"Máy bay năm phút sau sẽ đáp xuống sân bay quốc tế của Parawat, đề nghị các vị hành khách ngồi yên tại chỗ. Sau khi máy bay hạ cánh, các vị hãy kiểm tra lại hành lý xách tay của mình trước khi xuống máy bay. Xin cám ơn!" Tiếng nói của tiếp viên hàng không vang ra từ loa làm cho Diêu Tử Đồng từ trong hồi tưởng tỉnh thần lại.
Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm và quay đầu lại, nhìn vào bên trong máy bay, thấy mọi người đều đang từ từ tỉnh giấc lại khi nghe tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không, bỗng nhiên cô cười nhạt.
Những hành khách trên chuyến bay này có người về thăm nhà, có người đi hưởng tuần trăng mật, có người đi công tác và có người thì đi du lịch, còn cô thì sao?
Cô là đi tìm cách chữa trị vết thương cho trái tim mình. Đi tìm một hy vọng, một niềm tin để mình vui vẻ và mạnh mẽ trở lại.
Sân bay quốc tế Parawat
Sau khi ra lấy hành lý, Diêu Tử Đồng nhìn những người đi chung chuyến bay đều có người đi chung, có người tới đón, cô cảm thấy mình thật lẻ loi và chơi vơi giữa dòng người xa lạ. Cười nhạt cho qua mọi chuyện, dấu đi cảm xúc đau thương, cô đẩy xe hành lý đi tiếp.
Bỗng nhiên, cô bị một người đụng ngã, cô và hành lý đều ngã trên đất. Bị kinh hách và ăn đau cô liền nhíu chặt mày, tức giận nói, "Đi đường kiểu gì vậy hả?"
"Tôi không có đi, tôi đang chạy. Cô không sao chứ?" Một câu nói tiếng Anh đầy từ tính xen lẫn sự êm nhẹ như rượu vang vừa ngọt lại vừa làm cho người ta say mê vang lên.
Mùi thơm của loại Anh Đào hoang dã Griotte rất đặc trưng cho hương vị vùng Chambertin vương vấn quanh chóp mũi của Diêu Tử Đồng, do người đó cúi người xuống đỡ mình lên, làm cho Diêu Tử Đồng không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mắt cô là một người con trai khoảng hai mươi sáu tuổi, mái tóc mượt dài qua vai một chút được cắt kiểu gọn gàng và mỏng manh như lãng tử, có vài sợi còn rớt trước ngực. Gương mặt thon dài, mày liễu như họa, mi dài và cong, đôi mắt phượng dài với con ngươi màu xanh ngọc thật xinh đẹp, mũi cao nhỏ, môi mỏng màu hồng phấn mỏng, bên dưới là chiếc cằm tinh xảo.
Đẹp quá!
Nếu không phải người thanh niên này đang mặc vest đen, với chiếc cà vạt màu xanh dương kéo xệ và chiếc áo sơ mi trắng bên trong thoát nút tới ngực, để lộ ra xương quai xanh và trái cổ thì cô sẽ đinh ninh anh là con gái rồi.
"Angel!" Người thanh niên mở miệng nói khi nhìn thấy rõ dung mạo đẹp như thiên thần của Diêu Tử Đồng, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, anh liền cười khẽ hỏi bằng tiếng Anh, "Mặt tôi dính gì sao?"
"A! No no no!" Bị anh hỏi như vậy Diêu Tử Đồng mới chợt giật mình hồi thần lại, lắc đầu không ngừng.
"Ha ha ha, thật thú vị!" Người thanh niên cười khẽ ra tiếng, khóe môi gợi lên một độ cong thật hoàn mỹ.
"Thú vị? Nhìn thấy mình lúng túng anh ta còn cười vui vẻ như vậy, mình đang làm trò cười cho anh ta sao?" Diêu Tử Đồng hơi nhíu mi, không hờn giận nhìn người thanh niên, còn bất mãn nói ra miệng bằng tiếng Hoa.
Thấy anh cười cười nhìn mình rồi sau đó khom người nhặt lên hành lý và để trở lại trên xe đẩy, cô liền gật gật đầu hài lòng, "Ừm, xem như còn có chút lương tâm!"
Ở một góc độ cô không nhìn thấy tới được, cô không biết người thanh niên gợi lên khóe môi, hai mắt mang ý cười khi nghe cô nói xong.
Nhặt xong hành lý, người thanh niên cười nhạt nhìn vào Diêu Tử Đồng, vẫn dùng tiếng Anh nói với cô, "Xin lỗi vì đã đụng phải cô!"
"Không có gì! Giờ anh có thể đi rồi!" Diêu Tử Đồng nói xong liền bước tới bên xe đẩy, còn vừa đi vừa lẩm nhẩm nói bằng tiếng Hoa, "Hừ! Cho dù xin lỗi thì sao? Cũng không có chút thành ý. Anh ta tưởng mình không nhìn thấy được ý cười trong mắt anh ta sao? Chắc chắn là đang cười nhạo mình! Đẹp trai thì sao? Cũng không lịch sự chút nào, chỉ giả vờ ra lăng thôi."
Diêu Tử Đồng vẫn không ngừng lãi nhãi, hồn nhiên chưa phát giác được ngay từ đầu khi đụng phải cô, người ta đã hiểu được câu tiếng Hoa đầu tiên mà cô nói, nhưng lại trả lời cô bằng tiếng Anh mà thôi.
Cô đi rồi không biết được người thanh niên đó một tay ôm ngực một tay sờ sờ cằm, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà, ánh mắt mị lên mang theo hứng thú gắt gao nhìn theo cô.
"Thân vương! Xin theo chúng tôi về!" Một đám người áo đen đeo kính đen đột ngột xuất hiện sau lưng của người thanh niên, người dẫn đầu cung kính cúi đầu nói với anh bằng ngôn ngữ địa phương của Parawat.
"Được thôi, hôm nay ta theo các ngươi về, không xuất ngoại nữa." Bởi vì anh đã tìm được thứ thú vị ở Parawat rồi!
Người thanh niên cười tà mị và không biết từ đâu lấy ra một cái kính râm màu rượu vang đỏ đeo lên, thẳng lưng và hất cằm, dang tay ra để cho hai tên vệ sĩ nắm lấy hai bên cánh tay mình và đi về phía trước.
Nhìn thấy anh hôm nay bị bọn họ bắt được mà còn vui vẻ để họ dẫn về, những tên vệ sĩ liền xuất hạn mồ hôi, trên trán hiện lên ba vạch đen, hai mắt nghi hoặc nhìn anh một lúc rồi sau đó cùng nhau lắc đầu.
Hình như thân vương bị bệnh rồi!
Chương sau sẽ có một chút rùng rợn, một chút kích thích cho mọi người, đừng chạy nhá! o( ≧∇≦ o) Vẫn típ tục cầu ủng hộ, cầu bình luận, cầu like! ╭ ( ╯ 3 ╰ ) ╮
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...