Quý Hiển Thạch quả nhiên đến để cùng bàn luận với Quý lão gia, sang năm sau, đợi cho Quý Huy Hòa lớn thêm chút nữa, phải đưa y đến Huy Châu. Cho dù cuộc sống Thông Hòa an nhàn, nhưng không sánh với Huy Châu phồn hoa, cho y đi học một chút kinh doanh, hảo hảo làm con nối nghiệp gia tộc.
Quý phu nhân liều chết cũng không đồng ý, chỉ nói y mới có mười lăm, như thế nào có thể yên tâm cho y ra ngoài. Quý lão gia tạm thời cũng không có nhắc lại, chờ năm sau mới tính tiếp.
Quý Hiển Thạch lưu lại gần nửa ngày, do có chuyện ở Huy Châu nên vội vàng rời đi. Quý Huy Hòa cùng Quan Mục tránh ở phía sau đại môn, chui đầu qua nhìn thấy hắn đã đi xa, liền thở phào một hơi.
Quý Huy Hòa vỗ vỗ lòng ngực nói: “Nguy hiểm thật.”
Quan Mục cúi đầu trừng y, hung hăng mở miệng nói: “Ngươi.... .”
Thốt ra được một chữ, sau đó liền dừng lại, toàn bộ không hề có tinh thần giống như bình thường, nói cũng không nói, đau buồn ngồi xuống, dựa vào cánh cửa cuộn lại thành một đoàn. Quý Huy Hòa đi tới ngồi bên cạnh hắn khó chịu. Hai người dựa tường, biến thành một đôi môn thần canh cửa. Quý Huy Hòa nghiêng đầu nhìn hắn, thở dài, nhất ngôn nhất ngữ đều mang theo vẻ u sầu: “Quan Mục, ta đi Huy Châu, chỉ sợ không còn nhìn thấy ngươi.”
“Sang năm, hắn thật sự đến đón ngươi đi sao?” Quan Mục nhíu mày sầu não lấy tay chống cằm.
Thiếu niên nguyên bản chưa từng nhìn thấy được tư vị u sầu, cả ngày cãi nhau, rồi quấn lấy nhau đi phá phách mọi nơi, đến tận khi cảm giác có thế sự hoặc có biến, liền không giống như bình thường, thở dài một hơi rồi một hơi, thiếu niên nho nhỏ, thủy biết ưu phiền thủy biết sầu.
Quý Huy Hòa duỗi thẳng cánh tay, nhảy dựng lên cao giọng hô: “Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, dù sao ta cũng không đi với hắn!” “Ân, không đi!” Quan Mục giương mắt nhìn y, quang mâu chứa đầy hình ảnh của y, bản thủ bản cước, nhưng vẫn hé ra khuôn mặt than. Gương mặt than tiến đến trước mặt, cầm lấy đôi tay của y, quyết tâm ở cùng nhau. Quan Mục phe phẩy bàn tay của hắn, chỉ cần tâm ý định ra, luôn luôn có thể nghĩ ra biện pháp.
Quý Huy Hòa dưỡng hảo đôi tay, liền trở lại học đường, vẫn ngồi bên cạnh Quan Mục. Chúng đồng môn xem ra, hai người này không giống như ngày xưa, có chút cổ quái. Quý Huy Hòa vẫn là phụng phịu, Quan Mục vẫn là khí định thần nhàn híp mắt, nhưng vẫn mang một chút gì đó bất đồng, mơ hồ cảm thấy được có chút ý tứ thâm trầm.
Dương Nguyên Quý đi đến trước bàn hai người, lần lượt nhìn người này xong lại đến người kia, sau đó chỉ vào Quan Mục, ngạc nhiên nói: “Hôm nay ngươi sinh khí với hắn sao?”
Chúng đồng môn giật mình, quả nhiên là chưa suy nghĩ đã nói.
Quan Mục tà mắt liếc nhìn Dương Nguyên Quý một cái, hắn liền rùng mình, lắc lắc tránh ra, một mặt nhớ kỹ “Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn”, tự đi tìm một góc tịnh tâm. Lúc Quý Huy Hòa buồn bực không vui vẫn bám theo Quan Mục từng thời từng khắc, Quan Mục cũng không tái hung dữ với y nữa, mỗi khi đối với hắn cười liền cười đến tao nhã hòa khí, đuôi lông mày sát lại khóe mắt loan loan kéo dài, dung mạo hơn người.
Ba người đều tự ngoan ngoãn, không quậy không nháo, khiến cho học đường thanh tịnh mấy ngày, chúng đồng môn cảm thấy không còn thú vị nữa.
Có người đến trêu chọc Quý Huy Hòa nói: “Quan Mục càng ngày nhìn càng khí suất.” “Không cho nhìn, không cho ngươi nhìn.” Quý Huy Hòa hô to xong vẫn nằm úp sấp, thầm nghĩ chính mình có lẽ không thể nhìn hắn được cả đời.
Có người đến trêu chọc Quan Mục nói: “Ngươi với Quý Huy Hòa ngoạn đi.” Quan Mục nghiêng đầu nhìn thấy, cười nói: “Cũng tốt.” Vẫy tay, kêu Quý Huy Hòa đến cùng nhau học bài, hai người say mê ngồi nghiên cứu thư sách, rất buồn tẻ.
Có người đến hỏi Dương Nguyên Quý: “Đây là làm sao vậy?” Dương Nguyên Quý tà nghễ tầm thường nhìn mọi người, một tay sờ lấy cái cằm chưa sinh ra một cọng râu, làm bộ như vuốt râu mà nói: “Xuân sầu.” Trong sách có nói, xuân sầu là xuân tự kết. Câu trả lời làm cho người nghe không rõ nói: “Ngươi không lo sao?” Dương Nguyên Quý trầm giọng ngâm nga: “Xuân tâm đãng tựa như hoa, xuân sầu tựa như mây, lòng người tựa như cây khô, có gì mà sầu có gì mà khổ?”
Dương Nguyên Quý giống như đang bị ma ám.
Chúng đồng môn nếu không thể trông cậy vào hắn thì chỉ có thể tự đi tìm náo nhiệt, học đường buồn tẻ, nhưng thiên hạ rộng lớn bên ngoài vẫn rất náo nhiệt. Ngày hôm đó từ trên đường ồn ào nhao nhao trở về, một đám cười nói đến đỏ mặt, kể một sự tình hiếm lạ, đại tiểu thư Du gia đang ở lầu Thanh Trúc thảy tú cầu chọn phu!
Quý Huy Hòa bị người khác túm đứng lên, Quan Mục nguyên bản đang ngồi ngay ngắn bất động, mắt thấy y bị người ta lôi ra ngoài, tức khắc cũng đứng lên, chậm rãi theo sau. Thừa dịp Quan tiên sinh chưa đến, môn hạ trong học đường chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lại một mình Dương Nguyên Quý ngồi phía sau. Có người trước khi đã rủ rê hắn đi xem mỹ nhân thảy tú cầu, có lẽ may mắn sẽ kiếm được lão bà như hoa như ngọc.
Dương Nguyên Quý lắc đầu thở dài: “Lòng ta tựa như cây khô......” Quan Mục quát một tiếng: “Còn không mau đi!”
Vì thế Dương Nguyên Quý đứng bật dậy đuổi theo, một đám đồng hạ vui vẻ hướng lầu Thanh Trúc chạy tới, xa xa liền trông thấy bức tường trắng treo đầy vải đỏ, dưới mái hiên là một chuỗi dây pháo, đùng đùng nổ vang. Xem ra thật náo nhiệt, ai cũng hớn hở làm cho con đường chật như nêm cối. Đến gần liền bị tản ra, có người muốn chui vào, có người bị ép vào tường, có người muốn tìm một chỗ tốt để chiêm ngưỡng dung nhan của đại tiểu thư.
Quan Mục cùng Dương Nguyên Quý là người đến cuối cùng, đứng ở phía bên ngoài đám người, nhíu mày không muốn đi về phía trước. Xung quanh không nhìn thấy bóng người cần tìm, chợt có cảm giác năm ngón tay chạm đến, sau đó liền có một đôi tay ôm chặt lấy, nhìn kỹ lại chính là do Quý Huy Hòa túm lấy hắn, theo khe hở giữa đoàn người giãy dụa chui ra, tóc tai, xiêm y cũng bị xé rách, bổ nhào vào người hắn khóc to. “Quan Mục, ngươi đã tới.”
“Ngươi khóc cái gì, còn không đi thay xiêm y!” Quan Mục cả giận nói.
Dương Nguyên Quý ha ha cười rộ lên, Quan Mục vẫn là Quan Mục, Quý Huy Hòa vẫn là Quý Huy Hòa, thật đáng mừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...