Diệc Yên theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn theo hướng thanh âm, ai dè quyển sách từ đâu rớt xuống đập thẳng vào mặt cô.
Quyển sách không quá dày nhưng cái cảm giác bị nó trực tiếp đập vào mũi thì phải nói là đau vô cùng.
Diệc Yên kêu lên một tiếng, que kem vô tình tuột khỏi tay cô, rớt bộp xuống mặt đất.
Cô tức giận đến nổi đom đóm mắt, ngước lên thì phát hiện người đã thả quyển sách kia từ tầng hai xuống là Trần Uy, còn Nhất Long thì đang đứng bên dưới cách cô không xa, tay vẫn còn giữ tư thế hứng đồ.
- Hai người làm gì vậy hả? Sao không xuống tận nơi mà đưa cho nhau?
Diệc Yên tiếc đứt ruột que kem chưa ăn được một nửa, che mũi mắng bọn họ vài câu.
Hai người này còn là bạn thân của Tư Đình, không lẽ họ cố tình trả thù cho hắn? Sẽ không trùng hợp như vậy đi…
Thật ra đúng là trùng hợp, Trần Uy và Nhất Long không nghĩ tới cuốn sách lại chệch hướng mà bay thẳng vào mặt Diệc Yên.
Diệc Yên định lớn tiếng bắt hai người xin lỗi thì Vương Ân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cậu đem áo khoác của mình buộc vào eo cô, nhỏ giọng ghé vào tai cô mà nói:
- Váy cậu dính vệt đỏ, tôi giúp cậu buộc áo che kĩ rồi.
Động tĩnh bên phía ba người Diệc Yên khá lớn nên Vương Ân đi qua tò mò nghiêng đầu hóng chuyện, không ngờ cậu lại vô tình nhìn thấy trên váy của cô có dấu vết của "mùa dâu".
Sắc mặt Diệc Yên thoáng đỏ ửng, thân thể co rụt lại.
Theo lịch hàng tháng thì phải bốn năm ngày nữa "bà dì" của cô mới tới, cô không ngờ nó lại tập kích bất ngờ vào hôm nay.
- C…Cảm ơn, c...cậu lại giúp mình lần nữa rồi.
Nếu như không may mắn có Vương Ân tốt bụng đi ngang qua thì không chừng cô đã mang theo vết máu này đi khắp nơi cho mọi người chỉ trỏ rồi.
Nhất Long chưa rời đi chỗ cũ nên vừa vặn nhìn thấy một cảnh này.
Cậu không phải dạng người nhiều chuyện nên chú ý vài giây liền rời đi.
…
Vừa về lớp Diệc Yên đã vội vàng lục cặp tìm kiếm băng vệ sinh.
Cô nhớ rõ ràng mình đã mang để thủ sẵn kể từ khi bụng bắt đầu âm ỉ đau nhức rồi, ấy thế mà cho dù có lật tung cặp sách lên cô cũng không thể tìm thấy nổi một miếng.
Niềm tin kiên cường của Diệc Yên sụp đổ trong phút chốc.
Sao mình lại có thể quên đem theo thứ quan trọng như vậy chứ!
Cô lo lắng đảo mắt tìm kiếm một người nào đó có thể giúp mình xử lý chuyện này, kết quả trong lớp ngoài Tư Đình là người thân thiết ra thì những người khác chỉ là quan hệ xã giao.
Diệc Yên xoắn xuýt, sau khi hít vào thở ra nhiều lần để lấy can đảm thì cô mới dám tiến đến nhờ vả hắn.
Đúng lúc này Thư Kỳ ở bên ngoài ngó đầu nhìn vào lớp học, thấy Diệc Yên thì tươi cười vẫy tay gọi cô.
- Cái này đưa cậu.
Diệc Yên vừa đến gần thì đã bị cô ấy lén lút dúi vật gì đó vào tay.
Đây… là băng vệ sinh!
Hai mắt Diệc Yên sáng rực, cảm động ôm chầm lấy Thư Kỳ.
- Cậu đúng là cứu tinh của mình! Có phải cậu được ông trời cử xuống đây để bảo vệ Yên Yên đáng thương này không?
Thư Kỳ cười khúc khích chọc nhẹ ngón tay vào trán cô, dịu dàng nói:
- Cậu nghĩ nhiều rồi.
Khi nãy lúc ra khỏi căng teen tôi vô tình nhìn thấy vệt máu trên váy cậu, sợ cậu không mang theo đồ đề phòng nên tớ liền đem tới cho cậu.
May mắn là không tốn công vô ích.
Trong mắt Diệc Yên bây giờ Thư Kỳ giống như thiên sứ giáng trần, quanh người tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp nhu hòa.
Thư Kỳ không đoán được suy nghĩ trong lòng cô, cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tư Đình rồi lại ghé vào tai cô nói nhỏ.
- Cậu với Tư Đình vẫn chưa làm hòa sao? Cậu bị như thế mà chẳng thấy cậu ấy hỏi han gì cả.
Diệc Yên bất đắc dĩ lắc đầu, khi tức giận Tư Đình rất lạnh lùng, cho dù cô có ngã nhào trước mặt thì hắn cũng sẽ không quan tâm.
- Cậu đừng lo, đợi sau khi Tư Đình nguôi giận thì nhất định sẽ tự tìm đến cậu.
Con trai là vậy mà, đôi khi bướng bỉnh như đứa trẻ ý.
Hình ảnh liên tưởng này quả thật rất giống Tư Đình, Diệc Yên che miệng cười trộm.
Tảng đá đè nặng trong lòng cô dần biến mất, trên mặt cũng không còn ưu phiền như trước nữa.
…
Tan học, mặc dù chưa hoàn toàn vơi giận nhưng Tư Đình vẫn đánh xe ra ngoài trước để đợi Diệc Yên xuống.
Tư Đình nhìn thời gian trên điện thoại, lông mày sắc lạnh nhíu chặt lại với nhau.
Hắn đi trước cô khoảng năm phút nhưng vì phải chờ những người khác lấy xong xe thì mới tới lượt nên ra muộn thêm năm phút nữa, tổng là mười phút, chừng ấy thời gian hẳn là đủ để cô sắp xếp xong sách vở rồi xuống sân chứ nhỉ.
Nhưng hắn đợi mãi, đợi đến khi tất cả học sinh đều đã về hết và sân trường không một bóng người cũng không thể nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
- Chẳng lẽ…
Lại có chuyện rồi sao? Tư Đình mím môi, định mở cửa xuống xe đi kiểm tra thì có một cuộc điện thoại đánh tới.
Hắn nhấc máy, là của Diệc Yên.
- Anh vẫn chưa về sao? Em và hai bác đợi anh lâu lắm rồi đấy.
Đầu dây bên kia, Diệc Yên đang ngồi trên ghế sofa nhà họ Trịnh chờ đợi được ăn cơm.
Cô không muốn gọi điện cho Tư Đình đâu, nhưng ba mẹ Trịnh đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô không muốn họ phát hiện ra chuyện mình và hắn lại cãi nhau.
Tư Đình ngạc nhiên trong giây lát, sau đó hơi tức giận nói:
- Em về nhà từ khi nào sao không nói với anh, anh vẫn đứng đợi em ở cổng trường suốt từ lúc tan học đến giờ rồi!
Bảo sao hôm nay cô lại chậm chạp thế, hóa ra là đã về trước hắn.
- A, em quên nói với anh.
Khi nãy em đụng mặt Vương Ân, cậu ấy ngỏ ý muốn đưa em về nhà nên em đồng ý luôn.
Thật ra–
Chưa để Diệc Yên nói xong Tư Đình đã cúp máy ngay tức khắc.
Hắn dựa người vào ghế lái, vắt tay lên trán nén xuống lửa giận.
Dạo gần đây không lúc nào là Diệc Yên không chọc tức hắn cả.
Bình thường hắn vẫn luôn bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, nhưng đó là bởi vì những chuyện đó hắn có thể giải quyết.
Nhưng cứ dính đến Diệc Yên là vấn đề cứ nối đuôi nhau dài liên miên không dứt, có lần một rồi sẽ có lần hai, có lần hai rồi sẽ có nhiều lần khác nữa, một vòng lặp không hồi kết.
Tư Đình mở phần nhắn tin trong điện thoại ra, yên lặng nhìn một tấm ảnh được gửi đến.
Đó là bức hình Vương Ân giúp Diệc Yên buộc áo vào eo, từ góc độ chụp ảnh thì cơ thể của hai người gần như dính sát vào nhau, cho người nhìn cảm giác thân mật khó tả.
Bàn tay cầm điện thoại của hắn siết chặt, dường như có thứ gì đó đang dần thoát khỏi khống chế của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...