Thực tế chứng minh rằng, đàn ông là không thể tự tiện trêu chọc, đặc biệt là loại xử nam vô sự tự thông lại càng không thể.
Lúc Úc Cẩn tỉnh lại chỉ cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể mình đang rời ra từng mảnh, giữa hai chân vừa đau vừa nóng. Cô vừa khẽ động nhẹ một cái đã đau đến khó thở. Hôm qua không biết anh đã giằng co đến bao lâu, cô hoàn toàn không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ cô đã cầu xin anh rất nhiều nhưng không có tác dụng.
Không nghĩ đến thì thôi, nhớ đến liền cảm thấy tức giận, câu nói: “Anh sẽ không ngừng lại” kia quả thật là không phải nói chơi.
Thế nhưng...trừ những thứ này ra thì còn lại đều là cảm giác ngọt ngào tan chảy. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cô đang gối đầu lên cánh tay anh, để cả đêm như vậy không biết anh có mỏi không. Gương mặt nằm nghiêng của Hứa Vi Mộ gần ngay trước mắt, tràn đầy cảm giác thỏa mãn, khóe miệng hơi mỉm cười, ngủ một cách yên tĩnh, nhìn anh như vậy thật là muốn phạm tội.
Úc Cẩn nhích dần nhích dần về phía anh, ngẩng đầu hôn lên gò má Hứa Vi Mộ một cái, sau đó tự thẹn thùng mà chui đầu vào trong chăn. Nghĩ rằng anh còn chưa thức dậy, cô lại chậm rãi ló đầu ra, ai ngờ đã bị anh lật mình đè dưới thân, ánh mắt rõ ràng còn mang theo vẻ buồn ngủ, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Em không biết sáng sớm không nên trêu chọc đàn ông sao?”
Anh nói xong còn cố ý đè nặng người xuống, Úc Cẩn cảm nhận rõ ràng được thứ nóng bỏng cứng rắn đang chạm vào đùi mình, nổi lên tính cảnh giác tìm đường thoát thân. Cô thật sự là rất mệt, cho nên biết thời thế mà tự thú: “Nếu không...nếu không để em giúp anh nhé?”
Anh cười khẽ một tiếng nhìn cô hỏi: “Em muốn giúp anh thế nào?”
“Em có một chút kiến thức đấy, em biết...”
Hai má cô đã nóng đến có thể chiên trứng, sau đó đưa tay tìm kiếm nhưng bị Hứa Vi Mộ kéo lại: “Ngốc, anh đùa em thôi.”
Anh làm sao đồng ý, anh thương tiếc cô còn không hết.
Hứa Vi Mộ cúi đầu đặt lên trán cô một cơn mưa hôn nhẹ nhàng, trong lòng ấm áp say sưa. Môt buổi sáng ngọt ngào như vậy đã xuất hiện không ít lần trong giấc mơ của anh, anh kéo cánh tay nhỏ bé của Úc Cẩn để cô lại gần hơn, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua hông cô, ôm cô không còn một kẽ hở.
“Đây không phải là một giấc mơ, phải không?” Người tư tin như Hứa Vi Mộ cũng có lúc nói ra lời ngốc nghếch như vậy.
Úc Cẩn cong cong khóe môi, nhéo mũi cả anh để ép cung “Nói, anh đã mộng xuân như vậy bao nhiêu lần rồi?”
“Anh không dám.”
“Sao cơ?”
“Anh sợ mơ giấc mơ đẹp như vậy khi tỉnh lại sẽ cảm thấy mình rất xấu xa nên không dám nghĩ thêm.”
Úc Cẩn nhẹ nhàng gọi tên anh: “Hứa Vi Mộ.”
“Ừm.”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Hứa Vi Mộ đang vuốt ve mái tóc cả cô, còn chưa kịp phản ứng kịp hỏi: “Em nói gì?”
Một tiểu cô nương như Úc Cẩn nói ra những lời ấy đã lấy hết dũng khí trong đời này rồi, đã vậy không biết là anh không nghe rõ hay là giả bộ không nghe rõ, cô đành phải phóng lao thì theo lao, làm ra vẻ cứng cỏi nói: “Anh nói em chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, nếu không thì nửa đời sau cũng cùng nhau trải qua đi?”
Hứa Vi Mộ thật ra vẫn vì chuyện cầu hôn thế nào mà đau đầu phiền não mấy ngày nay, tế bào não của anh không biết đã chết bao nhiêu cái mà vẫn chưa nghĩ ra, thậm chí anh còn muối mặt đi hỏi ý kiến của đám nhân viên đã kết hôn trong công ty, tuy nhiên kết quả chỉ là tạm được.
Liên thư ký nói: “Hứa tổng, tấm lòng mới là quan trọng, cầu hôn chỉ là hình thức, ngày không cần lo lắng nhiều quá.”
Anh có lẽ là một người chu toàn, làm chuyện gì đều yêu cầu phải hoàn mỹ, Úc Cẩn là người con gái quan trọng trong cuộc sống của anh, chuyện tình cảm nhiều năm của bọn họ không nên chỉ lưu lại một dấu chấm viên mãn làm phần cuối, anh hy vọng có thể cho cô một dấu chấm than, làm cho cô cảm động, để cô cảm nhận bản thân được yêu thương sâu sắc.
Thế nhưng anh tính thế nào cũng không ngờ được, Úc Cẩn lại cầu hôn ngược lại anh, thật là dở khóc dở cười.
“Này! Vẻ mặt của anh là sao? Không muốn thì thôi.” Úc Cẩn bĩu môi vô cùng bất mãn, cô đã hạ mình cầu hôn vậy mà anh lại còn cười nhạo cô, đáng ghét. Cô giãy giụa muốn đứng dậy.
Hứa Vi Mộ kép tay cô làm cả người cô rơi vào trong vòng tay anh, da thịt cọ xát vào nhau: “Có thể kết hôn nhưng mà anh muốn ký hiệp định tiền hôn nhân trước.”
Úc Cẩn còn tưởng anh muốn nói lời tình cảm gì đó với mình, dù sao cô là con gái mà lại đi cầu hôn trước không phải là không biết xấu hổi và to gan sao, ai biết con người này lại nghĩ ra chủ đề này.
Cô oán hận cầm cái gối trên giường đập vào anh mấy phát: “Sao em lại không biết con người anh nhỏ mọn như vậy chứ?”
Hứa Vi Mộ khóe miệng cong lên, chậm rãi mở miệng: “Nội dung hiệp nghị chỉ có một, không được ly hôn.”
Cô sửng sốt một hồi, sau khi nghe rõ lời anh nói mới nói: “Đồ ngốc mới ly hôn với anh!” Sau đó lại bật cười, mũi lại có chút cay cay.
Nhưng mà Úc Cẩn không để ý đến vì mấy lần giãy giũa định đứng lên, cơ thể cô hiện tại đã hoàn toàn lộ rõ, xương quai xanh tinh xảo, làn da mượt mà trắng nộn, chăn đã bị tuột xuống đến eo, trong tầm mắt Hứa Vi Mộ không có bất cứ che đậy nào.
Ngay lúc Úc Cẩn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh muốn kéo chăn che lại cảnh xuân nhưng đã không còn kịp. Nụ hôn của anh liên tiếp rơi xuống bờ vai trần, mềm giọng nói: “Tiểu Cẩn, anh yêu em.”
Anh yêu em, đây là lần đầu tiên anh nói điều này ra ngoài miệng. Tỏ tình cũng là em nói trước, em yêu anh cũng do em nói trước, ngay cả lời cầu hôn cũng bị em đoạt đi. Thế nhưng Tiểu Cẩn, điều này không có nghĩa là anh yêu em ít hơn một phân nào.
Lúc Úc Cẩn tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều, tiếng chuông điện thoại vang không ngừng nghỉ làm cho cô không ngủ tiếp được. Úc Cẩn theo thói quen đưa tay lên tủ đầu giường, cầm điện thoại di động bấm nhận: “Alô?” Giọng nói còn mang theo hương vị kích tình chưa tan.
Đầu dây bên kia gào thét: “Tên nhóc Hứa Vi Mộ kia, cuối cùng cậu cũng dám nghe điện thoại...”
Úc Quốc Bình vừa muốn mắng tiếp đã nhận ra giọng nói của con gái yêu nhà mình, chỉ biết há miệng một chữ cũng không phát ra, một lát sau mới tức giận nói: “Con cút về đây cho ba!”
Điện thoại đã treo máy, Úc Cẩn trở nên ngây dại, là ba của cô, hơn nữa ông còn dùng chữ “cút”. Đến giờ cô mới nhận ra đây là điện thoai của Hứa Vi Mộ, di động của cô đã tắt máy từ hôm qua đề phòng những cuộc gọi liên hoàn từ ba già kính yêu.
Cô ảo não than thở rồi quay đầu nhìn người bên cạnh, ai ngờ anh thế mà đang ung dung chống cằm thú vị nhìn cô nói chuyện.
“Anh cố ý!” Úc Cẩn trực tiếp ném di động vào người nào đó để trút giận.
“Đúng, anh cố ý.” Anh nhìn cô mơ mơ màng màng mò lấy di động, lại mơ mơ màng màng không nhìn kỹ mà bấm nghe, trong cơn mơ màng, giọng nói của cô vừa mềm mại vừa khàn khà, như móng vuốt mèo gãi vào trái tim người nghe, một khắc kia anh dường như không thể tự điều khiển lại nổi lên phản ứng.
“Đáng ghét, vậy anh đã nghĩ ra làm thế nào để qua ải của ba em chưa?”
Tối hôm qua, Úc Quốc Bình đi xã giao về trễ nên căn bản là không biết con gái cưng của mình cả đêm không về nhà. Cho đến sáng sớm hôm sau lúc đang ăn sáng mới thuận miệng hỏi vợ: “Em gọi tiểu Cẩn dậy ăn sáng đi, không phải gần đây nó muốn điều chỉnh lại thời gian ăn ngủ của mình sao? Bây giờ cũng nên dậy ăn sáng rồi.”
Lý Tâm ho nhẹ hai tiếng, quan sát sắc mặt của chồng rồi mới nói: “Đêm qua tiểu Cẩn không có về nhà.” Sáng nay bà đi đến phòng con cũng mới biết chuyện này, khỏi cần đoán cũng biết con gái bà với Hứa Vi Mộ bây giờ chắc chắn ở cùng nhau.
“Cái gì?!”
“Ông cũng đừng ngạc nhiên như thế, con gái đã lớn rồi làm gì cũng biết suy nghĩ chứ, huống hồ bây giờ chắc chắn là nó ở cùng với Vi Mộ, có gì phải lo lắng đâu?”
“Chính vì biết nó ở cùng tên nhóc kia nên tôi mới gấp đó, tính tới giờ đã chính thức quen được bao lâu mà cùng nhau qua đêm hả? Đúng là muốn ăn đòn mà!”
Lý Tâm chỉ cần một câu nhẹ nhàng đã làm cho Úc Quốc Bình xẹp xuống: “Trước kia chúng ta mới quen được có một tháng, ông đã đem tôi ăn rồi!”
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Úc Quốc Bình bị vợ làm cho nghẹn không nói được câu nào, nhưng dù sao đó cũng là con gái cưng ông nâng niu trên tay, ít nhất người ba như ông đây cũng phải có cơ hội để lên mặt làm dáng với tên nhóc kia một chút, nếu không đến lúc con gái ông bị bắt nạt hoặc người ba vợ này bị xem nhẹ thì phải làm sao?
Úc Quốc Bình vô cùng thận trọng mời hai vợ chồng Hứa gia đến nhà, ngoài miệng thì nói là vì hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, thật ra đương nhiên là chờ Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn về để tiến hành một cuộc thẩm vấn.
Hứa Ký Ý vừa bước vào cửa cười sang sảng: “Ta nói này lão Úc, Từ Quan nhà tôi cũng bắt đầu nấu cơm rồi, ông gấp gáp gọi chúng tôi sang đây ăn cơm có phải là có chuyện gì?”
Úc Quốc Bình không thể nào giữ nổi sắc mặt tốt với bạn già được nữa: “Tất nhiên là có việc, tôi hỏi ông, đêm qua tên nhóc Hứa Vi Mộ nhà ông không về nhà phải không?”
“Bình thường nó vẫn ở một mình trong căn hộ của nó mà.”
Hứa Ký Ý đầu óc thẳng tuột nên không để ý, nhưng Từ Quan chỉ cần nghe Úc Quốc Bình hỏi như vậy, lại thấy ông ta gấp gáp thế kia, chắc chắn là có liên quan đến tiểu Cẩn rồi. Suy nghĩ lại, chắc chắn là tên nhóc nhà bà đêm qua ở cùng với tiểu Cẩn một đêm, thực là…làm quá đẹp!
Từ Quan dù trong lòng vô cùng đắc ý nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ áy náy: “Lão Úc, có phải tối qua tiểu Cẩn cũng không về phải không? Yên tâm, Vi Mộ biết giữ chừng mực mà.”
“Chừng mực? Nếu nó có chừng mực sẽ làm cho tiểu Cẩn cả đêm không về nhà sao? Hơn nữa, đây là chuyện xảy ra tối qua đấy!”
Hứa Ký Ý nghe đến đây cũng hiểu, nhìn Úc Quốc Bình tức giận phê phán con trai mình không thể không nói giúp: “Lão Úc, ông thông cảm chút đi, Vi Mộ nó cũng đã nhịn nhiều năm rồi.”
“…” Úc Quốc Bình cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, thiếu chút nữa là sặc chết.
Lý Tâm nghe ồn ào từ trong bếp đi ra, nhìn sắc mặt của chồng cũng đoán được tình hình thế nào, liền đến bên cạnh khuyên nhủ: “Ông ở đây gây sự với lão Hứa thì có ích lợi gì? Đợi lát nữa bọn nhỏ về sẽ rõ thôi.”
“Sao em xuống xe?”
Úc Cẩn nhìn hình dạng của mình trong gương, không biết có phải do chột dạ hay không mà nhìn thế nào cũng giống như bộ dạng miệt mài quá độ, mềm nhũn vô lực. Nhất là… Quần áo hôm qua cô mặc căn bản đã không thể mặc lại được nữa, Hứa Vi Mộ đã mua quần áo khác cho, lại không biết vô tình hay cố ý, còn mua áo ngắn tay không cổ!???
Cô liếc mắt nhìn anh, chỉ vào dấu hôn trên cổ hỏi: “Anh nói xem ba em nhìn thấy bộ dạng này của em bây giờ thì phải làm sao?”
Hứa Vi Mộ cúi đầu nhìn, mấy dấu hôn ửng đỏ như quả dâu tây làn da trắng mịn của cô, lại nhìn đến vẻ mặt của cô bây giờ mà cố gắng nín cười.
“Anh chỉ cảm thấy là chưa đủ, xem ra còn phải cố gắng hơn nữa.”
“Lưu manh!”
“Tốt, đây cũng là một lời khen.”
“Anh còn ở đó mà ba hoa.”
“Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, chú Úc nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên đầu anh, anh còn chưa sợ mà em đã sợ cái gì!”
Cô mới không sợ ba cô, là cô xấu hổ có được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...