Trúc Mã Tương Thanh Mai

Tiến độ công việc của tổ 7 đã muốn đuổi đến sát nút, hiện tại Tô Hiểu Thần ngoại trừ việc mỗi ngày bưng trà rót nước ra thì còn phải kiêm luôn công việc chỉnh lý văn bản kiểm tra số liệu.

Công ty giải trí Tinh Quang với tư cách là công ty giải trí số một trong nước, thì bản kế hoạch quảng cáo kia dù thế nào cũng phải làm được đến trên đẳng cấp đại khí cao đoan, có chất lượng, có nội hàm, cũng có cả khí phách!

Lúc họp Tô Hiểu Thần nghe được tổ trưởng nói sơ lược vài điểm khái quát, nhíu mày lại, không lên tiếng.

Quan điểm của tổ trưởng xác định công ty Tinh Quang chính là một ngôi sao lớn giữa bầu trời, là một công ty giải trí vốn sẽ không có chuẩn mực thấp, tốt hơn hết là ngồi trên vị trí dẫn đầu, thuận tiện lấy loại hình tượng vĩ đại nhất này làm hạng mục lớn hàng năm.

Tô Hiểu Thần hiểu rất rõ Tần Chiêu Dương, anh muốn quảng cáo, vậy thì tuyệt đối không chỉ muốn những kỹ năng giả dối xinh đẹp kia, mà phải thật sự là một cuộc tuyên truyền có hiệu quả.

Trong toàn bộ quảng cáo, anh nhất định phải có nội dung có cốt truyện, quan trọng hơn là ngôn từ quảng cáo cũng phải hết sức đặc biệt, độc đáo, phải đạt đến hiệu quả khiến cho người xem có cảm giác mới mẻ đã gặp qua là không thể quên được.

Nhưng rõ ràng, cả tổ 7 đều chỉ lo lắng suy xét đến việc phải khoác cho công ty Tinh Quang một vẻ ngoài tráng lệ xa xỉ.

Tô Hiểu Thần nhấp cà phê không nói lời nào, trong đầu lại thầm nghĩ, thứ Tần Chiêu Dương muốn mới không phải là những thứ chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng này.

Nhưng mà dù gì cô cũng là người của tổ 7, sau khi hạng mục này làm xong ở lại trong công ty đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không khoanh tay đứng nhìn, cô cũng đã cân nhắc đến việc sẽ đề xuất.

Chỉ bất quá là không có ai xem trọng, không có ai chọn dùng mà thôi.

Cách một ngày bản kế hoạch được quyết định, tổ trưởng dẫn theo hai thành viên có chút thâm niên cùng tư chất đi đến công ty Tinh Quang.

Đêm đó, lúc Tô Hiểu Thần nhớ tới còn đặc biệt dò xét ý tứ, Tần Chiêu Dương tựa hồ như suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Anh không tự đi xem mà là do trợ lý phụ trách. Nghe nói bản kế hoạch làm rất cẩu thả."

Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cô, "Em cũng tham dự vào việc này sao?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, nghĩ tuần sau đi làm nhất định là một mảnh mây đen mù sương, cô nhất định phải dậy sớm 10 phút để giải quyết xong bữa sáng, nếu không thì khi đến văn phòng khẳng định cũng không có thời gian rảnh mà ăn nữa....


Tần Chiêu Dương thấy cô nghiêm túc suy tính cái gì đó, không khỏi tò mò, "Em định làm gì vậy?"

Cái miệng Tô Hiểu Thần không biết chừng mực thiếu chút nữa đã bật thốt ra, sau khi suy nghĩ cặn kẽ quyết định bảo toàn hình tượng hoàn mỹ của mình trước mặt Tần Chiêu Dương, khát khao tràn đầy nói: "Em muốn đi bày mưu tính kế cho tổ trưởng!"

Tần Chiêu Dương kéo tay cô xuống, lười biếng nở một nụ cười, "Ví dụ như thời điểm động não cần phải bổ sung thêm đầy đủ dinh dưỡng, đồ ăn mua ở ngoài trưa nay nhất định phải cải thiện các loại thức ăn này?"

Tô Hiểu Thần bi phẫn cắn anh một ngụm, ôm máy tính đi ngủ.

Thời gian Tần Chiêu Dương nghỉ ngơi cũng rất có quy luật, thứ bảy vừa có chuyện thì đã đi ngay đến công ty, cô ở nhà một mình cũng có chút nhàm chán. nhớ tới chuyện của Từ Nhu Tình, do dự một lát, đến thời gian cơm trưa vẫn là kiên định đi gọi điện thoại.

Cô hẹn Từ Nhu Tình ở phố ăn vặt của A trung, chờ đến khi cô chen chúc từ trên xe buýt khoan thai chậm rãi tới thì Từ Nhu Tình đã ở trên trạm xe chờ được một lúc rồi.

Lúc Tô Hiểu Thần nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy cô đang đứng ở trước trạm, trong lòng lại có dòng chảy ấm áp không rõ, đã quen nhau thân nhau nhiều năm như vậy cũng không phải là không lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trong tim của cô ấy đi?

Từ Nhu Tình đã không còn là con người thích công kích của ngày hôm đó, thấy cô xuống xe thì cười một tiếng rất ôn hòa, "Đi đâu đây?"

Tô Hiểu Thần nhớ tới đêm đó cùng Tần Chiêu Dương ăn mì thịt bò ở nơi này, liền dẫn cô đi vào.

Thứ bảy học sinh đều nghỉ cả, trong tiệm không có một bóng người, các cô chọn chỗ trước kia thường ngồi ngồi xuống, xúm lại cùng nhìn thực đơn, liền gọi ra hai tô mì.

Mì thịt bò của Tô Hiểu Thần là loại lớn, còn của Từ Nhu Tình là loại nhỏ.

Dứt khoát quyết đoán giải quyết xong những thứ này, lại đi sang tiệm trà sữa đối diện phố ăn vặt.

Tô Hiểu Thần thích ăn song da nãi hơi lành lạnh, mới vừa gọi hai ly, Từ Nhu Tình rũ mắt nói: "Cho tôi một ly trà sữa nóng, không thêm trân châu."

Lúc Tô Hiểu Thần nhìn sang, cô khẽ nhếch khóe môi cười khẽ một tiếng, giải thích: "Gần đây hơi bất tiện."


Tiệm trà sữa sáng sủa sạch sẽ, các cô đều tự cầm phần trà sữa cùng bánh ngọt của mỗi người trực tiếp xoay người đi lên lầu hai, lầu hai có ghế lô tình nhân, bên ngoài còn có cả một chiếc ghế đu, trên cái giá gỗ bên cạnh vẫn trưng bày sách như xưa.

Cô đưa tay lấy ra một quyển, phát hiện thời gian vẫn là của những năm tháng trung học xa xưa.

"Hôm đó thật xin lỗi." Cô thấp giọng nói xin lỗi, cong khóe môi cười rực rỡ, "Kỳ thực chúng ta không có cách nào làm bạn bè cả, Tô Hiểu Thần."

Tô Hiểu Thần nhìn ly song da nãi kia, chỉ cảm thấy bụng hơi hơi đau. Thực ra thì cô cũng muốn bật cười mà nói lên: "A, thực sự là không được sao?"

Nhưng gắng sức một hồi lâu, cũng chỉ có thể đủ để cho mình bình tĩnh nói một câu: "Tớ hiểu."

Từ Nhu Tình nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, thanh âm rất nhẹ rất chậm, "Lần này trở về là tớ muốn bù đắp cho Trần Thiếu Trác, chúng tớ đã ở cùng một chỗ, nhưng không bao lâu lại chia tay."

Tay Tô Hiểu Thần run lên, một muỗng trân châu cũng theo đó mà bị văng ra, cô nhìn chằm chằm những hạt trân châu đó vô cùng thương tiếc, cô rút khăn giấy nhặt từng viên một lên ném vào trong thùng rác bên cạnh, buông rèm mi xuống, vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng Từ Nhu Tình vừa nhìn đến tay cô khẽ run một cái chỉ biết trong lòng cô đang như lật sông đảo núi.

Cô hút một hơi trà sữa, giọng điệu thản nhiên, "Nếu không thì cậu không cảm thấy kì quái sao? Lúc này đây hẳn là tớ phải ở trong trường chứ không phải là ở thành phố A."

Tô Hiểu Thần nhíu nhíu mày, vẫn duy trì trầm mặc.

Ngón tay Từ Nhu Tình vuốt ve miệng ly, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Thời gian tớ xa lánh cậu cũng chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của tớ và Trần Thiếu Trác, ngày hôm đó tớ cố tình uống rượu rồi đi đến nhà tìm anh ấy, tớ nói cho anh ấy biết tớ thích anh ấy, thích từ rất lâu rồi, hỏi anh ấy có muốn tớ không, nếu muốn thì tớ liền cho anh ấy."

"Anh ấy không muốn, anh ấy nói là anh ấy thích cậu, không muốn có bất kỳ dây dưa nào với tớ. Tớ liền nói với anh ấy, không thể nào, thời điểm tớ thích anh ấy thì đã định trước sau này anh ấy sẽ không bao giờ có khả năng có cơ hội năm giữ cậu cả. Sau này tớ cũng suy nghĩ bỏ qua, cũng bắt đầu dần dần xa lánh cậu. Thực ra thì đứa rất phiền phức như cậu vậy, đối với mọi thứ xung quanh lúc nào cũng phản ứng rất trì độn, hay nói trắng ra thì chính là ích kỷ.... Thực sự rất đáng ghét, cậu không cần, tớ cố gắng tranh thủ như vậy cũng không chiếm được."

Tô Hiểu Thần múc lên một hạt trân châu, cũng cảm thấy trong miệng khốn khổ.

"Nhưng tớ lợi dụng cậu." Cô ngước mắt lên nhìn Tô Hiểu Thần, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, "Xin lỗi, Tô Hiểu Thần, mấy năm kia cậu đều thật lòng thật dạ làm bạn bè của tớ, mà tớ lại có tâm tư khác đối với cậu."


Tô Hiểu Thần dừng một chút, rất nghiêm túc hỏi cô: "Vậy cậu thích ăn mì thịt bò đúng không? Thích loại nhỏ không thích rau thơm, không thích cho thêm ớt."

Từ Nhu Tình nhất thời không bắt kịp được nhịp điệu của cô, sửng sốt một chút, ngay sau đó mới gật gật đầu. "Đúng vậy."

Tô Hiểu Thần hồi tưởng một chút, lại hỏi: "Vậy cậu thích trà sữa nguyên vị không cho thêm trân châu, thích ăn lẩu cay, thích người chủ trì Lý Hàn, thích người đàn ông ấm áp, thích tự mình xuống bếp nhưng lại chỉ biết làm mỗi một món cà chua trứng có đúng không?"

Từ Nhu Tình càng nghi ngờ hơn nhưng vẫn gật đầu một cái.

Tô Hiểu Thần lục lọi trong túi xách, lấy ra một bì thư đưa ra, "Tớ giúp cậu đây, ảnh có ký tên của Lý Hàn."

Từ Nhu Tình nhìn ba chữ "tặng Nhu Tình" ở chính giữa bì thư màu trắng kia, vành mắt nóng lên, cô nhận lấy bì thư mở ra nhìn vào, thực sự là hình của Lý Hàn, mặt sau còn viết: "Bảo bối Nhu Tình khó chịu, chúng ta cùng đi hẹn hò nhé, Lý Hàn."

Tô Hiểu Thần liếc nhìn qua phần ký tên phía sau hơi hơi 囧 một cái, "Tớ còn nhớ cậu đã nói, sau này nếu Lý Hàn có tổ chức một buổi gặp mặt, cậu nhất định sẽ phải để cho anh ta ghi lên những lời này.... Tớ nghe Noãn Dương nói vừa đúng lúc gần đây cậu ấy và Lý Hàn có hợp tác liền nhờ cậu ấy lấy một cái. Tên Tần Noãn Dương kia cũng là công phu sư tử ngoạm, nói mặt mũi cậu ấy cũng đã mất hết, muốn tớ mời cậu ấy đi ăn lẩu ba lần."

Cô dừng một chút, rất buồn rầu, "Cậu không biết là giờ gương mặt này của cậu ấy lại đang phải chụp ảnh bìa tạp chí, nhưng mà cậu ấy mới ăn lẩu có một lần, ngày hôm sau đã bị nổi mụn, tớ nghĩ người đại diện của cô ấy nhất định sẽ đem tớ chà đạp mất."

Từ Nhu Tình nhìn tấm hình không nói lời nào, nhấp viền môi có chút trắng bệch, cô làm như không có chuyện gì xảy ra đem tầm hình cất lại trong bì thư ổn thỏa đặt ở tầng trong cùng, "Cậu còn nhớ rõ sao?"

Tô Hiểu Thần múc lên một muỗng to trân châu nhét đầy vào trong miệng, lúc này mới nói rất nghiêm túc, "Vậy cậu có thích không?" Dừng một chút, cô lại hỏi: "Cậu xem, mặc dù là cậu lợi dụng tớ, nhưng dù sao cũng không hề lừa dối tớ, cậu thích là thật sự thích, không thích cũng là thực sự không thích."

"Đây là lấy lòng sao?" Cô hỏi.

Tô Hiểu Thần thật vất vả mới đem tất cả trân châu nuốt xuống, cười đến cong cả đôi mắt, nhưng lời nói ra cũng không chút lưu tình, "Lấy lòng cậu? Từ Nhu Tình, cậu cảm thấy hiện tại chỗ nào còn cần tớ phải hao tâm tốn sức đi lấy lòng cậu đây? Nói thật, đơn thuần chỉ là lợi dụng tớ một cách hoàn hảo, dù thế nào thì mấy năm nay bị lợi dụng thì vô tri vô giác cũng không hề có bất kỳ tổn thất nào, chỉ có điều lúc nhớ tới sẽ luôn có một cảm giác chán ghét là được rồi."

"Ngược lại là cậu, một mặt vừa lợi dụng tớ, một mặt lại tin tưởng tớ, như vậy có phải là quá khó rồi hay không? Thực ra thì Từ Nhu Tình cậu rất ngốc, đàn ông không có thì còn có thể tìm, bạn bè có chỗ cho cậu trọng dụng lại không chút nào để ý như tớ thì cậu lại từ bỏ, cậu có biết sau này ở trong xã hội sẽ mất đi bao nhiêu trợ lực không?"

Từ Nhu Tình bị cô chất vấn hợp tình hợp lý như thế, "Vứt bỏ chân lớn đáng tiếc không? Nhất định là rất đáng tiếc đi? Có phải là rất hối hận, muốn khóc ngất đi tại WC phải không?" Nhất thời nói không ra lời.

Tô Hiểu Thần một bên vừa thầm than chính mình học hỏi gương tốt không học, mới bao lâu đã đi học thái độ không biết xấu hổ của Thái tử gia. Trên mặt vẫn là duy trì sắc thái như cũ, tiếp tục cười yêu kiều bổ đao chém xuống, "Trường đại học kia của cậu, tình hình ra ngoài có công ăn việc làm hình như không tốt cho lắm, nhưng mà tớ lại có thể giúp cậu tìm một công việc lương cao. Bạn trai không có cũng không vấn đề gì, Tần Chiêu Dương quen biết nhiều người ưu tú như vậy, so với Trần Thiếu Trác còn kém sao?"

Dứt lời, cô nhíu nhíu mày, "Có phải là quá vật chất hay không nhỉ? Thực ra thì cũng có thể có tinh thần một chút, tớ có thể giúp đỡ cậu đi đến quán Ngưu lang, cũng có thể an ủi tâm hồn tan nát của cậu, quả thực là thỏa sức đùa giỡn mà!"


Lúc Từ Nhu Tình theo kịp được tư duy của Tô Hiểu Thần thì đã hoàn toàn đem mình mắc kẹt không lối thoát trong các kẽ hở tư duy. Trì hoãn thật lâu, cô bỗng nhiên thở dài, "Mất đi cậu đúng là tổn thất của tớ."

Tô Hiểu Thần khích lệ không chút keo kiệt nào, "Có giác ngộ!"

Từ Nhu Tình: "....Thực sự thì câu nói kia của cậu rất đúng, cái gì vừa bắt đầu như thế nào thì vĩnh viễn sẽ luôn ở trạng thái như thế, tớ có tâm tư bất chính đối với cậu, khó tránh khỏi đi đến bước đường hôm nay. Thực ra tớ phải nói đi nói lại với Trần Thiếu Trác suốt mấy tháng, dùng hết mọi phương pháp anh ấy mới đồng ý, bây giờ suy nghĩ lại một chút hình như cũng không phải là không thể buông ra như vậy."

Tô Hiểu Thần nói nguyên tràng dài như vậy, song da nãi đã có chút tan ra, cô vô cùng lấy làm tiếc thở dài, quyết định trước khi rời đi sẽ gói hai phần mang về!

"Thực ra thì loại chuyện tình cảm thì không thể nói là tốt hay không tốt, cậu xem Tần Chiêu Dương đối với tớ một mảnh thâm tình như thế, cho tớ dựa dẫm vô điều kiện, lại còn nhất định muốn tớ phải làm bạn gái của anh ấy, cố chấp nhiều năm như vậy không phải tớ cũng đầu hàng rồi sao?"

Tô Hiểu Thần nhớ tới cảnh tượng chính mình tự nhào lên một đêm kia, rất là chột dạ ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ bổ sung một câu: "Nhưng Trần Thiếu Trác lại không giống như thế, trong lòng cậu ấy chưa từng có cậu, thậm chí vẫn luôn đem cậu đặt ở vị trí bạn tốt, có một số việc chỉ dựa vào nỗ lực là không thể nào đạt được. Nếu như tớ ngay từ đầu đã không có chút tình cảm nào với Thái tử gia thì đoán chừng đến bây giờ có khi anh ấy cũng chưa theo đuổi được tớ đâu."

Từ Nhu Tình rốt cuộc nở nụ cười, "Tô Hiểu Thần, đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn là người được người thương yêu như vậy."

Cô đột nhiên trầm mặc một chút, rất là ủy khuất, "Vậy mà cậu còn phản bội tớ."

Từ Nhu Tình ngồi ở đó, nhìn ánh mắt của cô hết sức phức tạp. Một lúc lâu, cũng chỉ khẽ thở dài, "Tô Hiểu Thần, gia thế nhà cậu tốt, người lại thông minh, sắc sảo, lại còn có thêm một bạn trai ưu tú như vậy, cậu có biết chỉ những thứ này thôi cũng đã đủ khiến người ta ghen tỵ từ rất lâu rồi hay không hả? Trước kia ở chung với cậu còn lén lút nói bậy sau lưng của cậu, bây giờ suy nghĩ một chút hồi đó những người kia thực ra là cười nhạo tớ nhiều hơn."

"Tớ có chút hiểu rõ vì sao Thái tử gia lại thích cậu, trường hợp nào làm cái gì, lúc nên thông minh thì thông minh, lúc nên giả ngu thì giả ngu, Tô Hiểu Thần, hiện tại tớ vãn hồi lại còn kịp sao?"

Tô Hiểu Thần rất nghiêm túc lắc lắc đầu, "Từ Nhu Tình, cậu không đi vào lòng tớ được."

Chúng ta vẫn có thể hẹn nhau cùng đi dạo phố ăn cơm, nhưng những thứ rạn nứt kia dù có cố gắng thế nào cũng không thể vãn hồi lại như lúc ban đầu không hàn không nối.

Cô thực sự là một người ích kỷ, đã từng bị phản bội một lần thì sẽ không bao giờ để người kia đi vào trong lòng mình một lần nào nữa. Cho nên không bằng không gặp không nhớ, Từ Nhu Tình vẫn là người cười với cô trước kia, để cho cô vẫn rực rỡ như một màn pháo hoa xinh đẹp.

Từ Nhu Tình đi trước, Tô Hiểu Thần ở lại ăn từng miếng từng miếng cho đến khi hết song da nãi sau đó gói thêm hai phần lúc này mới đón xe đi về.

Xe taxi đi qua trước cửa chính A trung, cô cực kỳ khổ sở, run rẩy lấy điện thoại gửi cho Tần Chiêu Dương một tin nhắn.

"Tần!Chiêu! Dương! Mới vừa rồi có người thổ lộ với em đó! Ha ha ha!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui