ngày, không biết nơi đó đã dưỡng ra tới bao nhiêu quái vật, bao nhiêu hủ sinh giả.
Nếu dị chủng nơi đó bị hấp dẫn lại đây......
Thích Miên không rét mà run.
Nếu sóng dị chủng đạt thành, căn cứ Thành Đông trở thành sào huyệt dị chủng, bào tử kia sẽ sinh trưởng không hạn chế.
Mọi nỗ lực Chu ca và cha anh ấy làm dưới tầng ngầm kia sẽ bị hoàn toàn uổng phí.
Thế giới mà cô và anh cùng nhau sinh sống sẽ bước thêm một bước đi vào vực sâu.
Thích Miên mím môi, nhét đao vào lại vỏ đao, nhìn quanh một vòng, gỡ Tiểu Hồng ra, kéo thiếu niên đi trở về hướng làng du lịch.
Thiếu niên hoảng sợ mà bị Thích Miên nắm tay kéo đi.
Tất cả mọi người bị dọa đến ngơ ngác, trơ mắt nhìn Thích Miên dẫn thiếu niên nhào vào bên trong hoa dị chủng.
Toàn thân hoa dị chủng cực sung sướng, đám mây múa may loạn xạ ôm lấy hai người.
......!Hơn mười phút sau, từ làng du lịch lao ra hai chiếc xe lớn, đám hoa bị đầu xe xé nát, tốc độ xe vô cùng nhanh.
Mọi người thậm chí cảm thấy hoa dị chủng đang đẩy xe đi ra ngoài.
Hoa dị chủng: Nhanh nhanh cút đi cho lão tử!
Tần Chiếu nhảy lên xe Thích Miên đầu tiên, người nào nhanh trí cũng leo theo lên xe.
Thiếu niên lái xe tải quân dụng, chở hết những người còn lại, hai chiếc xe cuối cùng nhấn ga, chạy dọc theo sườn núi, cùng hướng với sóng thú.
Chiếc xe dưới tác dụng dị năng Thích Miên như hai con chim bay nhảy về phía trước, đè qua đám thú nhỏ bên dưới.
Tính năng xe dù sao cũng hữu hạn, không đuổi kịp tốc độ sóng triều thú, trên đường lại đủ loại cây cối bị ngã đổ, dị chủng tập kích, tốc độ của họ càng chậm hơn.
Sóng thú lại không bị ảnh hưởng, đường núi gập ghềnh chúng đều xông qua, gặp phải dị chủng thì cả đoàn sóng triều thú trào lên xé nát, dẫm chết.
Càng đi về sau, sóng thú bằng mắt thường có thể thấy được, càng lúc càng lớn.

"Chúng nó thật hướng tới căn cứ Thành Đông sao?" Người căn cứ Thành Đông lo sợ bất an hỏi.
"Đúng vậy." Nếu lúc trước còn hoài nghi, đi xa tới như vậy, Thích Miên đã có thể khẳng định.
Một người khác đáp lời: "Chúng nó muốn gì?"
Xe Thích Miên đã thay người khác lái, còn cô một tay ấn vách tường xe, liên tục gây trọng lực nặng nhẹ lên xe, đẩy xe nhanh về phía trước, cô quay đầu nhìn về phía sóng thú.
Sóng thú đã không chỉ có động vật nhỏ, mãnh thú lớn càng lúc càng nhiều, động vật biến dị cũng đang không ngừng gia nhập.
"Những động thực vật biến dị phần lớn đã sinh ra trí lực." Thích Miên trả lời, "Nếu phía sau có gì đó truy đuổi, anh trốn không thoát, phía trước lại có đồ vật hấp dẫn, vậy anh có hướng về nơi đó hay không?"
Người nọ há hốc mồm, ấp úng mở miệng: "Chúng nó, chúng nó là nghĩ lấy chúng ta làm kẻ chết thay?"
"Mặc kệ là dị chủng gì, cơ thể con người luôn thơm ngọt hơn so với động vật." Thích Miên gật đầu.
Bên trong xe tĩnh mịch, sau một lúc, người nọ nhỏ giọng mở miệng: "Vậy chúng ta đây còn trở về căn cứ Thành Đông sao?"
Thích Miên nhìn thẳng người nọ, người căn cứ đế đô cũng đầy kinh ngạc: "Đó chính là căn cứ Thành Đông của các người! Không quay về cứu họ sao?"
"Tôi cũng muốn cứu." Người nọ ấp úng, "Nhưng mà, nhưng mà, đây không phải là không có khả năng cứu được hay sao? Vì sao chúng ta còn phải đi về chịu chết......"
"Bằng không, các người thả chúng tôi xuống?" Hắn thử thăm dò.
Những người khác của căn cứ Thành Đông cũng im lặng, tựa hồ không tiếng động mà đồng tình.
Người căn cứ đế đô lộ vẻ không thể tưởng tượng.
Đây thật sự quá mức trào phúng, bọn họ người căn cứ đế đô chạy tới muốn cứu căn cứ Thành Đông, trong khi dị năng giả căn cứ Thành Đông chính mình ngược lại muốn chạy trốn.
Thích Miên lộ vẻ châm chọc, nhìn về phía Tần Chiếu, Tần Chiếu nhìn lại, cười một chút.
Trong ánh mắt hắn như muốn nói: "Anh đã nói, bọn họ đều là phế vật."
Thích Miên thở dài.
Người lãnh đạo dạng gì căn cứ cũng thường là dạng đó.


Trước là Tần Chiếu sau Diệp Tân Hoa đều không phải người đáng tin cậy, người ở căn cứ này cũng khó mà có được người tốt.
Trong xe nhất thời im lặng hẳn, người căn cứ Thành Đông hiển nhiên hiểu ra được lời họ nói xuẩn biết bao nhiêu, Thích Miên sẽ không thả họ xuống, tất cả đều như nhận mệnh an tĩnh lại.
Xe hơi tiếp tục chạy bon bon về Thành Đông.
Thích Miên bỗng nhiên nghe được sóng thú bên dưới trở nên xôn xao, động vật kêu rít không ngừng, thậm chí dẫm đạp lên nhau như đang né tránh thứ gì đó.
Không ít động vật tránh né không kịp, bị dẫm chết.
Thích Miên nhìn về phía sau, không thấy được gì cả.
Giây tiếp theo, một cái gì đó thật lớn chạy phía trên đàn thú, tốc độ cực nhanh, tạo ra cuồng phong thiếu chút nữa làm xe con bay đi theo.
Xe hơi lay động kịch liệt, người bên trong xe ngã dúi dụi, kinh hoảng: "Vừa rồi có thứ gì chạy ngang qua hay sao?"
Có người nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không thấy gì cả, nghi hoặc khó hiểu: "Không có gì, cậu chắc nhìn lầm rồi?"
Thích Miên nhíu mày không nói.
Cô thấy được, đó là một lốc xoáy màu nâu, thổi qua trước mắt cô, bóng dáng thật lớn.
Nhưng mà, trong đám sóng thú có không ít động vật biến dị tốc độ, thân ảnh chúng chạy đi đã không nhìn rõ được, tuy nhiên gió xoáy màu nâu kia còn nhanh hơn mấy lần.
Cũng là biến dị động vật, thế mà đã đạt tới tốc độ nhanh như vậy?
Có thể đạt tới tốc độ này hiển nhiên là động vật biến dị cấp cao, nếu là như thế, trí lực hẳn là có thể so sánh được với con người.
Nhưng sóng triều thú loại này, bản thân nó cũng là động vật, có nghĩa là con thú biến dị này càng mẫn cảm với nguy hiểm phía sau, nó chạy càng nhanh hơn so với đám thú nhỏ, vậy thật không tốt cho căn cứ Thành Đông.
Trước mặt là dị năng giả trong căn cứ, phía sau là sóng dị chủng, so với đi về hướng căn cứ Thành Đông, không bằng tránh đi sang hướng khác sẽ là lựa chọn tốt hơn cho nó.
Vậy vì sao nó không rời đi mà lại đi theo hướng sóng thú đi về Thành Đông?
Nó muốn làm gì với căn cứ?
Thích Miên bỗng nhiên ngẩn ra, nhớ lại lời mình nói trước đây không lâu, trừ phi có cái gì còn nhanh hơn sóng thú, có thể đi tới căn cứ báo động trước ——
Trong đầu Thích Miên nổi lên một ý tưởng vô cùng hoang đường, con động vật biến dị này, không phải là muốn trở về để báo động chứ?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, nhưng Thích Miên tự mình phủ định trước, thú biến dị đến trình độ này sẽ càng cảnh giác hơn đối với con người, không có khả năng vì một căn cứ mà làm chuyện nguy hiểm như vậy, khả năng bị dị năng giả căn cứ Thành Đông ngộ sát là rất cao.
Xe tiếp tục phóng về phía trước, tốc độ họ đạt được đã tới hạn nhanh nhất.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có người căn cứ Thành Đông kinh hỉ hô to: "Nhìn thấy căn cứ!"
Thích Miên giương mắt nhìn lên, xa xa giữa bình nguyên, trải ra một tường thành dài, cửa kim loại lớn nằm ở trung tâm, hai bên tường thành kéo dài cho tới khi khuất hẳn trong rừng.
Mà đúng trước cửa chính là một con sói cao gần bằng ba người, ngẩng đầu, đứng giữa đám sóng thú, một lỗ tai vểnh lên, một lỗ tai cụp xuống, bởi vì tạo hình kỳ quái như vậy lại lộ vẻ có phần ngốc manh.
Mà khi con sói phát ra tiếng gầm gừ, toàn bộ mặt đất đều chấn động.

Loại sói biến dị này, không chỉ là móng vuốt, hàm răng, cả tiếng gầm gừ của nó đều ẩn chứa sức mạnh thật lớn, lấy nó làm trung tâm, truyền ra bốn phương tám hướng, quăng ra xa đám động vật nhỏ đang tới gần, ngay cả người căn cứ Thành Đông cũng bị ngã nghiêng, thiếu chút nữa té nhào khỏi tường thành.
Nó không đi vào trong thành mà đứng bên ngoài tường, thậm chí mang theo tư thái bảo hộ.
Nó thật đúng là tới báo tin?
Thích Miên không thể tưởng tượng trợn tròn hai mắt.
Con thú biến dị như vậy lại có tính người hay sao? Hay là ai có thể thật sự thuần phục nó!
Loại động vật biến dị này đã có tư duy của chính mình, cũng đủ để trở thành lãnh tụ, chúng nó thường là phải chết cũng không muốn thuần phục, ngay cả Thích Miên có tự tin gi.ết ch.ết được một con sói biến dị cấp cao như thế nhưng hoàn toàn không nắm chắc có thể thuần phục nó.
Trong đầu Thích Miên bỗng nhiên hiện ra một người.
Không đúng, có một người, nếu là người đó, vậy hoàn toàn có khả năng thuần phục động vật biến dị cấp cao!
Thích Miên nghĩ tới đây, dường như để xác định đáp án của cô, từ phía sau lỗ tai xù xù của con sói chậm rãi bò lên một thân ảnh màu trắng.
Bóng trắng vừa đứng thẳng trên đầu con sói, vạt áo trắng tung bay trong gió, mái tóc dài tản ra, Thích Miên cơ hồ có thể thấy được mọi người căn cứ Thành Đông đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh.
Không có gì khác, chỉ vì nhan sắc mỹ mạo như thiên thần lạc trần gian cũng đủ để khuynh đảo tất cả mọi người.
Kim Mộng dùng sức kéo lỗ tai con sói lên, kéo ra một cái loa to cỡ cả nửa người cô, gian nan cầm lên, mở micro, vặn cái loa rách nát trên tay.
"Người bên trong nghe đây!" Cô dùng hết toàn lực hô to, "Sóng dị chủng đang tới!"
Âm thanh thông qua được phóng đại tầng tầng lớp lớp, theo gió một đường thổi qua tới bên này.
Chỗ họ quá mức ồn ào, những người khác hoàn toàn không nghe được gì, chỉ có Thích Miên và Tần Chiếu có thể miễn cưỡng nghe một chút, nhưng có thể truyền tới nơi này, vậy người bên Thành Đông gần hơn sẽ nghe được rõ ràng.
Người căn cứ Thành Đông quả nhiên xôn xao lên, tin sóng dị chủng làm mọi người kinh hãi, không ít người trên tường thành vội chạy trốn, có người cảnh giác muốn công kích con sói, cũng có người chạy như bay đi báo tin.
Kim Mộng tiếp tục kêu: "Kêu mọi người trốn vào tầng ngầm, từ bỏ những kiến trúc trên mặt đất, cho chúng nó một tòa thành trống không! Sóng thú sẽ liên tục tới trong vòng nửa ngày, nhanh lên không thì không kịp!!"
Loa truyền phát tin ra ngoài, tiếng vọng tiếp tục lặp đi lặp lại.

Kim Mộng tay giơ loa, lại không màng hình tượng ngồi bẹp xuống, thở d/ốc.
Lỗ tai con sói lập tức vẫy vẫy, đỡ lấy cô thiếu chút nữa bị té xuống.
Tiếng vọng lặp lại hơn mười phút, trên tường thành rốt cuộc truyền tới tiếng xôn xao, vô số dị năng giả vây quanh một người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng đang đi nhanh lên, người đàn ông đứng trên tường thành nguy nga, rũ mắt nhìn chằm chằm Kim Mộng.
Con sói cảm giác được nguy cơ, thân hình hơi nằm bẹp xuống, phát ra tiếng gầm gừ thấp thấp.
Người đàn ông nhìn cô thật lâu, sau đó bỗng nhiên lui về một bước, lớn tiếng quát: "Kẻ phản loạn Kim Mộng, phản bội Thần Điện, tản lời đồn, mê hoặc nhân tâm, tức khắc truy giết!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui