Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Bưng cơm nước lên bàn, lại mang lên rượu gạo tự mình làm. Rượu là do Hạ Tứ Lang và Tiểu Tam cùng nhau làm, dùng gạo nếp lâu năm mà ủ thành, có chút chua ngọt. Hạ Tứ Lang thích thỉnh thoảng nhấp một chút, Tiểu Tam thì thường thường dùng để làm cơm, hầm thịt.

Tiểu Tam không quá thích những trường hợp gò bó, đối với vị khách nhân xa lạ tới nhà, hắn tránh được thì tránh, mấy chuyện khách sáo này nọ hắn cả hai đời đều học không được. Bất quá cũng không có chuyện gì, dứt khoát mang theo Tiểu Tứ đến trù phòng mà ăn, như vậy tự tại hơn.

Liên Sinh trừng hắn mấy lần cũng không làm gì được. Trước đây thương yêu Tiểu Tam nhi, không đành lòng quản nó, hiện tại muốn quản, cũng quản không được. Liên Sinh trong lòng thầm than, một bên chào hỏi mời khách nhân ngồi vào bàn.

Vào trù phòng đầu tiên dùng một cái đùi gà lớn dụ Tiểu Tứ, còn chưa bắt đầu bưng chén thì ngoài cửa cái người nô bộc áo xám kia lại tới, nô bộc kia cứng nhắc nói rằng mình không thể ngồi cùng bàn ăn với chủ nhân, liền tới trù phòng nhờ tiểu ca giúp đỡ, chuẩn bị chút cơm canh đơn giản.

Tiểu Tam trong lòng niệm vài câu oán xã hội cũ ác độc nô tính này kia, vừa tìm một cái bát lớn bằng gốm, múc một bát đầy đưa qua. Kỳ thực bọn họ tại trù phòng ăn cũng không tồi, toàn bộ đồ ăn đều lưu lại một phần nhỏ, hơn nữa còn có thêm những món lặt vặt, ăn vào cũng rất vui vẻ. Tiểu Tứ sau khi cầm được một cái đùi gà trong tay liền an tĩnh chạy đến một bên mà gặm, tự nhiên cũng không náo loạn.

Tại trù phòng ba người sau khi ăn xong, trong nhà chính còn đang kính rượu trò chuyện, đa số là Hạ Tứ Lang cùng Hạ Hổ hai người nói rôm rả, không sao nghe được vị khách nhân kia hé răng. Người nọ có thể là xuất thân gia đình giàu có, nghe nói những kẻ có tiền này ăn uống đều chú ý cái gì mà ăn không nói, lại không biết, không nói lời nào, ăn cơm như thế sao còn có hương vị tự do tự tại a! Đối với Hạ gia mà nói, trên bàn cơm cúng tổ tiên cũng là có thể vừa ăn vừa trò chuyện, bọn họ mà không nói lời nào, chỉ sợ cơm đều ăn không vô!

Tiểu Tam không quá thích rửa chén, trước kia chén bát trong nhà đều là do Tân Hà thu dọn. Lần này cơm nước xong liền chỉ là thu dọn lại nhà bếp, đem tất cả chén bát chất đống trong bồn gỗ dùng nước xả qua, đợi bên nhà chính ăn xong rồi nói sau!

Hôm nay ánh nắng cũng không tính là quá gay gắt, tiết trời đầu hạ, độ ấm chiếu vào trên người ấm áp rất thoải mái.

Tiểu Tam đuổi Tiểu Tứ ra khỏi cửa đi chơi, còn mình thì mang theo thùng gỗ đến vườn rau làm việc. Khổ qua bắt đầu kết quả, hắn hôm nay phải đem chút lá già đầu cành ngắt bỏ, đồng thời lại bón thêm một lần phân. Phân bón là phân gà phân giun linh tinh cùng cây cỏ tích tụ lên men mà thành, nhìn nghe thì có điểm kinh tởm, cũng may có Liên Sinh giúp hắn may một cái khẩu trang bằng vải, nhiều ít cũng có thể giảm bớt cái mùi vị này.

Khổ qua cũng không tính là nhiều, một khối đất nhỏ, cùng dựng mười mấy giá trúc hình chữ nhân (hình chữ nhân: 人). Những cành leo xanh mướt bò đầy giá trúc, đã được những sợi rơm nhất nhất cố định. Ngắt lá là đem những lá già quá nhiều kia cùng những lá bệnh đã chuyển vàng toàn bộ ngắt đi, bởi vì những chiếc lá này đa số nằm ở phía nửa dưới của cây, Tiểu Tam phải khom lưng tại trên mặt đất mà thao tác. Tuy rằng chỉ là một khối đất nhỏ, nhưng sau khi bận rộn xong thắt lưng vẫn là hơi có chút đau nhức, tiện thể dùng tay đấm a đấm.


“Ai ~ Tiểu Tam! Nghe nói nhị ca nhà ngươi đã trở về?!”

“A ~ Ngân a ~” Tiểu Tam đứng thẳng dậy, thấy Ngân Phương đứng ở bên ngoài, một thân áo khoác dài màu thúy lục, bộ dáng so với khi còn bé xinh đẹp hơn mấy phần, một đôi mắt đan phượng, mày lá liễu, ngoại trừ Tiểu Tam, nó chính là một tiểu ca xinh đẹp trong thôn Đại Nguyên. Nhưng hiện tại một bộ dàng bóp eo che miệng vẻ mặt bát quái (nhiều chuyện) thế này, thực sự không thể nói có bao nhiêu đẹp. Người này như khi Tiểu Tam lúc nhỏ có nói qua, thật đúng là  hoa loa kèn (cái loa) của thôn Đại Nguyên, mấy chuyện bát quái gì đó đều là tại trong miệng hắn mà ra.

“Sách ~ Tiểu Tam a, này không phải ta nói nha, nhà ngươi rõ ràng có tiền, ngươi còn suốt ngày từ sáng đến tối ở trên mặt đất làm cái gì?! Ngươi xem da dẻ của ngươi kìa đều phơi nắng đến đen thui, tay cũng thật thô ráp! Y phục này nọ cũng đều là dành cho nhóm đại thúc mặc a! Điều này không thể chấp nhận được, loại công việc trong đất này đâu phải là việc đám tiểu ca chúng ta phải làm a! Còn như vậy nữa ngươi sẽ gả đi không được!”

Ngân Phương vỗ vỗ vào thân trúc để Tiểu Tam nhìn qua hắn, lại tiếp tục nói: “Ai! Ta cũng nghe nói, mấy ngày trước ngươi lại dùng cái chổi đuổi đi cái ông mai họ Hà ở trong Hà thôn kia! Đây là lần thứ mấy rồi a?! Ta nói, có mấy ông mai của các thôn ở trước trước sau sau Đại Nguyên thôn này a đều bị ngươi dùng cái chổi tống cổ đi, còn tiếp tục như vậy, ngươi bộ dạng có đẹp cũng không ai giúp ngươi làm mai a! A ba của ngươi phải đi nơi nào giúp ngươi tìm chồng a?! Ngươi thật đúng là không định gả đi đúng không! Hay là nói, a ba ngươi thật ra dự định đem ngươi gả đến đại thành?! Này không phải ta nói… Ai… Ai… Tiểu Tam ngươi đi làm gì thế a!”

“Ta đi lấy thùng phân, phải bón phân cho khổ qua nha! A ~ ngươi cứ tiếp tục nói đừng ngại! Ta vừa làm vừa nghe.”

“Muốn chết a! Ngươi bón phân ta ở lại chỗ này làm gì?! Thối muốn chết! Ai ~ ta đi ~ ta thật vất vả mới xông hương cho y phục, cũng không thể bị hỏng ở nơi này của ngươi!” Ngân Phương nói xong nhanh chóng lắc lắc thân thể rời đi.

“Ai ~ ngươi cứ tiếp tục nói nha ~ ha hả ~” Tiểu Tam nở nụ cười, Ngân Phương lắm mồm kia, muốn đuổi hắn đi cũng thật dễ dàng, xách một thùng phân trên tay, trên cơ bản là có thể đem hắn ngăn ở ngoài mấy trăm thước.

Sau khi lớn hơn một chút, Tiểu Tam cũng cùng những tiểu ca trẻ tuổi trong thôn tụ họp chơi đùa, chỉ là không quá thân thiết. Ngân Phương có chút yếu ớt, tiểu ca trong thôn đôi lúc không thích chơi cùng hắn, Tiểu Tam cũng bởi vì lớn lên xinh đẹp nhưng trầm mặc ít lời mà bị xa lánh. Kết quả là rõ ràng không thích đối phương, nhưng cả hai mạc danh kỳ diệu đến gần nhau. Tiểu Tam đối với ‘đứa tự yêu mình’ này chung quy sẽ không nói lời khách khí, Ngân Phương sau mấy lần bị hắn trêu cợt, hai người quan hệ thế nhưng càng ngày càng tốt!

“Tiểu Tam vẫn còn thích trêu cợt người khác như thế sao!”


“A ~ nhị ca!” Xoay người liền thấy Hạ Hổ mỉm cười đứng ở trên luống đất.”Ra đây lúc nào nha, không phát ra một chút tiếng động.”

“Mới ra thôi, ha hả ~ ngay lúc ngươi đuổi Ngân Phương đi! Ta ra đây là muốn tìm Tiểu Tam nói chuyện!”

“Đương nhiên có thể, đi, đến chỗ nhà cũ bên kia, ta có đun lương trà (trà thảo mộc của TQ) để ở nơi đó!” Tiểu Tam vỗ vỗ y phục cùng Hạ Hổ hai người hướng đến phía sau nhà cũ.

Khối đất trồng rau ở sau nhà, mấy năm gần đây lại được Tiểu Tam khuếch trương không ít, tràng gà ngày trước chuyển đến bên bờ suối nhỏ cách đó không xa, chỗ đất trống này đảo qua đảo lại, hiện tại cũng có một mẫu khá rộng. Rau trồng là các loại thường thấy vào mùa này, tối thiểu là cây đậu đũa, bắp cải trắng, rau muống, rau dền, khổ qua cùng dưa chuột, chỉ là dựng mấy cái giá trúc! Ở bên tường cạnh nhà cũ, còn trồng vài gốc bí đỏ, bây giờ còn trong giai đoạn trưởng thành bám giàn.

Dưới mái hiên bằng cỏ tranh của nhà để hai cái ghế dài, một cái bàn bị gẫy chân dùng cây thô chống đỡ, trên bàn bày một ấm trà cũ, một cái chén trà to. Hai người đi qua ngồi xuống, Tiểu Tam đầu tiên rót chén trà cho Hạ Hổ, rồi mới rót hơn nửa chén cho mình.

“Uống đi, ta dùng kim ngân để pha đó, có thể thanh độc tán phong (giải độc chống hàn)! Đúng rồi, sao lại không phụng bồi khách nhân đi?!”

“Khách nhân đã an bài vào phòng nghỉ ngơi rồi! Ta ra đây cố ý tìm ngươi! A ~ Tiểu Tam sau khi lớn lên thì nói nhiều hơn nha! Khi còn bé thật là xa cách mọi người a!” Hạ Hổ cười nhấp một ngụm lương trà, cái chén lại lần nữa thả lại lên bàn, lấy tay gõ gõ bàn tiếp tục nói: “Ta lần này trở về, là bởi vì được phái đến phủ châu trong thành làm quản sự!”

Năm đó Hổ Tử còn nhỏ, cả nhà Hạ gia không đồng ý nó ra ngoài làm tiểu thương, tự nó âm thầm bám theo xe ngựa của Lưu Bố, tới ba ngõ trong huyện thành khi xe ngựa dỡ hàng thì mới bị phát hiện. Lưu Bố khuyên mãi không lay chuyển được nó, đành phải mang theo nó đi một chuyến. Đợi đến thành Phủ Châu, Hổ Tử cũng coi như mở rộng tầm mắt, bất quá, cũng đối với ý nghĩ của bản thân càng thêm kiên định!

Chỉ bởi vì bản thân là một ở tiểu tử nghèo khó ở nông thôn mà bị người ta khinh bỉ bị người ta đánh chửi, điều này khiến nó không phục! Nó phải chứng minh, cho dù là tiểu tử nông thôn cũng sẽ không nghèo như vậy cả đời, cũng sẽ có một ngày phong quang tinh thải (đổi đời)!


Nó theo Lưu Bố đi buôn mấy lần, chủ yếu là đầu cơ trục lợi kiếm được giá chênh lệch hai phía, kiếm được không nói là ít, nhưng cũng nhiều không đến đâu. Một năm sau nó đến một hiệu buôn ở thành Phủ Châu làm hỏa kế, bởi vì đối nhân xử thế khôn ngoan cơ trí, hai năm trước liền được chủ cửa hàng nhìn trúng, đưa vào kinh thành nói là tôi luyện a tôi luyện. Cũng không nghĩ chưa đến hai năm, nó cư nhiên có thể làm đến vị trí quản sự này!

“Quản sự a ~ tựa hồ rất không tồi nha! Tiền hàng tháng thế nào? Phúc lợi được không?!”

“Ngươi rõ ràng rất để ý đến tiền a, vì sao không nghĩ tới tự mình đi kiếm tiền?!”

Tiểu Tam xoay xoay cái chén trong tay, đem ánh mắt chuyển qua mảng vườn rau kia.”Tiền đủ xài là tốt rồi! Kiếm nhiều như thế để làm chi! Đặt ở dưới gối ta còn lo ngại đến hoảng a!”

“Ngươi cứ luôn ngụy biện!” Hạ Hổ cười rộ lên, vươn tay xoa đầu Tiểu Tam.

“Quên đi! Ngươi không kiếm tiền cũng không sao, nhị ca kiếm cho ngươi xài! Có được hay không!”

“Lời này là ta thích nghe nhất đó! Đừng đến lúc đó nói mà không giữ lời!” Tiểu Tam cười hì hì, đôi mắt hẹp dài híp lại như mắt mèo.

“Ta lần này về nhà thăm mọi người xong liền rời đi, ngươi có muốn theo ta đến Phủ Châu một chuyến hay không?!”

“Di?! Kia… Để ta xem xét coi sao!”

Kỳ thực Tiểu Tam không phải muốn nhìn cái gì Phủ Châu, thuần túy chỉ là muốn rời nhà đi một chút, bởi vì gần đây bị Liên Sinh lầu bầu có chút tâm phiền ý loạn!


Đám tiểu ca mới mười bốn tuổi xung quanh trong thôn mà đã bắt đầu mai mối, thường thường mười bảy mười tám thì gả ra khỏi cửa! Mặc dù đã ngốc trong Đại Nguyên thôn rất nhiều năm, nhưng Tiểu Tam vẫn là Tiểu Tam! Có vài thứ từ trong cốt tủy không nghĩ sẽ thay đổi, tỷ như tìm một nam nhân mà xuất giá, Tiểu Tam tự nhận là vẫn làm không được.

Vì vậy đến mười sáu tuổi rồi, hắn vẫn không nói chuyện thành thân, mỗi lần không phải giả dạng quái gở đem người dọa chạy, thì là thẳng thắn khua chổi đuổi cổ người ta ra khỏi nhà. Rõ ràng là một hảo ca nhi phiêu lượng cần mẫn, hiện tại lại khó được tìm được nhân gia! Hạ Tứ Lang thì hoàn hảo, trong miệng chỉ là nói tùy duyên thôi, Liên Sinh nhìn tiểu ca nhà mình càng ngày càng lớn, hiện tại liền nhắc nhở nhiều hơn, lỗ tai Tiểu Tam đều nhanh chóng bị hắn niệm đến chai sạn.

“Đúng rồi, phải hảo hảo cảm tạ Tiểu Tam! Vẫn mãi chưa có nói lời cảm tạ! Là nhị ca không tốt!”

Hạ Hổ nói đến chính là thư tín Tiểu Tam gửi cho hắn, tuy rằng một năm mới có hai ba phong gởi đến, nhưng mỗi lần đều có thể khiến hắn lĩnh hội một vài điều mới, sáng lập một số tư tưởng mới cho hắn bất đồng với số đông.

“Mấy thứ kia để ở chỗ ta cũng không dùng được! Có thể giúp đỡ ngươi là tốt rồi!”

“Tiểu Tam, mấy thứ kia…”

“Đó là bí mật của ta! Nhị ca để ý sao?!”

“Không, sẽ không! Chỉ là bảo ngươi một chuyện, mấy thứ kia cùng người trong nhà nói thôi thì tốt rồi, không nên nói cho người ngoài! Hiểu chưa?!”

Tiểu Tam sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu.

____________________

Bởi tất cả đều đã lớn nên xưng là ‘hắn’ hoặc ‘y’ nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận