Mặc dù bên kia nói rằng sẽ gửi một thứ gì đó cho Khương Khả, nhưng làm sao để nhận được nó cũng là một vấn đề.
"Đúng rồi, rõ ràng là có chức năng gửi quà cho fans, vậy hiện tại muốn nhận đồ cũng là chuyện đơn giản đúng không." Khương Khả hỏi.
[Nhận và gửi không thuộc cùng một chức năng và không thể nhập làm một.
】
Nghe thanh âm cứng ngắc của hệ thống, Khương Khả đột nhiên đau đầu:
"Thật sự không được sao? Người ta tốt bụng cho tôi thứ gì đó.
Tôi cũng không thể trực tiếp từ chối như vậy được.
Đồ không nhận được cũng thôi đi, nếu đột nhiên làm rớt hảo cảm thì phải làm sao.
"
Xét cho cùng, để lấy được hảo cảm của Nguyên soái cũng không dễ, đến bây giờ Khương Khả cũng mới chỉ xoát được 4% độ hảo cảm của người ta, nếu thực sự làm rớt xuống thì sẽ thành 0 đó.
Có lẽ là đang suy xét đến vấn đề hảo cảm, hệ thống im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
[Có nút truyền tống định vị, có thể truyền vật phẩm từ khoảng cách xa, mỗi cái 100 tích phân, không thể tái sử dụng.
】
"Được rồi, 100 thì 100." Biết hệ thống đã lui bước, Khương Khả không dám cò kè mặc cả nữa, vội vàng gật đầu.
Bởi vì Nguyên soái đáp ứng từ ngày mai mới bắt đầu tuyên truyền, cho nên sau buổi phát sóng trực tiếp, Khương Khả mới chỉ kiếm được hơn 1000 tích phân, sau khi trả nợ và mua nút truyền tống định vị thì cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Để Hệ thống gửi nút định vị qua rồi nói cho bên kia biết phương pháp sử dụng.
Không lâu sau, Khương Khả nhận được một hộp bìa cứng màu trắng từ bên kia.
Sau khi xoay quanh thùng giấy hai lần, Khương Khả vui vẻ hất đuôi.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Cậu nhận được chưa? 】
"Tôi đã nhận được." Khương Khả nhanh chóng đáp.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Vậy thì hãy mở ra, tôi tin rằng cậu sẽ thích nó ^ _ ^]
"Được."
Khương Khả xoa xoa bàn chân, tắt bảng hệ thống, trực tiếp nhảy lên nóc hộp, cắt băng keo trên đó ra, cẩn thận lấy đồ bên trong ra, giây sau không liền nhịn không được dừng lại.
Một chiếc váy nhỏ.
Một chiếc váy nhỏ màu trắng.
Một chiếc váy nhỏ màu trắng có họa tiết dâu tây cho thú cưng.
Khương Khả: "..." Đây là đang muốn chế nhạo cậu sao, chắc chắn là đang chế nhạo việc cậu đội chiếc mũ dâu tâu vào lúc tối.
Meo.
Mệt cậu còn trông mong món đồ mà anh ta gửi tới.
【Độ hảo cảm 】
Thấy Khương Khả sắp tức đến bốc khói, hệ thống mới chậm rãi nhắc nhở.
Đáng tiếc Khương Khả không nghe được, trực tiếp nhào qua đánh chữ: "Anh có ý gì, tại sao lại gửi cho tôi một cái váy nhỏ?"
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Sao vậy, cậu không thích cái váy nhỏ này sao? 】
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Xin lỗi, tại lúc nãy khi nhìn thấy cậu đội chiếc mũ cho bé mèo nên nghĩ rằng cậu sẽ thích kiểu quần áo cho linh sủng này.
】
Con mèo của cậu.
Khương Khả ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại, đúng rồi, tuy cậu biết mình và con mèo trắng trong máy quay là cùng một người (mèo), nhưng người ta cũng đâu có biết chuyện này đâu.
Khi bên kia liên lạc với anh ta trước đó, người ta ước tính rằng anh ta đã được coi như chủ nhân của con cầy trắng.
Mà lúc trước khi đối phương liên hệ đến minh, luôn nghĩ rằng mình chính là chủ nhân của Bạch Linh Miêu.
Dù sao một con Bạch Linh Miêu khi trải qua huấn luyện, có lẽ sẽ tự mình nấu ăn được, nhưng cũng chỉ có thể nấu ăn mà thôi, đằng này lại còn biết đánh chữ, gửi tin nhắn, tự mình phát sóng trực tiếp, chuyện này thực sự rất khó để tiếp thu.
Nhìn thấy độ hảo cảm run rẩy ở 4%, Khương Khả hít sâu một hơi.
Không phải chỉ là một chiếc váy nhỏ thôi sao? Mặc thì mặc.
Khương Khả giẫm lên chiếc váy nhỏ, xây dựng tâm lý cho chính mình, cuối cùng cậu cũng nén được sự xấu hổ nhờ hệ thống giúp chọn một vài góc đẹp chụp bốn hoặc năm bức ảnh, rồi chuyển sang cho bên kia.
[Anh họ của Nhị thiếu gia: Quả nhiên rất đáng yêu ^ _ ^]
Đáng yêu cái quỷ.
Rốt cục chờ được nhắc nhở từ hệ thống, Khương Khả trực tiếp dùng móng vuốt tắt giao diện hệ thống...!Không muốn gặp lại!
...!
Thủ Đô Tinh, nơi đóng quân của Lực lượng Viễn chinh.
"...!Đại khải là như vậy, hiện tại yêu cầu duy nhất chính là thái độ của bên kia.
Dù sao thì thủ vệ quân khác với quân viễn chinh, quyền lực phân tán, lòng dân không thống nhất.
Một khi xảy ra sự cố, hiện trường rất dễ mất kiểm soát, còn có cái này, tôi nghĩ nguyên soái có thể xem qua trước...!"
Trong lúc nói chuyện, quân đoàn trưởng đội 7 đặt tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên bàn, vừa quay đầu lại thì vô tình nhìn thấy ảnh màn hình khóa trên quang não của Nguyên Soái, lời chưa nói xong lập tức bị nghẹn lại.
Một...!con mèomặc váy dâu tây.
Nếu không phải không đúng chỗ, Hàn Nghiêu muốn dụi hai mắt thật mạnh để xác nhận xem có phải tối hôm qua mình ngủ không ngon hay không mà đột nhiên gặp phải ảo giác kỳ quái như này.
"Sao vậy, có chỗ nào không đúng sao?"
Nguyên soái xoay quang não trên cổ tay, nhẹ liếc nhìn hắn.
Hàn Nghiêu giật mình tỉnh táo lại: "Không, không có gì."
Mặc dù không muốn nói quá nhiều, nhưng với tư cách là chỉ huy của quân đoàn viễn chinh số 7 và là phụ tá của Trạch Duy Á, có một số điều Hàn Nghiêu vẫn cần hỏi.
"Ừm...!Gần đây Nguyên soái có ý định nuôi một con linh sủng sao?"
"Đúng vậy," Trạch Duy Á hào phóng giơ bức ảnh trên quang não lên, "Bạch Linh Miêu, nó đáng yêu đúng không."
Đáng yêu gì đó.
Hàn Nghiêu hít một hơi, lời này phát ra từ miệng của Nguyên soái bọn họ cảm giác thật sự rất kỳ quái.
Nhưng mà thực sự rất là đáng yêu.
Là Bạch Linh Miêu còn nhỏ sao, nhìn hơi nhỏ nhưng màu lông rất đẹp.
Xưa nay hiếm thấy con Bạch Linh Miêu nào có màu lông thuần trắng như vậy.
Đúng rồi, con Bạch Linh Miêu này có dị năng sao, cấp bậc bao nhiêu, có cần tìm người thí nghiệm trước một chút hay không?"
Không giống như những người bình thường chỉ coi linh sủng là thú cưng, tất cả những quân đội cấp cao đã thông qua xét duyệt đều có thể khế ước với linh sủng, dị năng sau khi được phóng đạt nếu được dùng đúng cách, khi chúng ra chiến trường sẽ là một vũ khí rất lợi hại.
Như Hàn Nghiêu có khế ước với một con chim Chu Tước, độ xứng đôi cao tới 82%, có khả năng thám, phối hợp với tinh thần lực của Hàn Nghiêu, nó thậm chí có thẻ phát hiện được tình huống của kẻ địch cách ngàn dặm, so với dụng cụ điều tra dùng còn tốt hơn.
"Là dị năng niệm động lực, nhưng bây giờ vẫn chưa cần kiểm tra gấp."
"A? Tại sao."
Hàn Nghiêu khó hiểu, không kiểm tra làm sao biết được độ xứng đôi bao nhiêu.
"Kiểm tra thì cứ để sau đi," Trạch Duy Á gõ bàn "Bây giờ cậu cần giúp tôi điều tra một chuyện trước.
Trong 20 năm qua, có tinh quặng nào sinh ra quặng Hi Lan bị bỏ hoang không được sử dụng hay không.
Chú ý, chỉ trong vòng 20 năm thôi, tư liêu trước 20 năm không cần đưa tôi.
"
Mặc dù không hiểu Nguyên soái muốn làm gì, nhưng Hàn Nghiêu vẫn gật đầu, "Được."
Nhìn phó quan đẩy cửa rời đi, Trạch Duy Á mở quang não chiếu bức ảnh lên trên bàn.
Đội một chiếc mũ dâu tây kết hợp với mặc váy dâu tây, con mèo trắng nhỏ bé ngây ngô nhìn vào máy ảnh và nghiêng đầu, mà một góc khác ở trong bức ảnh, một mảnh quặng màu xanh lam thưa thớt đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trạch Duy Á cong cong khóe miệng, khác với những loại quặng khác, quặng Hi Lan khi tiếp xúc với không khí, sẽ phải mất hơn 20 năm để hoàn toàn mất tác dụng.
Trong vòng hai mươi năm...!tinh quặng đó cũng đã bị bỏ hoang và không còn được sử dụng nữa...!Chắc là sẽ dễ dàng để tìm thấy được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...