Ngày đó, khi Trần Vũ Long mang tin Hàn Triệu Hưng không rõ sống chết trở về, bọn họ đều nhận định rằng người này lành ít dữ nhiều, hôm nay hắn bất ngờ trở lại khiến ai cũng mang tâm tình phức tạp.
Tựa hồ ngay cả thuộc hạ Trần Vũ Long của hắn cũng không có lấy nửa điểm vui mừng.
Bởi vì mặc dù Hàn Triệu Hưng có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng hơn phân nửa hắn đã bị bắt.
Bị bắt mà vẫn để sống, không thể không khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Hàn Triệu Hưng cưỡi ngựa một mình về thành.
Chiến mã dưới chân vẫn là chiến mã của hắn, nhưng con ngựa lại thất hồn lạc phách giống chủ của nó vậy.
Sĩ tốt chết trận chủ tướng sống sót, đây là sỉ nhục bực nào.
“Nguyên đại nhân, có mở cửa thành không?”
Thị vệ thủ thành cung kính hỏi.
Nguyên Mão đứng trên tường thành, nhìn Hàn Triệu Hưng chật vật và con ngựa nóng nảy đi đi lại lại giẫm đạp trên tuyết mà lòng do dự.
Ông nhận ra được con ngựa kia, đó không phải ngựa Liêu Đông, cũng không phải ngựa Tần, mà là ngựa Nữ Chân chính gốc được thuần hóa, nhìn khắp Liêu Đông cũng không tìm được con ngựa nào tốt hơn nó.
Tất nhiên ngựa tốt phải dưới trướng Tổng binh đại nhân, mà ngựa tốt cũng cần có tướng tốt điều khiển, thế nhưng giờ đây con ngựa này vẫn còn khí phách hùng hồn của loài Nữ Chân lại phải đi theo bại tướng đã sa sút tinh thần như Hàn Triệu Hưng.
Lúc này ông là thủ vệ Quảng Ninh, Hàn Triệu Hưng cưỡi ngựa một mình về thành, ông có thể ngại hắn tư thông với địch mà không mở cửa thành là chuyện đương nhiên, nhưng không mở ra, Hàn Triệu Hưng sẽ chỉ còn con đường chết.
Tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn vào ông.
Nguyên Tư Không thừa dịp loạn mà chạy theo sau, thấp thỏm nói trong lòng: “Đừng mở, đừng mở.”
Nguyên Mão nhắm mắt, trầm giọng nói: “Mở cửa thành.”
“Cha!” Nguyên Thiểu Tư nóng nảy.
Một khi Hàn Triệu Hưng vào thành, binh quyền Quảng Ninh sẽ không còn trong tay Nguyên Mão nữa.
“Đại nhân, nhưng…”
Nguyên Mão khua tay ngăn người khuyên can: “Ta và Hàn tổng binh đều làm tướng, cũng đều canh phòng Liêu Đông.
Mặc dù lần này hắn thất bại, nhưng đóng cửa từ bại tướng chẳng phải sẽ làm mất lòng các tướng sĩ hay sao? Hơn nữa, Hàn tổng binh tất hiểu địch tình hơn trinh thám, mở cửa.”
“Cha, vạn nhất hắn tư thông với địch thì sao!”
Đôi mắt Nguyên Mão lóe lên tia lạnh lẽo: “Nếu hắn tư thông với địch, ta sẽ tự tay giết chết hắn, chờ khi trận chiến này chấm dứt sẽ thỉnh tội với triều đình.” Thanh âm cương nghị và thanh liêm của Nguyên Mão hòa cùng với tiếng gió rét kịch liệt, làm tăng cho ông vài phần uy nghiêm khiến người ta không dám chống đối.
Thị vệ thủ thành cực kỳ không tình nguyện hô: “Mở cửa, mừng Hàn tổng binh về thành!”
Nguyên Mão đi về phía cầu thang.
Khi đi qua người Nguyên Thiểu Tư, ông liền vỗ vai hắn một cái: “Con đã tòng quân, trừ ở nhà ra, chỉ có chủ tớ, không có cha con.”
“…Vâng.” Nguyên Thiểu Tư khom người, vẻ mặt cực kỳ không cam lòng.
Nguyên Tư Không không có địa vị nên y không cả có tư cách biểu đạt sự bất mãn giống Nguyên Thiểu Tư, y chỉ có thể nắm chặt quả đấm nhỏ, trừng mắt hung tợn nhìn Hàn Triệu Hưng.
Nguyên Mão là người có tài, thanh chánh liêm minh, trị quân có cách, nếu không ông đã không giữ chức Thiên Hộ nhiều năm.
Sở dĩ ông không lên chức chỉ có một nguyên nhân duy nhất là ông không đánh giặc, không có thời cơ.
Mà Hàn Triệu Hưng, mặc dù là tổng binh Liêu Đông, nhưng lại nhiều lần bại trận, trước thì để mất Kinh Châu, sau lại mất sông Hoàng, nửa Liêu Đông đã bị hắn chà đạp đến không còn gì.
Nếu để hắn tới chấp chưởng cuộc chiến phòng thủ Quảng Ninh thì chỉ sợ Quảng Ninh cũng khó mà bảo toàn!
Người lớn không nói, Nguyên Tư Không cũng không biết Hàn Triệu Hưng có bối cảnh ra sao, nhưng để người vô năng như vậy ngồi vào vị trí quan trọng đó sẽ chỉ truyền độc vào Trung Nguyên.
Nguyên Mão đích thân tiếp đón Hàn Triệu Hưng.
Sau khi vào thành, Hàn Triệu Hưng liền la khóc om sòm, mặt đầy hối hận và tự trách, nhưng Nguyên Mão cũng không an ủi hắn, ông chờ hắn bình tĩnh lại rồi hỏi tình hình chiến sự ngày đó thế nào, sao hắn có thể trở về thành.
Lúc này Hàn Triệu Hưng mới thẳng thắn nói, Trác Lặc Thái bắt sống hắn và hơn bốn ngàn tướng sĩ, mục đích để hắn trở về thành là để khuyên hàng.
Hàn Triệu Hưng rưng rưng: “Nếu không phải bốn ngàn tướng sĩ còn ở trong tay Kim tặc thì sao ta có thể mang cái mặt này về sống cho qua ngày được?”
Nguyên Mão liền xin chỉ thị: “Tổng binh đại nhân, hiện tại chúng ta phải ứng đối ra sao?”
“Lý đại nhân đâu rồi?”
“Lý đại nhân đang đến kinh thành cầu viện.”
“Tình hình lương thảo, binh giáp trong thành thế nào?”
Nguyên Mão liền báo cáo chi tiết.
Trong thành còn bốn ngàn tướng sĩ, trong đó sáu trăm bị trọng thương, mấy trăm còn lại đều là lính quản lý các loại quân dụng như lương thảo, xe ngựa, binh giáp, đồ dùng, thậm chí ông còn sắp xếp các quan các binh trong phủ tham gia nhưng cũng chỉ thêm được ba ngàn người.
Duy có một cái đáng mừng là lương thảo đầy đủ, đủ để chống đỡ một năm.
Hàn Triệu Hưng nghe xong liền trầm mặc một hồi, mãi sau mới nói: “Trác Lặc Thái dẫn bảy chục ngàn binh, vây mười phần, công năm phần, Kim tặc gấp hai mươi lần chúng ta, lại thêm trời đông giá rét, vây thành đánh lâu sẽ bất lợi, tất phải công.”
“Trời như này sẽ khó đánh trận, công thành chỉ là một hạ sách, mạt tướng cho rằng, lý do Trác Lặc Thái để ngài trở về chính là cần một tín hiệu.”
“Hắn cho ta về là để khuyên hàng.” Hàn Triệu Hưng sờ trán: “Nếu ta không hàng, bốn ngàn tướng sĩ kia sẽ chết, không bằng lừa hắn một vố.”
Trần Vũ Long nói: “Nếu hàng ngay bây giờ, Trác Lặc Thái tất sẽ sinh nghi, không bằng bảo hắn thả ra trước, cho hai ngàn tướng sĩ trở lại làm thành ý.”
Nói bóng gió ra thì không cần phần còn lại.
Nguyên Mão lập tức phản đối: “Không thể.
Nếu Trác Lặc Thái để gian tế nằm vùng trong đó, tất gây đại họa.” Đừng nói một mà hai ngàn người, chỉ cần thả một người cũng có thể bị Trác Lặc Thái dùng tiền thu mua.
“Vậy còn diệu kế nào không?” Hàn Triệu Hưng nhìn mọi người một vòng.
Đổi lại là một hồi trầm mặc.
Hàn Triệu Hưng liền cao giọng: “Chẳng lẽ để tướng sĩ ta tự sinh tự diệt?”
Nguyên Mão chắp tay đáp: “Tổng binh đại nhân đã khiến bọn họ chết hết ở cốc Mạo Nhi rồi.”
Hàn Triệu Hưng vỗ mạnh bàn, giận đến râu cũng run rẩy.
Hắn trợn mắt nhìn Nguyên Mão không nói nên lời, cho dù lời này nghe vào cực kỳ châm chọc nhưng lại khiến hắn khó mà phản bác.
Bên trong phòng lại im lặng lần nữa, hiển nhiên ai cũng đồng tình với lời của Nguyên Mão, dẫu sao ở đây trừ Hàn Triệu Hưng và Trần Vũ Long ra, tất cả đều là bộ tướng của Quảng Ninh, họ căn bản không phục Hàn Triệu Hưng.
Hàn Triệu Hưng cũng trầm tư chốc lát mới nói: “Nếu như ta giả hàng nhằm dẫn Trác Lặc Thái vào thành rồi mai phục vây bắt, thế nào?”
“Đây là một kế.” Nguyên Mão đáp: “Nhưng, như lời của Trần đại nhân, hàng kiểu vậy dễ khiến Trác Lặc Thái cảm thấy không ổn, chúng ta giả hàng phải cần thời cơ chín muồi.”
“Như thế nào mới là thời cơ chín muồi?”
“Đánh một trận, địch ta đều tổn thất, khi đó giả hàng sẽ thuận lý thành chương.”
Hàn Triệu Hưng run quai hàm, hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu: “Cuối cùng vẫn phải thủ.”
“Vâng.”
“Được!” Rồi Hàn Triệu Hưng đứng lên: “Chúng ta thề sống chết cùng Quảng Ninh!”
Chúng tướng sĩ cũng hét theo: “Chúng ta thề sống chết cùng Quảng Ninh!”
“Nguyên Mão.”
“Có mạt tướng.”
“Theo ta đi thị sát tình hình phòng thủ thành.”
“Vâng.”
Hàn Triệu Hưng dẫn đầu rời khỏi phòng nghị sự trước, Nguyên Mão thì đi theo sau.
Lúc đi tới cửa, Hàn Triệu Hưng mới phát hiện ra Nguyên Tư Không đang trốn trong góc phòng, liền hỏi: “Trẻ con ở đâu đây?”
“Đây là nhi tử của mạt tướng, tới đưa cơm.”
Lúc này Hàn Triệu Hưng mới nhớ ra đứa trẻ xuất hiện ở sân tập binh hôm đó, hắn không để ý đến nó nữa, liền vội vã rời đi.
Nguyên Mão cũng nói: “Không nhi, con về đi.”
“Cha, nương lo cho người với đại ca, cơm…”
“Để ở chỗ nào đó đi.” Nguyên Mão nào có tâm tình ăn cơm, vội vã rời đi không cả quay đầu.
Nguyên Tư Không thấy người trong phòng ai cũng bận rộn, còn mình thì đứng trông hộp cơm, trong lòng thành ra khá khó chịu.
Y phải lớn thêm ba tuổi nữa mới có thể nhập ngũ, nay y chỉ có một khang* nhiệt tình, một bụng binh pháp, nhưng lại không có đất dụng võ.
*Khang: giọng.
Nhìn bóng lưng dần xa của Hàn Triệu Hưng, ánh mắt Nguyên Tư Không bắn ra tia thâm trầm.
Người này không quyết đoán, tài học binh thường, nếu hắn chết trong tay Kim tặc thì trái lại đầu xuôi đuôi lọt rồi.
Thậm chí y còn hoài nghi rằng Trác Lặc Thái để Hàn Triệu Hưng trở lại chính là nhìn trúng hắn vô năng, mong rằng người này không để Quảng Ninh dẫm vào vết xe đổ của Kình Châu.
Nguyên Tư Không cắn răng, không yên lòng mà cầm hộp cơm đuổi theo.
Dưới tường thành, Nguyên Thiểu Tư phát hiện ra y, hắn kéo y sang một bên, cau mày nói: “Không phải cha bảo đệ trở về sao? Sao đệ cứ càn rỡ đến chỗ yếu địa, tham gia chuyện quan trọng thế?”
Nguyên Tư Không mặt cay mày đắng: “Đại ca, mấy ngày nay huynh và cha không về nhà khiến nương nhớ nhung ngày đêm, ăn ngủ không yên.
Bà dặn dò đệ nhất định phải thấy hai người ăn cơm.”
Nguyên Thiểu Tư có phần xấu hổ: “Vậy đệ cũng không phải chạy đến đây, về phòng nghị sự chờ đi.”
Nguyên Tư Không đang muốn mượn cớ thì nghe được tường thành truyền tới tiếng vang lớn.
Lính tuần phòng thổi kèn hiệu, hai ngắn một dài, là tín hiệu địch nhân tập kích.
Nguyên Thiểu Tư liền đẩy y ra, xông lên tường thành.
Nguyên Tư Không cũng để hộp cơm sang một bên, thừa dịp loạn mà lên cùng với mấy tướng sĩ.
Tất cả mọi người đều biết y là nhi tử Nguyên Mão không biết có nên cản hay không nên chẳng có ai đến ngăn y lại.
Nguyên Tư Không trốn vào chỗ khuất nhất, nhìn ra bên ngoài một cái, chỉ thấy một đội khinh kỵ Nữ Chân đạp tuyết tới, tốc độ chiến mã không nhanh, nhìn kỹ lại mới thấy đằng sau mỗi con ngựa đều buộc một người lính Thịnh, đang lảo đảo chạy theo ngựa tới.
Cung còn chưa kịp lên thì kỵ ngũ kia đã dừng lại, tên tướng lĩnh cầm đầu căng giọng, mạnh mẽ mười phần mà hô lớn: “Ta là tướng quân tiên phong Mãng Hoa Nhĩ.
Hàn Triệu Hưng, ngươi hàng hay không hàng?”
Sắc mặt Hàn Triệu Hưng tái xanh, hắn không nói gì.
Trần Vũ Long liền quát trở lại: “Man di nhỏ bé các ngươi, gan lớn bằng trời, còn không mau xuống ngựa quỳ trước thiên uy hoàng đế Đại Thịnh ta.”
“Bại tướng dưới tay lại dám nói dũng? Ha ha ha ha ha——”
Trần Vũ Long giận đến mặt mũi cũng vặn vẹo.
Mãng Hoa Nhĩ ra hiệu với thủ hạ.
Bộ hạ liền rối rít xuống ngựa, chúng dùng kiếm chém đứt dây buộc mười mấy lính Thịnh rồi xua bọn họ vào một chỗ, sau đó bắt đầu tạt dầu lên người bọn họ.
Tiếp đó, chỉ thấy hỏa hoạn trong nháy mắt nuốt chửng những con người kia.
Mười mấy tên tù binh Thịnh phát ra tiếng gào thảm thiết, tiếng kêu khóc bị gió rét thổi tan vào không trung, quả là lạnh đến tận xương.
Người trên tường thành ai cũng mặt đầy tức giận cùng không đành lòng, đôi mắt họ đều trừng đến sắp bật ra máu, cũng không ít kẻ lóe lên tia sợ hãi.
Nguyên Tư Không ngơ ngác nhìn những tướng lĩnh bị lửa ăn mòn mà tuyệt vọng lăn lộn trên đất, thân thể y liền run rẩy không ngừng.
Một người đang sống sờ sờ trước đó, chỉ trong một khắc đã biến thành quả cầu lửa.
Khi còn sống bọn họ cũng là cha, là trượng phu, là nhi tử của người khác, cũng từng cười từng khóc, từng nhớ lại cố sự giống như mình, vậy mà hôm nay ai trong họ cũng thành một thứ cháy khét thảm thương cùng cực.
Đây là tàn nhẫn đến nhường nào, hung ác đến bực nào!
Mãng Hoa Nhĩ cưỡi ngựa, hề hước đi xung quanh những binh sĩ đã bị cháy sạch đến không còn hình dáng mà cuồng vọng hét: “Hàng thì không giết! Nếu không ta sẽ dùng thi thể của bốn ngàn tướng sĩ các ngươi làm thành thang mây leo lên tường thành các ngươi, giết sạch nam nhân các ngươi, cướp đi nữ nhân của các ngươi, ha ha ha ha ha ha—–”
Đám kỵ binh Nữ Chân kia cũng theo đó hò hét: “Hàng thì không giết! Hàng thì không giết! Hàng thì không giết!”
Hai chân Nguyên Tư Không mềm nhũn, y dựa vào tường thành ngồi trên mặt đất, đôi mắt đã sung huyết đến đỏ thẫm, trừ run rẩy cùng sợ hãi ra thì chính là lửa giận cháy hừng hực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...