Trúc mã này ta không cần nữa

Lưu Tiêu Di muốn gọi điện thoại cho Lưu Trạch Hằng nói máy tính của mình không thể lên mạng được, nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ trưa, là thời gian nghỉ trưa ở trường học nên đành phải thooi. ở nhà suy nghĩ một chút, lại cầm chìa khóa nhà đối diện lên đi qua nhà bên kia.
Lưu Tiêu Di vào phòng Lưu Trạch Hằng lần nữa, anh đang ngủ say, hô hấp đều đều đặc biệt an ổn. Cô đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Lưu Trạch Hằng đang say ngủm trong lòng rối loan thành một nùi.
Không biết vì sao trước kia cô đặc biệt thích chàng trai này, có lẽ do cha mẹ trường kỳ không ở nhà, hai người bọn họ “sống nương tựa lẫn nhau” mà lớn lên. Mà anh so với những người khác lại ưu tú hơn, thích anh là một chuyện rất bình thường, hơn một nữa nữ sinh ở Giang Trung đều thích anh.
Chỉ là anh luôn tỏa ra khí tràng cự người ngàn dặm, các nữ sinh khác đều không dám tỏ tình với anh.
Chỉ có cô là đặc biệt tìm đường chết, cứ cách hai ba ngày sẽ tỏ tình một lần, thường xuyên thời thời khắc khắc đều tỏ tình với anh.

Phát hiện mình trước kia da mặt thật sự rất dày, sao lại có thể điên cuồng theo đuổi một người như vậy.
Cô duỗi tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của anh, nhưng lại rút tay về thật mau.
Không dám đụng vào, sợ tình cảm bị đè nén sẽ lại lần nữa bành trướng……
Có đôi khi, cô không rõ tình cảm của mình đối với anh là thói quen hay là yêu thương...
Rất mâu thuẫn.
Lưu Tiêu Di lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa. Cô đứng lên tìm kiếm điện thoại cũ của Lưu Trạch Hằng. ( Ba Hằng đưa di động cũ cho anh, chỉ có thể nhắn tin và gọi điện thoại ). Trên giường không có, trên bàn học cũng không có, trên bàn máy tính cũng không...
Xem trong cặp sách đi.
Lưu Tiêu Di đi đến ghế dựa ở bàn học, có treo cặp sách, kéo khóa ra tìm kiếm.
“Bang……” Một quyển sách bài tập rớt xuống.
Âm thanh không lớn lắm, Lưu Tiêu Di thật cẩn thận mà quay đầu lại nhìn người đang ngủ ở trên giường, nhẹ nhõm thở dài  một hơi, thò tay vào cặp sách tìm tiếp, rốt cuộc sờ thấy cái điện thoại cũ kia. Nhấn mở nút bên trái tìm danh bạ, sao chép một số di động.
Số di động vốn được chép trong một quyển vở nhỏ, lại cảm thấy có chút vướng bận nên chép lên lòng bàn tay.
Cô nhắn tin cho số di động đó: Hi, tớ là Tiêu Di, internet nhà tớ hỏng rồi nên không thể lên QQ. Nhận được tin nhắn không cần nhắn lại, số điện thoại này là của Lưu Trạch Hằng.

Gửi đi thành công.
Xóa bỏ tin nhắn.
“Đang làm gì?” Sau lưng Lưu Tiêu Di vang lên một giọng nam từ tính.

Lưu Tiêu Di có tật giật mình, bị dọa run lên một chút, điện thoại cũ trên tay cầm không vững rớt trên mặt đất. Cô quay lại nhìn thấy Lưu Trạch Hằng đột ngột đứng trước mặt cô, dọa chết người.
“Lấy di động của tôi làm gì?” Lưu Trạch Hằng nhìn thấy di động trong tay cô.
“Tớ……” Lưu Tiêu Di không biết nói như thế nào, nói sang chuyện khác: “Sao cậu lại tỉnh rồi?”
“Động tác của cậu lớn như vậy, sao tôi có thể tiếp tục ngủ được?” Lưu Trạch Hằng nói xong xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua không ngủ, giờ vừa mới ngủ một chút đã bị Lưu Tiêu Di quấy rầy. Anh nhìn đồng hồ trên bàn học, 12 giờ rưỡi, hỏi: “Sao cậu lại không ngủ trưa? Buổi chiều sao có tinh thần mà học tập?”
“Tớ đi ngủ liền nè...” Lưu Tiêu Di đặt điện thoại lên bàn học rồi xoay người đi về.
Lưu Trạch Hằng duỗi tay nắm cổ tay cô kéo lại, cô quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Lưu Trạch Hằng động động miệng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nói: “Không có việc gì……”
Lưu Trạch Hằng quay về giường nằm xuống, quay lưng lại với Lưu Tiêu Di.
Lưu Tiêu Di thì thầm trong miệng: “Không thể hiểu được.”
Lưu Trạch Hằng nghe được tiếng bước chân của Lưu Tiêu Di, lật người lại nhìn theo cô ra khỏi phòng.
Vừa rồi, đột nhiên muốn nói với cô, cùng nhau ngủ đi.
Cũng không tính quan hệ, chỉ là lâu lắm rồi không có ôm cô, hoài niệm cảm giác cô nằm trong ngực mình trước kia.
*

Lúc ngủ trưa, ngoài phòng mưa rền gió dữ, trong phòng cửa sổ chấn động, bên ngoài thường thường có âm thanh “Lách cách lang cang” cảm giác như cửa sổ pha lê có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Lưu Tiêu Di lại đi vòng vèo trở về phòng Lưu Trạch Hằng, bởi vì cô sợ một mình ngốc ở trong phòng trong thời tiết như thế này. Trước khi kết giao Lưu Trạch Hằng không cho cô ở trong phòng anh, lưu Tiêu Di chỉ có thể một mình ở trong nhà run bần bật. Nhưng mà sau khi trọng sinh trở vềm Lưu Trạch Hằng hình như đã thay đổi, anh cho phéo cô ở trong phòng anh.
Lưu Tiêu Di đi vào phòng Lưu Trạch Hằng, đóng cửa sổ phòng anh, kéo màn cửa lên, tiếng mua rơi bên ngoài có vẻ nhỏ, anh vẫn ngủ say như cũ, Lưu Tiêu Di đến mép giường, ngồi xuống đất, tới gần bên cạnh anh. Chỉ cần như vậy cô lại có cảm giác an toàn, hai tay ôm đầu gối, đầu dựa vào mép giường ngủ trưa.
 
Lưu Tiêu Di không biết mình ngủ bao lâu, cảm giác mình ngủ thật lâu, đầu hơi đau. Mở mắt ra thấy mình đang nằm ở trên giường, còn Lưu Trạch Hằng đang ngủ bên cạnh cô.
Ách……
Tại sao lại như vậy?
Vẫn là chạy nhanh đi, nếu không Lưu Trạch Hằng sẽ tức giận.
Lúc xuống giường không cẩn thận đụng phải Lưu Trạch Hằng, đánh thức anh dậy. Anh chống tay dậy rời giường, tóc ngắn xõa tung hỗn độn, híp mắt nhìn Lưu Tiêu Di.
Hai người nhìn nhau vài giây, anh cứ như không có việc gì mà ngồi dậy, cào cào tóc, xuống giường mang déo lê đi râ ngoài.
Lưu Tiêu Di sờ sờ cơ thể của mình, nghi hoặc, cô đang tàng tình sao?
Sao anh lại không có chút phản ứng nào?
Lưu Trạch Hằng đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước đá, vặn cái nắp rồi rót nước vào miệng, trấn áp chấn kinh trong lòng.
Lúc nãy thật sợ lộ ra dấu vết trước mặt cô.
Uống xong nước đá đem cái chai thả vào lại tủ lạnh.
Hối hận, vừa rồi sao anh lại bế cô lên giường?

Đại khái là lâu lắm không có ôm lão bà……
Hai người tỉnh ngủ đã hơn bốn giờ chiều, thời gian học buổi chiều coi như xong, Lưu Tiêu Di ở phòng khách nhà làm bài tập, Lưu Trạch Hăng lại ngồi xem tin tức, mở âm thanh thật nhỏ.
Trước kia Lưu Trạch Hằng chỉ quan tâm làm đề khoa học tự nhiên, về sau học đại học thì quan tâm nghiên cứu khoa học, cơ bản không xem tin tức thời sự. Hình như là sau khi anh chuyển qua ban xã hội mới bắt đầu chú ý mấy thứ này. Lưu Tiêu Di đoán sau này có phải anh sẽ làm chính trị, thi công nhân viên chức hay không?
Thôi, về sau anh làm cái gì thì có liên quan gì đến cô đâu?
Sắp đến giờ ăn cơm, Lưu Tiêu Di ngừng không làm bài tập nữa, Lưu Trạch Hằng bắt đầu nấu cơm.
Lưu Tiêu Di đứng ở cửa phòng bếp, nói: “Trạch Hằng, máy tính của tớ không kết nối mạng được, ăn cơm xong cậu giúp tớ kiểm tra thử nha.”
Lưu Trạch Hằng vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa giả ngu: “Không kết nối mạng được? Cậu vào trang web nào không nên vào nên bị dính virus hả?”
Lưu Tiêu Di phản bác: “Tớ mới không có đâu!” Cô đi ra khỏi phòng bếp rồi vòng vèo trở lại hỏi: “Cho tớ mượn máy tính của cậu nha?”
Lưu Trạch Hằng không có đáp lại, xắt rau.
“Tớ xem như cậu đồng ý rồi.” Lưu Tiêu Di nói xong, đi đến phòng ngủ phụ, mở máy tính lên.
Mời nhập mật mã.
A, mật mã a, là bao nhiêu a?
Hình như trước kia cậu ấy cũng không cài mật mã, sao giờ đột nhiên lại cài?
Hứ, không hiếm lạ!
*
Ngày kế, bão cuồng phong đã đi rồi, thành phố Giang Hộ sau cơn mưa trời lại sáng. Lưu Trạch Hằng lái xe đạp chở Lưu Tiêu Di trở về trường học. Lưu Tiêu Di xuống xe ở cổng trường, để Lưu Trạch Hằng đi gởi xe đạp, cô muốn đi mua bữa sáng cho Trình Trí An.
Lưu Trạch Hằng có chút buồn bực, không có biểu hiện rõ ràng. Cảm thấy mình làm cái gì cũng sai, anh cho rằng để cô học mỹ thuật, lại phụ đạo cho cô làm bài tập, bình bình đạm đạm học cho xong lớp 12 là tốt rồi. Ai biết giữa đường lại nhày ra một cái Trình Giảo Kim, góc tường sắp bị người ra cạy ra mất rồi.
Đại khái do đời trước anh quá lãnh đạm, nên đời này cô muốn sửa khẩu vị, thích nam nhân ấm áp?
Lưu Tiêu Di chân trước tiến vào phòng học, Lưu Trạch Hằng sau lưng đuổi kịp, thấy Lưu Tiêu Di đóng gói một cái bánh cuốn đưa cho Trình Trí An.
Trình Trí An nhận hộp thức ăn, nói: “Ngày hôm qua tớ nhận được tin nhắn của cậu rồi, internet nhà cậu đã sửa được chưa?”

Lưu Tiêu Di lắc đầu, nói: “chắc do ngày hôm qua mưa bão làm ảnh hưởng đi, ngày hôm qua trời mưa thật lợi hại, tớ không có gọi người tới sửa, hôm nào ở nhà rảnh tớ lại gọi người tới sửa.” Lưu Tiêu Di không nghĩ ra, cũng không biết Lưu Trạch Hằng sao lại trở nên keo kiệt như vậy, không giúp cô kiểm tra xem thử. Cha mẹ không có ở nhà, cô mỗi ngày đều phải đi học, không có ai ở nhà chờ nhân viên tới sửa.
Trình Trí An nói: “Buổi chiều tan học tớ cũng không có việc gì làm, không bằng tớ tới nhà cậu xem thử, ở phương diện máy tính tớ cũng biết một chút.”
Lưu Tiêu Di vẻ mặt sùng bái mà nhìn Trình Trí An, nói: “Thật sự, cậu thật là lợi hại a, cả máy tính cũng biết sửa!”
Trình Trí An ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, nói: “chỉ hiểu một chút da lông, không biết có thể giúp hay không.”
Lưu Trạch Hằng nghe được Trình Trí An muốn tới nhà Lưu Tiêu Di liền không bình tĩnh, huống chi máy tính còn đặt trong phòng Lưu Tiêu Di. Căn phòng kia trừ bỏ ba Di thì chỉ có anh đi vào, không có nam nhân thứ ba nào vào!
Một nam nhân xa lạ tiến vào khuê phòng của lão bà anh, sao anh có thể cho phép loại chuyện như thế này phát sinh?
“Khụ khụ……” Lưu Trạch Hằng ho khan một cái.
Trình Trí An cùng Lưu Tiêu Di đồng thời nhìn anh.
Lưu Trạch Hằng nhìn thoáng qua Lưu Tiêu Di, nói: “Chờ trưa nay tôi liểm tra máy tính giúp cậu, đừng phiền toái người ngoài.”
“Người ngoài” hai chữ được đặc biệt nhấn mạnh.
Chính là, Trình Trí An cùng Lưu Tiêu Di hai người lại là trong sạch, không có ái muội, không có lưu ý đến lời nói của Lưu Trạch Hằng.
“Ừ.” Lưu Tiêu Di nhàn nhạt ừ một tiếng, lại nói với Trình Trí An: “Để cho Trạch Hằng xem thử đi, nếu cậu ấy không sửa được, tớ lại nhờ cậu đến xem sau.”
Trình Trí An gật đầu: “Cũng được.”
Lưu Tiêu Di lại tiếp tục nói: “Trí An, buổi chiều học lớp mỹ thuật, tớ sợ sẽ giống như trước kia, vẽ rất lâu mới xong. Tớ sẽ chuẩn bị một ít đồ ănm cậu có muốn không? Nếu muốn tớ giúp cậu mang theo một chút.”
“Được a.”
“Vậy cậu thích ăn cái gì?”
“Ngô, bánh mì, chân giò hun khói, sữa bò…… Đều được.”
……
Lưu Trạch Hằng nhớ tới mười năm sau, có một câu lưu hành trên internet: Lão thiết, trát tâm.
Dùng ở chỗ này, vừa vặn tốt……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui