Trúc Mã Trục Mã
Mình nhất định là điên rồi, điên rồi, điên rồi! Lí Thời rít gào ở trong lòng, đã liên tục hai tuần rồi, mỗi ngày tối nào cậu cũng không tự chủ được gọi điện thoại tới công ty bảo hiểm XX kia, ngay cả cô gái lễ tân cũng có thể nghe ra giọng cậu, còn chưa kịp nói gì đã trực tiếp chuyển máy cho 921!
“Xin chào, cái kia, chính là tôi…”
“Vâng, tôi biết, ngài cần giúp gì ạ?”
Một lần nữa Lí Thời cảm thán 921 thật là tốt bụng, dưới sự quấy rối liên tục của cậu mà vẫn dịu dàng đáp lời như thế.
“Alo? Ngài còn ở đó không?”
“A, có…”
“Hôm nay làm sao vậy? Máy tính hỏng hay cống thoát nước không thông?” Trần Duy Mặc trêu ghẹo.
“Không, không có…” Lí Thời đột nhiên không biết nói cái gì, lí do có thể dùng được mấy ngày nay cậu đều dùng hết rồi.
“Lí Thời, ngày mai không nên gọi tới đây nữa.” Sau một khoảng trầm mặc, Trần Duy Mặc nói.
“Vì sao? Anh đã bảo có chuyện gì có thể tới tìm anh mà.”
“Từ ngày mai tôi sẽ không làm việc ở đây nữa.”
“Vì sao… Bởi vì tôi sao? Xin lỗi, tôi quấy rầy anh, sau này sẽ không thế nữa. Anh đừng vì việc nhỏ ấy mà đổi việc…”
“Không phải như cậu nghĩ.”
“Chẳng là vì tôi nên anh bị đuổi việc sao?”
“Lì Thời…” Trần Duy Mặc bắt đầu bội phục sức tưởng tượng vô hạn của Lí Thời.
“Xin lỗi… tôi, tôi chỉ là…” Lí Thời cảm thấy tự trách sâu sắc.
“159XXXXXXXXXX” Trần Duy Mặc đọc ra một dãy số.
“Hả?”
“Số di động của tôi.”
“Anh, anh nói quá nhanh, tôi không nhớ được.”
“Không sao, lát nữa tôi gửi cho cậu.”
“A… Như vậy sao có thể, tùy tiện gửi số cho người lạ.”
“Tôi biết tên cậu, cũng biết số điện thoại của cậu, biết mật mã khởi động máy tính cùng loại đường ống nước trong nhà cậu, đây mà coi là người xa lạ sao?”
Lí Thời nhất thời không nói nên lời.
“Tôi không làm việc ở đây nữa là vì hết hạn hợp đồng rồi. Tôi chỉ làm công ở đây lúc nghỉ hè thôi. Cũng không phải vì cậu nên mới nghỉ việc. A, tan làm rồi, tôi ngắt máy trước, có việc cứ gọi điện thoại di động cho tôi. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Giữa lúc Lí Thời đang ngây người ngắm di động, một cái tin nhắn được gửi tới:
159XXXXXXXXX
Trần Duy Mặc.
“Hóa ra anh ấy tên là Trần Duy Mặc… Duy Mặc, Duy Mặc~ Tên cũng dễ nghe như giọng nói của anh ấy vậy~” Lí Thời không giữ chút hình tượng nào ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường lớn chuyên dụng cho đồ ham ngủ như cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...