:
Tin tức quân Phong gia đến Quảng Ninh lan khắp Liêu Đông rất nhanh, rất nhiều làng xã lân cận cách Quảng Ninh không xa liền huy động toàn bộ lực lượng tràn vào trong thành chỉ để được thấy phong thái quân đội đệ nhất thiên hạ kia.
Tờ mờ sáng, Tổng đốc Liêu Đông Lý Bá Duẫn, Tổng binh Hàn Triệu Hưng, Tri châu Quảng Ninh Tiền An và các quan viên quan trọng ở Liêu Đông liền dẫn các quan văn võ tướng tới cửa thành Nam chào đón, Nguyên Mão và Nguyên Thiểu Tư cũng góp mặt trong đội ngũ đấy.
Mặc dù Tổng đốc Liêu Đông có địa vị trên Phong Kiếm Bình nhưng Phong Kiếm Bình là vương tước lại thêm là danh tướng có chiến công rực rỡ nhất Đại Thịnh, vì vậy đám quan viên thường ngày ra vào bằng xe ngựa kéo nay phải hít gió rét đầy bụng, cũng chẳng ai dám kêu la.
Mắt thấy đã giữa trừa, giờ mới thấy cờ quân xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng, kỵ ngũ hình rắn ở phía trước, bộ binh theo ở phía sau, vững vàng thứ tự bước tới chỗ Quảng Ninh vệ.
“Tới rồi, tới rồi!” Nguyên Nam Duật kích động kêu to.
Sáng sớm, hai người đã chạy lên trên tường thành trông ra xa.
Ngày thường Nguyên Mão không cho phép bọn họ lên tường thành nhưng hôm nay võ tướng lớn nhỏ đều đến cửa thành chờ lệnh, tạm thời thủ thành không rõ nội quy, thấy là nhi tử của Thiên Hộ đại nhân liền không ngăn lại.
Nguyên Tư Không ấn đầu Nguyên Nam Duật xuống: “Suỵt, nhỏ giọng chút, để cha phát hiện lại bị mắng đấy.”
Nguyên Nam Duật hưng phấn thò đầu: “Nhị ca huynh xem kìa, đó là cờ sói của quân Phong gia đó.”
Nguyên Tư Không nhìn ra xa, cầm đầu là một chiếc lá cờ đen có hình đầu sói màu máu, cái đầu sói kia thì đang gào thét để lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, đó nhất định là cờ của chủ soái Phong Kiếm Bình.
Tất cả các cờ lớn nhỏ mọc như rừng đằng sau, từ bộ dáng, màu sắc đến số lượng đều hoàn toàn cân đối có thứ tự, nhìn liền thấy đây là một quân đội nghiêm chỉnh.
Nghe nói Phong Kiếm Bình tạo nên một quân đội chó sói, muốn các tướng sĩ phải có bản tính như chó sói, phải học tập cách sói hợp tác và đánh giặc.
Nhiều năm qua chưa từng bại trận đã khiến cờ sói của Phong gia ra uy được với Hoa Hạ, chấn động cả man di, được phong thần trong lòng con dân Đại Thịnh.
Nguyên Tư Không nhìn cờ sói phiêu động phần phật trong gió mà lồng ngực dâng lên một cỗ khí hào hùng.
Có nam nhi nào không ảo tưởng mình trong tư thế oai hùng, uy phong lẫm liệt chinh chiến sa trường chứ, mặc dù y sớm đã quyết định chọn con đường làm quan, nhưng thấy đội quân uy vũ như vậy cũng khó mà kìm được nhiệt huyết trong lòng.
Y không khỏi nghĩ, nếu Liêu Đông có một đội quân như vậy thì làm sao có thể đau đớn để mất Kình Châu, nếu không đánh mất Kình Châu, triều đình sao có thể từ bỏ Liêu Bắc, sao y phải bỏ tỉnh ly hương, tan cửa nát nhà? Kỳ thực năm đó Liêu Đông tuyệt không phải yếu kém, thiết kỵ Liêu Đông cũng từng vang danh thiên hạ, nhưng khi ấy Tổng binh Liêu Đông lại tham lam giữ quân lương, tự ý đổi cờ lệnh cho Hàn Triệu Hưng thế nên chưa tới hai năm đã bị đánh bại, y chỉ cảm thấy Hàn Triệu Hưng vô năng liền hận không thể mau chóng trưởng thành.
Nguyên Nam Duật cũng nhiệt huyết sôi trào như y, cậu phe phẩy cánh tay Nguyên Tư Không kêu lớn: “Nhị ca, chờ khi đệ trưởng thành rồi cũng muốn làm Đại tướng quân, quân Phong gia dùng con sói, đệ sẽ dùng…dùng con báo, dọa kẻ thù sợ mất mật.”
“Vậy đệ tập võ cho tốt, đọc nhiều binh pháp đi, đừng suốt ngày vui đùa nữa.”
Nguyên Nam Duật lẩm bẩm: “Sao Nhị ca huynh toàn chờ cơ hội dạy dỗ đệ thế, càng ngày càng giống cha.”
“Bởi vì chúng ta đều kỳ vọng rất lớn vào đệ.” Nguyên Tư Không rất hiểu Nguyên Nam Duật, trời sinh cậu đã thông minh, là hạt giống tốt của quân đội, nhưng cậu lại không thích đọc sách, chỉ biết đùa nghịch mấy cây đại đao thì có ích gì, mang binh đánh giặc quan trọng nhất vẫn là đầu óc.
Nguyên Nam Duật qua loa lấy lệ nói: “Đệ biết rồi, đệ đọc là được chứ gì.” Rồi hai mắt cậu lại sáng lên nhìn quân Phong gia ngày càng đến gần: “Đệ thấy Tĩnh Viễn vương rồi, oa, thật oai phong.”
Nguyên Tư Không định thần lại, dưới lá cờ chủ soái là một nam nhân cầm giáo buộc dải đỏ, người khoác giáp vàng, lưng phục chiến bào, hắn đội mũ sắt, cách họ rất xa.
Kỳ thực vốn không thấy rõ mặt mũi, nhưng cỗ khí chất vương giả mãnh liệt lại thầm lặng chấn nhiếp vạn người tại đây, không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là đệ nhất danh tướng Phong Kiếm Bình vang danh thiên hạ.
Xa xa, quân Phong gia bắt đầu phân binh đều đâu vào đấy, trừ một đội trăm người khinh kỵ theo Phong Kiếm Bình tiếp tục tiến về thành Quảng Ninh thì còn lại đều hạ trại ở ngoài thành.
Phong Kiếm Bình vừa tiến vào cổng thành Nam, Lý Bá Duẫn liền dẫn quân đến cổng nghênh đón, thẳng đến khi Lý Bá Duẫn đến trước ngựa rồi, Phong Kiếm Bình mới bình thản xuống ngựa, chúng tướng cũng xuống ngựa theo, các quan viên Liêu Đông đều cùng nhau bái yết.
Bọn họ không nghe rõ các quan đang nói gì, nhưng cũng đoán được hẳn là hàn huyên chuyện tiệc tùng, ánh mắt Nguyên Tư Không lập tức đóng trên quân Phong gia.
Người chăn ngựa của Quảng Ninh vệ – Từ Hổ đã từng nói với y, ngựa tốt nhất trên đời này là ngựa vùng Tây Bắc, đáng tiếc là từ khi Thịnh Ninh Tông bỏ vùng Hà Sáo năm mươi năm trước thì ngựa Tây Bắc liền biến mất không còn tăm hơi, sau đó cũng có dựa vào buôn bán, bỏ ra số tiền lớn mua về, nhưng số lượng không đủ để tác chiến lâu dài.
Ngựa phải ưa những nơi có địa thế cao mà rét, ngựa khỏe phải ở những vùng rộng lớn mênh mông, mang bầu cũng nhất định phải ở vùng cao nguyên xinh đẹp tươi tốt.
Vùng Trung Nguyên thiếu môi trường thiên nhiên như vậy, lại thêm dùng ngựa chiến chính là ăn hết cái đắng cay của dân du mục, ngựa Liêu Đông bọn họ đã là ngựa tốt có ít ở vùng Trung Nguyên nhưng vẫn không đủ để cung ứng.
Hiện tại ngựa tốt nhất vùng Trung Nguyên chính là ngựa được phối giữa ngựa Tần và ngựa Tây Bắc được dùng số tiền lớn mua về.
Vùng Hoài Tây có nuôi thả ngựa Tần đã được lai giống, đa số là cung cấp cho quân Phong gia, cho nên bây giờ đứng ở trước mặt Nguyên Tư Không chính là đám ngựa tốt nhất mà y có thể thấy.
Những con ngựa kia rõ ràng to con hơn ngựa Liêu Đông, bắp thịt cuồn cuộn, màu lông sáng loáng, nhất là con mà Phong Kiếm Bình cưỡi, da lông ngăm đen phát sáng, dáng người khỏe mạnh thon dài, nhìn một cái liền biết là ngựa khỏe tốt nhất, ngàn dặm mới tìm được một con.
Nguyên Tư Không nhìn đến say mê, cho tới khi Nguyên Nam Duật gọi y nửa ngày trời, y mới hoàn hồn lại: “Hả?”
“Huynh làm gì mà ngẩn ra thế, sao lại có đứa con nít thế nhỉ, ngủ đến chảy cả nước miếng kìa.” Nguyên Nam Duật cười ha hả.
Men theo hướng nhìn của Nguyên Nam Duật, quả thật thấy một bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Tất cả tướng sĩ đều đã xuống ngựa, duy chỉ có nó là cong cái mông nhỏ, nằm trên lưng ngựa ngủ khò khò, thịt trên mặt nó xô lại vào nhau, trên yên ngựa còn ánh lên một chút nước dãi khả nghi.
Mặc dù ở khoảng cách này không thấy rõ tướng mạo của đứa trẻ kia, nhưng nhuyễn giáp may riêng cho nó có giá trị không rẻ liền biết nhất định là thân phận tôn quý.
Đánh địch cả mấy trăm dặm lại còn mang theo trẻ con, cái này có phải quá vô trách nhiệm rồi không? Dám làm như vậy, trừ Tĩnh Viễn vương ra thì không có ai khác, thân phận đứa trẻ kia không nói cũng biết.
“Nhị ca, có phải nó là nhi tử của Tĩnh Viễn vương không.”
“Hơn nửa là vậy.”
“Lại mang con nít tới đánh giặc, Tĩnh Viễn vương nhất định không coi tộc Ngõa Lạt ra gì.”
“Danh tướng đã từng trải qua hàng trăm trận chiến như Tĩnh Viễn vương tuyệt đối sẽ không khinh địch, chỉ là mang trẻ con theo…Đúng là không nghiêm túc cho lắm.”
Hàng trăm năm qua, Ngõa Lạt từ một man di quan ngoại* phải cống nạp xưng thần với Trung Nguyên nay lại bành trường trở thành uy hiếp nghiêm trọng đến ngai vàng của nước Đại Thịnh, kỵ binh Ngõa Lạt dũng mãnh đến mức khiến người ta nghe tiếng thôi đã mất hồn mất vía, không thể nghi ngờ đây là nạn địch lớn nhất của Đại Thịnh.
Tĩnh Viễn Vương đã phải đóng binh hai mươi năm, chỉ cần hơi khinh địch là có thể gây ra đại họa.
Chính vì thế, hai người càng thêm khó hiểu đối với hành động mang trẻ con vào trọng địa này của Tĩnh Viễn vương.
*Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc
Các quan có lẽ đã hàn huyên xong bèn xoay người đi vào thành, Nguyên Mão vừa quay đầu liền theo thói quen nhìn lên tường thành một cái, lại bắt gặp hai thiếu niên đang thò đầu lén lén lút lút ở phía trên, không ngờ lại là nhi tử mình.
Hai mắt Nguyên Mão trợn trừng dọa Nguyên Nam Duật run đến mềm cả chân: “Xong rồi, cha thấy chúng ta rồi, Nhị ca mau chạy thôi!” Nói xong liền gồng mình chạy mất.
Nguyên Tư Không cũng bị dọa cho hết hồn, chột dạ đuổi theo Nguyên Nam Duật.
Nguyên Nam Duật chạy đến cầu thang, có lẽ bị dọa nên trượt chân, không đứng vững liền cứ vậy mà cắm đầu xuống đất.
Nguyên Tư Không sợ hãi kêu: “Duật nhi—-”
————————————————————-
“Tường thành là nơi phòng ngự quan trọng, há là chỗ vui đùa của các ngươi sao.
Tĩnh Viễn vương giá lâm, Tổng đốc đại nhân phải đích thân ra chào đón, nơi quan trọng như vậy, các ngươi lại dám càn rỡ như thế, còn ra thể thống gì!” Nguyên Mão tức giận vỗ bàn, âm lượng của ông không cao nhưng lại uy nghiêm khiến Nguyên Tư Không quỳ ở một bên không dám thở mạnh.
Nhạc Khinh Sương bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lão gia, thôi vậy, ngài xem Duật nhi cũng ngã thành vậy rồi…” Bà đau lòng vuốt ve khuôn mặt bị sưng đến xanh tím của Nguyên Nam Duật, quả thật là nhìn không ra mặt mũi.
“Ngã thành vậy cũng là đáng đời nó!” Nguyên Mão hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Nam Duật.
Nguyên Nam Duật rụt bả vai, ủy khuất nói: “Cha, hài nhi sai rồi.”
“Còn cả con nữa.” Nguyên Mão nhìn Nguyên Tư Không, lạnh lùng nói: “Tính cách con vẫn luôn chững chạc, Duật nhi bướng bỉnh con lại không khuyên can còn đi làm loạn với nó.”
Nguyên Tư Không cúi đầu: “Hài nhi biết sai.” Y quả thực muốn thấy quân Phong gia, mới…
Nguyên Thiểu Tư cũng mắng theo: “Đệ là ca, Duật nhi luôn vâng lời đệ, đệ càng phải là tấm gương sáng cho nó.
Hôm nay Duật nhi ngã gãy chân, hai ba tháng không thể xuống đất, mà nó là người tập võ, nếu để lại di chứng gì khiến ân hận suốt đời thì đệ làm thế nào?”
Nguyên Tư Không mím môi, lòng tràn đầy tự trách.
Nguyên Vi Linh vội vàng tiến lên giảng hòa: “Thiểu Tư, đệ bớt nói hai câu đi, Lương đại phu nói rồi, chân Duật nhi chỉ cần tĩnh tâm tu dưỡng, trăm ngày là có thể khỏi bệnh.
Vả lại, nó trên nhảy dưới tránh như con khỉ suốt ngày, chuyện này cũng không thể trách Tư Không hoàn toàn.” Nàng xoa đầu Nguyên Nam Duật, tuy trong mắt là yêu thương nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho cậu: “Xem đệ sau này còn dám liều lĩnh như vậy không.”
Nguyên Nam Duật cũng nói: “Cha, đừng trách Nhị ca, chuyện lên tường thành là con đề nghị.”
Nguyên Mão liếc Nguyên Nam Duật một cái: “Ngã gãy chân là con tự tìm, nhưng chuyện lên tường thành, cả hai con đều sai.
Quân có quân pháp, gia có gia quy, các con phạm cả quân pháp lẫn gia quy.
Bản thân con đã lĩnh phạt rồi, cha cũng không phạt con nữa.
Tư Không, đến linh đường tổ tiên tự ngẫm một đêm đi.”
“Vâng.” Nguyên Tư Không dập đầu, đứng dậy đi tới linh đường.
Y đi tới cửa thì xoay người nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Mão đang cau mày kiểm tra vết thương ở chân của Nguyên Nam Duật, Nguyên Nam Duật thì lặng lẽ làm bộ mặt quỷ với y, khuôn mặt sưng tím tụ máu kia làm biểu cảm gì cũng đều kỳ quái cực kỳ khiến Nguyên Tư Không không khỏi tức cười.
Y cố nhịn cười, xoay người rời đi.
Đi vào linh đường, khép cửa lại, Nguyên Tư Không kính dâng một nén nhang rồi gối đầu gối lên đệm Bồ đoàn, quỳ trước linh vị tổ tông.
Trước linh vị liệt tổ liệt tông nhà Nguyên gia, ánh mắt Nguyên Tư Không quét qua từng người, cuối cùng rơi vào linh bài của hai người khác họ nằm ở hai góc xó xỉnh.đôi Đó là cha nương sinh ra y.
Đời này y đã mất đi người thân vậy nên Nguyên Mão chuyển linh vị cha nương y vào Nguyên gia, để tạo điều kiện cho y tế bái.
Yến thị ở Thái Ninh tuy không phải thế gia đại tộc nhưng cũng là thư hương môn đệ có chút giàu có.
Tổ tiên từng có người đỗ Tiến sĩ, nhậm chức Hữu Thị lang bộ lễ.
Cha y trúng cử Chiêu Vũ suốt chín năm nhưng lại ba lần thi Hương đều rớt bảng.
Mặc dù cử nhân có thể làm quan nhưng chỉ có thể làm quan nhỏ Huyện lệnh Huyện thừa, hoạn lộ chật hẹp, lên chức khó khăn.
Đậu tiến sĩ vào Hàn Lâm, phụ triều tá chính, tu tề trì bình *, mới là cái chí của người đọc sách trong thiên hạ.
*Tu tề trì bình: Tu thần, tề gia (quản lý gia đình), trị quốc, bình thiên hạ
Nhà y không buồn ăn uống, cha y vừa đi học vừa dạy học, đồng thời cũng dành phần lớn thời gian để đào tạo y.
Y cũng giống như cha y, thừa kế tiên hiền, học thuộc Khổng Mạnh, dùng hết khả năng của bản thân mà học tập chăm chỉ, ngày đêm không ngừng cho trung quân ái quốc, cho một lý tưởng cao đẹp.
Nay lý tưởng của cha y đã hóa thành một nắm cát vàng, y là huyết mạch còn lại của Yến gia, nhất định phải có một ngày y vào Các bái tướng, giúp dân giúp nước, rạng rỡ tổ tông, để toại nguyện cho chí nguyện của cha y, cũng là báo đáp đại ân của Nguyên gia đối với y.
Nguyên Tư Không dập đầu trước linh vị cha nương mình, cũng dập đầu trước tổ tiên Nguyên gia, kiểm điểm sai lầm của bản thân.
Nguyên Mão coi y như con đẻ, nhưng từ đầu đến cuối y vẫn luôn nhớ mình không phải ruột thịt, thế nên y cẩn thận trong mọi việc, hiếu thảo với phụ mẫu, hòa hảo với anh em, không để Nguyên gia chịu bất kỳ phiền phức nào.
Vì vậy suốt bốn năm qua y chưa từng phạm sai, hôm nay nhất thời sơ sót hại Duật nhi ngã gãy chân, y cực kỳ xấu hổ, cũng thầm thề rằng sau này nhất định phải kỷ luật gấp đôi.
———————————————-
Quỳ đến nửa đêm, đầu gối Nguyên Tư Không đã đau đến tê dại, khí lạnh khắp nơi tập kích, rét đến thấu xương, mí mắt y cũng sắp sụp xuống nhưng y vẫn lãnh đạm thờ ơ, dù bốn bề vắng lặng song y tin rằng cha nương trên trời có linh thiêng, vẫn đang ngóng nhìn y.
Đêm dài đằng đẵng, chẳng biết lúc nào thì kết thúc, ngay khi Nguyên Tư Không sắp ngã xuống đất thì cửa linh đường lại lặng lẽ bị đẩy ra.
Nguyên Tư Không hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
Là Nhạc Khinh Sương mang áo khoác, bưng một bát mì, đi vào.
“Nương…”
“Ài, con vẫn quỳ như vậy sao.” Nhạc Khinh Sương khoác áo lên người y, cũng đặt bát mỳ bên cạnh, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng mà đau lòng nói: “Lạnh cóng rồi, có đói không, ăn chút gì đi.”
Nguyên Tư Không lắc đầu: “Cha đã phạt con quỳ ở linh đường một đêm, không thể bất kính với tổ tông được, hơn nữa, để cho cha biết, ông ấy sẽ càng tức giận hơn.”
“Đứa ngốc này, cha con là người côn trùng bay qua cũng có thể tỉnh lại, con nghĩ rằng ta đến ông ấy không biết sao.
Nghỉ một lát, ăn chút mì đi.”
Nguyên Tư Không lắc đầu lần nữa, thái độ kiên định: “Nương, con đang kiểm điểm, con không lạnh cũng không đói, người mau về nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Khinh Sương không biết làm sao, nói: “Tính cách con, thật là giống cha con mà.”
Nguyên Tư Không có phần xấu hổ: “Nương, người không trách con sao.”
“Chẳng có đứa trẻ nào không phạm sai, Duật nhi cũng không có gì đáng ngại.” Nhạc Khinh Sương nhìn khuôn mặt tuấn mĩ lại linh khí bức người* kia, ánh mắt càng thêm ôn nhu: “Nghênh nhi nhà ta chết yểu lúc bốn tuổi đã khoét mất một miếng thịt trong lòng ta, cho đến khi con tới nhà chúng ta, vết thương kia mới khép lại được, con chính là nhi tử của ta, vĩnh viễn đừng coi mình thành người ngoài nữa, con có thể phạm sai lầm, biết chưa?”
*Linh khí bức người: Khí chất và tinh thần khiến người khác kính nể
Mũi Nguyên Tư Không chua xót, y nghẹn ngào “vâng” một tiếng.
Nhạc Khinh Sương vuốt ve mặt y: “Con bướng bỉnh không khác gì cha con, vậy nương không miễn cưỡng nữa.
Sáng ngày mai, con trở về dùng cơm nhé.”
“Vâng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...