Phó Dư Hàn đi rồi trở về, chân thành nói: “Tiêu hóa xong chưa?”
Dương Phàm đã sớm trải qua cảm giác khiếp sợ này, hiện tại khá tốt; nhưng ba người còn lại thì…… Vẫn còn rất mơ hồ.
Thật ra Phó Dư Hàn có thể hiểu được, có một số việc không phải chỉ cần nói kì thị hay không kì thị, đôi khi có những việc cho dù bạn lý trí đến đâu, khi nó phát sinh ở bên cạnh mình, bản thân trước tiên đều có chút bối rối. Cậu nhìn mấy người bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn, im lặng không nói gì, cầm điện thoại đứng bên cạnh chờ đợi.
Không lâu sau, Phó Dư Hàn cảm giác sau gáy đang bị ai đó kéo nhẹ, một cánh tay từ phía sau vươn tới, choàng lên cổ cậu.
Văn Dục đem túi giấy đựng bốn ly trà sữa nhét vào trong tay Chử Lỗi, tay kia cầm một cái túi khác ôm lấy Phó Dư Hàn, rũ mắt thổi hơi bên tai cậu: “Hôn xong rồi bỏ chạy hả?”
Cả người Phó Dư Hàn bị hắn lôi kéo nghiêng qua, không thể không ngẩng đầu nhìn lại: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Văn Dục cúi đầu mổ một cái lên môi cậu: “Để tôi hôn lại thì coi như chúng ta huề nhau.”
Bọn họ còn đang ở trên đường, ngay trước cửa trung tâm thương mại, công khai làm ra hành động thân mật như vậy khiến không ít người qua đường ngoái lại nhìn. Xã hội hiện đại, con người đều là sống “Vì lợi ích của bản thân”, vậy nên cũng không có ai chạy đến mắng bọn họ là “Hai tên biến thái”. Nhưng sau lưng bọn họ có làm ra hành vi dò xét, thảo luận kỳ thị hoặc chụp ảnh lén phát tán lên weibo không thì…… Chẳng ai biết được.
Chỉ là, hai người họ cũng không quá để ý chuyện này.
Thanh niên trẻ tuổi ấy mà, lúc năng lượng tràn trề, đến ông trời còn không biết sợ.
Phó Dư Hàn bật cười, chui ra khỏi ngực hắn, mở túi giấy lấy ra một ly trà sữa.
“…… Tôi đệt.” Chử Lỗi lẩm bẩm nói, “Tớ đã làm gì sai sao, ở trường học bị Dương Phàm và Triệu Đồng phát cơm chó, khó khăn lắm đi chơi mới không có Triệu Đồng đi cùng, lại vẫn bị hai người anh em của mình phát cẩu lương.”
“Nói thật thì, tớ vẫn có chút khó tiếp thu…… Nhưng mà……” Bì Cầu cũng lẩm bẩm, “Vì sao tớ lại cảm thấy hai người các cậu có vẻ như rất hoà hợp……”
“Các cậu, là do chúng tớ đi sau thời đại rồi.” Ma Can đau khổ nói.
“Không cần phải nói như vậy. “Văn Dục cầm lên ly trà sữa của mình, vừa uống, vừa nói ra một câu không liên quan, “Tôi cũng không phóng khoáng đến mức đại diện cho xu hướng thời đại, sẽ không ở ngay chỗ này làm ra chuyện gì không phù hợp với trẻ em.”
Bốn người: “……”
Phó Dư Hàn: “……”
“Dục ca, có phải cậu bị ai nhập rồi không?” Ma Can đau khổ nói, “Dáng vẻ trước đây của cậu không phải là như thế này!”
“Thật ra cậu ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng,” Phó Dư Hàn ở bên cạnh bình tĩnh nói, “Có lẽ các cậu cần phải làm quen với cậu ấy một lần nữa.”
Chử Lỗi hô to: “Tôi nghi ngờ các cậu đây là đang khoe khoang!”
“Được rồi được rồi, tớ có một đề nghị.” Dương Phàm giơ tay, nhìn ba người bên cạnh, “Nếu đã như vậy, tối nay chúng ta ăn một bữa thật thịnh soạn đi?”
“Tớ đồng ý”. Bì Cầu là người đầu tiên hưởng ứng, “Ăn sạch của Dục ca!”
Chử Lỗi: “Được!”
Ma Can: “Tớ muốn đổi nhà hàng, chúng ta phải tìm một nơi thật đắt.”
Đề tài vừa chuyển đến buổi tối ăn gì, không khí thảo luận liền trở nên vô cùng sôi nổi khí thế.
Văn Dục cười cười, tay áo thình lình bị Phó Dư Hàn khẽ kéo một cái, “Hả?”
“Cậu có đủ tiền không?” Phó Dư Hàn có chút lo lắng —— dù sao Văn Dục và Văn Tự Minh cũng đã chiến tranh lạnh một thời gian rồi, “Nếu không đủ thì nói với tôi, tôi còn.”
“Không sao.” Văn Dục nói, “Tôi có tiền.”
Trong khoảng thời gian này lão đại cũng thường xuyên tìm hắn khai sáng, khiến Văn Dục đối với vấn đề xài tiền của Văn Tự Minh đã tiếp thu hơn rất nhiều.
Hắn không cần phải để dành tiện nghi cho người khác, huống hồ tài sản của Văn Tự Minh còn có một phần rất lớn đến từ của hồi môn năm đó của mẹ hắn, cùng với sự hỗ trợ từ các mối quan hệ khác.
“Hơn nữa, không phải cậu dự định nghỉ hè sẽ đến chỗ Tứ ca làm việc sao?” Văn Dục thấp giọng nói, “Lão đại bảo tôi sang giúp anh ấy, thuận tiện học tập kinh doanh.”
Mặc dù mở quán bar và mở công ty là hai chuyện khác nhau, nhưng nơi đó là địa phương luôn có ích để học tập.
Phó Dư Hàn “Ừm” một tiếng, cúi đầu uống một ngụm trà sữa, sau đó lại ngước mắt lên nhìn hắn.
Văn Dục: “Sao vậy?”
“Vậy cậu cố gắng học nhé.” Phó Dư Hàn cười khẽ, “Tôi định tranh thủ nghỉ hè học nhiếp ảnh với Tứ ca, sau này có lẽ phải dựa vào con sen bao dưỡng tôi, mua cho tôi thiết bị.”
Từ gốc là 铲屎官. Dục ca từng đặt biệt danh cho Phó ca là Mèo hoang, cho nên lúc Phó ca đặt biệt danh cho hắn, mình dịch thoáng thành “Con sen”. Nếu sai sót nhờ mọi người góp ý giúp mình.
Văn Dục ngẩng ra, sau đó chợt mỉm cười, tay trượt xuống vỗ vỗ lên eo cậu, bày ra dáng vẻ hung dữ đáng khinh, nở nụ cười tà ác: “Vậy phải xem biểu hiện của cậu.”
“Đảm bảo ngài sẽ vừa lòng.” Lông mày Phó Dư Hàn khẽ giật, nhích lại gần hắn thấp giọng thì thầm, “—— ông xã.”
Văn Dục: “……”
Hắn đầu hàng.
Văn Dục đối với hai chữ “Ông xã” không hề có sức chống cự —— cho dù hắn biết rõ đó chỉ là do Phó Dư Hàn cố ý nói ra để đùa giỡn hắn, nhưng vẫn như cũ không chống lại được.
—— 《 Bàn về việc hôn quân làm thế nào vì sắc vong quốc 》
Ngay lúc đó, Văn Dục liền mở ra một ứng dụng, cài đặt thêm Phó Dư Hàn vào phần thanh toán thân mật.
Lúc nhận được thông báo trên điện thoại, Phó Dư Hàn liền sửng sốt: “A?”
“Mua, cậu mua đi.” Văn Dục đau khổ nói, “Thích cái gì cứ tùy ý mua.”
“…… Đệt.” Phó Dư Hàn nhìn dòng thông báo “Kích hoạt thành công thanh toán thân mật” mà buồn cười không nói nên lời.
Giữa các cặp đôi thường có một loại không khí “Người khác chớ quấy rầy”, bọn họ ở chỗ này làm ra vài hành động nhỏ cũng không khiến những người khác chú ý. Bốn người bên kia thảo luận nửa ngày, nội dung bữa cơm tối đã thay đổi từ “Nhà hàng lẩu bình dân với mức giá trung bình đầu người 80 tệ” thành “Dục ca mời khách đều phải mời ở nhà hàng Trung Quốc kiểu mới, đồ ăn tinh xảo sáng tạo giá từ 170 tệ trở lên.”
Văn Dục đối với vấn đề này không có ý kiến gì —— bữa cơm này là hắn vốn dĩ phải mời.
Nắng quá nóng, cả nhóm đứng chốc lát liền ồn ào kéo nhau bước vào trung tâm thương mại, lên lầu đi đến cửa hàng điện tử đã khai trương được một học kỳ kia. Lúc hai người hưng phấn nhất Chử Lỗi và Bì Cầu chạy đi đổi tiền, Văn Dục dừng lại trước một máy gắp thú ở lối vào.
Một học kì trôi qua, thú nhồi bông Pokemon vẫn còn nằm đó, thế nhưng hôm nay đã không còn quỷ tư thông mà lần trước hắn gắp được.
Văn Dục bỗng dưng có chút hoài niệm.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Dư Hàn nhận ra hắn không theo vào, lui hai bước quay trở lại.
“Đang nghĩ…… Thú bông lần trước tặng cho cậu vẫn còn nằm trong ngăn tủ nhà tôi.”
Phó Dư Hàn: “……”
Cậu sửng sốt một lúc lâu: “Cái đồ chơi kia vẫn còn sao?”
“Cậu không thích?” Văn Dục nhìn cậu một cái, “Nhưng mà lúc đó Dương Phàm nói cậu thích mà.”
“…… Tôi rất thích, nhưng mà lúc đó chẳng phải……”
Khi đó bọn họ còn đang thù oán lẫn nhau, vừa thấy mặt nhau liền không ngừng gây chuyện, ghét nhau như chó với mèo.
Phó Dư Hàn nói, chợt nhịn không được cụp mắt khẽ mỉm cười.
Từ cuối tháng tám đến giữa tháng sáu, cũng sắp tròn một năm.
Những ký ức đó vẫn còn rất rõ ràng, hiện giờ nhớ lại dường như đã trải qua mấy đời. Khi đó đối với cậu thật sự rất tối tăm, bản thân chỉ có thể xem chút le lói từ đom đóm giống như ánh sáng mặt trời.
Nhưng mà, nói như thế nào thì, chỉ vì một chút tình cảm ngọt ngào cùng ấm áp như cứu vớt đó mà bản thân lại xem như là thích, đối với Dương Phàm thật sự không công bằng. Người từ đầu tới cuối, trước sau vẫn luôn nhìn cậu, chăm chú hướng về cậu, trong mắt chỉ có cậu, để ý đến từng hành động của cậu —— cho dù là đối nghịch hay bao dung —— người đó, là Văn Dục.
Phó Dư Hàn nghĩ, thật may mắn bọn họ không có bỏ lỡ lẫn nhau.
—— không đúng.
Cậu cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy hai người bọn họ có lẽ là không thể nào bỏ lỡ nhau được.
Cho dù lúc trước cậu có thi vào Nhất Trung hay không, hoặc là Văn Dục có chuyển trường tới Tam Trung hay không, tóm lại, cả thành phố chỉ có hai ngôi trường này là cạnh tranh nhau thứ hạng đầu, thế nên có vài người, cho dù có bất luận chuyện gì xảy ra cũng đều sẽ gặp được nhau.
Dạt hết những người vây xem ra, sẽ chỉ còn lại bọn họ là đồng loại.
“Dục ca.” Phó Dư Hàn cười xong, ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, “Cậu thích cái nào? Hôm nay đến lượt tôi gắp cho cậu.”
Văn Dục nhướng mày: “Chỉ cần cậu gắp thì đều được, tôi không kén chọn.”
“Được, vậy để tôi gắp cho cậu một con to.” Phó Dư Hàn tràn đầy tự tin nói.
Bất kỳ ai đứng trước máy gắp thú đều có một loại cảm giác, gọi là “Nhìn thấy người khác gắp dễ dàng như vậy, mình cũng sẽ làm được.”
Phó Dư Hàn nói xong câu nói kia, kế tiếp đứng trước máy gắp thú tiêu phí hết cả một buổi chiều, khiến Văn Dục ở bên cạnh nhìn xem cười đến mức sắp biến thành một con tôm luộc —— thắt lưng cậu cũng chưa từng thẳng lên.
“Phó ca một đời anh danh hôm nay rốt cuộc sụp đổ.” Chử Lỗi ở bên trong cửa hàng chơi hết một vòng liền đi ra ngoài mua kem, lúc trở về vừa ăn vừa đứng xem cậu.
“Thật sự nhìn không ra nha, Phó ca lợi hại của chúng ta thế mà lại có lúc giống như đồ ăn thế này.” Ma Can cầm một que xúc xích, cùng đứng ăn bên cạnh Chử Lỗi.
“Các cậu đây là ngứa da hay là do Phó ca của tớ không động đao thương hả,” Bì Cầu vô cùng ngạc nhiên, “Các cậu thế mà lại dám bàn luận cậu ấy.”
Chử Lỗi và Ma Can lập tức đồng thanh: “Không sao, Phó ca muốn đánh thì bọn tớ sẽ trốn sau lưng Dục ca.”
Văn Dục vốn đang dựa tường cười nghe vậy liền thẳng lưng, chân thành hỏi: “Các cậu nghĩ tôi sẽ bảo vệ các cậu hay là giúp cậu ấy cùng nhau đánh?”
“…… Đệt, hỏng bét rồi.” Chử Lỗi suýt chút nữa không nuốt nổi ngụm kem, “Nhóm hai người họ lại phát cơm chó! Cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”
“Tôi thấy cậu chắc chắn là ngứa da rồi.” Ánh mắt Phó Dư Hàn nặng nề, nhìn chằm chằm thú nhồi bông đang bị càng gắp kẹp lấy, gần như là nín thở kéo nó về phía lối ra, “Nếu lần này tôi lại gắp không được, tôi sẽ đem cậu đánh thành thú nhồi bông.”
“Tôi đệt, tớ sai rồi Phó ca.” Chử Lỗi lập tức khom lưng, chân chó nhìn về phía máy gắp thú bái lạy, “Đại tiên phù hộ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, ngài hy sinh một con thôi, tạo phúc cho tất cả chúng ta, chỉ cần gắp được là chúng ta có thể đi ăn cơm rồi, A di đà Phật……”
Cũng chẳng biết có phải do Chử Lỗi nói năng lải nhải thật sự có tác dụng hay không, con thú bông lung lay sắp đổ trên càng gắp kia thế mà lại rơi xuống trong tiếng la hét của mọi người, va vào bên cạnh mép cửa lối ra, kế tiếp thật sự rơi xuống đó.
“Woa! Tớ không cần phải chết! Tớ còn sống!” Chử Lỗi cực kỳ kích động, “Cảm ơn máy gắp thú đại tiên!”
Dương Phàm cùng Bì Cầu vui vẻ đứng sau lưng xem bộ dạng ngu ngốc của cậu ta.
Phó Dư Hàn cụp mắt lấy con thú bông tròn vo từ trong máy gắp thú ra, khẽ lướt nhìn một lúc.
Nói thật, tốn cả một buổi chiều cùng không biết bao nhiêu tiền mới gắp được một con không lớn không nhỏ thế này, nhìn thế nào cũng thấy lỗ vốn, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất vui vẻ. Phó Dư Hàn nhìn một lát, sau đó mang thú bông tới nhét vào trong ngực Văn Dục: “Đây, cho cậu.”
“Thật ra tôi không hiểu, vì sao cậu cứ nhất quyết phải gắp cho được con này thế.” Văn Dục cúi đầu liếc nhìn con thú bông trong tay, có chút nghi hoặc hỏi, “Con này nhìn thế nào cũng thấy rất khó gắp.”
Con thú bông này quá tròn, kích thước lại còn lớn hơn so với càng gắp thú, Văn Dục đứng bên cạnh nhìn hết cả một buổi chiều, giữa chừng muốn khuyên cậu đổi qua con khác, nhưng Phó Dư Hàn nhất quyết không nghe.
“Bởi vì tôi cảm thấy con thú bông này giống cậu.” Phó Dư Hàn nói.
“……” Văn Dục chớp chớp mắt, “Hả?”
Giống hắn?
…… Béo tròn?!
Đầy mặt Văn Dục đều là vẻ khiếp sợ và khó hiểu.
“Đi thôi, đi ăn cơm nào.” Phó Dư Hàn nói với những người khác.
Bốn người còn lại lấy “Người vừa được sống lại” Chử Lỗi dẫn đầu, mang theo chiến lợi phẩm giành được trong buổi chiều nay ồn ào ra khỏi cửa hàng trò chơi điện tử, bỏ lại đôi tình nhân kia ở phía sau.
Lúc Phó Dư Hàn đi ngang qua bên cạnh Văn Dục khẽ liếc nhìn hắn một cái, sau đó duỗi tay sờ soạng lên đầu con thú bông béo tròn, cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Không giống sao? Đều là hệ chữa lành, lại còn thường xuyên tức giận……”
Đôi mắt hẹp dài của cậu liếc nhìn hắn từ dưới lên, mang theo một tia hứng thú cùng trêu ghẹo, khoé mắt mỉm cười nhìn Văn Dục: “…… Đối với tôi đều là đáng yêu như nhau.”
Văn Dục: “……”
“Được thôi.” Hắn rộng lượng gật đầu một cái, “Bà xã nói giống thì chính là giống!”
“Văn Dục, cậu ngứa da rồi phải không.” Phó Dư Hàn bỗng chốc nheo mắt, nguy hiểm nhìn hắn, “Ai là ‘bà xã’?”
“Tôi.” Văn Dục lập tức ngoan ngoãn sửa miệng, ôm theo con thú bông to tròn màu hồng nhạt rời đi.
Chỗ ăn cơm ở ngay dưới tầng lầu, may mắn trước đó Bì Cầu đã nhìn giờ, ước lượng thời gian thích hợp mà bốc số trước, nếu không lúc này bọn họ căn bản không vào được.
Lúc ngồi xuống, Văn Dục cố ý ngồi ở phía trong, xem con thú bông béo tròn giống như bảo bối mà đặt ở bên cạnh mình, vừa nghe mọi người trò chuyện, rảnh rỗi còn sờ nó vài cái.
Phó Dư Hàn phụ trách gọi món, những người khác đang nói đến chuyện trở về trường thăm thầy cô.
“Có thể là vào ngày mười hai.” Dương Phàm cất điện thoại, đột nhiên liếc mắt nhìn Văn Dục một cái, “Dục ca có muốn đi cùng luôn không?”
Nói thế nào thì hắn cũng đã học ở Nhất Trung hai năm.
“Ngày mười hai sao?” Văn Dục suy nghĩ chốc lát nói, “Hẳn là đi được, tớ không có bận gì…… Hẹn mấy giờ ở đâu?”
“Chín giờ sáng, ở cổng trường.” Dương Phàm nói, “Lớp trưởng nói giữa trưa sẽ có vài thầy cô tan làm, cho nên tốt nhất là nên đi buổi sáng.”
“…… Cũng đúng…… Được.” Văn Dục ngừng một chút, quay đầu lại vỗ vỗ Phó Dư Hàn, “Ngày mười hai nhớ kêu tôi dậy.”
Chử Lỗi ngồi bên cạnh lập tức che kín mặt, lộ ra biểu cảm đau răng.
“Hả.” Phó Dư Hàn mờ mịt ngẩng đầu —— câu vừa mới gọi món, không nghe thấy gì.
“Tôi nói, ngày mười hai tôi cùng mọi người trở về Nhất Trung thăm thầy cô, cậu nhớ kêu tôi dậy, nếu không tôi sợ mình ngủ quên.” Văn Dục chớp mắt, “Này, hay là cậu đi cùng tôi đi?”
“Cậu về Nhất Trung tôi đi theo làm gì?”
“Dẫn theo người nhà gặp thầy của mình, chuyện này không quá phận chứ?”
“…… Hả?”
……
Chử Lỗi rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, xoay người, đăng lên bảng tin trong vòng bạn bè một câu mơ hồ.
—— Em trai FA từ lúc sinh ra đến giờ, hiện tại tốt nghiệp cấp ba xong liền cùng người khác ở chung rồi. Tôi không nên ở đây, tôi hẳn là ở dưới gầm xe làm lốp xe dự phòng mới đúng.
Hình ảnh kèm theo là một biểu tượng cảm xúc “Anh trai uống nhiều rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...