Khi Lí Thời tỉnh lại, đầu óc còn chút choáng váng, nhìn đồng hồ, đã là chiều rồi. Sáng nay quá mệt mỏi, cậu không để ý, giờ mới thấy Trần Duy Mặc đang ngâm mì gói, bên trên mặc áo khoác vest, bên dưới vẫn mặc quần ngủ, trông đến là tội nghiệp. Cậu nhịn không được bật cười.
“Phụt, Duy Mặc, sao anh lại ăn mặc như vậy?”
“Em còn nói nữa. Sáng nay nhận được điện thoại của em thiếu chút nữa hù chết anh. Quần áo còn chưa kịp thay đã chạy tới đây. May mà em không sao.” Trần Duy Mặc bất đắc dĩ, “Trước tiên em cho anh mượn một cái quần đi. Trong nhà em ngoại trừ mì thì chẳng có gì cả. Anh tới cửa hàng mua cháo cho em.”
Trần Duy Mặc cao hơn Lí Thời một chút, mặc đồ của cậu có chút không vừa, nhưng so với mặc quần ngủ ra đường thì vẫn tốt hơn.
Lí Thời đưa chìa khóa cho Trần Duy Mặc, nhìn bóng lưng anh đi xa, trong đầu đột nhiên thấy trống rỗng, nằm trở lại giường. Khi cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, cảm thấy bàn tay Trần Duy Mặc sờ lên trán mình, chẳng biết đã qua bao lâu, cậu bị thanh âm dịu dàng của anh gọi dậy.
“Tiểu Thời, dậy đi nào, ăn xong cháo mà em còn chưa hạ sốt thì chúng ta tới bệnh viện.”
Lí Thời ngủ suốt một ngày nên cũng đói bụng, vốn nghe thấy cháo thì rất muốn đứng lên, nhưng vừa nghe tới bệnh viện liền quay người sang hướng khác ngay lập tức, dường như giận dỗi, rúc đầu sâu trong chăn.
“Em không đi bệnh viện, từ sáng đã nói với anh là không đi bệnh viện rồi mà!”
“Không đi thì làm sao khỏi bệnh được? Như thế chỉ khiến em càng khó chịu thôi.”
“Em mặc kệ, khó chịu thì khó chịu, dù thế nào em cũng không đi, không đi là không đi!”
Trần Duy Mặc nghe tiếng Lí Thời truyền ra từ trong chăn, vẻ mặt bất đắc dĩ, tới giờ anh mới biết Lí Thời khi bị ốm lại nhõng nhẽo như trẻ con vậy.
“Được, được, được, không đi bệnh viện. Vậy em ra ăn cháo đã, được không…”
“Ừm…” Lí Thời ngóc đầu ra ngoài, chỉ để lộ hai con mắt, “Chỉ ăn thôi, không đi bệnh viện, anh hứa đi!”
“Ừ, không đi bệnh viện, chỉ ăn…”
Lúc này Lí Thời mới ngoan ngoãn ra ăn cháo, lại uống thêm một cốc nước nóng, mơ màng, thỏa mãn nằm xuống, chuẩn bị tái chiến cùng đồng chí chăn bông.
Trần Duy Mặc thu dọn xong bát đũa, gọi nhẹ vài tiếng “Tiểu Thời”, thấy cậu không có phản ứng gì mới giúp cậu thay quần áo, ôm người ra ngoài.
Lí Thời mơ màng cảm thấy mình hình như đang di động, rõ ràng cậu không đứng lên đi lại, nhưng thân thể vẫn di chuyển. Cậu theo bản năng bắt lấy chăn, nhưng chỉ túm được một cánh tay. Lí Thời phát hiện ra điểm kỳ quái, mạnh mẽ mở mắt, chỉ thấy mình đang bị Trần Duy Mặc ôm ngồi trong taxi.
“Chúng ta đang đi đâu?”
Trần Duy Mặc không nói.
Lí Thời dần dần hồi tưởng, “Chẳng lẽ là đi bệnh viện?!”
Trần Duy Mặc vẫn im lặng, Lí Thời nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe, rõ ràng là đường đi bệnh viện mà!
“Trần Duy Mặc! Anh là đồ lừa đảo! Anh nói em chỉ cần ăn, không phải đi bệnh viện mà!” Mắt thấy xe sắp tới nơi rồi, Lí Thời bắt đầu không ngoan ngoãn giãy dụa.
“Ngại quá, em trai cháu từ nhỏ đã không thích tới bệnh viện.” Trần Duy Mặc xoa xoa đầu trấn an Lí Thời, giải thích với tài xế đang nghẹn cười.
“Ai, không có gì, không có gì, con trai của chú trước đây cũng thế, vừa nghe thấy đi bệnh viện là làm ầm ĩ hết cả lên.”
“Cháu không phải là em trai anh ta. Chú lái xe ơi, đỗ xe lại đi. Anh ta là kẻ lừa đảo đi buôn người đó! Mau đỗ xe! Mau đỗ xe! Nếu không chú sẽ thành đồng lõa đấy!” Lí Thời ôm tia hy vọng cuối cùng, hai mắt đẫm lệ ướt át nhìn về phía tài xế.
“Ai, đứa nhỏ này, được, được, dừng thì dừng.”
Chú tài xế không nói dối, quả nhiên xe đã đỗ lại, nhưng lại đỗ vừa đúng cửa bệnh viện.
Lúc này đến phiên Lí Thời sống chết không chịu xuống xe. Trần Duy Mặc thở dài, mạnh mẽ ôm cậu xuống, kéo cậu vào cửa bệnh viện. Lí Thời khó mà lay chuyển được, sống chết đứng im. Trần Duy Mặc tối sầm mặt, ôm lấy cậu đi vào.
Chắc là do đang mùa dịch, cho dù đã tới giờ tan tầm, nhưng người tới đăng kí khám bệnh rất đông. Lí Thời bị Trần Duy Mặc ôm có chút ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng nói: “Anh bỏ em xuống đi…”
Trần Duy Mặc nhìn Lí Thời tủi thân, sắc mặt dễ chịu hơn nhiều, đặt cậu xuống một cái ghế dài, còn lo lắng dặn dò: “Anh đi đăng kí khám, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh. Đừng hòng bỏ trốn, nếu không cứ chờ xem anh sẽ trừng phạt em thế nào. Em ôm lấy cái này, đừng để lạnh.”
Lí Thời nhận lấy túi chườm nóng chẳng biết Trần Duy Mặc lấy từ đâu ra. Túi chườm này to hơn bàn tay, do bố cậu mua vài năm trước cho mẹ cậu che tay, sau này hai người về phía nam dưỡng lão, ngoại trừ quần áo thì chẳng mang gì theo. Chẳng hiểu là Trần Duy Mặc kiếm được cái này từ góc nào trong phòng.
Chờ khi anh lấy số quay trở lại, túi chườm trong tay cậu cũng lạnh hơn nhiều. Trần Duy Mặc nhận lấy túi, tùy tiện cất vào trong áo khoác, vừa nắm lấy tay cậu, vừa dẫn cậu vào phòng.
Lí Thời khi nãy còn tức giận, sau khi được Trần Duy Mặc trấn an liền ngoan ngoãn theo anh. Thế nhưng thấy phòng khám càng ngày càng gần, cái mùi thuốc khử trùng càng ngày càng đậm, cậu không khỏi cảm thấy muốn lui bước.
“Duy Mặc à, anh xem đi, giờ em khỏe lắm rồi, hay là chúng mình về nhà đi?”
Trần Duy Mặc quay đầu lại, cười với Lí Thời, “Tiểu Thời, đừng ép anh nổi giận.”
Lí Thời nhìn nụ cười kia, chợt thấy lạnh lẽo, trong lòng yên lặng mắng “Mệt em trước đây còn nghĩ anh dịu dàng, hóa ra là một tên xấu xa không hơn không kém!”
Thừa dịp hai người ngồi trên ghế chờ ngoài phòng khám đợi gọi tên, Lí Thời vẫn chưa từ bỏ ý định kéo dài thời gian với Trần Duy Mặc.
“Duy Mặc à, em đã ngoan ngoãn tới đây rồi. Hay là chúng ta thỏa thuận chút được không?”
“Gì?” Trần Duy Mặc khó hiểu hỏi.
“Cái kia, chính là, là… Em có thể không tiêm thuốc không? Không tiêm đâu. Uống thuốc gì cũng được, đắng thế nào cũng được, trực tiếp bắt em nhai hoàng liên cũng được, nghìn vạn lần đừng bắt em tiêm có được không?”
“Vì sao?”
“Không, không vì sao cả!”
Sau một trận trầm mặc…
“Tiểu Thời…”
“Gì?”
“Em sợ tiêm hả?”
Lí Thời không được tự nhiên vặn vẹo… “Sợ kinh khủng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...