Buổi chiều, tiết đầu tiên chính là tiết toán buồn tẻ, Lưu Tiêu Di lúc trưa ăn một chút, không có ngủ trưa, hiện tại lúc lên lớp mới mệt rã rời. Cô nhắm mắt lại, cái đầu sau vài lần lung lay sắp đổ, lại cưỡng bách chính mình mở to hai mắt, nhìn dòng chữ đỏ trên bảng đen, “Cách ngày thi đại học còn có 312 ngày”.
Cách ngày thi đại học còn chưa tới một năm, sao có thể thả lỏng?
Lưu Tiêu Di lấy tay vỗ vỗ hai má, ý đồ làm mình thanh tỉnh một chút.
Thật vất vả thanh tỉnh, lúc chuẩn bị nghiêm túc nghe lão sư giảng giải phương pháp giải đề, hạ thể trào ta một dòng nước ấm. cảm giác cỡ nào quen thuộc lại hoảng sợ, dì cả tới lúc đi học a!
Chính là, cô đi học không có mang theo băng vệ sinh!
Lưu Tiêu Di tới gần bạn cùng bàn Lý Lê, nhỏ giọng hỏi: “Có băng vệ sinh không?”
Lý Lê trả lời: “Không có a, dì cả cậu đến rồi sao?”
Lưu Tiêu Di gật gật đầu.
Lý Lê nói: “Tớ giúp cậu hỏi người khác xem có hay không.”
Trong lớp mượn băng vệ sinh tương đối xấu hổ, trước không nói lớp bọn họ là lớp chuyên lý, cả lớp 40 người, mà chỉ có 8 nữ sinh, chỗ ngồi cũng tương đối phân tán. Hiện tại là năm 2007, học sinh cao trung không thông dụng sử dụng di động, chỉ viết tờ giấy nhỏ truyền đi hỏi từng người.
Lý Lê viết một tờ giấy, nhờ nam sinh truyền đến tay bạn học nữ ở tổ khác. Bạn học nữ kia tiếp nhận tờ giấy, nhìn một chút, lại hỏi bạn cùng bàn của mình, hướng Lý Lê lắc đầu.
Hai nữ sinh kia ngồi gần Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê, còn các bạn nữ khác cách chổ hai cô tương đối xa, sợ lại chuyển tờ giấy nữa sẽ bị lão sư phát hiện.
Lưu Tiêu Di thở dài một hơi, cùng Lý Lê nói: “Ta lấy khăn giấy lót đỡ một chút, tan học lại hỏi mượn người khác.” Lưu Tiêu Di mở cặp sách, chuẩn bị lấy ra một bao khăn giấy, lại phát hiện bên trong có một miếng băng vệ sinh. Không nghĩ quá nhiều, lấy ra nhanh chóng nhét vào trong túi quần, nhấc tay hướng lão sư xin nghỉ đi toilet.
Lưu Tiêu Di ở toilet xử lý tốt, đứng rửa tay ở trước bệ rửa tay, cảm thấy sự tình có chút quái dị. Cặp sách của cô sao lại có băng vệ sinh?
Hôm nay là ngày thứ hai cô trở lại năm 2007, cô không biết thời gian hành kinh của mình là ngày nào, hơn nữa ngày hôm qua cô mở cặp sách ra, bên trong không có băng vệ sinh. Hơn nữa, băng vệ sinh bên trong cặp sách không phải của cô, từ thời thiếu nữ đến 27 tuổi cô đều dùng nhãn hiệu băng vệ sinh dành cho thiếu nữ, giấy đóng gói không phải màu hồng phấn chính là vàng nhạt. Hôm nay băng vệ sinh đóng gói tương đối bình thường, mặt trên ghi tên là loại tốt nhất của siêu thị, chỉ có các bác gái ở tỉnh có tiền mới mua xài.
Vậy tại sao trong cặp sách của cô lại có bang vệ sinh mà các bác gái hay dùng?
Chẳng lẽ là mẹ mình bỏ vào?
Nhưng mà mẹ mình hình như cũng không sử dụng nhãn hiệu này, mà sử dụng hàng rẻ tiền hơn.
Lưu Tiêu Di đột nhiên nhớ tới Lưu Trạch Hằng, không phải là hắn cầm băng vệ sinh ở nhà nhét vào cặp sách mình chứ? Lưu Tiêu Di dùng sức mà lắc đầu, có ngốc hay không a, cô tình nguyện tin tưởng đây là tự nhiên xuất hiện, cũng không tin đây là Lưu Trạch Hằng cố ý nhét vào cặp sách cô.
*
Buổi tối, Lưu Tiêu Di vẫn như cũ ở bàn ăn nhà Trạch Hằng làm bài tập, Lưu Trạch Hằng cũng ngồi bên cạnh cô.
Lưu Tiêu Di hôm nay làm được hai bài đầu, đến bài thứ ba thì bị kẹt lại. Cô do dự không biết có nên hỏi Lưu Trạch Hằng, tuy rằng cô 27 tuổi, làm việc vẫn như cũ không lưu loát, không dám quấy rầy Lưu Trạch Hằng. Đại khái là thói quen từ trước tới nay, nhất thời muốn bỏ cũng không bỏ được.
“Trạch Hằng…… Có thể giảng đề này cho tớ không?” Lưu Tiêu Di nhỏ giọng hỏi, thật sợ quấy rầy hắn, bị cự tuyệt.
Lưu Trạch Hằng ngước mắt nhìn Lưu Tiêu Di, biểu tình thật cẩn thận này của Lưu Tiêu Di cùng Lưu Tiêu Di 17 tuổi trong trí nhớ hắn kém rất xa, nhớ tới cái nha đầu điên trước kia luôn tùy tiện mà ở bên người hắn, các loại phương pháp quấn lấy nhờ hắn giảng đề, ngẫu nhiên làm nũng bán manh, ngẫu nhiên giả đáng thương, ngẫu nhiên tính tình táo bạo rống hai câu: “Giảng đề cho lão nương một chút sẽ chết a?”
Lưu Trạch Hằng khi đó các loại bài tập cũng làm không xong, không có biện pháp chiếu cố phụ đạo cô học tập, rất nhiều thời gian đều là không để ý tới cô, làm cô ở một bên ồn ào nhốn nháo. cô vẫn luôn là ồn ào như vậy, dần dần, có một ngày cô an tĩnh lại.
Bởi vì bệnh trầm cảm nên an tĩnh lại……
Trái tim Lưu Trạch Hằng giống như bị cái gì nắm, đau một phen, thiếu chút nữa không thể hô hấp.
“Đề nào không biết làm?” Lưu Trạch Hằng tới gần cô, nhìn vở bài tập của cô.
“Nơi này……” Lưu Tiêu Di chỉ vào một đề mục.
Lưu Trạch Hằng lấy vở bài tập của cô qua, đặt ở giữa hai người, xem đề.
Thiếu niên vừa mới tắm rửa không lâu, trên người có hương chanh thanh mát. Lưu Trạch Hằng thực thích hương vị này, mười năm sau đều dùng loại sữa tắm này, Lưu Tiêu Di nhớ tới mỗi lần làm tình hắn đều sẽ tắm rửa trước, mang theo mùi hương chanh thanh mát, trong đầu trình diễn một hồi xuân cung đồ.
Lưu Tiêu Di nâng tay lên, sờ sờ giữa chân mày, cô đang suy nghĩ cái gì đâu?
Lưu Trạch Hằng mới 17 tuổi, A Di ngươi muốn làm gì?
Đã quyết định sẽ không trêu chọc Lưu Trạch Hằng, thi đại học xong mạnh ai nấy sống. Để hắn đi đại học Thanh Dương, cùng Trần Tuyết Lộ thành một đôi tình lữ làm người hâm mộ đi.
Cô bây giờ đối với tình yêu không còn mong đợi gì, chỉ muốn cố gắng đọc sách, cố gắng kiếm nhiều tiền hiieeus kính cha mẹ.
Lưu Trạch Hằng giảng giải xong cho Lưu Tiêu Di, hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Lưu Tiêu Di gật gật đầu.
Đôi mắt Lưu Trạch Hằng trầm xuống, hắn không thích Lưu Tiêu Di thuận theo như vậy, tính cách cô hiện tại do chính một tay hắn tạo thành.
Lưu Trạch Hằng thanh âm có chút khàn khàn: “Tiêu Di……”
“Hả?” Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, không có biểu tình khác.
Cái đầu nho nhỏ, tóc ngắn nghịch ngợm, đôi mắt cũng đặc biệt có linh khí, nguyên bản là tuổi vô lo, lại cứ như vậy an tĩnh không có sức sống.
Hắn phải làm sao mới khiến cô khôi phục cá tính hoạt bát như trước?
“Có cái gì không hiểu thì cứ việc hỏi tôi.”
Lưu Tiêu Di cảm thấy có điểm không chân thật, đây là lời nói của Đại Băng Sơn sao? Hắn không phải nên nói: Loại đề này,cậu chỉ cần nghiêm túc nghe giảng bài là hiểu, đừng hỏi tôi, tôi còn có rất nhiều bài tập phải làm!
Bụng Lưu Tiêu Di ẩn ẩn đau, cô thả tay buông xuống dưới bàn, che lại bụng mình, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lưu Trạch Hằng phát hiện biến hóa của cô: “Đau bụng?”
Lưu Tiêu Di gật gật đầu.
Lưu Trạch Hằng vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Đau bụng kinh sao?”
Lưu Tiêu Di cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
“Hôm nay làm tới đây thôi, về nhà nghỉ ngơi trước đi.” Lưu Trạch Hằng giúp cô thu thập sách vở.
“Tớ còn chưa làm xong bài tập……” Lưu Tiêu Di vươn tay chuẩn bị lấy sách vở lại.
Lưu Trạch Hằng chắn tay lại, không cho cô lấy sách vở: “Ngày mai qua đây sớm một chút, tôi giảng đề cho cậu.”
“Vậy được……” Dù sao khi cô đau bụng kinh là đau đến chết đi sống lại.
Lưu Tiêu Di trở về nhà mình, Lưu Trạch Hằng đi theo sau cô, giúp cô ôm sách vở.
Lưu Tiêu Di đi nhà vệ sinh tắm rửa, Lưu Trạch Hằng xuống phòng bếp tìm gừng và đường đỏ.
Lưu Tiêu Di tắm xong, mặc quần đùi yếm từ buồng vệ sinh đi ra, phát hiện Lưu Trạch Hằng còn ở nhà, còn nấu nước đường đỏ cho cô.
“Cậu……” Lưu Tiêu Di nói chưa nói xong, nhớ tới mình đang mặc đồ yếm nhưng không có măc nội y liền chạy về phòng ngủ, mặc thêm một cái áo khoát mới đi ra.
Thấy Lưu Tiêu Di đi ra, Lưu Trạch Hằng nói: “Uống xong liền súc miệng, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lưu Trạch Hằng xoay người đi đến cửa huyền quan.
Quá kỳ quái, Lưu Trạch Hằng cư nhiên lại nấu nước đường đỏ cho cô!
Trước kia trước khi ở chung, Lưu Trạch Hằng là sẽ không làm loại chuyện này, sau khi cô sinh non tĩnh dưỡng tốt, trở về thành phố Thanh Dương cùng hắn ở chung, mỗi lần đau bụng kinh, hắn đều sẽ giúp cô nấu một ly nước đường đỏ.
Sau khi kết hôn, tuy rằng hắn rất bận, nhưng nếu hắn ở nhà, mà cô vừa vặn đến kỳ sinh lý, hắn vẫn sẽ nấu một ly nước đường đỏ cho cô.
Hắn sẽ chỉ ở thời điểm cô sinh bệnh thời điểm chăm sóc cô, ở trong mắt hắn đau bụng kinh cũng là sinh bệnh, thái độ của hắn liền trở nên ôn hòa không ít.
Lưu Tiêu Di thấp giọng lẩm bẩm: “Trạch Hằng……”
Lưu Trạch Hằng thính lực rất tốt, dừng lại bước chân, nhìn cô: “Hử?”
“Cậu…… Cậu có phải hay không cũng đã trở lại?”
Lúc Lưu Tiêu Di rớt xuống sông cô đang say rượu, cô không biết mình đã chết qua một lần, chỉ là đơn thuần cho rằng thời gian quay ngược trở về năm 2007
Lưu Trạch Hằng nhướng mày, một bộ dáng không rõ nàng nói: “Trở về? Trở về nơi nào? Về nhà sao?”
“Không có việc gì…… Tớ cũng không biết chính mình đang nói cái gì.”
Lưu Trạch Hằng nhắc nhở: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm bài tập.”
“Rắc.” cửa gỗ huyền quan mở ra.
Di ba Di mẹ tan tầm đã trở lại.
“A Hằng, sao con lại ở đây?” Di mẹ có chút ngoài ý muốn.
Lưu Trạch Hằng rất ít tới bên này, bình thường đều là Lưu Tiêu Di ngốc ở nhà hắn.
“Tiêu Di đau bụng, con nấu nước đường đỏ cho cậu ấy.”
Nói đến nước đường đỏ, Di mẹ cũng biết sao lại thế này, cười nói: “Cảm ơn con, như vậy chiếu cố Tiêu Di.”
Di mẹ vẫn luôn cảm thấy đem Lưu Tiêu Di ném cho Lưu Trạch Hằng chiếu cố có chút ngượng ngùng, rốt cuộc Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di vẫn còn là con nít. Hơn nữa Lưu Trạch Hằng tính tình lãnh đạm, chưa bao giờ sẽ biểu hiện hỉ nộ ái ố, người lớn cũng không biết trong lòng hắn có muốn chiếu cố Lưu Tiêu Di không. Chính là, bọn họ đều rất bận, để hai đứa trẻ làm bạn cùng nhau ngốc ở nhà, còn hơn mấy đứa trẻ nghiện mạng đi mấy ngày không trở về nhà.
Lưu Trạch Hằng trả lời: “Đây là việc con nên làm.”
Lưu Tiêu Di đột nhiên ngẩng đầu, hắn nói, đây là hắn nên làm!
Sau khi kết hôn, mỗi lần bọn họ về quê, Di mẹ luôn là cảm ơn Lưu Trạch Hằng chiếu cố cô, hắn cũng là trả lời: “Đây là việc con nên làm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc viết truyện này, trong lòng có chút nặng nề, người đọc đối vai chính cùng chuyện xưa có nhiều tranh luận.
Không dám bán manh cầu bình luận, cầu cất chứa……
Chính là lại không nghĩ cùng bạn đọc phất tay nói gặp lại……
Đành phải yên lặng mà đổi mới, ít lên tiếng……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...