13.
Sau khi nghe tôi trình bày, các bậc phụ huynh hoàn toàn ủng hộ, còn vui mừng khen ngợi chúng tôi có ước mơ, hoài bão là tốt. Thậm chí bố mẹ hai bên còn vui tới nỗi phải uống thêm vài ly để chúc mừng.
Cứ như vậy, chúng tôi chính thức bước vào kỳ nghỉ hè “vui vẻ” bằng việc sáng tới lớp luyện thi, chiều ở nhà làm bài tập.
Ngày đầu tiên tới lớp luyện thi, hai chúng tôi đón xe buýt cùng nhau. Giang Thù ôm cặp sách trong lòng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, hai hàng mi hơi rũ xuống, im lặng không nói gì, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Tôi ngồi bên cạnh, trên tay là cuốn sổ ghi chép từ vựng. Đột nhiên một bên vai bị tì xuống, nặng trĩu.
Giang Thù tựa đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của anh cọ vào cổ tôi hơi ngứa khiến tôi không tập trung được.
Anh không để ý, mắt nhìn vào cuốn sổ của tôi, âm thầm đọc qua một lượt, sau đó cất giọng lười biếng: “Ây, anh thuộc lòng trang này rồi.”
… Thế còn tựa vai đọc ké làm gì nữa? Muốn học thêm lần nữa hay gì? Thử ngó coi bộ dạng anh bây giờ có ổn lắm không?
Bỗng dưng tôi hơi thắc mắc, trước kia anh ấy có như thế này không nhỉ?
Hừm, không biết nữa. Nếu trước kia đã từng làm hành động này rồi thì bây giờ tái diễn cũng không có gì sai. Chỉ là không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.
Tôi cố nén thắc mắc, hỏi anh bằng giọng điệu bình thường nhất có thể: “Anh lén giấu em học trộm đấy à?”
Không có tiếng trả lời.
Ngoảnh đầu lại, người bên cạnh đã ngủ quên từ lúc nào rồi.
Cái tên này đúng là… Chắc đêm qua lại lén lút thức khuya chơi game chứ gì?
Mái tóc mềm rũ xuống trước trán, hai hàng mi khép lại, đôi môi khẽ mím chặt, dáng vẻ ngủ say của anh bây giờ trông thật ngoan ngoãn. Chiếc cặp sách vẫn được anh ôm khư khư trong tay.
Một dáng vẻ lý tưởng để người ta … bắt nạt!
Tôi thật muốn đưa tay ra nhéo nhéo chóp mũi anh mấy cái, rất muốn nhìn thấy anh cau có tỉnh dậy.
Ôi mẹ ơi, mình đang nghĩ cái gì vậy trời?
Làm vậy mà coi được?
Tôi ngồi thẳng dậy, tiếp tục cầm cuốn sổ nhỏ lên học thuộc từ vựng, nhưng rõ ràng là chẳng học được từ nào.
Sau một hồi nhồi nhét không xong, tôi cúi đầu gọi tên anh.
Gọi mấy lần, Giang Thù mới tỉnh, từ từ ngước mắt lên nhìn tôi, cất giọng khàn khàn ngái ngủ: “Tới rồi à?”
“Vẫn chưa.”
Anh chỉ “ồ” lên một tiếng, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ lại, không quên dụi đầu vào vai tôi.
Dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trước mặt, tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tối qua anh lại thức khuya chơi game đấy à?”
Càng đẩy anh ra, anh lại càng sáp vào, kết quả là cả nửa người anh dựa hẳn vào tôi.
“Không có…” Giang Thù tủi thân đáp, sau đó lại cợt nhả: “Em có lỗi với anh lắm đấy nhé.”
Tôi lười tranh cãi với anh, cất giọng nghiêm túc: “Thức khuya hại sức khoẻ lắm, anh không được như thế.”
“Ừ, sẽ không thức khuya nữa.”
Nói xong, anh lại dụi đầu vào vai tôi: “Đừng cử động, cho anh ngủ một lát thôi.”
Tôi: “…”
Cứ thế, tôi trở thành chiếc gối hình người.
14.
Ở lớp luyện thi, Giang Thù ngồi cùng bàn với tôi. Tính từ hồi học hết tiểu học, tới bây giờ chúng tôi mới lại ngồi chung bàn.
Có hơi đáng tiếc khi ba năm trung học tới đây, tôi và Giang Thù tiếp tục chung khóa, không chung lớp.
Giang Thù không giỏi môn tiếng Trung, bài viết nào của anh cũng có lối hành văn như kể chuyện cười, câu từ lủng củng, ngữ pháp sai bét, ai đọc cũng bật cười, khen anh hài hước.
Tôi thì ngược lại, ai đọc cũng tấm tắc khen hay.
Hồi lên trung học cơ sở, tôi bắt đầu kèm cặp môn tiếng Trung cho Giang Thù, nhưng không hiểu sao, càng kèm cho anh ấy thì tôi càng giỏi, còn anh ấy vẫn dậm chân tại chỗ, đã thế còn có hẳn một bài văn trở thành huyền thoại gây cười cho cả lớp khi ấy.
Tôi vẫn hay tự hỏi liệu mình đã đủ giỏi chưa. Vì sao cũng là kèm cặp, thầy dạy Toán càng kèm thì điểm tôi càng tăng, mà tôi càng kèm thì điểm môn tiếng Trung của Giang Thù càng kém? Duy chỉ có phong cách viết truyện cười chả anh thì vượt trội hẳn, gây cười thêm cho bao nhiêu người.
Giáo viên ở lớp luyện thi tỏ ra rất lo lắng vì khả năng viết luận của anh, nói tôi với tư cách là bạn cùng bàn lại viết luận tốt, tôi phải dốc sức kèm cặp anh nên người.
Hây, thầy ơi, có thể thầy không tin nhưng em thật sự đã kèm cặp người ta được hơn ba năm rồi ấy ạ. Thầy không biết hơn ba năm qua em đã phải vất vả đến mức nào đâu…
Trong giờ học, Giang Thù nghiêng người mỉm cười, chống cằm nhìn tôi: “Cô Lâm, mong cô tận tình chỉ giáo.”
Tôi tuyệt vọng nằm bò ra bàn: “Người phàm như em đâu đủ sức dạy dỗ được thánh thần như anh.”
Anh cũng nằm ra bàn, áp một bên má xuống, nhìn tôi cười: “Thân là cô giáo sao lại dễ dàng bỏ rơi học trò thế được?”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Thì em nói với anh rồi đó, anh viết chưa sát với thực tế lắm. Phải điều chỉnh lại mấy chỗ mới đạt yêu cầu, biết chưa hả?”
Giang Thù bối rối: “Viết thế mà vẫn chưa đủ á?”
Tôi thở dài: “Người ta đẹp giả tạo. Anh cũng y vậy, chúa hề pha kè.”
“…”
Giang Thù có vẻ không hài lòng với câu vừa rồi của tôi: “Thế em nói thử xem, tả thực với tưởng tượng khác gì nhau nào?”
Tôi bất lực trả lời: “Cái đấy em nói anh nghe nhiều rồi mà.”
Anh ngồi thẳng người dậy: “Anh muốn nghe lại.”
Tôi suy nghĩ một lúc, nhìn thẳng mắt anh: “Đôi mắt của anh rất đẹp!”
Giang Thù khựng lại: “… sao cơ?”
“Trong mắt anh có núi có sông, có cả mặt trăng, mặt trời luân phiên rọi sáng, còn có cả hằng hà sa số những vì tinh tú.”
Tôi chợt nhớ tới một câu nói mà trước kia tôi cho là hoang đường, nhưng khi nhìn vào mắt anh lại cảm thấy rất chân thực: Tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đều ẩn sâu trong đôi mắt của những người trẻ tuổi.
Nhưng đáng tiếc, người trẻ tuổi bên cạnh tôi lại là một tên đại ngốc.
Giang Thù im lặng hồi lâu, sau đó hỏi tôi: “… Đây là em đang tả mỹ miều rồi đó hả?”
Thứ nghệ thuật miêu tả đầy nữ tính của tôi bị câu hỏi ngốc nghếch của anh làm vỡ vụn.
“Sao hỏi thế? Không mỹ miều thì là gì?” Tôi cau mày nhìn anh.
“Thì thấy lạ thôi, sao em lại nhìn ra được lắm thứ thế?”
Anh ghé sát tới, nghiêm túc nói: “Rõ ràng trong mắt anh chỉ có em mà?”
Tim tôi đập nhanh hơn mấy nhịp, hơi thở cũng dồn dập hơn một chút.
Ôi mẹ ơi, tim ơi là tim, đập chậm lại chút coi!
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy: “Nếu vẫn không hiểu thì cứ viết đơn giản thôi. Chỉ tập trung vào mỗi chi tiết “đôi mắt đẹp” thôi là được rồi.”
Anh gật đầu: “Nhưng chỉ có mắt anh đẹp thôi à?”
Tôi sững sờ: “… à thì đẹp toàn thân.
Anh cười: “Như em nói thì trong mắt anh có núi có sông, có trời có trăng nên mới đẹp. Mà cả người anh bao gồm đôi mắt, nghĩa là anh đẹp hơn nữa. Nhưng mà bây giờ em đang nhìn anh, trong mắt em có anh, thế chẳng phải là em đẹp hơn anh à?”
Tôi: “…”
Anh đúng là thiên tài lý luận hiếm có khó tìm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...