Án theo lệ thường của Tiểu Tam, hắn sẽ vọt thẳng vào phòng mình bò vô ổ chăn mà trốn.
Bất quá, kế hoạch này cuối không thực thi không được. Một đường chạy về đến cửa viện nhà mình, Tiểu Tam bị một chiếc mã xa chặn lại trước viện. Nguyên lai là Hạ Hổ đánh mã xa còn mang theo một vị công tử phiêu lượng hồi hương, bức thư mới đưa đến cũng là nói về việc này, chỉ là không ngờ người cùng thư cư nhiên lại đến cùng một ngày.
Liên Sinh thấy Hạ Hổ trở về, còn dẫn theo một tiểu ca phiêu lượng, đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Lần này thấy Hạ Hổ về cũng không còn kích động đến khóc nấc lên, chỉ là nhếch miệng mỉm cười kéo tay Hạ Hổ một cái thật mạnh, đương nhiên, ánh mắt có hai phần ba là đặt ở trên người vị công tử đứng ở một bên kia.
Tiểu Tam chạy một đoạn, cho rằng đã cách Thái Kinh Vân khá xa, rốt cuộc chậm rãi yên tĩnh lại. Tại cửa viện cố tình thoải mái vô sự cùng mọi người bắt chuyện. Tiểu Tứ sau đó đuổi kịp, vừa thở dốc vừa bảo Tiểu Tam thật xấu xa. Tiểu Tam sợ thằng nhóc nói lung tung, một phen ốm nó qua. Chẳng ngờ đại mã xa mới đến kia khiến Tiểu Tứ cảm thấy hứng thú, cũng không nhắc đến chuyện Tiểu Tam ‘đánh nhau’ với người ta, lập tức muốn Tiểu Tam ôm nó lên xe, sau đó bò đến phía trước chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Liên Sinh gọi mọi người vào sân, ngựa và xe cứ như thế buộc ở ngoài cửa viện. Sau khi vào sân, Tiểu Tam mới hảo hảo quan sát một chút vị công tử phiêu lượng mà Hạ Hổ dẫn về kia.
Thính Hạ Hổ giới thiệu, vị công tử này gọi là Văn Thanh, là hài tử gia đình thương nhân.
Văn Thanh dáng vẻ cũng chừng mười bảy mười tám tuổi, một thân rất cao, cơ hồ sắp ngang bằng với Hạ Hổ, gương mặt hình trứng ngỗng, mi gian có ấn tích hình thoi khá nhạt, đôi mày đen dậm phiêu lượng lại anh khí, mắt cũng rất đẹp, tròng mắt đen phi thường linh động lưu chuyển không ngừng, thoạt nhìn là một người rất sôi động. Trên thân thể cao gầy là bộ trường sam màu xanh nhạt cùng giáp y màu xanh đậm, có vẻ đơn giản lại trang nhã. Nói tóm lại, trong mắt Tiểu Tam chính là một hài tử đẹp trai rất hoạt bát, hơn nữa, nhìn y hướng về phía Liên Sinh gọi thúc a thúc a, miệng mồn cũng thật ngọt nha. Nhưng thật ra rất là khiến người ta sinh ra hảo cảm, không phải cái loại công tử vênh váo hung hăng trong thành.
“Ngươi nhất định là Tiểu sam đệ đệ a! Hạ Hổ ca thường nói về ngươi lắm ni! Luôn khen ngươi vừa thông minh vừa xinh đẹp, ta nghe mà đố kị!” Văn Thanh sau khi cùng Liên Sinh và Hạ Hổ nói chuyện, liền đến bên người Tiểu Tam.
Tiểu Tam gần đây luôn khiến người ta mắng là ngốc nghếch, đối với loại hình dung ‘vừa thông minh vừa xinh đẹp’ này thì một lúc sau vẫn chua có phản ứng kịp, xoay đầu qua kèm theo một thanh âm nghi hoặc: “A?!”.
Tân Hà từ trong phòng đi ra, Hạ Hổ lại kéo Văn Thanh đến giới thiệu. Văn Thanh há miệng lại đem Tân Hà từ đầu tới đuôi khen một lần, cái gì mà hiền lành tài giỏi, thẳng đến khi Tân Hà đỏ hết cả mặt. Tiểu Tam ở một bên thầm nghĩ, nói cái gì mà thông minh xinh đẹp quả nhiên chỉ là lời khách sáo…
Không đợi Tiểu Tam trốn đi, Hạ Tứ Lang cũng từ bên ngoài trở về. Hắn về xong, kéo Hạ Hổ Văn Thanh nói chuyện nhà cửa còn không quên nhắc nhở Tiểu Tam tìm bộ khí cụ làm rượu của hắn ra đem đi rửa rưa phơi phơi.
Liên Sinh ở một bên nói thầm mấy câu, cho rằng Tiểu Tam nên ở chỗ này cùng khách nhân trò chuyện. Tiểu Tam còn chưa kịp quyết định muốn đi hay muốn lưu, Thạch Đầu ôm Tiểu Tứ tiến vào trong viện. Được rồi, toàn gia đến đông đủ, trong viện Hạ gia lại càng náo nhiệt.
Nghe ý tứ của Hạ Hổ, hắn là đưa Văn Thanh trở về gặp gia trưởng. Nếu trong nhà đồng ý, hắn dự định sớm đi lo liệu hôn lễ. Hạ Tứ Lang và Liên Sinh bị Văn Thanh xinh đẹp một câu lại một câu gọi thúc thúc đến mức hào hứng còn không kịp, nào có không đồng ý.
Đến tối, Liên Sinh đem hết hàng tồn trong nhà ra, lệnh Tiểu Tam nhanh chóng làm cơm, hơn nữa nhất định phải làm một bữa thiệt ngon.
Vì vậy, phát sinh chuyện như thế khiến hắn chấn động, Tiểu Tam thấy tâm tư rối rắm trăn trở đã giảm đi một chút, kết quả cũng không được nhàn rỗi…
Giờ cơm tối, Tiểu Tam hóa rối rắm thành sức mạnh, làm đầy một bàn cơm nước. Từ gà chưng hạt dẻ đến làm nấm xào lá trà, mặn chay phối hợp đầy đủ, còn có rượu nếp không nhiều lắm của Hạ Tứ Lang, cả nhà ăn uống đến vô cùng vui vẻ.
Tiểu Tam sau khi nhấp một chén nhỏ rượu gạo liền vựng vựng hồ hồ, nói say cũng chưa tính là say, chỉ là có chút mê muội. Tại lúc hắn quăng vỡ hai cái bát lớn, Liên Sinh cũng không dám để hắn tiếp tục thu dọn bàn ăn, dở khóc dở cười giúp hắn lau mặt, để hắn tự mình quay về phòng ngủ.
Tiểu Tam tửu lượng thực rất là kém, kiếp trước uống bia còn say. Này cả đời uống rượu gạo say mèm cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, cũng may rượu gạo nhà mình nhưỡng uống xong cũng không hại sức khỏe, tối đa ngủ một giấc thì tốt rồi.
Ngủ thẳng nửa đêm thì Tiểu Tam mơ mơ màng màng bị một thứ gì đó đánh trúng bụng, đau nhức mà tỉnh lại ngay tại chỗ.
Lấy tay sờ sờ, hình như là có cánh tay ai đó vòng qua eo mình!
Tiểu Tam hoảng sợ, nương theo ánh trăng nhìn qua, nằm bên người cư nhiên là cậu Văn Thanh kia.
“A… Ngươi muốn đi tiểu đêm sao?” Có thể là bởi vì Tiểu Tam đột nhiên bật dậy làm Văn Thanh tỉnh giấc, y xoa xoa mắt hướng Tiểu Tam lên tiếng hỏi.
“Đều không phải, ngươi sao lại ở chỗ ta?” Liên Sinh hình như đã vì y chuẩn bị tốt khách phòng nha? Thế nào lại mạc danh kỳ diệu chạy đến chỗ này?
“Bởi vì Hạ Hổ ca nói giường sưởi của ngươi hảo ngoạn, ta trước đây cũng rất muốn ngủ qua thử, cho nên mới đến đây! Ai nha, nếu tỉnh liền dứt khoát đi tiểu một cái ~” sau khi nói xong liền xoay người xuống giường. Lúc khom lưng mang hài thì lại đột nhiên xoay người đối Tiểu Tam nói: “Trời tối quá, ngươi theo ta cùng đi nha!”
Y ngay cả một chút khách khí cũng không thèm nói, cứ như đã quen thuộc từ lâu.
Tiểu Tam lòng đầy hắc tuyến mà xuống giường chăm đèn. Hắn bình thường buổi tối không đi tiểu đêm, cho nên trong phòng cũng không có cái bô. Muốn đi WC chỉ có thể chạy đến nhà xí sau nhà.
“Tiểu sam đệ đệ, Thái Kinh Vân là tình nhân của ngươi sao?!”
Hai người tại ngoài phòng nhìn một vòng, tự nhiên là đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đêm khuya lại không hảo đuổi khách, Tiểu Tam đành phải tiếp tục ngủ cùng Văn Thanh. Dù sao giường sưởi của hắn cũng lớn, không nói tới một mình Văn Thanh, dù là ba người cũng chen lọt.
Không nghĩ tới, vừa mới nằm xuống, người nọ liền quăng ra một chủ đề to tát.
“Ta nghe ngươi nói mớ, hắc hắc ~ nhất định là thế. Tựa như khi ta nói mớ thì sẽ kêu Hạ Hổ ca a!”
Tiểu Tam còn chưa mở miệng, y cứ tự mình lầm bầm nói tiếp.
“Mới không phải…” Tiểu Tam trong lòng chán nản nghĩ, ta khi nào đi nói cái thứ mớ quỷ quái đó chứ? Còn gọi tên Thái Kinh Vân ỡ trong mộng? Thật là…
“Không có khả năng! A ~ các ngươi cãi nhau sao?! Hay là nói, ngươi bây giờ còn là hơi hơi thích, không phải thích hoàn toàn? Cho nên mới nói như vậy? Ai ~ dù sao cũng ngủ không được, ngươi thẳng thắn nói cho ta nghe chuyện của cậu Thái Kinh Vân kia đi! Ta thích nhất là nghe kể chuyện!” thanh âm của Văn Thanh càng ngày càng trở nên hưng phấn.
Lòng Tiểu Tam gào thét, ta vì sao phải nửa đêm không ngủ cùng ngươi trò chuyện về Thái Kinh Vân a? Chúng ta hôm nay mới gặp mặt còn chưa quen thuộc có được hay không nha!!
“Ngươi không muốn nói sao? A ~ hiểu mà, xấu hổ a!”
“Ngươi thế nào mà nhận thức vị họ Thái kia? Hắn bộ dạng thế nào?”
“Gần đây trong thành rất lưu hành những cố sự tình ái lãng mạn, nói nghe chút xem cái vị họ Thái kia của ngươi có đối với ngươi nói mấy câu đại loại như thích nha yêu nha hay không?!”
“Ngươi sao lại xấu hổ như thế nha?! Ta đây nói chuyện của ta cùng Hạ Hổ cho ngươi nghe hen ~ ngày đó…”
…
Vốn nghĩ rằng việc bị người nào đó cưỡng hôn sẽ phiền não thật lâu, không ngời bị người ta cứ như thế quấy rầy, làm những rối rắm gì đó đều không trỗi dậy được, tiếp đó cả đêm Tiểu Tam đều ngủ rất ngon…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì đã muộn lắm rồi, mọi người trong nhà tự nhiên cũng đã sớm rời giường, Hạ Hổ là người trong nhà, nên không cần phải tiếp khách này nọ.
Hạ Tứ Lang và Thạch Đầu giữ nguyên kế hoạch xuất môn làm ruộng, mấy năm nay việc gieo trồng của Hạ gia càng ngày càng không tồi, tuy rằng bên trong đó xác thực Tiểu Tam có ảnh hưởng đẩy mạnh, nhưng nhờ sự cần lao của hai vị mới là nguyên nhân căn bản nhất.
Liên Sinh đang ở trong sân giặt quần áo, tiếng cây gỗ nện vào vải nghe bùm bụp. Mà Tân Hà ở một bên phơi nắng mớ rau cải, đồng thời cùng Liên Sinh nói chút chuyện vặt trong nhà. Cuộc sống gia đình chính là thế này đây, hưng phấn của ngày hôm qua trôi đi, nên làm gì thì cứ làm điều đó ni!
Đứng ở trong sân sau khi hoạt động tay chân một phen, về chuyện nội tâm rối rắm, đều đã tốt hơn rồi. Đã qua một ngày, chuyện này cũng không tính là một sự kiện lịch sử gì…
Bản thân vẫn là đi chuẩn bị chút điểm tâm cho mình đi thôi! Hôm nay thức dậy muộn, cả nhà khẳng định là đã ăn xong cả rồi.
“Oa ~~ thiệt là một cảm giác ăn no ngủ khỏe a!”
Văn Thanh từ trong phòng đi ra, trên ngưởi nội sam màu xanh nhạt được buộc qua loa, mái tóc dài cũng là tùy tiện buộc lại. Tiểu Tam bưng chén cháo, nhìn bộ dáng này của Văn Thanh thế nào cũng thấy có chút quen mắt, suy nghĩ nửa ngày, nguyên lai bộ dạng người này và cách ăn mặt khác thường đều giống với bản thân.
“Văn Thanh thức dậy rồi nha! Ngủ ngon không?” Bởi vì Tiểu Tam ngày thường là một dạng đức hạnh thế này, cho nên Liên Sinh đối với bộ dạng Văn Thanh như vậy trái lại sinh ra mấy phần thân thiết.
“Thúc ~ đến nơi đây ngủ rất là thoải mái nha! Ai nha, thỉnh an thúc buổi sáng nha, còn có hai vị Tân Hà ca ca Tiểu sam đệ đệ, buổi sáng tốt lành!” Văn Thanh hướng mỗi người đều lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to, dáng điệu kia thật khiến người ta yêu thích. Tiểu Tam và Tân Hà vội vàng gật đầu đáp lễ.
“Nhìn ngươi xem hài tử này, chúng ta ở nông thôn là một địa phương nhỏ, không cần nói những lời khách sáo như vậy! Nhanh nhanh rửa ráy rồi đi ăn điểm tâm a. Tiểu Tam chuẩn bị cho Văn Thanh một phần đi!” Liên Sinh xem ra cũng rất thích Văn Thanh, cười híp mắt đáp lại.
“Con đem nơi này xem như nhà của mình, đâu có khách sáo nha!”
Điểm ấy là xác thực, y thích ứng cũng thật nhanh, coi nơi này như nhà mình, coi mọi người trong nhà như là người nhà mình. Điểm ấy Tiểu Tam tràn đầy lĩnh hội, hai người vành mắt đen thui chính là chứng cứ.
Sau khi đến bên giếng nước rửa mặt xong, Văn Thanh học Tiểu Tam, lấy tay cầm chiếc bánh nướng bự, bưng bát cháo ăn đến rất vui vẻ.
“Liên Sinh thúc đang giặt quần áo sao! Con đến hỗ trợ nha!”
Vừa ăn điểm tâm xong, Văn Thanh cũng không lo đến tóc tai y phục này nọ của mình, lạch bạch lạch bạch chạy đến chỗ Liên Sinh. Tiểu Tam trong lòng cười cười, người này hẳn là không khó ở chung đâu.
Mới đem chén cháo đặt xuống bàn, chợt nghe xoạt một tiếng, Tiểu Tam quay đầu nhìn qua, bố y lam sắc mà Văn Thanh cầm trong tay hình như là của mình, bất quá, vì sao hai tay trái phải đều chỉ cầm phân nửa?!
“A… Ta không phải cố ý…” gương mặt Văn Thanh nhăn nhó, nhìn một vòng mọi người trong viện, vừa áy náy vừa ủy khuất.
“Không sao không sao, dù sao mớ y phục này cũng đã cũ, hơn nữa, vá lại còn có thể mặc.” Liên Sinh nhanh chóng an ủi.
“Cũ không đi thì mới không tới a!” Y phục này là của Tiểu Tam, hắn đương nhiên cũng liền phát ngôn, người ta không phải cố ý, không cần phải tính toán quá.
Văn Thanh nghe xong mấy lời an ủi, lại vui cười nói muốn tiếp tục giúp đỡ.
Bất quá, không đến một hồi, mấy người trong viện ai nấy đều hắc tuyến đầy mặt.
Văn Thanh phơi y phục có thể đem y phục của Tiểu Tam xé thành hai nửa, còn có thể chọc cho cái áo lót mới của Tiểu Tứ thành một cái động to. Thật vất vả mới phơi xong, y còn một chân vấp vào cây sào trúc. Bản thân té ngã mồm ngậm đầy đất không nói, y phục mới giặt lại rơi xuống nước. Khóc thảm thiết mà xin lỗi, rồi lại va vào cái khay tre mà Tân Hà dùng để phơi rau, Tiểu Tam đi qua dìu y, lại bị y giẫm lên chân…
Xem ra, người này thật sự là một công tử trong thành, chưa từng trải qua lao động…
Nhìn y bộ dạng ủ rũ, cả nhà cũng không có biện pháp trách cứ.
________________
Lầu rồi mới lên post chương mới, có ai còn nhớ ta ko?
Lap-chan bị anh hai đem cho bạn gái mượn rồi, đúng là trọng sắc khinh anh em, giờ cả tuần chỉ có ngày chủ nhật ổng đem laptop trên cty ổng cho ta mượn để ta edit *đếm kiến*
Vậy nên mong mọi người thứ lỗi cho ta nếu 1 tuần/ chương, chừng nào anh heo ôm lap-chan của ta về thì chừng đó mới có nhiều chương hơn đc >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...