Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Trong hồi ức của Lộc Kim, người này chưa bao giờ khóc.

Hắn rất trắng, rất đẹp, nhút nhát không thích cười, giống như một... cô gái. Khiến cậu hiểu lầm một thời gian dài, Lộc Kim vì thế mà ghét hắn một trận, bất kể hắn là em trai hay là ai. Sau đó hắn trở nên thích nói chuyện, nhưng mở miệng ra là mày tao, toàn nói tục. Thầy giáo nói trẻ con nói tục là hôi, Lộc Kim tò mò vật hắn ra ngửi thử, rõ ràng rất thơm, thầy giáo cũng biết lừa người.

Cứ như vậy, quan hệ của hai người lại thân thiết hơn.

17 năm không hề xa cách, họ hiểu rõ tính nết của đối phương, có thể thuộc lòng chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, sở trường và sở đoản của đối phương, tiếng bước chân, tần suất thở... Vì vậy mà hiểu được nỗi buồn và sự bất lực lúc này của hắn, bờ vai còn chưa đủ rộng lớn vì tiếng nức nở mà run rẩy dữ dội, nước mắt rơi đầy lên lòng bàn tay cậu.

Nhiệt độ của nước mắt giống như cơ thể con người, 37°C. Nhưng Lộc Kim cảm thấy mình bị bỏng, lòng bàn tay bị bỏng đến đau, sau đó từ lòng bàn tay truyền đến ngực trái, khiến cho hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Lộc Kim không khóc, nhưng mũi đã cay hai lần, trước mắt cũng mơ hồ không rõ. Gần đây cậu thực sự không còn nhiều nước mắt để rơi, chỉ riêng bà nội đã lấy đi hết nước mắt của mười mấy năm qua.

Phó Ngọc cũng không khóc quá lâu thì dừng lại, vì tay Lộc Kim không đỡ được nước mũi và nước mắt của hắn, phát hiện ra sau đó vội vàng buông hắn ra đi vào nhà vệ sinh.

Ra ngoài không thấy cậu nói một câu ghét bỏ nào, Phó Ngọc mặt đỏ hỏi cậu: "Cậu không chê tôi bẩn chứ?"

Lộc Kim liếc hắn một cái "không thèm nói cậu", sau đó quay người dọn hộp cơm, Phó Ngọc sợ đến mức không dám phát ra một tiếng động nào.

Cơm cũng đã ăn, nước mắt cũng đã rơi, nhìn hắn lấy bài tập ra, Lộc Kim xách hộp cơm chuẩn bị về nhà, trước khi đi nói với hắn: "Đừng quên lau bụi trên ảnh."

Không nhìn biểu cảm của hắn, quay người xuống lầu.

Về đến nhà, mẹ Lộc và ba Lộc ngồi trên ghế sofa, bị cậu đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện, bầu không khí có chút nặng nề, hơn nữa trông có vẻ như đang đợi cậu.

Lộc Kim đổi dép, xách hộp cơm đi tới, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì ạ?”

Biểu cảm của mẹ Lộc chuyển từ nghiêm trọng sang tươi tỉnh, cười tươi như hoa nói với cậu: "Không có gì, đặt hộp cơm vào bếp, đi làm bài tập đi."

Ánh mắt Lộc Kim chuyển sang ba Lộc, sắc mặt ông không thay đổi, đen sạm, cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Nghe lời mẹ con, đi đi."

Lộc Kim trở về phòng, cố tình đóng cửa rất mạnh, sau đó nhẹ nhàng kéo mở, khép hờ cửa, cậu muốn nghe xem họ đang nói gì.


Nhưng bên ngoài vẫn luôn yên tĩnh, năm phút trôi qua, ba mẹ không nói một câu nào.

Lộc Kim từ bỏ việc nghe lén, đóng cửa lại cẩn thận, quay người nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà, không muốn làm bài tập.

Một lúc sau, cậu đột nhiên bò dậy kéo ngăn kéo, lấy ra chiếc máy nghe nhạc, nhấn nút phát rồi ném lên giường, sau đó nằm trở lại.

Có vài giây trống, rất nhanh nhạc vang lên, sao lại là bài hát này.

Chim sẻ ngoài cửa sổ, trên cột ăng-ten thật lắm mồm

Cậu nói câu này, rất có cảm giác mùa hè

...

Cậu nghi ngờ Phó Ngọc đã mua một băng cát-xét giả, nhưng không biết mình đã nhấn vào "phát lại một bài hát", nghe đi nghe lại rồi từ từ nhắm mắt, lần đầu tiên Lộc Kim không làm bài tập.

Các giáo viên bộ môn và lớp trưởng đều kinh ngạc, không dám tin rằng học sinh giỏi trong mắt mình lại không làm bài tập! Hơn nữa lý do cậu đưa ra còn đáng tức giận hơn. Không phải là lý do cũ rích như "quên mang bài tập", "ốm" hay đại loại như vậy, mà chỉ là bốn chữ ngắn gọn "Em không muốn làm".

Hành động của cậu ít nhiều ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của giáo viên, một số giáo viên tỏ ra rất thất vọng với cậu, sau đó nghiêm khắc phê bình và giáo dục cậu. Cũng có giáo viên tỏ ra rất bình tĩnh, nói rằng trong 365 ngày của một năm, có người ngày nào cũng không muốn làm bài tập, còn cậu chỉ có một lần như vậy, có thể thông cảm được.

Lộc Kim cũng không quan tâm, chỉ số thông minh của cậu không yếu đến vậy, sẽ không vì không làm bài tập mà giảm sút, lại không phải chơi game, chơi ít một lần thì thứ hạng sẽ tụt xuống.

Từ ngày nói sẽ không ăn cơm cùng nhau, Lộc Kim và Chu Tồn không nói với nhau một câu nào nữa, thậm chí không liếc nhìn nhau một giây nào. Lớp học nhỏ như vậy, ai đánh rắm cũng có thể biết được, họ không nhìn nhau, không nói chuyện, biểu hiện cố ý như vậy, có lẽ chỉ có người mù mới không nhìn ra.

Buôn chuyện là nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, giữa các bạn nữ càng không bao giờ ngừng lại, mà nội dung tốt nhất thường xuất phát từ những người xung quanh. Lộc Kim vốn lo lắng cho Phó Ngọc, sau khi chia tay Chu Tồn, cậu sợ nhất là Chu Tồn và chủ nhân của tờ giấy gây chuyện.

Nhưng cậu không ngờ, hướng gió của tin đồn đột nhiên chuyển sang một hướng khác.

Lộc Kim và Chu Tồn vì Khương Tự mà trở mặt


Mà tin tức vô căn cứ như vậy lại có người tin.

Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng tìm họ đến nói chuyện, nghe thông tin mà cô tiết lộ, biết rằng cả hai đều không thừa nhận chuyện này. Phản ứng nhất quán của hai người cũng khiến Khương Tự hiểu ra, bên cô ấy cũng không thừa nhận, nhưng giáo viên đã dạy học nhiều năm, đối với loại chuyện này trong lòng họ đã có câu trả lời.

Ngày hôm sau, phụ huynh của ba nhà được mời đến trường, trước mặt phụ huynh, giáo viên lại hỏi họ.

Lộc Kim và Chu Tồn đều phủ nhận, đến lượt Khương Tự, cô ấy đột nhiên đổi giọng thừa nhận, nói đang yêu Chu Tồn.

Mẹ Chu Tồn ngay lập tức tát cậu ta, bố Khương Tự cũng bỏ đi, nhất thời loạn cả lên, Lộc Kim và mẹ Lộc bị đẩy sang một bên.

Giáo viên vật lý để mẹ Lộc đi trước, Lộc Kim ra ngoài tiễn bà, hai người dừng lại dưới lầu nói chuyện.

Lộc Kim không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, lời thừa nhận của Khương Tự gián tiếp chứng minh rằng cậu có một phần lỗi, không thể kiểm soát được diễn biến của sự việc, lần đầu tiên cậu giải thích với mẹ Lộc: "Mẹ, con không lừa mẹ."

"Mẹ biết, con trai." Mẹ Lộc nhìn cậu một lúc, đột nhiên đưa tay ra vuốt lại cổ áo cho cậu, sau đó nắm lấy vai cậu, ánh mắt vô cùng kiên định.

"Mẹ vẫn luôn tin con.”

Lộc Kim quay lại văn phòng, thấy không có ai, giáo viên vật lý bảo cậu ở phòng họp. Cậu gật đầu cảm ơn, đi ra đến cửa phòng họp, nghe thấy tiếng khóc và nói chuyện bên trong.

Hai giáo viên chủ nhiệm, một người an ủi mẹ Chu Tồn, một người chất vấn Khương Tự. Chỉ còn Chu Tồn đứng ở một bên, má trái đã đỏ lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khương Tự lặng lẽ lau nước mắt, lắng nghe giáo viên chủ nhiệm giáo huấn, Lộc Kim gọi một tiếng "thầy" rồi đi vào, hỏi: "Thầy, cho em nói đôi lời được không ạ?"

Giáo viên chủ nhiệm ngừng lại trước, ngẩng đầu nhìn cậu, rồi đưa ra một ánh mắt "em nói đi", Lộc Kim nhận được tín hiệu, mím môi nói: "Trước tiên em muốn nói rõ, em chỉ có tình bạn học với Khương Tự. Thứ hai, em không cho rằng yêu đương có gì sai, thầy cũng từng trải qua thời học sinh, cũng biết rằng tình cảm này thực ra rất bình thường. Em biết các thầy cô sợ gì, sợ chúng em học hành sa sút, nếu học tốt thì được yêu đương sao? Hay là không được, vậy nên căn bản không phải vấn đề học hành."

Lộc Kim đột nhiên tiến lên một bước, nhìn mẹ Chu Tồn, nghiêm túc nói: "Cô ạ, cháu vẫn luôn nghĩ rằng "đánh người" là sở trường của kẻ xấu."

"Thầy ơi, câu chuyện chăn cừu, và bây giờ ngược lại nhau. Lần đầu phủ nhận các thầy không tin, lần thứ hai phủ nhận các thầy vẫn không tin, kết quả lần thứ ba thừa nhận thì tin, đây không phải là bức cung sao? Đã xác định được đáp án rồi, tại sao còn phải ép hỏi chúng em, rốt cuộc thầy muốn có kết quả gì?"


Hai giáo viên bị hỏi đến ngây người, để ba người về lớp, giữ lại mẹ Chu Tồn nói chuyện.

Sáng sớm Phó Ngọc nghe lớp đồn chuyện này, phản ứng chậm mất nửa nhịp, giờ tự học lén chạy ra đợi ở cổng đông, thấy ba người lần lượt đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, đều cách nhau rất xa.

Khương Tự nhìn thấy hắn, vừa nãy còn hít mũi lau nước mắt, đột nhiên thu lại biểu cảm trừng mắt nhìn hắn, tiếp theo là Chu Tồn, khuôn mặt u ám, sự ghét bỏ trong mắt không hề che giấu.

Phó Ngọc không quan tâm, cũng không coi là chuyện gì, tiến lên đón, "Hôm nay, cậu không bị..."

"Đang học, cậu ở đây làm gì?" Lộc Kim lấy tư cách "lớp trưởng" ra, đi tới mắng hắn.

"Tôi..." Phó Ngọc do dự, rồi nói, "là giờ tự học."

"Cút về."

“Kim nhi..."

Lộc Kim không nói thêm câu nào, bước lên bậc thang đi vào trong tòa nhà, đi về phía cầu thang tầng hai.

Tiếu Doanh xin nghỉ ra ngoài đi vệ sinh, ra thấy Phó Ngọc ngồi xổm ở cửa, một chân tê cứng, anh ta lê chân chậm rãi tiến lại gần, hỏi anh: "Lại bị phạt đứng? Hay là phạt ngồi xổm?"

Phó Ngọc cầm cành cây vẽ loạn xạ trên mặt đất, không trả lời câu hỏi của anh ta, anh ta vịn tường dựa vào, sau đó nhấc chân tê cứng lên đá hắn, "Điếc à?"

Cú đá này trúng vào cánh tay Phó Ngọc, cành cây kêu răng rắc gãy đôi, Phó Ngọc nhặt lên nhìn, rồi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt phượng liếc nhìn anh ta, vẫn không nói một lời.

Tiếu Doanh dứt khoát không nói nữa, quay đầu nhìn sang lớp học đối diện, lắng nghe tiếng giảng bài bên trong.

Phó Ngọc cầm cành cây gãy đứng dậy, cảm giác tê dại từ bàn chân truyền lên, hắn lắc lắc nửa thân trên, dựa vào sau lưng, cách Tiếu Doanh một khoảng cách bằng một gang tay.

"Đường sức từ là do con người giả định ra để mô tả từ trường." Tiếu Doanh đột nhiên đọc thuộc lòng kiến thức vật lý, khiến Phó Ngọc vừa định sắp xếp ngôn từ để nói với anh ta, kết quả bị anh ta làm cho tan thành mây khói.

"Đường sức từ của nam châm, bên ngoài từ cực bắc đến cực nam, bên trong từ cực nam đến cực bắc."

"Đường sức từ là đường cong kín."

"..."


Tâm trạng bực bội, tai Phó Ngọc ù ù, không nhịn được quay đầu lại mắng anh ta: "Mẹ nó mày về mà học thuộc, ở đây giả vờ học sinh giỏi cái gì."

"Thế cậu nói đi." Tiếu Doanh cúi đầu nhìn hắn, "Cậu không nói thì tôi tiếp tục học thuộc."

"..." Phó Ngọc cạn lời.

"Dòng điện này..."

"Việc của tao, Chu Tồn biết rồi."

Ngay lập tức, vẻ mặt đùa cợt của Tiếu Doanh biến mất, quay người nhìn vào mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện gì xảy ra?”

Lớp 11A1, Chu Tồn và Lộc Kim quay lại lớp, trong lớp từ ồn ào trở nên yên tĩnh, sau đó lại từ yên tĩnh trở nên ồn ào, mấy người tụm lại nói chuyện phiếm.

Tính khí nóng nảy của Chu Tồn nổi tiếng khắp khối, bình thường không nghe thấy thì thôi, nhưng bị bàn tán công khai như thế này, dù thế nào cậu ta cũng không chịu nổi.

Rầm, cậu ta đột nhiên đá đổ ghế, quay người dựa vào bàn, chất vấn: "Bọn mày một ngày không ba hoa sẽ chết hả? Tò mò lắm à? Bọn mày cũng đi yêu đương thử xem, sẽ vui hơn đấy, một lũ--"

Lộc Kim đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi đến bên cậu ta, còn chưa kịp mở miệng, Chu Tôn đã nói tiếp nửa câu còn lại của cậu ta, "Ngu ngốc."

Lúc này, trong lớp lại vang lên tiếng bàn đập vào đất, tiếp theo là một tiếng gầm giận dữ bay qua bên cạnh, Lộc Kim bị một bàn tay hất mạnh sang một bên: "Tao đã sớm không ưa mày rồi, thằng ngu, không biết khoe cái đell gì!"

"Cháu trai." Khí thế ngạo mạn của Chu Tồn đã hoàn toàn chọc giận đối phương.

Người đó túm lấy cổ áo cậu ta, tay phải nắm chặt đấm liên tục vung lên, mắng chửi tục tĩu: "Đồ ngu ngốc thối, tao ** mẹ mày!"

"Á-- á--"

"Đừng đánh nữa."

Bên cạnh có hai vòng người kéo và can ngăn, Lộc Kim thấy không kiềm chế được, quay người chen ra ngoài định gọi thầy, kết quả bị Chu Tồn né tránh cú đánh, đầu của cậu lập tức đập mạnh vào góc bàn.

___

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là Tết Trung Nguyên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui