Trúc Mã Nhà Tôi

Trong phòng ngủ, Tiêu Quý trầm mặc ngồi trên giường, nắm chặt hai tay, gục đầu xuống, không thấy rõ sắc mặt. Vừa rồi Mễ Tu nói với cô, Lưu Cẩm Trúc dọn khỏi nhà Mạnh Nhụy, hiện tại không có chỗ ở, ví tiền của bị cướp, ngay cả giấy chứng minh cũng không có, anh muốn Lưu Cẩm Trúc ở lại chỗ này trước.

Ở đây, chẳng phải có nghĩa là cô và Lưu Cẩm Trúc sớm chiều sống chung.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Quý là không được.

“Bà ấy không thể ở đây!” Tiêu Quý ngẩng đầu, nhìn về phía Mễ Tu, bình tĩnh nói.

Mễ Tu nghĩ đến cô sẽ nói vậy, anh không vội phản bác mà ngồi trên giường cạnh cô, ôm vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh biết em có thành kiến với dì ấy, hiện tại cũng không thể chấp nhận dì ấy, nhưng dù sao dì cũng là mẹ em, sinh ra em, nuôi dưỡng em mười mấy năm trời, trước hết đừng nói đến chuyện đúng sai, hiện tại dì ấy không có nhà để về, giấy chứng minh và tiền đã mất, ngay cả khách sạn cũng không thể ở lại, nếu chúng ta không giúp dì ấy, dì ấy chẳng phải là ngủ ngoài phố sao.”

Tiêu Quý há miệng, ậm ừ một tiếng, sau đó cô nhìn qua Mễ Tu, có chút mất tự nhiên nói: “Vậy…vậy cũng không thể để bà ấy ở đây, em không muốn lúc nào cũng thấy bà ấy.” Nói xong, cô cúi đầu cắn môi, rõ ràng là do dự.

Mễ Tu thấy cô thả lỏng, anh nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay cô, nói dịu dàng: “Ừ, anh biết em nghĩ thế nào, nếu chúng ta không biết chuyện của dì ấy, tất nhiên có thể bỏ mặc, nhưng bây giờ biết rồi, sao lại không lo tới chứ. Thế này đi, trước hết để cho dì ấy ở lại mấy ngày, anh sẽ tìm giúp chỗ ở khác, đợi khi tìm được nơi thích hợp, anh lập tức bảo dì ấy dọn đi, được không?”

Tiêu Quý không nói lời nào, trong lòng đấu tranh dữ dội. Vừa rồi cô đã thấy dáng vẻ của Lưu Cẩm Trúc, cực kỳ sa sút, đầu tóc rối bời, gương mặt không còn thảnh thơi như trước, quần áo trên người nhăn nhúm, toàn thân mệt mỏi kiệt sức. Từ trước đến nay Lưu Cẩm Trúc là một người gọn gàng chỉnh tề, hiện tại dáng vẻ thế này, cô thật sự chưa từng thấy qua.

Không ngờ bà lại chia tay Mạnh Học Đông, lúc trước chẳng thèm ngó ngàng mà đi theo ông ta, hiện tại cũng vậy…

“Tiểu Quý?” Mễ Tu thấy cô hồi lâu không nói gì, anh kéo nhẹ ngón tay cô.


“Vậy được rồi.” Tiêu Quý nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Mễ Tu: “Vậy anh mau chóng tìm phòng ở cho bà ấy, tìm được rồi lập tức bảo bà ấy dọn ra ngoài.” Mặc dù trái tim cô không đành lòng, nhưng cũng không có nghĩa là cô chịu tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, dù sao bà đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô mười mấy năm, bản thân cô oán hận bà, nhưng không thể nhìn thấy bà ngủ ngoài đường phố.

“Được, Tiểu Quý rất ngoan.” Mễ Tu hôn bên mặt cô, nói dịu dàng.

“Chúng ta ra ngoài đi, để khách chờ ở ngoài quả thật không lịch sự đâu.” Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, kéo cô đứng dậy.

Tiêu Quý cúi đầu, chậm rì rì, mặc cho Mễ Tu nắm, không tình nguyện đi theo ra ngoài.

Tới phòng khách, liền ngửi thấy mùi đồ ăn. Lưu Cẩm Trúc từ phòng bếp đi ra, thấy Mễ Tu và Tiêu Quý, bà cười dè dặt, bưng đậu hủ Ma Bà vừa làm xong đặt lên bàn. Bà lau tay trên tạp dề, nhìn hai người bọn họ, lo lắng hỏi: “Dì thấy đã muộn rồi, nên đến phòng bếp nấu cơm, hai đứa…đói bụng rồi phải không?” Nói xong, tầm mắt cẩn thận nhìn qua Tiêu Quý, sợ cô sẽ nói ra một câu bảo bà đi ngay. Bà không sợ ngủ ngoài đường phố, bà thật sự rất quý trọng cơ hội lần này. Như lời Mễ Tu nói với bà, nếu có thể để hai người bọn họ sớm chiều ở chung, không chừng Tiêu Quý có thể chấp nhận bà lần nữa.

“Làm phiền dì rồi, dì Cẩm Trúc, đúng lúc bọn cháu đang đói bụng.” Thấy Tiêu Quý chỉ cúi đầu, không nói gì, Mễ Tu cười với Lưu Cẩm Trúc, nắm tay Tiêu Quý đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

Tiêu Quý vừa ngồi xuống, đập vào tầm mắt chính là màu sắc đỏ chót. Một bàn đầy ớt, đều là món ăn mà cô thích hồi nhỏ. Cô bất giác ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Lưu Cẩm Trúc có chút bất an, trong lòng cô cảm thấy trái tim mình siết chặt.

“Dì Cẩm Trúc, dì cũng lại đây ngồi đi, bận rộn lâu vậy rồi.” Mễ Tu nói với Lưu Cẩm Trúc.

Lưu Cẩm Trúc theo bản năng nhìn qua Tiêu Quý, thấy cô không có ý cự tuyệt mình, trong lòng bà không khỏi vui sướng. Bà cười nhẹ với Mễ Tu, cởi bỏ tạp dề đặt sang một bên, rồi bà đi qua ngồi vào phía bên kia của Tiêu Quý.


Tiêu Quý có thể cảm giác được rõ ràng, hơi thở xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc ngồi cạnh mình, giống như những món ăn trên bàn này, trong xa lạ mang theo sự quen thuộc, trong hương vị lại mang theo một chút cô đơn.

“Nếm thử món này nhé, em rất thích ăn.” Mễ Tu gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong bát Tiêu Quý, nhẹ giọng nói.

Tiêu Quý nhìn miếng đậu hủ Ma Bà màu đỏ kia, chẳng hề động đến chiếc đũa, không biết hương vị có giống như trong trí nhớ không, đã lâu như vậy, cô hình như đã quên rồi.

“Mau ăn đi, muộn rồi sẽ trướng bụng đấy.” Mễ Tu nói.

Lời của Mễ Tu đối với Tiêu Quý mà nói luôn luôn tương đương với mệnh lệnh, hiện tại nghe anh nói, Tiêu Quý cầm đũa, gắp miếng đậu hủ kia bỏ vào trong miệng.

Lưu Cẩm Trúc khẩn trương nhìn Tiêu Quý.

Tiêu Quý nhẹ nhàng nhai kỹ, từ từ nuốt xuống, đậu hủ tiến vào trong dạ dày, cay cay, mềm mềm, nóng nóng.

Còn nhớ hồi nhỏ, chiều nào Tiêu Quý đi học về, chuyện đầu tiên chính là ôm Lưu Cẩm Trúc hỏi tối nay có món gì ngon, mà bà lúc nào cũng nhìn cô dịu dàng, nói con muốn ăn gì mẹ sẽ làm cái đó. Cho dù bà đi làm bận rộn, về nhà khá muộn, nhưng luôn nấu đủ loại món ăn cho cô, cho dù mấy năm kia cãi vã với bố, bà cũng như thế.


Hiện tại, ăn những món này lần này, Tiêu Quý lại không cảm giác được mùi vị.

“Bộp!”

Tiêu Quý đột nhiên quăng đôi đũa, đứng lên, âm thanh lạnh lùng: “Em không đói bụng, hai người ăn trước đi!” Không đợi Mễ Tu nói gì, cô đã xoay người vào phòng ngủ.

Lưu Cẩm Trúc không khỏi tổn thương, bà cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Không thì dì nên đi thôi, ở đây Tiểu Quý sẽ không vui…”

“Dì Cẩm Trúc, cháu đi coi cô ấy trước, không sao đâu, Tiểu Quý chỉ là nhất thời nghĩ không thoáng, cô ấy không muốn để dì đi đâu.” Mễ Tu ôn hoà nói, rồi đứng dậy vào phòng ngủ.

Mễ Tu vào phòng ngủ, thấy Tiêu Quý giống như ban nãy, trầm mặc cúi đầu ngồi trên giường.

Anh cười bất đắc dĩ, đi qua ngồi xổm trước mặt cô, rồi cầm tay cô nắm trong tay mình: “Em sao vậy? Anh nhìn xem, cái miệng nhỏ cong đến mức có thể treo lọ dầu mè rồi này.”

Tiêu Quý phối hợp bĩu môi, nắm lấy ngón tay Mễ Tu khẽ khàng đong đưa.

Bàn tay Mễ Tu đan vào tay Tiêu Quý, sau đó anh xoa mặt cô, trong đôi mắt lộ vẻ dịu dàng, nói: “Nếu đã bằng lòng để dì ấy ở đây, em cần gì còn làm vậy, khiến cho mình không vui.”

“Ai bằng lòng cho bà ấy ở lại, em cũng chưa nói.” Tiêu Quý than thở, vẻ mặt mất tự nhiên.

“Ồ? Vậy là em không đồng ý. Được rồi, anh đi bảo dì ấy dọn đi.” Mễ Tu cố ý nói vậy, trêu chọc vẻ mặt cứng lại của Tiêu Quý.


Quả nhiên nghe thấy Mễ Tu muốn đuổi Lưu Cẩm Trúc đi, Tiêu Quý sốt ruột ngay tức khắc, ngọ ngoạy muốn đứng lên, ai ngờ cô lảo đảo đầu gối đụng vào…tiểu Mễ Tu nhà cô…

“…” Khuôn mặt tuấn tú của Mễ Tu đỏ lên, là đau, là…bị đụng vào cái gọi là điểm G.

Tiêu Quý hấp tấp ngồi lại trên giường, không dám đứng dậy, cô khẩn trương nhìn Mễ Tu nhà cô, thấy gương mặt anh đỏ bừng không bình thường, cô nôn nóng đến độ lớn tiếng hô lên: “Sao rồi? Sao rồi? Có phải em đụng anh đau rồi không!”

Mễ Tu cứng ngắc, không thể nhúc nhích, hiện tại toàn thân anh đều tràn ngập xấu hổ.

Thấy Mễ Tu đỏ mặt, biểu tình móp méo, Tiêu Quý động không được, không động cũng không được. Đột nhiên, không biết cô chạm vào dây thần kinh nào mà chìa tay đến gần.

“…” Mễ Tu chẳng những xấu hổ…

“Nếu không em xoa cho anh nhé?” Tiêu Quý nói xong, thật sự sờ vào.

Mễ Tu thật muốn tử hình cô ngay tại chỗ…

“Hai đứa mau ra ăn cơm đi, đồ ăn đã…” Lưu Cẩm Trúc thấy cửa không đóng, bà liền đi vào, ai ngờ…lúc bà vắng mặt, con gái bà đã trưởng thành rồi…

“…” Tiêu Quý và Mễ Tu dùng tư thế kỳ dị như vậy nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui