Trúc Mã Quấn Thanh Mai


Lệ Toa rất mạnh, cô mời ba người ở chung một nhà đến nhà hàng Tây ăn một bữa, chỉ là giá cả kia lại hù Quả Táo phải rụt cổ lại. Vừa về đến nhà, Quả Táo Quân liền cảm thán một câu: "Đầu lưỡi rẻ tiền của tôi thật sự là ăn không vô thứ đồ vật cao cấp đó, vẫn là mì ăn liền thích hợp với tôi hơn." Nói xong, cậu ấy liền chui vào phòng bếp nấu mì ình.
Lệ Toa cau mày, không hiểu hỏi: "Anh ấy đây là thế nào?"
Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng liếc nhau một cái, cười, hai người trăm miệng một lời nói: "Bị đả kích rồi."
Lệ Toa chỉ lỗ mũi mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi?"
Mặc dù là nhẹ giọng, nhưng Quả Táo Quân trong phòng bếp vẫn nghe được, cậu dừng một chút mới lấy tay hung hăng bấm trên đùi mình một cái, thầm mắng: mày thật là không có tiền đồ, ăn cái gì không ăn lại đi ăn mỳ ăn liền, cố tình giày vò phải không?
Mà bên ngoài phòng bếp, Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng song song gật đầu, ám chỉ Quả Táo Quân đúng là lòng tự ái bị tổn thương, hiện tại vô cùng cần an ủi.
Lệ Toa trấn định nói: "Vậy tôi đi theo anh ấy nói chuyện một chút."
Tiểu Huệ cười ngồi ở trên ghế sô pha, mở ti vi, sau đó khoan thai tự đắc xem ti vi, cô lại nhìn hai mắt Kỷ Thiên Hàng, liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nữa, ôm cái gối, cười đến mức không đứng thẳng lên được: "Đại ca, anh tạo hình thật sự rất tuấn tú! Vô cùng đẹp trai! Anh không biết vừa nãy ở trong phòng ăn, phục vụ sinh nhìn anh mấy lần đâu, đoán chừng là bị phong thái của anh mê hoặc rồi."
Kỷ Thiên Hàng đoạt lấy gối ôm của cô, nắm ở trong tay giày vò một phen, tốt một phen giày xéo, ánh mắt thế nhưng rõ ràng vẫn là dịu dàng.
Tiểu Huệ lên tiếng nhắc nhở: "Đại ca, lưu ý vật trong tay, ngộ nhỡ làm hư, anh thật sự không đền nổi đâu."
Kỷ Thiên Hàng chỉ lỗ mũi mình, cười như không cười: "Em nói là mặt của tôi đẹp trai, hay là nói băng keo cá nhân nhỏ màu hồng phấn trên mũi tôi đẹp trai?"
Được rồi, giờ phút này trên lỗ mũi Kỷ đại ca dán một băng keo thật đáng yêu, đó là Tiểu Huệ đặc biệt mua từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu "Biếu" anh. Hay là vẫn muốn cảm tạ Quả Táo thuê nhà cô đập tốt, vừa vặn nện ở trên sống mũi người khác. Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ cười giống như Hoa nhi: "Bản thân cũng rất đẹp trai, dán lên cái này càng thêm là người gặp người yêu thích xe thấy xe bể bánh."
Kỷ Thiên Hàng nhắm mắt lại thở dài một hơi: "Giang cô nương, em cũng đừng chơi tôi, sống mũi tôi bị thương chảy máu, em cho là tôi dán băng keo cá nhân là muốn làm cái gì, không phải nên nhét bông sao?"
Tiểu Huệ cười: "Lỗ mũi của anh sớm đã không còn chảy máu, lãng phí bông làm gì, nếu anh không thích vật này, cứ xé đi, tôi cũng không có cầu xin anh mang theo vật này đi ra ngoài gặp người á."
Đại ca nào đó sờ soạng gì đó trên lỗ mũi một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Thôi, giữ lại, xem đó như là ấn ký em yêu tôi."
Tiểu Huệ nhìn anh chằm chằm nửa ngày: "Đại ca, tôi vẫn nói câu kia, từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ giống như anh."

Kỷ Thiên Hàng che ngực, vẻ mặt bi thương: "Đầu năm nay nói thật cũng không có người tin, thật là bi ai."
Lời vừa nói ra lại làm cho Tiểu Huệ liên tiếp xem thường.
Lúc này động tĩnh trong phòng bếp hơi lớn, Quả Táo Quân bịch bịch chạy đến, khi qua phòng khách, dừng một chút, oán giận mà nhìn chằm chằm vào hai người đang đùa giỡn, gầm rú: "Các người rốt cuộc nói cái gì với cô ấy, thật là bị nhóm các người làm cho tức chết!"
Sau đó Kim Lệ Toa cũng đi ra, cô có vẻ bình tĩnh: "Anh ấy điên rồi, các người đừng để ý đến anh ấy." Nói xong, đang muốn trở về phòng, cô lại xoay đầu lại nghi ngờ hỏi một câu: "Hai người các người là?"
Biết Kim Lệ Toa muốn hỏi cái gì, Tiểu Huệ vội nói: "Tôi và anh ấy không có gì."
Kỷ Thiên Hàng cười đem tay khoác lên trên vai cô, chỉ cười không nói.
Kim Lệ Toa “xì” cười một tiếng: "Tôi chỉ là hỏi các người, vốn định suốt đêm xem ti vi ư, Tiểu Huệ, cậu khẩn trương cái gì." Nói xong cô liền ngáp một cái, trở về phòng.
Kỷ Thiên Hàng vỗ bắp đùi cười lên tiếng, lặp lại lời của Kim Lệ Toa: "Tiểu Huệ, cem khẩn trương cái gì. . . . . ." .
Tiểu Huệ nhốn nháo: hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, thế nào mỗi một người đều gài bẫy mình? Mình nói sai cái gì sao? Cô ưỡn thẳng sống lưng, sức mạnh tràn đầy, hô một tiếng: "Kỷ Thiên Hàng, tôi CMN thực sự không có quan hệ với anh!"
Kỷ Thiên Hàng nén cười làm bộ bình tĩnh: "Không quan hệ thì có thể thành lập quan hệ."
Khói thuốc súng tràn ngập, thời điểm một cuộc đại chiến lại sắp tới, rốt cuộc một cú điện thoại thành công giải cứu hai người.
Tiểu Huệ cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy mã số này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen, bên kia, Kỷ Thiên Hàng còn hỏi là ai.
Cô nhảy vọt qua đùi Kỷ Thiên Hàng, vào phòng, đóng kín cửa, khóa lại, lúc này mới yên lòng nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền tôii một giọng nam lỗ mãng: "Lọ Lem, em muốn tới G thị công tác, có thể ượn phòng ốc của chị vài ngày được không?"
Tiểu Huệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn được mà rống với người đầu bên kia điện thoại: "Kẻ điên đáng chết, sao cậu dùng điện thoại trong nhà gọi cho tôi vậy, có biết tỷ tỷ đây thiếu chút nữa cũng không nhận điện của cậu hay không!"
Người đàn ông đầu gỗ bị rống kinh ngạc một chút, sau đó ngây ngô cười một tiếng: "Hắc hắc, gọi đường dài đắt á, dùng điện thoại nhà không đau lòng. Chỉ là Lọ Lem, chị chính là không muốn gặp cha sao? Nói thật ông ấy còn rất nhớ chị đó."
Tiểu Huệ ho hai tiếng: "Được rồi, chừng nào thì cậu tới đây?"

Tán gẫu điện thoại xong, Tiểu Huệ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kỷ Thiên Hàng đứng ở cửa cong lỗ tai, anh cười hì hì hỏi: "Điện thoại của ai vậy, làm gì mà thần bí như vậy."
Một cái tay của Tiểu Huệ ở trước mắt Kỷ Thiên Hàng lắc lư hai cái: "Anh hỏi những thứ này làm gì, đi, đi đi."
Vì vậy trong phòng của Quả Táo Quân nhiều hơn hai người, Tiểu Huệ nhìn hai người bọn họ người một cái, mỉm cười: "Cái đó, là như vậy, em trai thân yêu của tôi muốn qua ở vài ngày, cho nên, chỉ uất ức cho các người ở một gian phòng. Hai người các người tự chọn, là gian phòng này hay là thư phòng kia. . . . ."
Tiểu Huệ còn chưa nói hết, hai người trăm miệng một lời nói: "Gian phòng này!" Bọn họ cũng không phải là kẻ ngu, thư phòng kia là hàng cải trang, nơi nào so ra mà vượt qua nguyên trang chứ.
Nói thật Kỷ Thiên Hàng mơ ước phòng ngủ của Quả Táo Quân mấy ngày rồi, đang chuẩn bị hai ngày này cùng cậu ấy đổi một cái, vừa đúng lúc hiện tại Tiểu Phong Tử tới, anh có thể đường hoàng chiếm đoạt phòng của Quả Táo, sau đó tìm thời gian đuổi cậu ấy đến thư phòng.
Kỷ Thiên Hàng tính toán đánh tinh thông, mà lúc này đây Tiểu Huệ cười càng thêm rực rỡ: "Vậy thì như vậy vui mừng quyết định, Quả Táo, cậu hãy mau dọn ra khỏi gian phòng."
Quả Táo Quân sửng sốt: "Cái gì, không phải để cho chúng tôi chọn gian phòng sao?"
Tiểu Huệ buông tay: "Tôi là để cho các người chọn cho em trai tôi gian phòng đó." Đồng thời cô quăng cho Quả Táo Quân một ánh mắt tiếc hận, khinh thường chính là: haizz, năng lực lý giải sao kém như vậy nhỉ?
Kỷ Thiên Hàng kêu rên: "Huệ Huệ, tôi biết rõ Tiểu Phong Tử rất quan trọng, nhưng cũng phải phân theo thứ tự trước sau chứ, tôi và Quả Táo hiển nhiên có tư lịch (tư cách và sự từng trải) già hơn so với cậu ấy, thế nào đối xử kém nhiều như vậy chứ?"
Quả Táo Quân phụ họa: "Tiểu Huệ, hai chúng tôi đúng hạn thanh toán tiền thuê phòng, có quyền sử dụng đối với gian phòng kia, cậu không thể tước đoạt đi quyền lực này. . . . . ."
Tiểu Huệ nhíu mày: "Nếu như tôi nói là mấy ngày này tiền thuê phòng miễn thì sao đây?"
Quả Táo Quân cười: "Này, cũng được."
Kỷ Thiên Hàng như đinh chém sắt: "Không được, trừ phi. . . . . ."
Tiểu Huệ tốt bụng hỏi một câu: "Trừ phi cái gì?"
Kỷ Thiên Hàng bộ mặt nghiêm chỉnh: "Trừ phi để cho tôi ngủ với em."
Quả Táo Quân từ từ đứng lên: "Các người tiếp tục, tôi đi ra ngoài uống nước."

Thời điểm cậu ấy đứng dậy đi ra, quần áo bị người níu lấy, Tiểu Huệ bất đắc dĩ rống lên một tiếng: "Này, buổi tối khuya cậu đi làm gì, lại nói, trước mắt đây mới chính là phòng của cậu."
Quả Táo Quân: "Đúng mà, nếu không thì hai người các người chuyển chỗ khác rồi tiếp tục? Tôi bảo đảm đóng chặt cửa phòng, giả câm vờ điếc, cái gì cũng không nghe được."
Tiểu Huệ vô lực nổi giận: "Cậu đi ngủ đi, ngày mai nhớ phải dọn dẹp xong gian phòng, tôi đi đây."
Tiểu Huệ không biết, sau khi cô đi, Kỷ Thiên Hàng còn ở lại trong phòng Quả Táo. Nếu cô biết, lại muốn YY ra một đoạn cấm kỵ chi luyến rung động đến tâm can rồi.
Kỷ Thiên Hàng nói: "Anh em, cho tôi mượn phòng này một đêm, qua tối nay, đất này chính là của người khác rồi."
Quả Táo Quân thở dài: "Quả nhiên vẫn lại là quan hệ bám váy đàn bà, nếu tôi có một lão tỷ như Tiểu Huệ, tôi cần phải cười tỉnh từ trong mộng. Đúng rồi, em trai của cô ấy tên gì?"
Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, vỗ bả vai Quả Táo một cái: "Coi như cậu thông minh, chuyện của Tiểu Huệ không có ai rõ ràng hơn so với tôi." Cái bộ dáng kia thật là vô cùng hả hê.
Quả Táo Quân nhún nhún mày: "Người tốt, từ lúc anh đi vào tôi liền cảm thấy khả nghi, anh và Tiểu Huệ rốt cuộc có quan hệ gì?"
Kỷ Thiên Hàng chiếm đoạt cả cái giường, nhắm mắt lại cười: "Cậu không phát hiện ra cô ấy yêu thích tôi sao?"
Quả Táo Quân rất thành thực: "Không phát hiện."
Trên trán Kỷ Thiên Hàng có ba vạch đen, anh liếc Quả Táo một cái: "Quả nhiên trái cây không có suy nghĩ, muốn cậu suy nghĩ sâu xa như vậy, thực sự là vấn đề khó khăn đối với cậu."
Quả Táo Quân nổi giận: "Anh thôi đi, tôi thấy là anh thích cô ấy đi, anh trăm phương ngàn kế vào đây ở còn không phải là muốn mỗi ngày đều dính lấy cô ấy sao."
Kỷ Thiên Hàng ngồi dậy, vỗ tay phát ra tiếng: "Nói cậu đần cậu còn thái độ, tôi đây là có sách lược, chính tôi cho Tiểu Huệ cơ hội chính miệng tỏ tình với tôi."
Anh không cho Quả Táo Quân bất kỳ cơ hội phản bác nào, ngay sau đó nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết rõ đầu óc kia của cậu không thể lý giải được, mau ngủ đi."
Quả Táo rất vô tội: giường cũng bị chiếm đoạt, muốn mình ngủ thế nào đây; Quả Táo Quân rất cảm khái: cõi đời này người vịt chết còn cứng mỏ thật là nhiều.
Kỷ Thiên Hàng lật người, đối mặt với vách tường, âm thầm cảm khái: cũng chỉ có nha đầu ngốc này là không nhìn ra thôi.
Tiểu Huệ nằm ở trên giường, ôm laptop, cô đột nhiên hắt hơi một cái, cô rối rắm: lớn như vậy, buổi tối còn có ai ở đó nhớ thương cô nương tôi đấy.
Lúc này vừa mới lên QQ, thanh âm đích đích đích nhắc nhở như đòi mạng cô, Tiểu Huệ nhìn mấy trăm tin nhắn của Tiểu Tiết, không khỏi nhức đầu, hai ngày nay không lên, tin tức của Tiểu Tiết và sư tử cái xù lông, một đường điên cuồng hét lên điên cuồng.
Xoay động con chuột thật lâu mà vẫn chưa nhìn thấy đáy, có thể thấy được cô nương kia đã nóng nảy cỡ nào rồi. Trong đầu Tiểu Huệ cấu tạo tình cảnh Tiểu Tiết nhìn thấy Kỷ Thiên Hàng, đó nhất định là thiên lôi va chạm trái đất, tính tình Tiểu Tiết mạnh mẽ vang dội đụng phải Kỷ Thiên Hàng phong lưu phóng khoáng, không xảy ra chuyện kinh thiên động địa cũng thật xin lỗi người xem đấy.
Cô vội vàng lắc đầu, còn ép buộc mình trở lại rốt cuộc muốn hay không thành thực khai báo vấn đề với Tiểu Tiết, sử dụng danh ngôn kinh điển của Shakespears: "To be or not to be, this is a ques¬tion."

Cô tiếp tục kiểm tra tin nhắn gửi đến của Tiểu Tiết, thời điểm kéo đến cuối cùng, cô có chút kinh hãi, chỉ thấy trên đó viết: Giang Tiểu Huệ, cái người này sao trốn tránh tớ không thấy đâu, nhất định là có tin tức của Kỷ Thiên Hàng rồi có phải hay không, cậu chờ, tôi sẽ trở lại tự mình đến hỏi. Cậu ở G thị phải không? ? ?
Phía sau tăng thêm vô số dấu chấm hỏi, Tiểu Huệ qua quýt xem vài dấu chấm hỏi, cả đám đều là tức giận cần phát tiết à! Thân thể của cô khẽ run một cái, nghĩ thầm: cũng không trùng hợp như vậy chứ, G thị lớn như vậy, cô bé này thật đúng là có thể lập tức tìm được sao, không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Vì vậy lại an ủi bản thân, cùng đếm một con dê hai con dê, đó là thuật thôi miên kinh điển, Tiểu Huệ miễn cưỡng ngủ thiếp đi, trong mộng còn thấy Tiểu Tiết khiêng đại đao đuổi theo ở sau lưng cô kêu lên: em gái cậu, thế nhưng gạt tớ ở chung với Kỷ Thiên Hàng! Có phải lá gan của cậu lớn rồi không, có phải hay không. . . . . .
Trong giấc mộng Tiểu Huệ rơi lệ ở con mắt: đại ca Kỷ Thiên Hàng, anh thật sự là oan gia của tôi!
Mà khi bọn họ còn đang trong giấc mộng, trên một chuyến bay lần nào đó lại xảy ra một chút chuyện. Chờ hành khách đều lên phi cơ, nữ tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người nịt chặt dây an toàn. Một hàng ghế ngồi trung tâm, là một nam một nữ, nam nhìn qua ngu si, mà nữ mặc cả người áo đầm ngắn màu trắng, nhìn qua tinh sảo giống như búp bê sứ. Khiến nữ tiếp viên hàng không kỳ quái, hai người kia hiển nhiên không biết, nhưng lại bốn mắt nhìn nhau, ngay cả mắt đều không nháy xuống.
Chỉ thấy nữ chợt khẽ mỉm cười: "Anh vừa mới nhìn tôi chằm chằm đúng không?" Lời này đúng là nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông kia ngu đần mà cười một chút: "Đúng vậy, nhưng mà nếu như cô không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cô chứ?"
Nữ tăng thêm giọng nói: "Tôi tin chắc là anh đang nhìn tôi, hơn nữa còn nhìn rất có ý đồ, anh ngàn vạn lần đừng phủ nhận."
Nam mím môi lắc đầu, không có ý định cùng cô gái già mồm át lẽ phải tranh luận cái vấn đề này nữa: vấn đề này có ý gì? Cũng như vấn đề gà có trước hay trứng có trước, không nói rõ được. Anh tiếp tục lắc đầu: "Tôi nhìn cô, bởi vì quần áo cô rất hỏng."
Nữ vừa nghe liền luống cuống, vội cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhìn hai lần cũng không phát hiện vấn đề, cô ngẩng đầu lên rống: "Trợn tròn mắt nói mò cũng không sợ mắt mù thật à, quần áo của tôi nơi nào có vấn đề, anh chỉ cho tôi xem một chút." Cô che ngực lại, làm ra dáng vẻ không thể xâm phạm.
Nam bất đắc dĩ, chỉ tay một cái, vừa lúc điểm đúng vị trí rãnh giữa bầu ngực cô, sau đó trong nháy mắt mặt liền đỏ.
Nữ lúc này mới phản ứng được, anh ta làm cái gì, vị trí bộ ngực mình quả thật mở ra một khe nhỏ, hình trái tim, lộ ra mặt dây chuyền trắng bằng bạc hình trái tim trong quần áo. Cô cười trộm: người đàn ông này cũng quá khôi hài đi, chẳng lẽ không nhìn ra quần áo là tôi đây đặc biệt thiết kế sao? Thế nhưng, lại còn đỏ mặt. . . . . . Má ơi, tôi đây gặp phải người thế kỷ bao nhiêu đây.
Đều nói người đơn thuần sẽ đỏ mặt, vậy người đàn ông đỏ mặt càng là cực phẩm rồi. Căn cứ vào phần hiểu biết này, nữ quyết định đùa giỡn anh ta một phen, cô đem mặt nhăn lại một chỗ, ủy khuất nói: "Ôi, làm thế nào, đi sạch, có thể đem áo khoác của anh cho tôi mượn không?"
Nam sửng sốt một chút mới nói: "A, được." Anh nghe lời cởi áo khoác xuống đưa cho nữ.
Nữ vui vẻ cười lên: "Cái người này, đứa nhỏ thật đáng yêu, nếu tôi cho anh biết bộ quần áo này không có rách, tôi cố ý mặc như vậy, anh có còn đưa quần áo cho tôi mượn sao?"
Nam cau mày: "Mặc lên đi, trên quần áo có cái động rất khó coi."
Nữ cười đến mức run rẩy hết cả người rồi, đứa nhỏ này thật là thuần khiết đáng yêu, cô tiến tới gần, nhẹ giọng hỏi: "Anh tên gì? Ở nơi nào?"
Nam né tránh: "Chị tôi gọi tôi là Tiểu Phong Tử. Ở. . . . . . Tại sao tôi phải nói cho cô?"
Vì cái gì muốn nói cho cô . . . . . . Tại sao. . . . . . Bên tai nữ quanh quẩn những lời này, thế nào giống như là cô nương nhỏ bị đến gần, đi chung đường quá vui vẻ rồi. Chỉ thấy nữ cười ha hả, vươn tay đối với anh: "Quên nói cho cậu biết, mọi người cũng gọi tôi là Tiểu Tiết, Tiết nhân quý bổn gia."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui