Chúc ngủ ngon, anh yêu em.
trans: Yu Yin
Về thăm nhà, khi đi Lục Tuấn Tự mang theo vết thương mới được cho.
Đang đêm, trăng cũng không sáng, bóng đêm lu mờ che phủ cả bầu trời, không thấy được chút ánh sáng nào. Kỳ Mộ lái xe chạy thong thả ven đường, cậu thấy một hiệu thuốc, đậu xe bên vệ đường, dặn Lục Tuấn Tự ngồi cạnh, “Anh ngồi đây chờ, em đi mua thuốc, sẽ về ngay.”
Lục Tuấn Tự gật nhẹ đầu, tuy đã đau đến không thẳng lưng nổi, nhưng vẫn cười với Kỳ Mộ.
Thấy anh như vậy làm Kỳ Mộ càng đau lòng thêm, “Việc gì anh phải thế.”
Tuy mặt Lục Tuấn Tự đã tái nhợt, nhưng nụ cười còn nguyên đó, “Không sao, em đi mau đi.”
Nhìn anh một cái, Kỳ Mộ định nói gì nhưng lại chần chừ, cuối cùng cậu không nói gì, xuống xe đi mua thuốc.
Thấy Kỳ Mộ đóng cửa xe rồi, Lục Tuấn Tự mới dám rên khe khẽ, giữ tư thế cúi người quá lâu, cả người đau nhức đến không cử động nổi, nhưng cả tảng lưng đau đớn lại khiến anh không thể ngồi thẳng lên hay đổi tư thế khác.
Cười khổ, anh chỉ có thể nhúc nhích với biên độ thật nhỏ để cơ thể mình được thả lỏng. Đúng là ứng với câu, tự tạo nghiệt, sống không yên.
Lẽ ra ngày hôm nay đã rất vui vẻ, anh và Kỳ Mộ về nhà, cùng ăn bữa cơm đoàn viên ấm áp với cha mẹ, trong bữa ăn, nụ cười dịu dàng của mẹ Lục vương chút sầu lo, bà biết giữa Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ có vấn đề gì đó, tuy không biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng không cách nào quên được, cách nói chuyện chán nản đến gần như tuyệt vọng khi gọi điện cho con mình. Bây giờ thấy hai người hòa thuận như xưa, trong lòng thấy mừng, nhưng cũng lo lũ trẻ chỉ giả vờ như thế để gia trưởng yên lòng, khi hỏi han khó tránh bóng gió ít nhiều.
Theo ý Kỳ Mộ, cứ đáp lại vài câu cho qua là được rồi, dù sao cậu và Lục Tuấn Tự cũng chưa đến mức không thể vãn hồi.
Nhưng vào tai mẹ Kỳ Mộ lại thành ý khác, đương nhiên bà hiểu tính con trai mình, lập tức cho là Kỳ Mộ lại vô lý sinh sự, mắng cậu vài câu, nhưng bị Lục Tuấn Tự ngăn lại.
“Là lỗi của con, con làm Tiểu Mộ đau lòng.”
Vừa dứt lời, cả căn nhà lặng thinh.
Mẹ Lục hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Tuấn Tự, con làm gì rồi?”
Lục Tuấn Tự cúi đầu, mắt dán chặt mặt đất, giọng áy náy nhưng rất kiên định: “Con có lỗi với Tiểu Mộ.”
Gia trưởng hai bên đã sống hơn nửa đời người sao mà không hiểu hàm ý bên trong được. Giữa bạn lữ, phải lầm lỗi gì mới đến mức phải dùng hai chữ có lỗi.
“Tuấn Tự, không phải con… đã làm chuyện đê tiện gì rồi chứ?” Giọng mẹ Lục hơi run.
Lục Tuấn Tự không lên tiếng, nhưng vẻ mặt anh đã thừa nhận.
Sau tĩnh lặng là giông bão, ba Lục tính tình vốn nóng nảy lập tức bắt Lục Tuấn Tự quỳ xuống, khi chưa ai kịp phản ứng lại, ông giơ cây gậy trong tay quất mạnh xuống lưng Lục Tuấn Tự.
Khi vừa biết con mình thích đàn ông, vị cán bộ già xuất ngũ này cũng từng phẫn nộ, không sao chịu chấp nhận, nhưng khi biết đối tượng là Kỳ Mộ thì cơn giận của ông lại chẳng biết trút vào đâu. Ngay lúc đó đã nhận định rằng Lục Tuấn Tự dạy hư Kỳ Mộ, lại càng thấy có lỗi với người chiến hữu già và đứa bé ấy.
Cho nên khi thấy Kỳ Mộ nhu thuận rũ mắt gọi mình là chú Lục cầu xin mình đồng ý, câu cự tuyệt không cách nào ra khỏi miệng. Về sau biết cha mẹ Kỳ Mộ đã ngầm đồng ý, ông lại càng không có cách từ chối.
Đàn ông thì đàn ông vậy, dù sao cũng biết rõ nhà bên đó.
Ngoài giận dữ, ba Lục còn thấy hổ thẹn với chiến hữu. Cho nên, gần như dùng hết sức.
Gậy gỗ quất vào da thịt không kêu to, nhưng chỉ hai cái đã đánh cho Lục Tuấn Tự cong lưng. Tay chống đất, không cách nào thẳng lưng lên được.
Tình hình khi đó nói đơn giản là hỗn loạn.
Nhưng với Lục Tuấn Tự, thứ khiến anh đau thật sự không phải hai cú đánh cảu ba mình, cũng không phải lời trách mắng của mẹ, mà là ánh mắt cuối cùng mẹ Kỳ Mộ nhìn anh khi tiễn hai người.
Không nói được ẩn chứa thất vọng hay cảm xúc nào khác, chỉ một ánh mắt bình thường, lại khiến Lục Tuấn Tự nhớ đến ánh mắt hoàn toàn tin tưởng khi mẹ Kỳ đồng ý chuyện của anh và Kỳ Mộ.
Lồng ngực đau căng, hối hận đã thấm vào xương tủy, trở thành thói quen, thi thoảng lại chạy ra đâm anh một cái, nhắc cho anh biết một phút mờ mắt đã lấy đi điều gì của anh.
Đang suy nghĩ thì Kỳ Mộ mở cửa xe ngồi vào, đặt túi thuốc to đùng xuống.
“… Tiểu Mộ, sao em mua nhiều quá vậy?”
Kỳ Mộ nổ máy xe, “Ừm, cả thuốc uống lẫn thuốc bôi.”
Dở khóc dở cười, nhưng Lục Tuấn Tự không nói thêm gì nữa, anh biết Kỳ Mộ đang đau lòng.
Anh không lên tiếng, Kỳ Mộ cũng không nói gì, tập trung lái xe. Sao cậu không biết mình đã mua quá nhiều được chứ, nhưng nhớ đến vết sưng trên lưng Lục Tuấn Tự, cậu lại do dự, nghĩ thuốc này hiệu quả cao, loại này tác dụng tốt, không nhịn được mua hết về.
Về đến nhà, kéo áo Lục Tuấn Tự lên, chỉ nhìn thôi Kỳ Mộ đã thấy đau. Tuy trước khi về đã bôi thuốc rồi, nhưng dấu sưng đỏ tứa máu vẫn khiến cậu giật mình.
“Lục Tuấn Tự, hay là đến bệnh viện khám thử đi?”
“Không cần đâu, anh đâu có yếu ớt vậy, bôi thuốc kĩ chút alf được rồi, thật ra cũng không đau lắm.”
Mím môi, giọng cậu bất giác cao lên, “Đánh chết anh cho rồi!”
Nhưng tay thì hoàn toàn ngược lại.
“Hì hì…” Thấy Kỳ Mộ còn mạnh miệng, Lục Tuấn Tự không phản bác gì, chỉ cười khẽ, vậy mà lại có cảm giác trêu ghẹo.
Kỳ Mộ càng nhìn càng xót ruột, thật ra cậu biết tại sao Lục Tuấn Tự lại làm thế. Anh biết Kỳ Mộ không nỡ đánh mình, nên để ba mình làm thay, cũng xem như trút giận cho Kỳ Mộ, đồng thời, cho mình một bài học sâu sắc.
Biết đau không, có đau, thì sau này mới được phạm lại sai lầm ấy nữa.
Đồng thời, cũng là một cách anh biến tướng nói với cha mẹ, trong tình cảm giữa hai người, thật ra Kỳ Mộ mới là người khoan dung nhất.
Không nghĩ cũng biết, sau này cậu bóc lột Lục Tuấn Tự thế nào cũng không ai nghĩ cậu tùy tính vô lý nữa.
Vì đó là những gì anh nợ cậu.
Còn Kỳ Mộ sở dĩ không ngăn Lục Tuấn Tự, vì nghĩ như thế có thể khiến áy náy trong lòng anh nhẹ hơn một chút.
Với xu thế này, thêm vài cái nữa thì Lục Tuấn Tự tàn phế rồi.
Bôi thuốc xong, Kỳ Mộ dìu Lục Tuấn Tự đi rửa mặt, thay đồ cho anh, để anh nằm sấp xuống giường rồi mới bắt đầu thay đồ của mình.
Lục Tuấn Tự phải nằm úp mặt, lại ra sức ngoái đầu nhìn cậu, thấy Kỳ Mộ không sao giấu được sự đau lòng trong mắt, liền an ủi: “Tiểu Mộ, anh không sao, không đau lắm đâu, thật mà.”
Kỳ Mộ không trả lời anh, rửa ráy xong xuôi thì nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Lục Tuấn Tự.
Lục Tuấn Tự không thấy được khuôn mặt cậu, không cách nào đoán được tâm tư của cậu, muốn đổi tư thế nhưng vừa nhúc nhích thì lưng lại đau nhói.
Đột nhiên, cánh tay Kỳ Mộ cẩn thận choàng qua eo anh, “Lục Tuấn Tự, anh có nhớ lời ba em nói khi tiễn mình ra không?”
“Nhớ chứ.”
Người đàn ông luôn trầm lặng ít lời trong ấn tượng của anh hôm nay cũng không biểu hiện gì nhiều, ngoài việc ngăn lần đánh thứ ba của ba Lục, thì chỉ nói một câu khi tạm biệt hai người, “Nếu bản thân đã chọn, thì sống cho tốt.”
“Lục Tuấn Tự, chúng ta sống cho thật tốt đi.” Giọng Kỳ Mộ hơi ngộp ngộp, “Anh cũng đừng dằn vặt bản thân nữa, em không trách anh nữa rồi. Còn những chuyện khác, chúng ta cứ từ từ, có nhiều thời gian như vậy, rồi sẽ ổn.”
Dù lòng tin đã vỡ nát, hay vết sẹo còn để lại. Rồi cũng sẽ ổn.
Cậu vốn định để Lục Tuấn Tự tự nghĩ thông suốt, nên vẫn không nói gì nhiều, nhưng dường như, day dứt trong lòng người này luôn nhiều hơn cậu tưởng tượng. Thấy anh như thế, làm sao Kỳ Mộ có thể không đau lòng, cậu yêu anh như vậy, thậm chí không chịu được để anh không ổn một chút, càng không cần nói đến dùng tội lỗi đày đọa anh.
“Tiểu Mộ…” Giọng Lục Tuấn Tự hơi run, đương nhiên anh hiểu ý Kỳ Mộ, cũng không bỏ sót sự thành khẩn và đau lòng trong đó. Mắt cay cay, vài lời đơn giản của Kỳ Mộ, khiến anh chân chính cảm nahạn được ý nghĩa của từ cứu rỗi.
“Được, chúng ta sống cho thật tốt.” Tiếng anh rất nhẹ, lại rất trang nghiêm. Lặp đi lặp lại như tuyên thệ, Lục Tuấn Tự muốn trở mình ôm Kỳ Mộ.
Vừa cử động thì vết thương trên lưng lại đau, anh không dám ngọ nguậy nữa.
Chợt, có gì mềm mềm ấm ấm chạm vào cổ, Lục Tuấn Tự cứng người, anh không thấy nhưng xúc giác lại đột nhiên trở nên nhạy bén. Anh cảm nhận được Kỳ Mộ đang áp má lên cổ mình, làn da ấm áp kề sát, khiến người ta thỏa mãn khó ngờ. Rồi cảm nhận được đôi môi mềm, cọ nhẹ lên da, hơi nhồn nhột, cũng hơi… rộn ràng.
Nhưng anh không cử động được. Sự thật này khiến anh vừa khó chịu vừa tiếc nuối, sớm biết vậy đã đưa tay lên đỡ một chút rồi, lưng không bị thương thì không đến mức bị động thế này.
“Tách”, đèn tắt, cả căn phòng tối đi.
Trong bóng đêm, Kỳ Mộ cười gian, rồi ôm lấy anh từ phía sau, “Chúc ngủ ngon.”
Nhanh chóng ý thức được Kỳ Mộ đang đùa dai, Lục Tuấn Tự bất đắc dĩ. Anh thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh Kỳ Mộ lúc này, nhất định đang cười như con cáo nhỏ, môi cong cong, mắt đầu đắc ý và vui vẻ.
Tiếc quá đi, tối quá, không thấy được. Nhưng anh cũng thấy rất hưởng thụ cảm giác được Kỳ Mộ chủ động ôm, ôm lấy bàn tay trên hông, anh nhắm mắt.
Chúc ngủ ngon, anh yêu em.
Quyển sách nào đó đã nói, trút sạch phù hoa, chính là cuộc sống.
Không còn những hào quang, tình yêu, bất quá chỉ là, anh muốn sống cùng với em.
Ánh chiều tà, ba Lục chắp tay đứng bên cửa sổ thư phòng, “Ông nghĩ, hai đứa nhỏ sẽ tốt đẹp chứ?”
Người đang ngồi đọc sách trên sofa nhìn ông một cái, “Con cháu tự có phúc của con cháu.”
Ba Lục quay đầu nhìn người chiến hữu lâu năm đang chăm chú đọc sách, cất tiếng, giọng chua chát, “Ông này, nếu ngày đó chúng ta dũng cảm hơn một chút, thì chắc đã không có chúng nó rồi nhỉ?”
Tác giả: Viết mấy câu vô trách nhiệm vậy thôi, không liên quan gì đến truyện hết…!!!!!!!!
Các cậu bình tĩnh một chút, không có ngoại truyện nào về hai vị chiến hữu già đâu nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...