Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm


Tan học Tư Đình đưa Diệc Yên về nhà như mọi lần, chỉ là không khí giữa hai người vẫn chưa được tốt hơn chút nào.
Hắn đem cây phơi chăn và ga giường ra sân trước để nó đón ánh nắng, mặt trời chiếu xuống làm sáng rực cả một vùng sân cỏ.

Qua buổi sáng Diệc Yên đã hết đau bụng hoàn toàn nên lại chứng nào tật đó, bay nhảy tung tăng vui vẻ.
Cô đi chân trần ra khỏi nhà rồi nhanh nhảu như chú khỉ leo lên cây xoài cao lớn bằng chiếc ghế đá đặt sẵn ở dưới gốc cây.

Lực bật nhảy của Diệc Yên không thể coi thường, mới đó đã vút lên tận cành cao, nơi có những trái xoài non đang "ẩn náu".
Tư Đình đang vuốt phẳng ga trải giường thì nghe "tủm" một tiếng, bên trong chiếc bể bơi bằng hơi xả đầy nước gần đó đã có quả xoài nổi lềnh phềnh, va đập vào thành bể trôi dạt hết bên này tới bên nọ.
Diệc Yên nghịch ngợm muốn trêu chọc hắn một chút, ai dè Tư Đình lại chẳng hề quan tâm đến trò đùa này của cô.

Hắn hơi nhíu mày, nghiêm giọng trách cứ:
- Mau xuống đây ngay, em không thể chú ý đến thân thể của mình được hơn sao?
- Nhưng em muốn ăn xoài lắc muối ớt mà, anh không giúp em nên em đành phải tự thân vận động chứ.
Nghĩ đến đây thôi nước miếng của Diệc Yên đã muốn rớt ra, cô chép miệng tiếp tục hái xoài ném xuống bể bơi.

Nếu là bình thường thì Tư Đình đã sớm nổi giận bắt cô xuống cho bằng được.

Nhưng dạo gần đây Diệc Yên không còn nghe lời hắn nhiều như trước nữa, cho dù hắn mới nhắc nhở xong thì quanh đi quẩn lại vài giây cô cũng đều quên sạch sành sanh.
Quá tam ba bận, sự kiên nhẫn của Tư Đình bởi vì chút hành động không tim không phổi này của cô mà dần mất hết.
Hắn còn nhớ Diệc Yên đến tháng không ăn được đồ quá chua hay quá cay nóng, dù chỉ một phần nhỏ cũng đủ để cô đau bụng đến chết đi sống lại.

Dù sao hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân là anh trai hàng xóm Tư Đình không thể không nhớ đến phần trách nhiệm này mà răn dạy cô.
Kết quả không ngoài dự đoán, Diệc Yên không thèm nghe lời hắn.

Đến tận lúc này Tư Đình lười nhác muốn nói chuyện với cô.
Sau khi vuốt phẳng tấm ga, hắn mặc kệ Diệc Yên ở đó rồi đi vào nhà.

Tài năng leo trèo của cô được rèn giũa từ nhỏ nên hắn không quá lo lắng, mà cho dù có lo lắng thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Cô đâu có chịu xuống, hắn cũng đành hết cách.
Trong lòng Tư Đình tự nhủ: "Xoài muốn hái bao nhiêu thì hái, nhưng có ăn được hay không thì còn phải xem đã…"
...
- Á!
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Diệc Yên từ bên ngoài truyền vào, Tư Đình đang dọn dẹp bỗng chốc giật mình bỏ ngang để chạy vội ra.
Cứ ngỡ hắn sẽ nhìn thấy khung cảnh Diệc Yên đau đớn ngã nhào dưới đất, nhưng không ngờ ai kia vẫn còn yên vị trên cây, tay cầm quả xoài đắc ý cười xấu xa với hắn.
Sở thích nho nhỏ của Diệc Yên là trêu chọc Tư Đình, kết quả thành công mĩ mãn khiến cô vui sướng che miệng cười khúc khích.
- Anh bị lừa rồi nhé!
Sắc mặt Tư Đình hơi trầm xuống, hắn biết mình lại bị cô nhóc hàng xóm chọc ghẹo nữa.

Từ trước tới giờ đây là điều mà hắn không thích nhất ở Diệc Yên.


Cô quá trẻ con, cô sẽ không để ý tới cảm xúc của hắn mà làm ra những hành động khiến hắn khó chịu.

- Sau này có chuyện gì thì đừng có gọi anh giúp!
Tư Đình lạnh giọng nói rồi trở vào nhà tiếp tục công việc.
Diệc Yên cười hì hì như thể chuyện vừa rồi không phải do cô gây ra, chắc nịch nói với theo:
- Anh sẽ chẳng bao giờ mặc kệ em được lâu đâu, em biết anh luôn thương em nhất mà!
Trong lòng Tư Đình khó chịu vô cùng nhưng hắn vẫn làm lơ lời nói của cô.

Mắt không thấy thì tim sẽ không đau, coi như có con muỗi đang vo ve bên tai hắn đi.

Lát sau Diệc Yên ôm theo sáu bảy quả xoài non vào bếp nhà họ Trịnh.

Cô tự gọt vỏ rồi chuẩn bị muối ớt để chấm ăn ngay tại chỗ, Tư Đình vừa tới đã thấy cô đang nhai ngon lành.
Hắn theo phản xạ định ngăn cản cô thì chợt nhớ ra mình mới quyết định không khuyên nhủ cô nữa, thế là lại làm như không nhìn thấy.
Không có người léo réo bên tai nên Diệc Yên đã ăn đến quả xoài thứ hai, dư vị thơm ngon khiến cô không thể dừng lại.
- Một quả là đủ rồi.

Tư Đình cuối cùng vẫn không mặc kệ cô được, tiến tới giật quả xoài khỏi tay cô, đồng thời ôm hết số còn lại cất đi.
- Không được ăn nữa!
- Đưa cho em! Em đang gọt dở rồi mà, không ăn thì hỏng mất.
Diệc Yên phồng má hờn dỗi.

Món ngon sắp tới miệng đã bị giật mất khiến tính trẻ con của cô nhóc nổi dậy, vươn tay giành lại quả xoài đang bị Tư Đình giơ lên trên cao.
Chỉ tiếc là nấm lùn không thể so được với cao kều.
Hết cách, Diệc Yên quyết tâm dở trò xấu.

Cô giả vờ ngồi sụp xuống đất ôm bụng kêu la đau đớn.
- A! Bụng em… Đau quá…
Để không bị Tư Đình phát hiện mình đang giả bộ, cô cúi đầu thật thấp che giấu sắc mặt không hề tái nhợt.
"Để xem anh còn dám đối xử như thế với em nữa không!" – Cô thầm nghĩ trong lòng, chờ đợi phản ứng của Tư Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận