Trong phòng khách nhà họ Tiêu, phụ huynh hai nhà Tô-Tiêu hiếm thấy mà tụ hội lại trong một phòng, Tô Ninh Trăn ngồi thẳng ngay ngắn, bên cạnh là Tiêu Hàn, mặt mũi anh tràn đầy sự thảnh thơi.
Phụ huynh nhà họ Tiêu và mẹ Tô đỏ mặt rõ ràng, tâm tình vui vẻ, phảng phất như đã có chuyện tốt gì đó xảy ra, ba Tô thì trước sau như một, giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ninh Trăn, nhìn thấy hai đứa như vậy thật sự là quá tốt rồi, nếu như sau này Tiêu Hàn bắt nạt con thì con cứ việc nói với dì.” Mặt mũi mẹ Tô tràn đầy cảnh xuân mà mở miệng, hoàn toàn xem cô là con dâu mà đối đãi.
“Dì, dì nghe cháu nói…” Tô Ninh Trăn cố gắng muốn vãn hồi một chút gì đó.
“Ninh Trăn, chuyện con và Tiểu Hàn ở bên nhau sao cũng không nói với mẹ?” Mẹ Tô tủi thân mở miệng.
“Mẹ, chuyện không phải là như vậy…” Tô Ninh Trăn cảm thấy cô sắp điên rồi.
Tiêu Hàn ở một bên cắt ngang lời cô, anh mở miệng: “Dì Tô, dì đừng trách Ninh Ninh, cô ấy đâu không phải là lo lắng cô ấy trước đây mới chia tay không lâu liền ở bên cạnh con, sợ dì lo lắng sau!”
Tô Ninh Trăn trừng to mắt nhìn thấy anh miệng đầy lời nói dối, nói dối hoàn toàn không cần gõ bản thảo còn có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp, khá lắm Tiêu Hàn: “Không…”
Chỉ là cô mới mở miệng, lại bị người ta giành lời rồi.
“Hóa ra là như vậy, Ninh Trăn thật là chu đáo, con đừng suy nghĩ nhiều, đứa trẻ Tiểu Hàn này mẹ từ nhỏ nhìn nó lớn lên, rất đáng tin, sẽ không lo lắng.” Mẹ Tô nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ, mẹ vốn dĩ không nhìn thấu bản tính của người đàn ông này, tồi tệ, xấu xa lắm, mẹ xem, con gái mẹ đều sắp bị người ta cưỡng ép đi rồi, mẹ còn nói chuyện giúp anh ta, trí thông minh của cô chắc chắn là di truyền từ mẹ của cô, làm cho người ta lo ngại!
“Con…”
Lại là tiết tấu vừa mở miệng lại bị người ta cắt ngang, chỉ là lần này cô không dám kháng nghị.
Ba Tô ở một bên chậm rãi mở miệng: “Tiểu bối các con chung sống thật tốt là được, đúng lúc ba và mẹ con qua khoảng thời gian này muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, con về nhà ở đi, đây không phải là có người chăm sóc rồi à.”
“Hả? Hai người muốn đi du lịch vòng quanh thế giới? Sao lại đột ngột như vậy? Trước đó không hề nghe hai người nói gì hết.” Mẹ Tiêu kinh ngạc mở miệng.
Lần này đổi thành mẹ Tô mở miệng giải thích: “Thật ra đã sớm muốn đi rồi, chỉ là trước kia Ninh Trăn đều ở bên ngoài, chúng tôi cứ đi như vậy thì cũng không yên lòng, cho nên mới luôn trì hoãn.”
Ba Tiêu lúc này rốt cuộc mới mở miệng: “Chị Tô à, chị đừng lo lắng, sau này Tiêu Hàn của chúng tôi sẽ chăm sóc Ninh Trăn thật tốt, hai người cứ yên tâm đi chơi đi!”
Cảm thấy toàn bộ hướng gió đột nhiên bị thổi lệch, Tô Ninh Trăn vội vã mở miệng: “Mẹ, không phải…”
Cô chưa nói xong, dưới cái nhìn chằm chằm của ba Tô, Tô Ninh Trăn chỉ có thể nghẹn trở lại, hu hu… ba thật là hung dữ.
Tiêu Hàn ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, anh nhếch miệng nở nụ cười, xem ra ngay cả ba Tô cũng đứng về phía anh, chuyện Tô Ninh Trăn tới tay chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
Tô Ninh Trăn không biết vì sao lại biến thành như vậy, dưới tình hình không giải quyết được gì cả mà ngoan ngoãn quay về nhà họ Tô.
Cô còn đang ngọ nguậy hơi tàn: “Ba… ba mẹ cứ đi vòng quanh thế giới, con có trở về hay không không quan trọng mà nhỉ?”
Ba Tô ngẩng đầu quét qua cô một cái: “Trước đó bảo con về thì con chết cũng không về, mẹ con lo lắng muốn chết, gần đây lại chia tay khiến mẹ con càng ngày càng không yên lòng, không dễ gì hiện tại mẹ con mới an tâm, con tốt nhất là ngoan ngoãn về nhà đi.”
Không chưa cho một chút chỗ thương lượng, cô đã bị tòa tuyên án.
Việc này Tô Ninh Trăn nói cái gì cũng không thể thỏa hiệp, dù sao vì chuyện liên quan đến công việc của cô mà: “Ba, con còn có công việc, cũng không phải nói đổi là có thể đổi mà?”
Ba Tô không hề cho cô thương lượng: “Vậy thì từ chức về nhà tìm.”
“Ba, công việc cũng không phải nói có là có.” Tô Ninh Trăn vội vã phản bác.
Ba Tô đầy vẻ khinh bỉ mà nhìn cô, phảng phất như đang nói với cô, người vô dụng như vậy sao lại là con gái của mình?
“Hơn nữa con và Tiêu…” Cô chưa nói hết đã bị ba Tô nâng tay lên kêu dừng.
“Ba mặc kệ con và Tiêu Hàn có phải đang qua lại hay không, chỉ cần mẹ con hy vọng con như vậy thì chính là như vậy. Ngoài ra bảo con về thì con về, bớt nói nhảm.” Ba Tô không nhịn được mà mở miệng.
Tô Ninh Trăn cơ bản có thể xác định là cô được nhặt về, bởi vậy cho nên ba cô mới có thể có loại thái độ này đối với cô. Hơn nữa Tô Ninh Trăn cực kỳ hoài nghi nếu như mẹ cô muốn sao trên trời, e rằng ba cô cũng sẽ nghĩ cách hái cho bà.
Vả lại cô không nghĩ ra vì sao ba cô lại đứng về phía Tiêu Hàn như vậy, cảm thấy không có đạo lý.
“Không phải ba đứng về phía nó, gần đây con vừa chia tay, mẹ con suốt ngày lo cái này lo cái kia, bây giờ vừa vặn có thể giải quyết được vấn đề đó rồi, chỉ vậy mà thôi.” Giọng nói khô khan của ba Tô truyền đến, đây là còn coi như có nhẫn nại với con gái mình.
Tô Ninh Trăn không nghĩ tới cô buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, đối với loại hành vi thuần thê nô này của ba cô, cô chủ yếu vừa hâm mộ lại vừa sợ hãi, về phần nguyên nhân sợ hãi là vì người con gái là cô đây thường thường sẽ trở thành vật hy sinh trong đó.
Phàm là chuyện sẽ khiến mẹ cô lo lắng, khó chịu, trên cơ bản tất cả đều không được phép xảy ra, mỗi lần xảy ra đều là lúc cô tai vạ đến nơi.
Tô Ninh Trăn hoàn toàn không dám không nghe theo ba cô, nếu như không về, ba cô chắc chắn có bản lĩnh khiến cô khó giữ được công việc của mình.
Cô bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, đầu thai sai chỗ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...