Ngay sau khi giải quyết xong việc của Gerrard, Nguyên soái gửi thư trả lời sang.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Cảm ơn, Đã nhận được món ăn.
Chúng rất ngon.
】
Thấy độ hảo cảm tăng thêm 2 điểm, Khương Khả cảm thấy tâm tình tốt hơn, nhanh chóng đáp lại đối phương: "Không cần cảm ơn, anh thích là được, bất quá đồ chiên không nên ăn thường xuyên, về sau cứ cách một đoạn thời gian tôi sẽ làm cho anh ăn một lần.
"
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Được rồi, còn một chuyện nữa, lần trước cậu có đề cấp đến những quả cà chua...]
Ồ, đúng rồi, Khương Khả run run lỗ tai suýt quên mất, lần trước rút thăm được hạt cà chua nhưng sau đó lại gặp phải Trùng tộc, sau đó bận bịu nên quên mất.
Tuy nhiên, vì giữ thiện chí, cậu không thể để bên kia biết là cậu quên mất.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không quên, hạt đã gieo trồng rồi, nhiều nhất là hai ngày nữa có thể thu hoạch."
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Tốt rồi, chuyện cà chua gây phiền phức cho cậu.
Sau khi làm xong cậu có muốn gì không? Tôi có thể gửi cho cậu như lần trước.
】
Cậu muốn gì.
Cậu rất muốn xin thêm một chiếc lá chắn bảo vệ cao cấp khác, nhưng thứ này rất đắt, trên thị trường thậm chí có thể coi là vô giá, người khác đưa cho cậu thì không sao, nhưng nếu cậu chủ động xin thì có chút không thích hợp.
"Không muốn gì cả, miễn là anh đừng cho cho tôi thêm váy là được."
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Được ^ _ ^.
】
Sau khi tắt trang trò chuyện với Nguyên soái, Khương Khả mở vườn rau di động của hệ thống, chuẩn bị gieo hạt cà chua vào.
Có nhiều loại cà chua, tùy theo độ chín mà chúng được chia thành giống chín sớm, giống chín giữa và giống chín muộn.
Hệ thống cung cấp cho Khương Khả loại giống chín sớm với hương vị đậm đà và quả có kích thước vừa phải.
Phiền toái duy nhất là có thể cần một giá ba chân để hỗ trợ và cố định sau này.
Để tăng khả năng thành công khi gieo trồng, Khương Khả không trực tiếp gieo hạt vào vườn rau, mà trước tiên sẽ ươm giống trước, sau khi cây con mọc lên sẽ cấy vào vườn rau.
Vì đã có kinh nghiệm trồng cà chua trên ban công từ trước nên toàn bộ quá trình trồng diễn ra suôn sẻ.
Điều duy nhất khiến Khương Khả khó hiểu là Linh Tê Quả mà lúc trước cậu trồng đến nay vẫn chưa có dấu hiệu nảy mầm.
Theo lẽ thường, thuốc tăng trưởng cao cấp do hệ thống cung cấp có thể rút ngắn thời gian trồng cây gấp trăm lần, cậu trồng cây linh tê quả đã hơn một ngày, cho dù chưa phát triển hoàn toàn cũng không nên chưa hề nảy mầm như thế này chứ nhỉ.
【 Linh Tê Quả có thể giúp linh sủng phát triển trí tuệ, là linh quả cấp cao, cho nên thuốc tăng trưởng không thể đạt được hiệu quả.
】
"Cho nên thuốc tăng trưởng cao cấp cũng chỉ là thuốc tăng trưởng cho giống cây bình thường thôi đúng không," Khương Khả càng nghe càng bối rối, "Vậy muốn linh quả chín thì tôi cần dùng cái gì?"
【Để trái linh quả chín cần sử dụng thuốc tăng trưởng siêu cấp.
Mỗi chai cần 500.000 điểm, an toàn không có tác dụng phụ, có thể rút ngắn thời gian trồng cây linh chi cao cấp xuống một trăm lần.
Xin hỏi ký chủ có muốn xác nhận mua hàng hay không.
】
Năm trăm nghìn điểm.
Khương Khả:...!Không cần, để nó chậm rãi lớn lên đi, cảm ơn.
...!
Có lẽ Trung Tộc đã qua thời kỳ xao động, cả ngày hôm nay Khương Khả không thấy một con Trùng Tộc nào chạy đến tấn công.
Vừa mới ngâm đồ ăn sáng cho anh em mèog, Gerrard đã lao tới, liều mạng đập vào lá chắn bảo vệ khiến Khương Khả phải nhanh chóng đáp lại.
"Anh thực vội sao?" Sau khi dọn xong bữa sáng cho mèo em, Khương Khả mới chậm rãi đi tới.
Làm sao có thể không vội, Gerrard bên ngoài lá chắn bảo vệ gấp đến độ đứng ngồi không yên rồi, nhưng trước mặt con mèo trắng nhỏ bé này hắn cũng không dám phát giận, đành phải hít sâu một hơi.
"Cái kia, tau biết mày không vừa mắt tau, nhưng đây thực sự không phải một trò đùa.
Trùng Tộc khi ngủ đông đúng là không có gì nguy hiểm, nhưng một khi nó thức giấc, chắc chắn một ngày so với một ngày càng cuồng bạo hơn.
Mày không thể mất cảnh giác chỉ vì nó đang im lặng.
"
Đương nhiên, thực ra còn một lý do quan trọng hơn mà Gerrard không nói ra, đó là hai thuộc hạ của hắn bị thương rất nặng, ở của thoát hiểm chỉ có thể ổn định thương thế của họ, căn bản không thể kiên trì thêm nữa.
Nếu không nhanh chóng đưa bọn họ vào bệnh viện, nói không chừng qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ mất mạng.
"Được rồi," Khương Khả nhẹ gật đầu, giống như rốt cục cũng nhận ra tình thế cấp bách, ném cho hắn một thỏa thuận, "Chỉ cần anh có thể ký vào cái thỏa thuận này, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh."
Thỏa thuận không dài, nội dung chỉ chiếm nửa trang nhỏ, đại ý là Gerrard không được trực tiếp hoặc gián tiếp làm hại Khương Khả và bốn anh em mèo vì bất cứ lý do gì, nếu không sẽ tùy theo mức độ nghiêm trọng của vết thương, bị phản phệ gấp trăm lần.
Gerrard lúc đầu vẫn còn ngạc nhiên, càng về sau càng cảm thấy buồn cười, hắn cảm thấy linh sủng cho dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là linh sủng mà thôi.
Cái loại hiệp nghị không hề có bất kỳ hiệu lực này thì hắn ký rồi sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ.
"Có thể, tau trực tiếp ký tên vào bên dưới này sao." Gerrard hỏi.
"Không cần ký tên," Khương Khả lắc đầu, "Chỉ cần dùng ngón tay ấn vào góc dưới bên phải là được."
"Được rồi," Gerrard vui vẻ gật đầu, cắn ngón trỏ và ấn vào một dấu tay ở cuối bản thỏa thuận.
Vào lúc dấu tay chạm vào bản thỏa thuận, đột nhiên một ánh sáng chói lóa bùng lên, ánh sáng quá mãnh liệt làm cho mắt cảm thấy đau, cuối cùng biến thành một biểu tượng vặn vẹo, khắc vào trong lòng bàn tay Gerrard.
Gerrard cảm thấy trái tim lạnh lẽo, đột nhiên không kìm được mà bùng nổ một câu chửi thề.
"Đây là cái gì vậy!"
"Tôi đã nói đây chỉ là một thỏa thuận đơn giản.
Chỉ cần anh có thể tuân thủ theo thỏa thuận, sẽ không có chuyện gì xảy ra", Khương Khả nói.
"Đừng lo, cái này có thời hạn, chỉ cần đến thời hạn nó sẽ tự khắc biến mất khỏi lòng bàn tay anh."
"Vậy nếu tôi vô tình vi phạm thỏa thuận thì sao?" Mặt Gerrard tái mét.
Khương Khả nhàn nhạt gãi gãi lỗ tai: "Tôi cũng không rõ sẽ ra sao, anh có thể tự mình thử xem."
Dù sao cũng là hợp đồng do cậu tốn những 5000 điểm mua từ chỗ hệ thống tất nhiên chất lượng có thể bảo đảm.
Biết nguyên tắc đánh một gậy gộc tặng một trái táo, Khương Khả ném một chiếc lá chắn bảo vệ mua từ lúc trước ra bên ngoài.
"Của anh đây, đây là lá chắn bảo vệ trung cấp.
Đã thêm công năng phản công.
Tuy không bằng lá chắn bảo vệ cao cấp nhưng cũng đủ để chống lại sự tấn công của Trùng Tộc trong một thời gian ngắn.
Anh có thể lấy thứ này để sửa chữa bên ngoài tàu vũ trụ."
Gerrard nắm chặt lá chắn bảo vệ, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
Đáng tiếc đã ký kết hiệp định, bây giờ có nói cái gì cũng đã quá muộn, Gerrard chỉ có thể nghiến răng thốt ra một câu:
"Được, cảm ơn lá chắn bảo vệ của cậu.
Tôi sẽ đi sửa tàu vũ trụ ngay bây giờ".
...!
5000 điểm để mua một tờ giấy hợp đồng, lại tốn thêm 5000 điểm để mua lá chắn bảo vệ trung cấp, số điểm mà Khương Khả kiếm được lần trước lại thấy đáy.
Đang suy nghĩ xem nên làm gì ở lần phát sóng trực tiếp tiếp theo, thì nhị thiếu gia đã gửi một tin nhắn, giọng điệu có vẻ rất gấp gáp.
[Nhị thiếu gia: Cậu đầu rồi có ở đây không? Có việc gấp mau mau online.】
[Nhị thiếu gia: Thật sự có việc gấp, cấp tốc a.
】
Khương Khả lắc lắc cái đuôi, bỗng cảm thấy thú vị, tuy Nhị thiếu gia và nguyên soái là anh em cùng huyết thống, nhưng tính cách lại rất khác nhau, một người thì trưởng thành ổn trọng, cho dù trời có sập sắc mặt trước sau vẫn không thay đổi, một người lại quá hoạt bát, chỉ cần xảy ra một điều gì đó nho nhỏ, cũng có thể nhảy nhót lung tung.
"Ừ, sao vậy, có việc gì sao?"
[Nhị thiếu gia: Thật tốt quá, rốt cục cậu cũng đến rồi a, thật ra cũng không có gì lớn.
】
Khương Khả: "..." Không có việc gì lớn thì người gấp thế làm gì.
[Nhị thiếu gia: Như cậu biết đấy, thời tiết ở thủ đô gần đây rất nóng, dì tôi ăn không ngon, mấy ngày nay không ăn được, muốn hỏi cậu có thể giúp tôi làm món gì hợp khẩu vị không.
】
"Bên chỗ cậu không có bệnh viện sao? Ăn uống không tốt thì tìm tôi có ích lợi gì." Khương Khả không giải thích được.
[Nhị thiếu gia: Nếu bệnh viện dùng được thì tôi cũng không gọi cậu làm gì.
Này, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, người cô mà tôi vừa nhắc đến là mẹ ruột của anh họ tôi, không phải cậu lúc nào cũng muốn lấy lòng anh họ tôi sao, lần này...]
"Được rồi, không phải chỉ là món khai vị thôi sao" Khương Khả nhanh chóng ngắt lời bên kia, "Đơn giản thôi, nhưng dì ăn cay được không?"
[Nhị thiếu gia:......!Thái độ của cậu thay đổi quá nhanh, chắc là được đi]
[Nhị thiếu gia: Đồ cay, ý cậu là quả lục lạc sao? Chắc hẳn là ăn được đi.
】
Khương Khả: Quả lục lạc là gì? À, suýt nữa quên mất, thực phẩm cay ở thế giới này không dùng ớt.
"Đã rõ, tôi biết phải làm gì rồi, hẳn là có thể làm tốt."
[Nhị thiếu gia: Cám ơn cậu nhiều, sắp đến giờ ăn trưa, cậu phải nhanh lên, nhân tiện đừng quên để lại cho tôi một phần.
】
Khương Khả: "...!Được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...