Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm
Trường đã tan học được một lúc, khi dưới sân đã vãn dần bóng người thì ở một góc kín đáo bên ngoài lại xuất hiện nhóm nữ sinh đang túm tụm làm gì đó.
Chị đại Phách Ly cùng vài nữ sinh hung hăng xô Thư Kỳ vào góc tường khiến lưng của cô ấy va mạnh thành tiếng.
Hành động thô bạo của họ lập tức khiến cô ấy đau đớn nhăn mi, hốc mắt đỏ ửng đáng thương vô cùng.
- Các cậu định làm gì vậy?
Cô ấy yếu ớt chất vấn đám người, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy khó hiểu.
Rất tiếc Phách Ly không phải dạng người thương hoa tiếc ngọc, vừa nghe cô ấy hỏi liền xùy cười châm chọc.
- Mày còn dám ra vẻ đáng thương tội nghiệp đó với tao sao? Thư Kỳ à mày đừng tưởng những chuyện mày lén lút làm sau lưng sẽ không bị tao phát hiện!
Thư Kỳ hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng không thừa nhận:
- Ý của cậu là sao? Tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì cả.
Có phải đã có hiểu lầm gì rồi không?
Cô ấy càng chối lại càng khiến Phách Ly tức giận.
Cô ta tiến tới bóp chặt cằm Thư Kỳ, thô bạo nâng mặt cô ấy lên để hai người đối diện với nhau, bên trong đôi mắt tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy.
- Bớt tỏ vẻ bạch liên hoa đi! Tao đã biết chuyện mày viết thư hẹn gặp con nhỏ ngu ngốc kia ra sau trường rồi lén đẩy nó xuống hồ bơi rồi! Mày biết chắc chắn con nhỏ đó sẽ đoán người đứng phía sau là tao nên mới dám ngang nhiên lộng hành như thế đúng không? Mày coi tao là cái gì thế Thư Kỳ? Tao coi mày là chị em tốt, thế mà mày lại dám đâm sau lưng tao một nhát đau điếng! Mẹ kiếp, tao đúng là mắt mù mới tin tưởng loại người như mày đấy!
Thật ra Phách Ly đã bắt đầu nghi ngờ Thư Kỳ từ cuối tuần trước: Sau khi tự giác dâng Diệc Yên lên cho Phàm Tăm, trên đường trở về cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận.
Phàm Tăm dù gì cũng là tên khốn nạn biến thái bệnh hoạn, hắn chắc chắn sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được với Diệc Yên, lỡ như có người nào khác phát hiện ra chuyện này rồi báo cho cảnh sát thì không phải cô ta cũng sẽ bị liên lụy hay sao? Phách Ly lúc ấy cũng không muốn làm lớn chuyện, bây giờ có khi đuổi theo hai người kia vẫn còn kịp.
Chỉ cần cử một người đi theo xác định địa điểm dừng chân của bọn họ rồi gửi địa chỉ cho Phách Ly thì Phách Ly có thể nhanh chóng tìm đến nhà Tư Đình và báo cho hắn.
Thế nhưng khi Phách Ly định hành động thì đã bị Thư Kỳ ngăn lại.
Cô ấy tận tình nói rằng chưa chắc Tư Đình đã tin tưởng Phách Ly vì từ trước tới giờ Phách Ly vẫn luôn là người bắt nạt Diệc Yên.
Cô ấy chủ động nhận nhiệm vụ báo cáo, nói mình có số điện thoại của Tư Đình nên có thể một công đôi việc.
Khi đó khá cấp bách nên Phách Ly không nghĩ được nhiều mà đồng ý luôn.
Nhưng người thông minh quá sẽ bị thông minh hại, trở về cô ta liền phát hiện điểm kì quái.
Tại sao Thư Kỳ lại có thông tin liên lạc của Tư Đình – thứ mà ngay cả người thích thầm lâu này như cô ta không biết?
Với sự hiểu biết của cô ta đối với Thư Kỳ thì nếu như cô ấy có được số điện thoại của Tư Đình thì nhất định phải nói cho cô ta đầu tiên.
Nhưng Thư Kỳ lại lựa chọn chiếm làm của riêng, nếu như không phải chuyện ngày hôm đó khiến cô ấy lộ sơ hở thì không chừng Phách Ly sẽ chẳng bao giờ biết được đàn em mà mình tin tưởng lại lén lút bày mưu sau lưng mình cả.
Đã nói đến tận đây rồi Thư Kỳ cũng chẳng muốn diễn kịch nữa, cô ta thản nhiên bày ra bộ mặt thật của mình.
- Đúng, chính là tôi làm đấy! Nhưng thế thì đã sao, tội trạng của cậu ở trường vô số, có thêm một cái nữa cũng chẳng thấm vào đâu cả.
Hơn nữa chẳng phải chính cậu cũng không ưa con nhỏ Diệc Yên đó còn gì, tôi chỉ giúp cậu một tay mà thôi.
Độ mặt dày vô sỉ của Thư Kỳ khiến cả đám nữ sinh khiếp sợ.
Phách Ly bị cô ta chọc tức đến bật cười, nghiến răng siết cằm cô ta càng chặt.
- Mày nghĩ tao yếu đuối vô dụng đến mức cần loại người như mày trợ giúp sao? Chuyện của tao thì tao sẽ tự mình giải quyết, mày đừng lấy tao ra làm cái cớ để biện minh cho sự thối nát của mày!
Thư Kỳ có thể mưu mô xảo trá nhưng sức lực thì không thể nào đọ được với chị đại Phách Ly.
Cô ta cảm nhận rõ ràng được cơn đau nhức từ khớp thái dương hàm truyền tới, cả gương mặt xinh đẹp thanh thuần nhăn nhó khó coi vô cùng.
Cho dù vậy Thư Kỳ vẫn cố chấp đe dọa Phách Ly bằng được.
- Cậu có giỏi thì đánh tôi đi! Đừng quên phía nhà trường đều đang chú ý tới động tĩnh của cậu đấy, chỉ cần cậu gây ra thêm một tội nữa rồi bị tố giác lên ban giám hiệu thì chắc chắn sẽ chịu kỷ luật nặng nề!
Trước kia Phách Ly đã bị báo cáo không ít, sau này bởi vì số lượng quá nhiều dẫn tới nhà trường đưa ra lời cảnh cáo đối với cô ả, chỉ cần có thêm một người nữa tới tố giác thì cô ả sẽ bị đình chỉ học.
Diệc Yên là người bị bắt nạt nhiều nhất nhưng cô chưa từng có ý định mách lẻo với giáo viên nên Phách Ly mới an toàn trôi qua.
Nhưng Thư Kỳ không phải người tốt, cô ta đã nói thì nhất định sẽ làm thật.
Phách Ly biết mình đã bị nắm đằng chuôi, cuối cùng cắn răng buông cô ta ra.
- Hừ, coi như hôm nay mày may mắn đấy! Nhưng tao sẽ không bao giờ tha thứ cho loại như mày, kể từ bây giờ mày đã bị khai trừ khỏi nhóm của bọn tao.
Sau này đừng chọc vào tao, nếu không cho dù có bị đình chỉ tao cũng phải kéo mày xuống theo!
Con giun xéo lắm cũng quằn, lần nhịn nhục này là duy nhất và cũng là cuối cùng của Phách Ly đối với Thư Kỳ.
Xong xuôi cô ta dẫn theo đàn em rời đi, chỉ còn lại Thư Kỳ chật vật ngã khuỵu xuống đất thở hổn hển.
Cô ta nhìn theo bóng lưng Phách Ly, sâu bên trong đôi mắt không giấu được vẻ oán độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...