Màn đêm buông xuống, vạn vật tĩnh lặng. Trong sự bao phủ của tối tăm, cả hai dựa sát vào nhau, trái tim gần kề trái tim, lòng bàn tay dính lòng bàn tay, độ ấm như nhau, hô hấp bù đắp cho nhau, không có một khe hở, cảm nhận sự tồn tại của nhau. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào, sương mù mờ mịt, hô hấp êm dịu, tia sáng rõ ràng, năm tháng yên bình chính là như thế.
Gió nhẹ phất phơ màn cửa kèm theo ánh trăng nhợt nhạt, Mễ Tu vuốt tóc Tiêu Quý, mặc cô ôm chặt thắt lưng của anh. Còn phảng phất từng cơn khóc thút thít, từ khi thấy Mễ Tu, Tiêu Quý vẫn khóc cho đến giờ. Lúc đầu Mễ Tu nhẹ giọng an ủi, sau đó anh dịu dàng mềm giọng, đến cuối cùng anh chỉ ôm chặt cô, mặc cô khóc ướt đầu vai của mình. Mễ Tu biết, lần này thật sự khiến cô khiếp sợ.
Mễ Tu đặt xuống một nụ hôn trên đầu Tiêu Quý, anh ôm cả thắt lưng cô, để cô nằm sấp trên người mình. Tần suất trái tim giống nhau, không nhanh không chậm, chỉ có thể yên tâm khi ở trong lòng nhau.
“Em ngủ một chút trước đi, được không?” Mễ Tu nhẹ giọng nói, trong ban đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.
“Không muốn.” Tiêu Quý cọ cọ hai má trước ngực Mễ Tu, âm thanh thấp đến mức gần như lẩm bẩm: “Em sợ ngủ rồi sẽ không tìm thấy anh.”
Mễ Tu nắm tay cô chặt hơn, trái tim lại đau nhói. Cho tới bây giờ, chỉ cần anh nhắm mắt lại, trước mắt chính là dáng vẻ của Tiêu Quý khi ở trong bệnh viện, không chút biểu cảm, đôi mắt mở to, không có tiêu cự, không có linh hồn, tựa như con rối gỗ rách nát. Tiêu Quý đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, cô càng mẫn cảm hơn người bình thường, đối mặt với cái chết, cô bất lực thừa nhận. Mễ Tu thậm chí có thể cảm giác được sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi của cô lúc ấy.
“Nha đầu ngốc, anh không phải ở đây sao? Ôm chặt em này.” Ở trong bóng tối, âm thanh Mễ Tu dịu dàng êm tai như vậy.
“Vậy anh phải vĩnh viễn, luôn luôn, ôm em thế này, được không?” Tiêu Quý cọ cọ hai má trước ngực anh, bởi vì khóc quá lâu mà giọng nói đã khàn.
“Được, vĩnh viễn, suốt đời.” Lời hứa dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
“Suốt đời…” Tiêu Quý yếu ớt lặp lại, ánh mắt sưng lên sắp không mở ra được. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi, ngửi mùi hương của Mễ Tu.
Sự việc hôm nay tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng quả thật rất khéo. Bọn họ nhất thời thay đổi thời gian đi thành phố Y, Mễ Tu đến công ty, cùng Du Phong và Doãn Cách Hi bàn bạc sửa đổi phương án của thành phố Y. Di động của Doãn Cách Hi bỏ quên ở nhà, di động của Du Phong hết tiền, mà anh, bởi vì gần đây bận quá mà quên sạc pin. Tất cả sự trùng hợp gộp chung, nếu anh không gọi điện cho Đường Tam Thận, nhờ anh ta đến công ty, thì anh cũng không biết Tiêu Quý đang đau khổ chờ mình.
“A Tu…” Lúc như tỉnh như ngủ, Tiêu Quý khẽ hô lên, mặc dù đầu óc hỗn loạn, nhưng cô không muốn ngủ chút nào.
“Anh trò chuyện với em đi.”
“Em ngủ trước đi, ngoan, hôm nay em mệt quá rồi.”
“Không muốn, em muốn nghe anh nói chuyện.” Tiêu Quý cố chấp nói, cô nhích người lên trên, dựa vào hõm vai của Mễ Tu.
“Được, em muốn nghe anh nói gì?” Mễ Tu đành chịu.
“Nói gì cũng được, em chỉ muốn nghe anh nói…” Đầu Tiêu Quý gục trên vai Mễ Tu, rõ ràng sắp buồn ngủ.
Mễ Tu cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như dỗ con nít ngủ.
“Năm sáu tuổi, anh gặp được một cô bé, mập mạp, tròn tròn, thắt hai bím tóc, tóc mái thẳng tắp, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cô bé ấy cầm một cây kẹo que trong tay đã ăn được một nửa. Lúc đó anh đã nghĩ rằng, búp bê Barbie nhà ai thế, sao lại đáng yêu như vậy. Đang lúc anh nghĩ ngợi, búp bê kia đi tập tễnh qua đây, đặt mông ngồi trên thành cát anh vừa đắp xong, cô bé ấy ngây ngốc ngơ ngác giơ lên kẹo que trong tay, hỏi anh, cậu ăn không. Ha ha, sau đó búp bê kia ở sát vách nhà anh, mỗi ngày, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt anh, đi theo sau mông anh, hô lên Mễ Tu, Mễ Tu… Cùng nhau vào tiểu học, tuy rằng không cùng một lớp, nhưng bạn học lớp anh đều rất thích cô bé ấy, bọn họ thường xuyên hỏi anh, Mễ Tu búp bê Barbie nhà cậu thật sự rất đáng yêu nha, có thể chia cho tôi một bé không… Sau đó, cô bé theo bố mẹ chuyển nhà, trước khi đi, cô bé còn đầy khí thế ấn chuông cửa nhà anh, tuyên bố với anh, cậu là người của tớ, hãy nhớ khi lớn lên phải đến nhà tớ cầu hôn, nói xong, cô bé ấy còn hôn anh một cái, lúc đó anh mới có mười tuổi.”
Mễ Tu bật cười khẽ khàng, nói tiếp: “Cho dù không ở cùng nhau, cô ấy vẫn thường xuyên đến tìm anh, cùng anh làm bài tập, cùng nhau ăn kem. Mỗi lần khi sửa bài sai cho cô ấy, cô ấy đều dùng hai má lúm đồng tiền lấy lòng anh, còn mở to đôi mắt tròn vo, khiến anh không nỡ lòng nói một câu quở trách cô ấy. Rồi sau đó… bọn anh trình diễn một màn thanh mai trúc mã kinh điển, cô ấy trở thành người yêu nhỏ bé của anh, còn anh trở thành A Tu nhà cô ấy, luôn luôn, cho tới hiện tại…”
Hô hấp Tiêu Quý kéo dài, đầu gục trên vai Mễ Tu, hai tay vẫn ôm chặt anh như cũ. Mễ Tu từ từ, nhẹ nhàng kéo đầu cô ra, rồi đặt cô nằm bên cạnh mình, sau đó anh vén lên tóc mái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Trải qua lần ngoài ý muốn này, tình cảm của Tiêu Quý và Mễ Tu dường như rất tốt, hai người càng như keo dán, mà Tiêu Quý ngày càng dính lấy anh, gần như đến nỗi đi đâu cũng đi theo. Sắp khai giảng, Mễ Tu cũng tìm được chỗ ở mới, anh dự định khi nhập học để Tiêu Quý xin ở ngoài trường. Lúc này, Tiêu Quý lại nhận được điện thoại của chú, báo rằng trái tim của bà nội có vấn đề, bệnh viện nói phải lập tức làm phẫu thuật tim. Bà nội tuổi đã cao, chú thật sự sợ có điều bất trắc, đến lúc ấy Tiêu Quý oán giận ông ta, nghĩ một chút, ông ta vẫn quyết định gọi cho Tiêu Quý, hy vọng cô có thể trở về một chuyến.
Nghe được tin tức như vậy, Tiêu Quý nhất thời hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ. Giải phẫu tim, có phải rất nguy hiểm không, bà nội đã lớn tuổi thế này, có thể chịu đựng được không?
May mà Mễ Tu ở bên cạnh cô, dịu dàng an ủi, anh nói không sao đâu, ca giải phẫu kia tính an toàn rất cao, không có việc gì cả. Anh lập tức đặt vé máy bay, dự định cùng cô trở về.
Bởi vì sắp khai giảng, Lưu Cẩm Trúc đã dọn tới ký túc xá của đơn vị, hôm nay bà trở về thu dọn vài bộ quần áo còn chưa mang đi.
Đang xếp quần áo, Lưu Cẩm Trúc có chút không yên lòng, bà nghe Mễ Tu nói, bà nội Tiêu Quý phải làm phẫu thuật, bà rất lo lắng, nhưng không dám nói muốn cùng về với Tiêu Quý, bà sợ cô vì thế mà lại nảy sinh mâu thuẫn với bà. Trải qua lần ngoài ý muốn trước, thái độ của Tiêu Quý đối với bà lại chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, tuy rằng cô vẫn không chủ động nói chuyện với bà, nhưng chỉ cần bà mở lời trước thì cô sẽ trả lời, hơn nữa cũng không có lời nói và việc làm gì quyết liệt. Đối với điểm ấy, Lưu Cẩm Trúc rất vui mừng. Bà không khẩn cầu Tiêu Quý có thể lập tức tha thứ cho bà, chỉ cần như bây giờ, để bà nhớ cô thì có thể qua thăm cô, những mặt khác từ từ sẽ tới.
Xếp xong quần áo, Lưu Cẩm Trúc cụp mắt thở dài một tiếng. Mấy hôm trước Mạnh Học Đông đến chỗ làm tìm bà, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp ông ta sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh. Mạnh Học Đông lại gầy như thế, đã không vẻ phóng khoáng và nho nhã của lúc thường, râu ria xồm xoàm, đáy mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi, vô cùng hốc hác. Chỉ là hơn một tháng không gặp, ông ta và người đàn ông trong trí nhớ của bà như là hai người khác nhau.
Ông ta đến để tạm biệt Lưu Cẩm Trúc, ông ta muốn đưa Mạnh Nhụy đi Singapore định cư, sau này có lẽ không bao giờ trở về nữa. Nghe tin tức ấy, Lưu Cẩm Trúc không bày tỏ sự kinh ngạc bao nhiêu, bà rất bình thản nói câu, thuận buồm xuôi gió. Hiện tại, bà và ông ta thực ra không cần nói quá nhiều, những lời muốn nói đều đã nói hết trong thời gian sống chung, câu nên nói và không nên nói.
Đối với câu trả lời của bà, Mạnh Học Đông cười chua xót, thật lâu sau mới nói, em hãy bảo trọng, sau đó ông ta xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn như thế. Lưu Cẩm Trúc nhìn ông ta bỏ đi, bà không nói thêm gì nữa, cũng không còn nhiều lưu luyến. Bà cho rằng lần này ông ta qua đây chính là nói chuyện về Mạnh Nhụy, nhưng lại chẳng nhắc tới chữ nào. Lưu Cẩm Trúc từng nghe bạn bè nói, bệnh cũ của Mạnh Nhụy không tái phát, nhưng tình trạng sức khoẻ vẫn không lạc quan, hơn nữa cô ta từ chối trị liệu, cảm xúc không ổn định. Lần này Mạnh Học Đông đưa cô ta đi Singapore, ngoài thay đổi công việc ra, cũng là muốn thay đổi hoàn cảnh khác cho cô ta. Nghe nói, bây giờ ngày nào Mạnh Nhụy cũng đến bác sĩ tâm lý, cô ta mắc chứng hưng cảm*.
là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng, thuộc nhóm rối loạn khí sắc.
Ngẫm lại một loạt biểu hiện của Mạnh Nhụy trước kia, Lưu Cẩm Trúc đột nhiên hoài niệm. Đứa nhỏ kia bản tính vốn không xấu, chỉ là bị Mạnh Học Đông làm hư, dưỡng thành tính cách tự phụ, chỉ cần muốn thì nhất định phải đạt được. Mọi việc đều lấy mình làm trung tâm, có chút không thuận theo thì sẽ không chịu nổi, không thể kiềm chế cảm xúc. Có lẽ bệnh của cô ta không phải ngày một ngày hai, về phần cụ thể chờ đến khi nào, cũng không thể biết được.
Nghĩ đến Mạnh Nhụy, Lưu Cẩm Trúc lại thổn thức, dù sao bà đã nhìn cô ta trưởng thành, dù thế nào, bà cũng hy vọng Mạnh Nhụy mau chóng khoẻ lại.
Lúc này, Tiêu Quý gõ cửa đi vào.
Lưu Cẩm Trúc hơi bất ngờ, bà lập tức đứng lên, lo lắng nhìn cô. Đối mặt với Tiêu Quý, từ trước đến nay Lưu Cẩm Trúc đều bất an, bà sợ Tiêu Quý sẽ nói ra câu, mời bà lập tức đi ngay.
Trông thấy vẻ mặt dè dặt và bộ dáng bất an của Lưu Cẩm Trúc, trong lòng Tiêu Quý cũng khó chịu. Cho dù Lưu Cẩm Trúc đã từng làm sai chuyện gì, bà là mẹ cô, thật sự không nên e ngại cô như vậy.
Tiêu Quý thầm nắm quả đấm, cô đi mấy bước vào bên trong, thấy Lưu Cẩm Trúc đã dọn xong quần áo, cô nhẹ giọng hỏi: “Đã thu dọn xong rồi à?”
“Ừ, mẹ dọn xong rồi, mẹ lập tức đi ngay, lập tức…” Lưu Cẩm Trúc tưởng rằng Tiêu Quý đuổi mình đi, bà mau chóng xách túi lên.
“Hôm qua Đường Tam Thận nói bà nấu ăn ngon lắm, hôm nay bà ở lại đi, nấu cho họ một bữa ngon miệng, mấy ngày nay cũng mệt lắm rồi.” Âm thanh ngày càng thấp, Tiêu Quý mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, cô băn khoăn vặn vẹo ngón tay.
Lưu Cẩm Trúc sững sờ, hình như không biết phản ứng. Ý của Tiêu Quý là…
Không đợi bà phản ứng lại, cô còn nói.
“Việc kia…nếu bà có thời gian thì theo chúng tôi cùng đi thăm bà nội, bà nội cũng rất nhớ bà.”
Từ sau lần ngoài ý muốn kia, Tiêu Quý hình như đã hiểu rất nhiều chuyện. Đời người quá ngắn, rất nhiều việc ngoài ý muốn, yêu một người không dễ dàng, hận một người thật sự quá mệt mỏi. Huống chi người cô hận chính là người sinh ra và nuôi nấng cô mười mấy năm, thà rằng lúc nào cũng rối rắm mâu thuẫn, chi bằng cho bà một cơ hội, cũng coi như cho cô một cơ hội. Mễ Tu luôn muốn cô tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, là cô vẫn còn khuất mắc, thực ra trong lòng cũng muốn chấp nhận bà, nhưng cái chết của bố đối với cô mà nói thật sự là đả kích quá lớn, chỉ cần nhớ lại, cô liền thấy rằng không thể tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc. Kỳ thật bà cũng là người bị hại, mấy năm kia bố làm theo ý mình, có lẽ bà đã quá mệt mỏi, nếu đổi là người khác, nói không chừng đã bỏ đi từ lâu. Cái chết của bố không thể trách bà, bà nội nói rất đúng, là bố quá yếu đuối, không thể trở dậy từ khó khăn và thất bại, dưới sự tê liệt của cồn, ông đã làm ra hành động như thế.
Mấy năm nay Tiêu Quý cũng nên bỏ xuống, cô yêu bố giống như bố yêu cô. Nếu bố ở trên trời có linh thiêng, ông cũng muốn cô tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc. Cô đã nếm trải nỗi đau mất đi người thân, cô không thể mất đi bất cứ ai nữa. Cô muốn cùng Mễ Tu sống chung tốt đẹp, cô muốn anh không cần lo lắng cho cô nữa, cô cũng muốn bản thân không còn nhiều gánh nặng tâm lý.
Có lẽ cô còn chưa thể lập tức chấp nhận Lưu Cẩm Trúc, nhưng cô muốn thử một lần.
Lưu Cẩm Trúc không khỏi đỏ mắt, giờ phút này bà chỉ có thể cảm ơn ông trời, sau khi bà làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, đã để con gái nói những lời này với bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...