Ninh Ninh mơ hồ ra ngoài, trong phút chốc đầu óc u mê, trong đầu chỉ nhớ đến chiếc giường êm ấm của mình, đi ra khỏi nhà hàng, bắt tắc xi, miệng lẩm bẩm một địa chỉ, sau đó không ngừng lặp lại.
“Tiểu thư, đến nơi rồi.”
Nhìn biệt thư xa hoa trước mặt, tài xế không khỏi suýt xoa. Ninh Ninh trong phút chốc đang ngủ gật bỗng bừng tỉnh. Hơ, đã về đến nhà rồi. Cô loạng choạng xuống xe, bước đi liêu xiêu vào cổng.
“Ba, mẹ con về rồi.”
Thẩm Ninh Ninh thực sự đã về nhà, nhưng là nhà ba mẹ cô.
“Thẩm phu nhân. Thẩm lão đầu.”
Ninh Ninh ở cửa hét to lên, liên tiếp đập lên khung sắt ở cổng, vì thế hồi chuông báo động vang lên không ngừng. Thoáng chốc trong nhà, hai bóng người lật đật chạy ra.
“Ôi trời ơi cái con bé này.” Từ Na liên tục đánh vào vai cô: “Uống rượu, cho chừa cái tội uống rượu này. Ôi trời.”
“Mẹ, đau quá.” Ninh Ninh kêu lên.
“Kìa mình, con nó đau.” Ông hoàng bao che khuyết điểm- Thẩm Quách lên tiếng xót xa, liên tục thay con gái đỡ thập bát la hán của vợ.
“Con gái con lứa, lấy chồng rồi mà thế này à, trời đất ơi, tôi đến ngại với bà thông gia mất thôi.” Từ Na khẽ nói, rồi nhìn sang biệt thự bên cạnh.
“Kìa mình, chắc là do thằng nhóc Từ Duệ kia làm con gái mình buồn.” Ba Thẩm vẫn một mực bênh con.
“Ninh Ninh, con đói chưa, vào nhà ba làm cá chép hầm mực cho.” Nói rồi, ông định đỡ con gái dậy, đêm hôm khuya khoắt cục cưng lại đang ngồi lạnh bên ngoài khiến tâm người cha này xót xa.
“Ba, mẹ.” Ninh Ninh ngồi phục ở cửa nhà, nhất quyết không vào.
“Con lấy chồng bao giờ thế? Hự, chồng con là ai?” Cô giữ chặt lấy chân ba Thẩm, một mực không buông. U mê cất tiếng hỏi, kỳ quái cô vừa mới tốt nghiệp thôi mà, hức, hức. Chồng con ở đâu ra?
“Say đến hỏng cả đầu rồi.”
Từ Na không thương hoa tiếc ngọc, gõ mạnh lên đầu cô.
“Con rể Duệ của mẹ đâu, sao không về cùng con.” Mạc Từ Duệ trong mắt mẹ Thẩm chính là người con rể vàng, là thanh niên ngoan ngoãn, lễ phép, chu đáo.
“À, Mạc Từ Duệ.”
Ninh Ninh trầm ngâm một cái tên. Thẩm Ninh Ninh uống rượu, không quấy phá, không ầm ĩ, nhưng đặc biệt rất thành thực, ai hỏi gì trả lời lấy, tuyệt không dấu diếm, bao che.
“Đấy, mình thấy chưa, con nó vẫn còn nhớ.”
Thẩm Quách mỉm cười hài lòng, tiếp tục sự nghiệp đỡ com gái rượu vào nhà, nhưng trong phút chốc nghe được câu nói của Ninh Ninh mà cứng đờ.
“Mạc Từ Duệ không phải chồng con đâu, chúng con giả vờ đấy, híc…..là giả vờ. ”
Ninh Ninh cười khan hai tiếng, rồi gục xuống ngủ.
Thẩm ba, Thẩm mẹ mặt tái mét.
Mạc Từ Duệ không thấy Ninh Ninh ở nhà hàng, anh chạy khắp mọi nơi tìm kiếm. Lòng lo lắng, bất an khiến anh điên cuồng, chạy xe dọc theo con phố, về biệt thự Hoàng Viên, lên cả lớp dạy thêm của cô,….anh lo sợ gọi trăm lần cho cô, gọi cho cả cô bạn Triệu Dĩnh của cô, nhưng đều không bắt máy.
“Chết tiệt.”
“Anh à, anh không thể như thế được.”
Hai đồng chí cảnh sát ra sức giữ Mạc Từ Duệ lại.
“Vợ tôi mất tích, cô ấy đã biến mất, tại sao các người còn ngồi đây hả?”
Mạc Từ Duệ tức giận đập mạnh tay vào bàn.
“Anh à, nếu chưa đủ 24 tiếng, chúng tôi không thể phát lệnh mất tích được.”
Vị cảnh sát trẻ kiên nhẫn giải thích lần thứ n.
“Sau khi tìm được cô ấy, các anh chắc chắn bị đuổi.”
Gằn ra một câu, Mạc Từ Duệ ra khỏi đồn cảnh sát.
Mạc Từ Duệ trông khá chật vật sau một đêm rối bời. Áo sơ mi nhăn nhó, cúc áo không thẳng hàng, đầu tóc bù xù, đặc biệt là ánh mắt đã hằn lên tia máu đỏ.
“Lâm Phó, đã có tin tức gì chưa?”
Nghe được giọng nói lạnh băng đầy giận dữ của sếp, trợ lý Lâm run lên, lo sợ vì câu nói mình sắp phải nói ra.
“Sếp, vẫn chưa tìm thấy phu nhân. CCTV cho thấy phu nhân đã ra khỏi nhà hàng.”
“Vô dụng.” Mạc Từ Duệ hết lên, rồi cúp rụp máy.
Đúng lúc đấy, điện thoại Mạc Từ Duệ sáng lên, anh bắt máy ngay lập tức:
“…Ninh Ninh….”
“…..Con chào mẹ….”
“….Dạ vâng, con đến ngay….”
Gác máy, Mạc Từ Duệ thở ra một hơi, anh đến chỗ để xe, lái về Thẩm gia.
Đợi đến khi Ninh Ninh tỉnh lại, thì Mạc Từ Duệ đã quỳ trên sàn được ba tiếng.
“Anh sao thế.” Cô khẽ gọi anh, rồi rùng mình nhận ra tầng tầng sát khí bao vây lấy mình. Liếc nhìn xung quanh, Thẩm Ninh Ninh có chút run sợ, nhẹ giọng chào:
“Ba mẹ, ba mẹ Mạc, Mạc Đình, dì Mộc, chú Hạ. Sao mọi người hôm nay tụ tập….. đông thế.”
Lời vừa nói ra, khí nóng càng bức người hơn. 7 người, 14 đôi mắt đang chằm chằm nhìn từng nhất cử nhất động của cô.
“Quỳ xuống.” Mẹ Thẩm cầm chổi lông gà, chỉ thẳng vào mặt cô.
Ninh Ninh ánh mắt vô tội, ra chỗ sàn giữa nhà, quỳ bên cạnh Mạc Từ Duệ. Cô khẽ giật giật áo Mạc Từ Duệ, nhưng anh cúi đầu nhìn xuống đất, rồi dịch người ra xa.
Trời chứng giám, cô chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Rồi, nói đi, hợp đồng hôn nhân là gì?”
Mẹ Thẩm vừa nghiến răng, vừa cầm chổi lông gà phe phẩy.
“Kìa mình, con nó sợ, để con từ từ nói.”
Nhận ra sắc mặt tái mét của con gái, Thẩm ba lên tiếng bênh vực.
“Không, không có.” Ninh Ninh lắp bắp.
“Còn cãi.”
“ Mình, bình tĩnh, hít vào ”
Mẹ Thẩm kích động giáng chổi lông gà xuống, ba Thẩm nhanh tay bắt được, Ninh Ninh bị dọa sợ một phen, nhảy dựng ra xa.
Bên kia, ba mẹ Mạc bình ổn hơn, Thẩm Dung trầm thấp:
“Từ Duệ, con cũng im lặng gần 3 tiếng rồi, con nói xem.”
“Thẩm Dung, trong chuyện này nhất định là do Ninh Ninh bày trò, con rể Duệ không bao giờ làm thế.” Từ Na nói, rồi nhìn về phía Mạc Từ Duệ. Đứa con rể này bà rất ưa thích, càng nhìn càng thấy thuận mắt, nhưng nếu hợp đồng này hôn nhân này có tồn tại thì thật đáng tiếc…
“Mình à, mỗi Ninh Ninh làm sao bày trò được, cả hai đứa cùng phải khởi xướng, chứ không…..” Chuyên gia bao che khuyết điểm lên tiếng. Ninh Ninh cảm kích nháy nháy mắt với cha mình.
“…..Là do con.”
Mạc Từ Duệ trầm thấp đáp, vì cúi đầu nên không nhìn thấy mặt anh, nhưng hai bàn tay anh đặt trên gối đã siết chặt đến thâm tím.
“Hợp đồng là do con bày ra, kết hôn giả cũng là chủ ý của con. ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...