Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm


Khoảnh khắc Diệc Yên ngã nhào xuống đất Tư Đình có phần giật mình.

Thấy gương mặt đau đớn của cô, trong lòng hắn bất chợt sinh ra cảm giác áy náy.
Tư Đình cẩn thận đỡ Diệc Yên ngồi lên giường, chỉ thấy hai đầu gối của cô bởi vì va đập mạnh mà thâm tím, ngay cả vết thương cũ trên tay cũng liên lụy, sưng tấy đỏ ửng.
Đã quen săn sóc cô em gái hậu đậu nhà bên, Tư Đình thuận thế lấy ra lọ thuốc mỡ trong ngăn bàn giúp cô bôi lên vết thương.

Suốt cả quá trình hắn không nói với cô dù chỉ một câu.
Xúc cảm mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay hắn khiến Diệc Yên phần nào cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.

Cô nhân cơ hội này bày ra dáng vẻ yếu ớt, chân thành nói:
- Anh đừng giận em nữa được không? Em biết lỗi của mình rồi, xem như mấy vết thương này là quả báo của em đi, em đáng đời lắm!
Thật ra Tư Đình đã vơi giận từ chiều, chẳng qua là hắn không muốn mở lời nói chuyện với cô mà thôi.
- Em bớt gây rắc rối cho anh lại là được rồi! Còn những vết thương này cũng là do anh mà ra, xin lỗi em được chưa.
Giọng điệu của hắn đã mềm mỏng hơn so với ban trưa, nhưng nếu như Diệc Yên cẩn thận để ý sẽ phát hiện ra một chút xíu giận hờn nằm đâu đó bên trong câu nói của hắn.

Đương nhiên với nhóc đần Diệc Yên thì đó là chuyện không thể.

Mới biết Tư Đình không chấp nhặt với mình nữa thôi mà cô đã hớn hở ra mặt, vui vẻ gật đầu nhỏ.
- Vậy là chúng ta hòa nhau rồi nhé, chuyện cũ bỏ qua!
Tư Đình lườm Diệc Yên một cái.

Mặc kệ cô hí ha hí hửng cười ngốc nghếch, sau khi xong việc hắn lại tiếp tục soạn sách vở để chuẩn bị cho ngày mai đến trường.
Nhưng Diệc Yên nào chịu ngồi yên.

Cô chạy tới bên cạnh hắn, thấy quyển sách toán đang mở thì nhanh nhảu chỉ vào một trang mà nói:
- Anh ơi, bài toán này em chưa biết cách giải, anh chỉ giúp em có được không?
Tư Đình biết thừa cô nhóc này không thật sự muốn học, chẳng qua là kiếm cớ để bắt chuyện với hắn mà thôi.

Hắn bất lực lắc đầu, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nhường ra một chỗ bên cạnh để cô ngồi xuống.
[…]
Sáng hôm sau không khí căng thẳng giữa hai người đã biến mất, Tư Đình như thường ngày tiện tay chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Diệc Yên vui vẻ ngồi sau xe đạp của hắn nhấm nháp bánh mì kẹp thịt, miệng ngâm nga vài điệu nhạc.
Mới đến trường đã gặp phải đám bạn, Tư Đình bị bọn họ vây quanh trêu chọc.

Đến giờ hắn đã không còn quan tâm đến ánh nhìn của người khác nữa, dù sao giữa hắn và Diệc Yên cũng chỉ đơn giản là tình anh em, hắn chẳng việc gì phải chột dạ.
Nhưng Tư Đình không để ý không có nghĩa là bọn họ sẽ chịu để hắn yên.

Cho dù giáo viên chủ nhiệm đã đính chính lại tin đồn nhưng vẫn có những bạn học không thích Diệc Yên, công khai gắn cho cô cái mác là "kẻ chuyên quyến rũ đàn ông".

Có người chú ý tới vết bầm tím trên gối Diệc Yên, trong đầu không tự chủ được não bộ, một đống chuyện linh tinh.


Bọn họ che miệng cười châm chọc, cho rằng cô và Tư Đình đã có một đêm "mặn nồng" cùng với nhau, và đây chính là vết tích của sự lao lực quá độ ấy.
Từ trước tới giờ Tư Đình sẽ không nhúng tay vào mấy tin đồn thất thiệt, hắn biết nguồn căn của mọi việc đều là từ đám con gái lắm miệng kia, nếu như hắn nhiều lời chỉ sợ bọn họ sẽ chuyện bé xé ra to.
Phía bên Diệc Yên thì không yên ổn nổi.

Mỗi một nơi cô đi qua đều sẽ có những ánh mắt kì lạ dán chặt lên người cô, trong đó ẩn chứa sự ghen tị cùng khinh miệt.
Diệc Yên lông tóc cả người dựng đứng, tại sao cô lại cảm thấy sống lưng lạnh toát vậy?
May mắn tiết học buổi sáng của Diệc Yên vẫn trôi qua một cách suôn sẻ.
Tan học, Tư Đình xuống trước nên như mọi ngày đứng đợi cô ở cồng trường.

Diệc Yên vừa nhìn thấy hắn đã ném cặp sách cho hắn cầm, còn mình thì vội vàng nói buồn đi vệ sinh rồi chạy mất tiêu.
Giải quyết xong ưu phiền, Diệc Yên mở chốt định đi ra thì phát hiện cánh cửa không tài nào đẩy ra được.

Sắc mặt cô hơi đổi, sẽ không phải là bị kẹt rồi chứ?
Ở phía bên ngoài, một đám nữ sinh mặc đồng phục trường đang dùng dây sắt móc khóa lại, nếu như muốn ra được thì buộc phải có tác động ở phía bên ngoài.
Cả đám ai cũng trông vênh váo tự đắc, nhất là nữ sinh đứng ở chính giữa.


Có vẻ cô gái này chính là kẻ đứng đầu của đám.
Cô ta nâng cao cằm, yểu điệu dùng tay hất mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ ra sau, bên môi nở nụ cười xấu xa.
Trong lòng cô ta chửi thầm:
- Đáng đời cái loại hồ ly chuyên câu dẫn đàn ông! Lại còn to gan dám động đến người đàn ông của tao thì giờ mày ở trong đấy mà sám hối đi!
Người này là Phách Ly, chị đại đứng đầu nhóm nữ sinh sành điệu trong trường.

Ai cũng biết cô nàng thích Tư Đình, mỗi ngày đều kiếm đủ loại lý do để lại gần nhưng đều bị hắn lạnh lùng né tránh.
Bởi vì tính cách ác liệt nên chẳng ai dám đắc tội với cô ta cả, dù khó chịu đến mấy cũng phải cắn răng nuốt xuống.

Điều này càng khiến cho cô ta kiêu căng hơn, ngang nhiên chèn ép những nữ sinh thích thầm Tư Đình.
Lần này tin đồn giữa Tư Đình và Diệc Yên khiến Phách Ly vô cùng tức giận, cô ta quyết định phải dạy cho Diệc Yên một bài học.
Thế là tan học cả bọn kéo nhau bám đuôi Diệc Yên, sau khi thấy cô đi vào nhà vệ sinh thì nhanh chóng ra tay nhốt cô lại bên trong.
Nghe thấy tiếng đập cửa bình bịch cùng tiếng gọi cầu cứu của Diệc Yên trong đấy, Phách Ly cuối cùng cũng đã thỏa mãn dẫn người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận