Lúc Hiểu Thần vừa mới đạp Thái Tử gia khỏi sô pha rất là thoải mái, nhưng cao hứng xong cô liền hối hận...
Trận mưa này có khả năng kéo dài đến ngày mai, đã gần tám giờ tối, mưa rơi như cũ không thấy có dấu hiệu giảm xuống chút nào.
Cô một bên ăn khoai chiên, một bên đánh giá Tần Chiêu Dương ôm máy tính làm việc trên sô pha, dùng một ngữ khí thương lượng hỏi: "Bây giờ em đi về kí túc xá còn có thể tắm rửa, anh có cần phải suy nghĩ lại một chút hay không?"
Tần Chiêu Dương cũng không ngẩng đầu một cái, vẫn gõ ngón tay không nhẹ không nặng vào bàn phím đặt ở trên bụng.
Tô Hiểu Thần đuối lý câm miệng.
Hơn mười phút sau, cô lại lo lắng hỏi: "Bây giờ đi đi, em còn phải trở về phòng ngủ tắm giặt nữa."
Tần Chiêu Dương bưng cốc trà bên tay trái lên uống một ngụm, mở video giao công việc cho trợ lý của anh.
Tô Hiểu Thần không tìm được thời điểm có thể cắt ngang, lặng lẽ chờ đợi.
Chờ nửa giờ anh mới kết thúc video, cô cuối cùng hỏi một câu, "Vậy bây giờ làm gì?" Cô chăm chú nhìn đồng hồ, suy nghĩ anh dám không muốn đưa cô trở về kí túc xá, cô liền... Chiếm lấy máy tính của anh, ngủ giường của anh, còn muốn cắn anh!
Tần Chiêu Dương lười biếng duỗi eo, lười biếng tựa vào trên sô pha, "vậy sao không nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với anh?"
Tô Hiểu Thần cảm thấy lúc Thái Tử gia tồi tệ nhất chính là anh biết rất rõ ràng đối phương đang suy nghĩ cái gì, không cần phải hỏi, đối phương khó có thể mở miệng từ chối, những việc đó anh đều có thể làm như không thấy! Hơn nữa đạt được đến đáp án bản thân muốn thì đương nhiên, không đạt được lại đúng lý hợp tình hỏi lại một lần.
Không sai, cái người đối phương đó tên là Tô Hiểu Thần.
Cô tội nghiệp nhìn anh một cái, "Muốn nói thật không?"
Anh nghĩ nghĩ, lại uống một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi —— lắc lắc đầu, "Anh thích nghe nói dối."
Tô Hiểu Thần: "..." Cao thủ! Thật sự là cao thủ!
Anh đứng dậy đến bên cạnh cô, đưa tay mở cửa sổ sát đất phía sau đi xung quanh một vòng ngoài ban công, lập tức vạn phần đáng tiếc, "Trời mưa quá lớn, tầm nhìn quá thấp, buổi tối lái xe không an toàn."
Tô Hiểu Thần thiếu chút nữa đập bàn, cô đồng ý nhưng còn có luận văn cần viết trong máy tính!!!!!
Tần Chiêu Dương vừa thấy bộ dáng bi phẫn kia của cô liền hiểu ngay cô đang suy nghĩ cái gì, đem máy tính đặt trên sô pha đưa qua, "Xem phim hay viết luận văn?"
"Xem phim?" Cô dùng ánh mắt trong sáng nhìn Thái Tử gia rất không thuần khiết lặng lẽ hắc hắc cười vài tiếng.
Tần Chiêu Dương bấm tay gõ một cái vào đầu của cô, "Nghĩ gì thế?"
"Không nghĩ cái gì cả." Cô trịnh trọng gật gật đầu, nghiêm trang đem máy tính ôm tới bắt đầu tìm phim xem.
Tần Chiêu Dương để cô tùy lật một lúc, mới thản nhiên hỏi: "Em nhất định phải lãng phí một cơ hội có thể đi đường tắt sao?"
Tô Hiểu Thần đang xem giới thiệu phim, lúc anh nói lời này cô không chăm chú nghe, đợi phản ứng lại, một đôi mắt tặc sáng, "Anh sẽ giúp em viết luận văn?"
Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, ngón tay trượt vài cái mở Word ra, "Anh dạy cho em."
Ngay lập tức Tô Hiểu Thần dùng thái độ chăm chỉ để đánh chữ, vừa đánh một cái đề mục nhưng nghĩ cũng có chút không thích hợp xoay đầu lại, rất là hoài nghi đánh giá anh, "Anh không phải lại muốn hãm hại em đi?"
Tần Chiêu Dương vẫn không ngừng ăn miếng khoai chiên"Crack crack", nhíu nhíu mi, "Không cần thì thôi nhá." Vừa nói liền ôm máy tính đi, ngay cả một cái liếc nhỏ cũng không thèm nhìn cô.
Tô Hiểu Thần nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng bảo vệ máy tính, cùng anh thảo luận sơ lược một chút luận điểm luận đề, cùng với phương hướng của luận văn.
Tần Chiêu Dương nghe rất cẩn thận, gần như đều có thể đưa ra vài ý kiến sâu sắc, mở đầu lại càng không chút nào keo kiệt tự mình gõ một đoạn, "Thực ra là rất đơn giản, chỉ cần tìm đúng phương hướng, trọng điểm lại tương đối mới mẻ độc đáo là sẽ có đề tài độc đáo..."
Tô Hiểu Thần lúc này xem Thái Tử gia quả thực giống vị cứu tinh, ước chừng viết được một đoạn dài cô mới nhớ tới, hỏi: "Anh trước kia không phải đều không thích cho em báo đáp án trực tiếp sao?"
Lần này tuy rằng chỉ là vấn đề đầu tiên, nhưng mở đầu là của anh, vài cái ví dụ mẫu đều là của anh... Cái này coi như là ăn gian đi?
Tần Chiêu Dương nhìn cô một cái, rất thản nhiên nói: "Trước kia em không phải là của anh."
Tô Hiểu Thần nhất thời cảm thấy giá trị hình tượng của mình tăng vọt... Sớm biết thế này đã sớm thông đồng a! Trước kia bài tập nhiều như vậy, quả thực mệt đến nằm bò ra!
Tần Chiêu Dương nhìn cô xuất thần, ngón tay đưa lên sờ sờ vành tai mượt mà của cô.
Ngón tay anh hơi hơi có chút lạnh, tai của cô lại nóng bỏng, vừa chạm lên, cô liền giật mình một cái, cả người đều giống như bị điện giật."Anh làm gì thế?"
Tần Chiêu Dương không trả lời, ngược lại hỏi một câu, "Bây giờ còn muốn trở về không?"
Tô Hiểu Thần tầm mắt đảo một vòng qua máy tính rồi đến đồng hồ treo tường, quyết đoán lựa chọn người trước, "Trở về làm cái gì! Bao giờ mới có một cơ hội học tập tốt thế này, em không thể lãng phí."
Hiển nhiên là dự đoán được cô sẽ trả lời vô sỉ như vậy, anh nhếch môi như cười như không, ngón tay lại xoa bóp vành tai một cái, hơi hơi để sát vào nhẹ giọng nói: "Thế học phí đâu?"
Tô Hiểu Thần nuốt nước miếng một cái "Rầm", phòng bị đã bị phá vỡ, nhưng mà Thái Tử gia rõ ràng cho thấy đã có âm mưu, trong lúc đó đã sớm ung dung thản nhiên đem cô giam ở giữa mình và ghế sô pha, cô không thể động đậy.
Bây giờ đổi ý còn kịp không... QAQ
Hiển nhiên là không còn kịp rồi!
Tần Chiêu Dương nghiêng người cắn trên cằm của cô, không nhẹ không nặng, thanh âm vốn trong trẻo nhưng trầm thấp bây giờ khàn khàn nói, "ngày mai anh phải đi công tác, đoán chừng phải mất mấy ngày..." Anh dừng một chút, cứ như vậy dựa vào cô thuận tay lưu dữ liệu lại, trực tiếp đem máy tính bỏ lên trên bàn trà.
Tô Hiểu Thần bị khí nóng trên người anh đốt đến đầu cũng có chút choáng váng, chờ khi đầu hơi chút có thể tỉnh táo lại anh đã muốn chuyển dời trận địa, đem cô ôm vào trong phòng.
Trong phòng ngủ không mở đèn, cô vừa nâng mắt có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng đến kinh người của anh.
Cô đột nhiên có chút sợ, nắm cổ áo anh, thanh âm vừa khẽ vừa run rẩy, "Tần Chiêu Dương, anh không được bắt nạt em..."
Anh tựa hồ là dừng một chút, trả lời cho có lệ, "Anh sẽ không."
Tô Hiểu Thần mới không tin!!!
Nhưng cô không có cơ hội để nói một câu, liền bị anh ở dưới thân, hôn một cái mãnh liệt.
Môi anh vẫn còn có chút lương tâm, có khi cắn rồi lại là liếm rồi lại là mút, cơ thể lập tức nóng so với người cô còn muốn nóng hơn.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng tâm lý lại là tin tưởng anh sẽ không xằng bậy, đưa tay ôm chặt anh, lè lưỡi thử tính ôm lấy anh.
Tần Chiêu Dương nhất thời cứng đờ, bị anh nhéo cằm rồi hôn lại càng sâu càng động tình.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tựa hồ cũng nhỏ đi nhiều, ban đêm khí lạnh xuyên qua khe hở hẹp của cửa sổ bay vào, cô một chút cũng không cảm giác, chỉ cảm thấy anh nặng nề, ép cô tới không thở nổi.
Xúc cảm trên môi kia thật sự là khiến cho người muốn ngừng mà không được, anh oán hận cắn một cái, ngón tay dừng ở trên xương quai xanh của cô nhẹ nhàng mà vuốt ve vòng quanh, đầu ngón tay lại theo đà kia rơi xuống trên ngực cô.
Tần Chiêu Dương đã sớm biết cô phát triển rất tốt, nhưng chân chính dùng tay sờ lên, mới phát hiện rất vừa vặn với lòng bàn tay của anh.
Anh liền cách quần áo sờ, thử tính toán một chút.
Tô Hiểu Thần quả nhiên lập tức đã cứng lại rồi, hai mắt trong veo mê ly nhìn anh.
Anh nhịn không được cúi đầu hôn hôn mắt cô, "Có tin anh hay không?"
Vốn là Tô Hiểu Thần muốn lắc đầu... Nhưng nhìn ánh sáng thuần túy như vậy ở trong đáy mắt anh, ma xui quỷ khiến gật gật đầu, "Em tin tưởng."
Nhưng tin tưởng cái gì? cô cũng không biết.
Ban đầu Tần Chiêu Dương còn có ý tưởng muốn làm, nhưng cô gật đầu nói tin hắn như vậy, một cỗ nhu tình doanh đầy trong mắt anh, liền buông lỏng cô ra.
Nhưng buông lỏng ra lại cảm thấy luyến tiếc, cúi xuống cắn người cô một cái."Vậy thì bỏ qua cho em."
Tâm tư anh trăm chuyển ngàn hồi, cô lại chỉ nghĩ đến một chuyện máy tính bên ngoài, "Luận văn..."
Lên giường một lượt, sao có thể để cho cô lại xuống giường, huống chi buổi tối khuya lại là lúc sắp chia tay, lại muốn làm luận văn? Thái Tử gia đầu lại không phải bị cửa kẹp, đương nhiên không bằng lòng.
Anh ngẫm nghĩ một chút, liền nói: "Chờ anh trở lại làm sau, anh phải đi công tác, em cũng không có gì muốn nói với anh sao?"
Tô Hiểu Thần tỏ vẻ rất kỳ quái, "Anh đi công tác em phải nói gì?"
Tần Chiêu Dương: "..."
Anh không lên tiếng, Tô Hiểu Thần liền phúc chí tâm linh, lập tức giọng nói liền chuyển, ôn ôn nhu nhu nói: "Cường độ làm việc của anh nên giảm xuống một chút, không thì trợ lý của anh có bao nhiêu vất vả a, người ta đi làm công cho anh cũng không dễ dàng."
Tần Chiêu Dương: "..." Anh đột nhiên có chút hối hận mình vừa rồi nhất thời mềm lòng bỏ qua cho cô! Dù thế nào cũng phải làm đến bước thứ hai!
Lúc này Tô Hiểu Thần coi Thái Tử gia trầm mặc xem như đồng ý, rất vui thích lại nói tiếp: "Cũng không nên luôn bày một vẻ mặt lầm lì, người khác không hiểu anh sẽ cho rằng anh không dễ ở chung."
Tần Chiêu Dương tỉnh lại một chút, anh chẳng lẽ là người dễ ở chung sao?
Tô Hiểu Thần khó có được cơ hội giáo dục Thái Tử gia, quả thực miệng lưỡi rất lưu loát, văn tuôn dạt dào, lải nhải nói nửa giờ.
Tần Chiêu Dương nửa ôm cô tựa vào trước giường, trong lòng lại ôn nhu được ở cùng cô một đêm như thế này, tuy rằng đổ mưa, nhưng tiếng mưa rơi lại đinh ninh.
Tô Hiểu Thần nói đến không lời có thể nói, ngẩng đầu muốn nhìn anh phải chăng đang ngủ, ai biết mặt anh để ở trên đỉnh đầu cô, cô vừa ngẩng đầu liền đụng phải cằm anh.
Tần Chiêu Dương nhắm chặt mắt, đưa tay xoa xoa đầu của cô, thanh âm êm dịu, "Anh không ở đây bốn năm, em có nhớ đến anh?"
Khoảng thời gian bốn năm này của hai người bọn họ kỳ thật là khoảng tối không thể dễ dàng đề cập đến, bởi vì nó không chỉ đại diện cho thời gian chiều ngang, mà còn đại diện cho chỗ trống của cả hai trong cuộc đời của đối phương.
Cô nghĩ nghĩ, trả lời: "Nhớ."
Mỗi lần khi phòng tuyến tâm lý yếu ớt, đều là sẽ nhớ tới, khi đó sẽ nhớ đến trước kia khi còn nhỏ, có chút ký ức khắc sâu giống như đã được chôn chặt ở nơi nào đó, kỉ niệm xẹt qua, nó cũng gào thét mà ra.
Nhưng thật sự, đơn giản hơn chỉ là thắc mắc chuyện này, chính là đã lâu không gặp, cho nên nhiều lúc quay đầu lại xem xem, anh vẫn còn ở trong trí nhớ, cô lại có thêm nhiều dũng khí.
Anh trầm mặc một lát, mới nói: "Anh cũng nhớ."
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, khóe môi lập tức cười hỏi anh, "Đến trình độ nào?"
"Nghĩ đến ngủ không được." Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thay đổi tư thế một chút, ôm cô chui vào trong chăn, gắt gao bọc ở trong lòng anh.
Hô hấp của anh liền ở bên tai cô, ấm áp, cảm giác chân thực mười phần.
TôHiểu Thần nghe anh nói, "Anh cũng không nghĩ đến có một ngày sự tồn tại của emsẽ khiến anh trở thành bệnh nhân phải phụ thuộc vào thuốc ngủ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...