Trúc Mã Trục Mã

Bên này Lí Thời vừa tắt máy tính, đóng cửa bảo vệ hợp kim của hiệu sách, leo lên căn phòng nhỏ trên tầng ba chuẩn bị bù đắp cho cuộc hẹn muộn với Chu Công ngày hôm qua, điện thoại đột nhiên vang lên, là có tin nhắn mới.

“Hôm nay thế nào? Không nhận được tin nhắn của em, anh cảm thấy không quen.”

Lí Thời nhìn tin nhắn, trong nháy mắt hóa đá luôn. Mình không bị anh ấy ghét, anh ấy nhắn tin cho mình, anh ấy nói không nhận được tin nhắn của mình thì không quen… Trong nhất thời, Lí Thời không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào. Cậu cầm điện thoại nhấn trả lời nhưng nửa ngày vẫn không gõ được một chữ, cho tới tận khi đoạn nhạc chuông quen thuộc “Ngoại tộc, giống như người, nhưng không phải người, trái ngược với con người, là kẻ thù” vang lên mới phản ứng.

“Alo, Lí Thời?” Thanh âm của Trần Duy Mặc truyền đến từ đầu dây bên kia, mang theo sự do dự cùng không chắc chắn, dường như còn có chút cau có.

“Duy Mặc…” Lí Thời còn chẳng ý thức được khi mình gọi ra cái tên này, thanh âm dịu dàng mềm mại như bánh chưng biết bao, trong hương thơm ngát còn mang theo chút khổ sở không thể tả.

“Làm sao vậy? Hôm qua em đột nhiên ngắt máy, tâm trạng không tốt sao?”


“Không… Là, em sợ anh không thích, mấy thứ như đam mỹ.” Thanh âm của Lí Thời càng ngày càng nhỏ, giống như cậu học trò đang nhận sai với thầy giáo.

“Ai nói anh không thích.”

“Hả? Anh vừa nói cái gì?” Lì Thời giống như nghe được cái gì phản khoa học, nghe nhầm rồi, nhất định là mình nghe nhầm rồi.

“Anh nói, anh không phải là không thích kịch đam mỹ. Anh đã từng nghe rồi, nghe rất nhiều.” Trần Duy Mặc vừa tưởng tượng vẻ mặt lúc này của Lí Thời, vừa chậm rãi nói, “Nếu như có thể, anh bằng lòng phối kịch cùng em.”

“Thật, thật sự?! Anh chờ một chút, em đi mở máy tính, gửi kịch bản cho anh. À mà không được, em không có kịch bản… Hay là em kéo anh vào tổ kịch? Cũng không được, em không phải quản lí nhóm… A a a, giờ em phải làm sao?”

“Lì Thời, đừng nóng nảy, giờ đã mười một giờ rồi, chuyện kịch ngày mai nói cũng chưa muộn. Anh ở đây, sẽ không bỏ chạy.” Trần Duy Mặc nhẹ giọng cười, “Em nghỉ ngơi sớm đi.”

“A, được… Anh cũng thế, sớm nghỉ ngơi một chút.”

Lí Thời mơ mơ màng màng treo máy, còn chìm đắm trong cảm giác sung sướng không chân thật. Trần Duy Mặc, anh ấy, anh ấy đồng ý rồi! Lí Thời bò lên giường, ôm chăn lăn một hồi, chôn mặt trong chăn hít một hơi thật sâu, rồi vươn tay lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, mở QQ.

Tích Thời: Onl không? Onl không? Onl không? Có tin tức tốt cho cô!


Luôn luôn là em gái ngây thơ: Tích Thời? Gần đây cậu bị lệch múi giờ hay sao mà khuya như thế còn chưa ngủ? Cậu có tin tức gì? Tìm được Cách vật đại nhân rồi sao?

Tích Thời: Không có… Nhưng mà tôi tìm được một công âm cho cô~

Luôn luôn là em gái ngây thơ: !!! Tích Thời, cậu nhanh như vậy đã đứng núi này trông núi nọ rồi, Cách vật đại nhân mới đi không bao lâu, cậu đã tìm được người mới TAT…

Tích Thời: Cô thật là! Chẳng phải cô bảo tôi tìm công âm sao = = Nếu cô không cần thì tôi bảo người ta không cần…

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Cần cần cần! Ai nói không cần! Nhưng mà đó là ai? Các người đã PIA kịch chưa? Cảm giác thế nào?

Tích Thời: Tôi không biết anh ấy từng phối kịch hay chưa, cũng chưa từng PIA với anh ấy, nhưng mà thanh âm của anh ấy rất hay.

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Ôi chao? Là người mới sao? Nhưng thanh âm Tích Thời coi trọng thì tôi yên tâm, lúc nào tìm thời gian để anh ấy tới kênh thử âm đi, dù sao cũng là thay Cách vật đại nhân chủ dịch, vẫn phải kiểm tra đúng thủ tục.


Tích Thời: Được, ngày mai tôi bàn với anh ấy.

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Được được~ Mà này, Tích Thời, từ lúc nào cậu đã quen được người ta thế? Tôi nhớ gần đây đâu có ca hội gì có thể đi cưa trai nhà lành đâu…

Tích Thời: Ặc… Thực ra, đó chính là 921…

Luôn luôn là em gái ngây thơ: !!! Tích Thời, đây không phải là cậu tìm công âm cho tôi mà rõ ràng là muốn tìm công quân cho mình!

Tích Thời: Tôi đi ngủ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui