Trúc Mộc Lang Mã

Phó Nhất Kiệt đột nhiên bảo muốn đến thăm Hạ Phi, Phó Khôn hơi sững lại, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, đối với Phó Nhất Kiệt, Hạ Phi hẳn là có ý nghĩa sâu sắc hơn những người khác, ngày Hạ Phi đi, lúc Phó Nhất Kiệt ngã ngửa ra đất đã có thể nhìn ra được, chỉ là lúc đó cậu vẫn chưa biết được bí mật trong lòng Phó Nhất Kiệt.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Phó Nhất Kiệt đột nhiên muốn đi thăm Hạ Phi cũng không có gì lạ.

“Lái xe đi đi.” Phó Khôn mở cửa chuẩn bị lên xe.

“Gọi xe,” Phó Nhất Kiệt đè cửa xe lại, “Anh uống rượu.”

“Vào giờ này em gọi xe nào mà người ta chở em đến nghĩa trang, lúc về càng không có xe, đầu kia chưa tới 8 giờ đã hết xe buýt rồi,” Phó Khôn xoa đầu nó, lên xe, “Anh lái chậm thôi.”

Phó Nhất Kiệt đứng bất động, thật ra nó có thể đi vào một lúc khác, ví như ngày mai, không nhất định phải giữa tối thế này, nhưng cảm giác mãnh liệt trong lòng nó lại không thể chôn giấu đi được.

Hạ Phi không chỉ là anh trai hàng xóm dịu dàng, không chỉ là người nó sẽ chia sẻ bí mật nhỏ, không chỉ là người rất nhiều lúc sẽ nói cho nó biết nên làm thế nào, từ lần đầu tiên nó nhìn thấy Hạ Phi và Trương Thanh Khải hôn nhau đến tận bây giờ, đã là mười mấy năm rồi, mười mấy năm qua, nó đã mê man, nó đã sợ sệt hoang mang, nó đã ngột ngạt, đau khổ của nó, bùng nổ của nó, mỗi một lần thay đổi đều có cái bóng của Hạ Phi.

Hi vọng nó nhìn thấy, tuyệt vọng nó cảm nhận được, đều là Hạ Phi đưa đến.

Hiện giờ, nó cuối cùng cũng đã được đến tất thảy những gì mình mong đợi, một mái nhà ấm áp, một con người ôn nhu, nó làm thế nào cũng không thể đè nén được kích động muốn đến gặp Hạ Phi, dẫu chỉ là… một tấm bia mộ lạnh lẽo.

“Lên xe đi,” Phó Khôn đưa tay sờ lên chóp mũi nó, “Đi đường kia không có xe mấy, anh lái chậm là không sao.”

Phó Nhất Kiệt hơi chần chừ, rồi lên xe, ngồi bên ghế phó lái thắt dây an toàn, nhắm hai mắt lại.

Phó Khôn khởi động xe, lái chầm chậm trên đường, đèn đường lúc sáng lúc tối xẹt qua mặt Phó Nhất Kiệt, nó nói khẽ một câu: “Em cảm thấy, em thực sự là… quá hạnh phúc.”

Phó Khôn cười, không nói gì.

Từ nhà tới nghĩa trang cũng không gần, nếu đi xe buýt cũng phải đổi chuyến.

Phó Khôn lái xe chậm hơn bình thường không ít, lái lên đường lớn rồi, Phó Nhất Kiệt mở mắt ra, nhìn đường phía trước.

Người và xe trên đường cũng vắng dần đi, một tiếng sau, trên đường đã chẳng thấy bóng người.

Xung quanh yên ắng vô cùng, chỉ có đèn xe rọi sáng con đường phía trước, không có ánh đèn lốm đốm trên những tòa nhà chung cư, đèn đường đã tắt, ánh trăng nhàn nhạt cũng thành ra hơi cô quạnh.

Phó Nhất Kiệt chống tay lên thái dương, bóng đen xẹt qua người về phía sau làm cho nó có nỗi thất vọng khó nói nên lời.

Mười năm rồi, Hạ Phi cứ nằm yên tĩnh như vậy ở tận cùng phần cô quạnh này.

Xe rẽ vào một con đường nhỏ, đường chênh chếch hướng lên trên, nghĩa trang được xây trên sườn núi, trước mặt là một cái hồ không lớn lắm.

Phó Nhất Kiệt ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước, chẳng mấy chốc, đường hết, cánh cổng chính của nghĩa trang xuất hiện ngay trước mắt, Phó Khôn cách hai mươi ba mươi mét đã dừng xe lại.

Chưa tới năm giờ chiều nghĩa trang đã đóng cửa, nếu muốn vào thì phải đi từ một con đường nhỏ bên cạnh, hoặc là trèo cổng, xét thấy bạn học Phó Nhất Kiệt tuy không uống nhiều, nhưng dù sao thì tửu lượng cũng có mỗi nửa chén, giờ mà đi trèo cổng thì có thể bị móc vào cổng, hai người bọn họ quyết định đi vòng từ con đường nhỏ kia vào.

Đường nhỏ rất hẹp, hai bên là mộ của những nhà nông dân, Phó Khôn bật đèn pin điện thoại lên, hai người im lặng bước nhanh trên con đường.

Gần mười phút sau, bọn họ vòng vào nghĩa trang.

Phó Nhất Kiệt chỉ tới nơi này đúng một lần vào năm Hạ Phi đi, có điều Hạ Phi nằm ở nơi nào, nó nhớ rất rõ ràng, góc bên trái dựa vào sườn dốc đối diện hồ.

Nó đi xuyên qua hai hàng bia mộ ngay ngắn, đi tới cuối cùng.

Dừng lại trước bia mộ ở cuối đường.

Trên tấm bia mộ có một bức ảnh nho nhỏ, bên trên là nụ cười quen thuộc.

Ái tử Hạ Phi chi mộ.


Phó Nhất Kiệt khom người trước bia mộ, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.

Trên bệ nhỏ trước tấm bia có đặt một bó hoa hồng, hoa nở rất đẹp.

“Chắc hôm nay Trương Thanh Khải có đến.” Phó Khôn đứng một bên, bó hoa rất tươi, có vài nụ vẫn chưa nở.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt sờ lên cánh hoa, phát hiện bên dưới bó hoa còn có một phong thư nho nhỏ, “Chắc anh ấy hay đến đây.”

Phó Khôn đứng yên lặng trước bia mộ một lúc, rồi nói khẽ: “Anh xuống dưới chờ em.”

“Được.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.

Phó Khôn vò vò tóc nó, rồi bước xuống bậc thang, ngồi bên cạnh một bàn đá ở tầng dưới.

“Anh Tiểu Phi,” Ngón tay Phó Nhất Kiệt sờ lên chữ “Phi” trên bia mộ, “Lâu rồi không gặp nhỉ, hôm nay tự nhiên muốn tới đây, chẳng mua gì cho anh cả.”

“Cũng không mang theo tiền,” Nó cười, nhìn bó hoa kia, “Trương Thanh Khải còn viết thư cho anh nữa này, anh đọc chưa? Em còn chưa bao giờ viết thư cho ai nữa, hồi tiểu học có viết thư cho bà Băng Tâm, bảo Phó Khôn dạy em viết, anh ấy viết được mỗi “bà Băng Tâm, cháu chào bà” đã không viết ra được nữa, cũng là anh dạy em viết, còn nhớ không?”

Phó Nhất Kiệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Phi trong ảnh, xuất thần, hình ảnh cuối cùng của Hạ Phi trong trí nhớ nó là tái nhợt và gầy gò, chỉ có lúc nhìn thấy Trương Thanh Khải, lông mày nhíu chặt mới có thể giãn ra.

Cảm giác đó, giờ nó đã có thể hiểu được, chỉ cần có Phó Khôn ở đó, nó sẽ cảm thấy chân thật, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, Hạ Phi chắc cũng giống vậy, dù thân thể và tâm lý đều đang đau đớn, nhưng chỉ cần có Trương Thanh Khải ở đó…

“Em chưa kể với anh,” Đầu ngón tay Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng vẽ dưới đất, đột nhiên nó hơi ngượng ngùng, giống như cảm giác lúc nó nói những bí mật nhỏ của mình với Hạ Phi rất nhiều năm về trước, “Em thích Phó Khôn… đã thích rất nhiều năm rồi.”

Phó Khôn ngồi bên cạnh bàn đá lấy điện thoại di động ra chơi game, điện thoại di động đang tắt tiếng, có thể nghe thấy âm thanh nhỏ vụn của Phó Nhất Kiệt, nói gì thì cậu nghe không rõ.

Phó Nhất Kiệt bình thường không nói nhiều, trước mặt người thân quen nó mới nói được, hôm nay là nói đặc biệt nhiều.

Phó Khôn khe khẽ thở dài, chỉ với cái sức lực liên miên lải nhải của Phó Nhất Kiệt hôm nay, không biết Hạ Phi có chịu được hay không. Cậu cười, nhớ tới trước đây sang nhà Hạ Phi chơi, Trương Thanh Khải thao thao bất tuyệt kể chuyện trận bóng rổ của bọn họ cho Hạ Phi, Hạ Phi cứ thế cầm cuộn băng dính đưa cho cậu, bảo “Khôn Tử mau dán kín miệng người này lại cho anh”.

Cậu liếc mắt nhìn về phía Phó Nhất Kiệt, trên xe thật sự đang có cuộn băng dính.

Nở nụ cười một mình một lúc, Phó Khôn lại không nhịn được thở dài.

Anh Tiểu Phi, anh vẫn tốt chứ?

Hẳn là hạnh phúc lắm, người anh để tâm nhất, thật sự cả đời này chỉ cần anh.

Trước đây không hiểu được tình cảm của Hạ Phi, yêu tới nhường nào, không cam lòng tới nhường nào, nhưng bây giờ… cả đời chỉ cần có một người như thế, có một tình cảm như vậy, là đủ rồi.

Hạ Phi và Trương Thanh Khải, đã từng là cái rãnh không bước qua được trong lòng mọi người, nhưng đến cuối cùng, người lấp mất cái rãnh trong tâm lý này, vẫn là hai người bọn họ.

Phó Khôn sững sờ nhìn điện thoại, Phó Nhất Kiệt tới bên cạnh từ lúc nào cũng không biết.

Dưới ánh trăng vắng lặng, một cái tay đột nhiên sờ nhẹ lên cổ, Phó Khôn gần như không có thời gian phản ứng đã bị dọa sợ nhảy cẫng lên, bỏ chạy về phía trước vài mét còn suýt nữa ngã một cái, sau đó mới gào lên: “AAAAAAAAA”

“Này!” Phó Nhất Kiệt bị phản ứng của cậu làm cho sợ tới mức suýt nữa vấp phải cái ghế đá bên cạnh, “Em! Em trai anh!”

“Đệt,” Phó Khôn cả buổi mới bình tĩnh lại được, nhặt điện thoại từ dưới đất lên bỏ vào túi, “Em phát ra tí tiếng động thôi được không, nói thế nào thì đây cũng là nghĩa địa đấy.”

“Gọi anh mấy tiếng rồi,” Phó Nhất Kiệt hơi bất đắc dĩ, dang hai tay về phía cậu, “Em còn tưởng anh ngủ mất rồi, sợ à? Lại đây ôm cái nào.”

“Ôm cái rắm,” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó, Phó Nhất Kiệt không di chuyển, vẫn cứ dang hai tay ra như vậy, cậu đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn đi tới.

Phó Nhất Kiệt ôm chặt lấy cậu, tay vỗ lên lưng cậu, rồi lại xoa xoa đầu cậu mấy cái: “Khò khò khò khò đừng sợ đừng sợ.”


“Cút!” Phó Khôn đẩy nó ra, “Nói xong chưa? Đi được chưa?”

“Đi,” Phó Nhất Kiệt cười, duỗi cánh tay, “Tự nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.”

Phó Khôn đi lên bậc thang, nhẹ nhàng sờ lên bia mộ Hạ Phi, rồi quay người vòng lại con đường đi xuống.

Hai người về tới nhà đã là hơn một giờ, bố mẹ đã đi ngủ, tiếng kéo gỗ rung xà nhà của bố vọng ra, còn mang theo cả tiếng huýt gió.

“Vừa nghe đã biết uống rượu xong ngáy.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói, ôm ôm xoa xoa Một Nắm vừa chạy tới bên chân nó cọ tới cọ lui.

“Anh kể cho em nghe, ngày trước, hồi anh học tiểu học không biết là lớp một hay lớp hai,” Phó Khôn vừa đổi giày vừa cố cười khẽ, “Mẹ không biết nghe được từ đâu ra là nhỏ vài giọt nước vào miệng người đang ngáy ngủ là ngừng ngáy được, thế là mới dùng thìa nhỏ ít nước vào miệng bố lúc bố ngủ, kết quả là đổ nhiều quá, bố ho một cái phun hết nước lên mặt mẹ…”

Phó Nhất Kiệt nở nụ cười ngặt nghẽo, bỏ Một Nắm xuống đất, kéo Phó Khôn tới hôn lên miệng cậu, mà trong phòng không bật đèn, trong bóng tối nó hôn mấy lần cũng chẳng tìm được đúng chỗ.

Phó Khôn đành đưa môi đến bên miệng nó: “Ở đây.”

Phó Nhất Kiệt ôm chặt lấy cậu, hôn lên, đầu lưỡi len vào trong, Phó Khôn hơi căng thẳng, tránh né, nhưng rất nhanh đã tiến lên đón, hai người quấn quýt lấy nhau.

Phó Nhất Kiệt đưa tay vén áo Phó Khôn duỗi tay vào trong, xoa nắn mấy lần, nhịp thở của Phó Khôn lập tức gấp gáp lên, thở hổn hển muốn đẩy tay nó ra.

Phó Nhất Kiệt ôm cậu đẩy vào phòng ngủ, thở hổn hển hôn lên cổ lên mặt cậu, bàn tay lần mò vào trong quần.

Tiến vào phòng ngủ, Phó Khôn mới bình tĩnh lại, cánh tay vòng qua cổ Phó Nhất Kiệt, đụng một cái lên môi nó, nói khẽ: “Muộn mấy giây làm em tức chết được à, sao không làm ngay ngoài hành lang đi!”

“Em cũng không muốn làm mà,” Phó Nhất Kiệt cười, đẩy áo cậu lên ngực đè cậu vào tường, rồi nhẹ nhàng liếm lên ngực, “Em chỉ muốn hôn một cái sờ mấy cái.”

“Tắm gội đi ngủ!” Phó Khôn búng lên trán nó, kéo áo xuống.

“Tối nay làm không?” Phó Nhất Kiệt dựa lên người cậu, ôm lấy eo cậu.

“Hôm nay uống rượu mệt rồi, em mà muốn thì anh giúp em.” Phó Khôn bóp bóp cằm nó.

“Tay à?”

“Ừ.”

“Thôi, em sợ làm một nửa lại không kiềm chế được muốn…”

“Anh phát hiện em cứ như vặn vòi nước ra ấy nhỉ, có kìm cũng không kìm lại được.” Phó Khôn chép miệng.

“Đến mức đấy à?” Phó Nhất Kiệt cười, buông cậu ra, mở cửa tủ chuẩn bị đi tắm, “Em đếm đấy, một tuần cũng chỉ khoảng ba bốn lần thôi, lúc anh ở vườn thì càng ít.”

“Em có cần làm cái bảng thống kê không, mỗi lần làm xong thì ghi chép lại, tay hay là miệng hay là cái kia, ba đường đỏ, xanh lá cây, xanh da trời, sau đấy cuối năm tổng hợp lại xem một năm qua hai ta làm thế nào?” Phó Khôn chép miệng.

Phó Nhất Kiệt cười, cầm quần áo đi tắm, lúc đi qua người cậu thì nhích lại liếm lên vành tai cậu: “Được.”

Giáp Tết, phòng khám của Phó Nhất Kiệt bắt đầu có lợi nhuận, nó bàn bạc với Phó Khôn, định trước Tết trang trí nốt căn nhà mới, mua nội thất và thiết bị điện, Tết năm nay có thể ăn Tết ở nhà mới.

“Chuẩn bị xong hết chỗ ấy,” Phó Nhất Kiệt đóng máy tính lại, “Cái xe bán tải của anh cũng hết cách đúng không?”

“Không sao,” Phó Khôn dựa vào trong ghế, chân gác lên bàn, cầm vở cúi đầu vẽ, “Giờ lái tiếp, cùng lắm đến mùa hè năm sau là mua được, vừa khéo mùa cao điểm có thể dùng.”

“Thế này đi,” Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, “Đưa cái xe hỏng kia cho em, em bỏ ra cho anh nửa tiền.”


Phó Khôn cười: “Cái xe kia giờ cho cũng không ai thèm.”

“Em thèm.” Phó Nhất Kiệt nói rất đơn giản, thật ra nó muốn mua xe cho Phó Khôn, nhưng với tính tình của Phó Khôn chắc là sẽ không chịu.

“Vậy…” Phó Khôn cười, bỏ chân lên đùi nó, Phó Nhất Kiệt nghĩ gì cậu hiểu hết, cậu đoán được thu nhập của phòng khám Phó Nhất Kiệt: “Cho em một cơ hội.”

“Thế nào?” Phó Nhất Kiệt ngoảnh mặt lại nhìn cậu.

“Cứ như này đi, đừng bỏ ra một nửa, em mua luôn cho anh cái xe bán tải, không cần tốt lắm, chở hàng được chạy trên đường đất được là được.” Phó Khôn cắn bút trong miệng, lắc lên lắc xuống.

“Thật? Anh không chơi cái trò “không ăn của bố thí” nữa à?” Phó Nhất Kiệt thả máy tính xuống, bóp chân cho cậu.

“Ừ,” Phó Khôn tiếp tục cúi đầu vẽ trên vở, “Anh tính toán một lúc rồi, em có nhiều tiền hơn anh, bố thí thì bố thí, không ăn thì cũng phí.”

“Phó Khôn, cuối cùng anh cũng…” Phó Nhất Kiệt cắn môi, “Cuối cùng…”

“Cuối cũng cũng chịu cho em thể hiện một lần? Cố gắng quý trọng cơ hội này đi bác sĩ Phó, từ nhỏ tới lớn chỉ có đúng lần này thôi đấy.” Phó Khôn cười.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, vẫn luôn nhìn Phó Khôn cười, tay vô ý thức ấn lên máy tính.

Phó Khôn đang vẽ tranh, nó lúc nào cũng thích ngắm Phó Khôn lúc vẽ tranh, mí mắt rũ xuống, cả người đều tĩnh lặng lại. Phó Khôn đã lâu lắm rồi không vẽ, vở và bút đều là mấy hôm trước mới đi mua lại.

Bố mẹ đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi trò chuyện, thi thoảng còn tranh cãi vài câu vì kịch bản, bình thường là mẹ cao giọng, bố sẽ không nói gì nữa, một lúc sau lại tiếp tục tuần hoàn như vậy.

Cảm giác này rất tuyệt, Phó Nhất Kiệt vô cùng hưởng thụ, trở về sau một ngày mệt mỏi ở phòng khám, hưởng thụ nhất chính là khoảng thời gian này.

“Vẽ gì thế?” Nó xoa bóp chân Phó Khôn.

“Em, muốn xem không?” Phó Khôn nói.

“Xem.”

Phó Khôn lại vạch vạch trên vở hai cái, rồi đưa tới trước mặt nó.

“Ô, đẹp trai thế.” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn, không nhịn được cười, tranh Phó Khôn vẽ vẫn đẹp như vậy, đường nét đơn giản mượt mà khiến người ta nhìn vào thấy cực kỳ dễ chịu.

Tranh vẽ Phó Nhất Kiệt cởi trần chỉ quấn đúng một cái khăn tắm.

Nó lấy ngón tay gảy gảy trên vở: “Còn bảo em lưu manh, anh còn chẳng thế, quần cũng không cho em mặc.”

“Đây là anh đang hoài niệm cơ bụng của em.” Phó Khôn nhăn răng cười với nó.

“Sao phải hoài niệm, giờ cũng có mà,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy, vén áo lên đứng bên cạnh Phó Khôn, “Anh xem, xịn như thế này.”

“Một, hai, ba, ba cặp,” Bút trong tay Phó Khôn chạm lên bụng nó, thuận theo đường nét cơ bắp chậm rãi lướt xuống, cuối cùng nắm lấy cạp quần nó kéo xuống, tiếp tục vạch vẽ trên bụng nó, “Ba, ba, ba…”

Phó Nhất Kiệt cười, giật lấy bút trong tay cậu ném lên bàn: “Không có bốn, gần đây không có thời gian rèn luyện.”

“Cho nên mới hoài niệm,” Phó Khôn nở nụ cười, “Hoài niệm lúc em có cơ bụng tám múi, anh tốt xấu gì cũng vẫn luôn bốn múi chưa đổi đây này.”

“Vậy à, để em xem nào.” Phó Nhất Kiệt kéo áo cậu.

Phó Khôn đang định đứng lên, cửa phòng ngủ bị đập một cái, chậm rãi mở ra.

“Ơ!” Mẹ đứng bên ngoài nhìn hai người bọn họ, mặt hơi lúng túng, “Không đóng cửa à, một chưởng đã mở ra được, thần công của mẹ luyện thành rồi, tái kiến.”

“Khép hờ,” Phó Nhất Kiệt cười hơi ngượng ngùng, “Hai bọn con đang so cơ bụng.”

Mẹ sững người rồi chép miệng một cái: “Có cái gì hay mà so, hai đứa ai cũng không sánh bằng bố cả.”

“So gì thế?” Bố đứng dậy, cầm ấm trà đi tới một cách oai phong.

“Cơ bụng! Lão Phó ông mau lại đây tỷ thí với hai đứa chúng nó,” Mẹ chống tay lên hông, “Đi ra đây!”


Bố không nói, quay người trở về thật nhanh.

“Ông chạy cái gì ơ kìa,” Mẹ kéo bố lại, “Mau lấy cơ bụng dồn lại thành một múi ra dọa chết hai đứa nó đi!”

Phó Khôn không nhịn được, dựa lên ghế cười ngặt nghẽo: “Làm con sợ chết.”

“Mẹ nó chỉ có lúc coi thường bố là hăng hái.” Bồ sờ bụng rồi nhìn mẹ.

“Đây là đánh đòn cảnh cáo với ông! Keng!” Mẹ lườm bố một cái, đi vào nhà bếp chuẩn bị làm đồ ăn đêm, “Rèn luyện! Biết không! Ông không có bốn múi sáu múi tám múi, ông tốt xấu gì cũng luyện cho một múi này chia ra làm hai đi chứ! Càng nhiều tuổi càng không chú ý sức khỏe, thêm hai năm nữa chắc bụng treo lên đùi làm bóng để đá được…”

“Làm gối cho mẹ nó.” Bố tươi cười đi vào bếp cùng.

Phó Nhất Kiệt cười, sờ lên bụng Phó Khôn, rồi lướt xuống nắm lấy chỗ bên dưới cậu một cái, sau đó chạy ra ngoài: “Ăn đêm.”

“Đệt!” Phó Khôn sợ hết hồn, ôm đũng quần qua cả buổi mới nói một câu, “Phó Một Khúc đồ thèm làm.”

Căn nhà mới được trang trí xong trước Tết, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt bận bịu hai ba ngày, vận chuyển đầy đủ nội thất thiết bị điện vào nhà, rồi thuê dì giúp việc gia đình tới dọn dẹp.

Phó Nhất Kiệt đi đi lại lại giữa các phòng, cẩn thận kiểm tra nhà bếp, đây là địa bàn của mẹ, mọi thứ đều phải theo thói quen của mẹ, phải tiện tay.

“Thế nào?” Phó Khôn đi theo xem.

“Cũng được, chỉ là cái máy hút mùi này hơi cao cấp quá, mẹ phải làm quen.” Phó Nhất Kiệt vỗ lên lồng máy hút mùi.

“Mới mười lăm tuổi, làm quen nhanh thôi.” Phó Khôn kéo cánh tay nó, “Ra xem ban công đi.”

Phó Nhất Kiệt cùng Phó Khôn chạy ra ban công, căn nhà này có ba ban công, to nhất là của phòng khách, quay mặt về phía dãy núi xa xa, phong cảnh rất đẹp.

Lúc trang trí, công nhân vẫn luôn đề nghị làm ban công kín, Phó Khôn nằng nặc không chịu, cậu thích cảm giác tầm nhìn thoáng đãng.

Ánh nắng giữa trưa chói loà, một nửa ban công chìm trong ánh nắng, tuy rằng gió rất mạnh, nhưng cảm giác nắng chiếu lên người vẫn rất thích ý.

“Sáng sớm có thể chạy bộ theo con đường này, chạy tới sườn núi rồi mới quay lại,” Phó Khôn chỉ vào con đường bên ngoài cổng sau khu nhà, “Không khí chắc chắn là trong lành lắm.”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.

“Nếu là cuối tuần, có thể đưa bố mẹ đi leo núi, sườn núi có hồ… Giờ chắc đông mất rồi.”

“Ừ.”

“Có điều muốn ở đây lâu dài chắc cũng phải thêm mấy năm nữa, bố mẹ về hưu thì về đây dưỡng lão.”

“Ừ.”

“Giờ coi như biệt thự nghỉ dưỡng đi, nghe cũng xịn phết nhỉ.”

“Ừ.”

“Em ừ cái rắm gì mà ừ, nghĩ gì đấy?” Phó Khôn nhìn Phó Nhất Kiệt.

“Đang nghe anh nói đây,” Phó Nhất Kiệt cười dựa lên lan can ban công, “Cứ nghe anh nói chuyện như thế, đã thấy thoải mái lắm rồi, giống như hồi bé tối anh không chịu ngủ cứ ngồi nói lảm nhảm.”

“Vậy à, thế thì cứ chậm rãi mà nghe, con người anh dễ phát biểu cảm xúc,” Phó Khôn cười, đứng giữa nắng chậm rãi xoay người, híp mắt lại nhìn về phía mặt trời, “Một Khúc.”

“Sao?”

“Có cảm giác đặc biệt mãn nguyện không?”

“Có,” Phó Nhất Kiệt đưa tay lên sờ mặt anh, “Quả thực là mãn nguyện vô cùng, chỉ mong cả đời đều được như thế này.”

“Đương nhiên là cả đời,” Phó Khôn nghiêng mặt sang hôn lên bàn tay nó, “Về già hai ta ngồi xổm ở đây tắm nắng, anh cù em, em đấm lưng cho anh, thế nào?”

“Được.”

Tác giả có lời muốn nói: Yay! Chính văn hoàn!! Tung hoa!!!*Editor có lời muốn nói: Yay! Chính văn hoàn!! Tung hoa!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui