Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Trong mộng Lam Kỳ bị tiếng mưa rơi đánh thức, cô híp mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, cách bức màn cô biết trời đang mưa, gần đây dự báo thời tiết
nói có bão, nhìn thời tiết bên ngoài rồi lại chuyển ánh mắt đến gương
mặt đẹp trai quen thuộc, cô giật giật thân thể, khóe miệng chứa nụ cười
thoả mãn, đêm qua ngủ thật sự thoải mái, Thiệu ngốc cực kỳ giữ chữ tín,
cả đêm đều thành thật chỉ ôm cô ngủ, một chút động tác mờ ám cũng không
có.

"Tỉnh?" Thiệu Tử Vũ mở mắt ra dịu dàng nhìn cô, thật ra anh đã sớm thức
dậy chỉ là muố ôm cô cho nên không có rời giường, hơn nữa bên ngoài trời mưa cũng không cần chạy bộ buổi sáng.

"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, đổi tư thế ôm eo anh, nhưng mà nghĩ tới chuyện cần
làm hôm nay liền không thể nào vui nổi, xế chiều hôm nay cô phải về nhà, nếu không về sẽ bị nghi ngờ, hơn nữa vì chuyện chị gái già nên cha mẹ
già đặc biệt lo lắng cô một mình ở bên ngoài, nếu lại trễ nữa bọn họ sẽ
đi tìm cô.

"Thiệu ngốc, buổi chiều em phải về.” Lam Kỳ rầu rĩ mở miệng, nói thật là cô không muốn cùng anh tách ra, quan hệ hai người vừa mới xác định, cô
nghĩ muốn ở bên anh nhiều hơn.

Thiệu Tử Vũ nghe xong ôm cô chặt một chút.

"Không có việc gì bé con, chúng ta còn có thể gặp mặt mỗi ngày.” Ngày
nghỉ của anh còn có vài ngày, mấy ngày này anh đều sẽ đi tìm cô.

"Có thể gặp mặt nhưng lại giống yêu đương vụng trộm.” Sau khi hai người
sảy ra quan hệ cô liền có cảm giác này, tuy cảm thấy rất kích thích
nhưng lại cũng bất an, nhìn những cặp đôi khác đều rất ngọt ngào, cô rất hâm mộ.

"A" Thiệu Tử Vũ khẽ cười, cô gái nhỏ này lấy ví dụ thật là đặc biệt,
chẳng lẽ cô sợ quan hệ của bọn họ bị người khác biết như thế.

"Anh cười cái gì?” Lam Kỳ trừng mắt nhìn anh, như thế nào lại không quan tâm cô, có phải đàn ông sau khi ăn xong liền đều là bộ dáng mọi việc
không liên quan đến mình như thế này?

"Không có gì, bé con.” Thấy cô nổi giận, Thiệu Tử Vũ hôn một cái lên
trán cô, “Sau khi hết nghỉ phép anh sẽ đánh báo co kết hôn, như vậy em
sẽ không còn cảm giác này rồi.” Anh cảm thấy chỉ khi lấy được cô về nhà
anh mới có thể yên tâm, bé con thật sự là người của anh rồi.

"Báo cáo kết hôn?” Lam Kỳ chớp mắt một cái, Thiệu ngốc vừa nói chính xác là chuyện kết hôn? Cô không nghe nhầm chứ? Cô lo lắng chính là thời
gian gặp mặt về sau của hai người, khoảng cách thật lớn, hơn nữa bọn họ
cũng mới vừa xác định quan hệ, cô nắm tay anh còn chưa có nóng, như thế
nào liền một phát nhảy đến chuyện kết hôn?

"Bé con, chúng ta kết hôn đi.” Thiệu Tử Vũ kiên định mở miệng, anh biết

bé con sẽ bị giật mình, nhưng mà ý nghĩ này anh đã nghĩ rất nhiều năm,
cái gì anh cũng đều đã chuẩn bị tốt, cô không chuẩn bị tốt cũng không
sao, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm cô dâu là được rồi.

"Em.....” Lam Kỳ cà lâm một hồi, Thiệu ngốc là đang cầu hôn cô? Nhưng mà cầu hôn không phải nên cực kỳ lãng mạn, thân sĩ hay sao? Được rồi cô
thừa nhận tuy Thiệu ngốc ăn mặc hơi mát mẻ nhưng vẫn rất phong độ, nhưng mà sao anh lại nói như là vợ chồng già? Khô cứng, nhạt nhẽo, không có
một chút tình cảm mãnh liệt nào.

Gật đầu đồng ý? Lam Kỳ cảm thấy có phần hơi sớm cũng có chút khó tiếp
nhận, nhưng mà không đồng ý? Dường như ngoại trừ anh cô cũng không muốn
gả cho người khác, mà cũng không có người đàn ông nào thích hợp hơn anh.

"Nhất định là anh còn chưa tỉnh ngủ.” Lam Kỳ ôm đầu chui vào trong chăn, thật là, sáng sớm liền cho người ta nan đề, Thiệu ngốc chết tiệt, anh
hẳn là nên cầm nhẫn kim cương, hoa tươi, cộng thêm cách ăn mặc mê chết
người, sau đó dụ dỗ cô, nói không chừng đầu óc cô choán váng liền đồng
ý, tuy cô không muốn kết hôn sớm, nói không chừng kết hôn xong Thiệu
ngốc liền không còn kiên nhẫn với cô như vậy rồi.

Thiệu Tử Vũ nhìn người đang chui đầu vào chăn, trong mắt chứa ý cười.

"Xem ra anh cũng chưa tỉnh ngủ, lúc nảy là nói mê sảng rồi.” Nói xong
liền nằm xuống bên cạnh cô. (Ôi, anh Thiệu gian quá, lại giăng bẫy chị
Lam)

"Thiệu ngốc, anh tỉnh dậy, không cho phép ngủ.” Lam Kỳ kéo anh, không
được, lời anh vừa mới nói mặc kệ cô có đồng ý hay không cũng đã nói ra
rồi, không cho phép thu lại.

"Như thế nào, bé con?” Thiệu Tử Vũ mở to mắt nhìn cô.

"Anh có ý gì?” Lam Kỳ cảm thấy khó chịu, thái độ của anh giống như đi
mua củ cải trắng, anh cưới vợ mà cô lại tốt như vậy, cầu xin nhiều một
chút cũng nên mà.

Nhìn bộ dáng hung dữ của Lam Kỳ, hai mắt Thiệu Tử Vũ nghiêm túc nhìn cô.

"Bé con, anh muốn kết hôn, người anh muốn lấy là em, nhưng mà em không muốn anh còn có thể nói gì."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thiệu ngốc, Lam Kỳ chột dạ, giống như người
sai lập tức biến thành cô, nghĩ muốn mạnh miệng một chút cũng không
được.

Nhưng mà nếu đơn giản đồng ý cô lại thấy tiếc, đến lúc đó người khác hỏi tới một câu để khoe cũng không có, Mễ Đóa mà biết được sẽ cười chết cô.


Suy nghĩ một chút cô chu môi không nói lời nào.

Thiệu Tử Vũ thở dài một cái.

"Bé con, gả cho anh, anh dùng cả đời cưng chiều em có được hay không?”
Anh dịu dàng mở miệng. (Aiz....chỉ cần câu này thôi, Kẹo nguyện ý quăng laptop nhảy vào ngực anh Thiệu)

Lời nói thâm tình như vậy làm cho tim Lam Kỳ nhảy lên một cái, cưg chiều cả đời, cái này nghe qua rất tuyệt, hơn nữa cô biết lời Thiệu ngốc nói
nhất định sẽ làm được, nhưng mà ‘cả đời’ anh có thể làm được sao?

"Thật? Anh có thể đối với em như thế cả đời không thay đổi?” Cô nhỏ giọng hỏi.

"Thật." Giọng nói anh chắc chắn, thật lâu trước kia anh đều đã như thế này, bé con còn nghi ngờ cái gì?

"Cho dù gặp được người phụ nữ xinh đẹp hơn em cũng không thay lòng đổi
dạ?” Lam Kỳ nghĩ tới sau khi kết hôn có thể sẽ gặp loại khả năng này.

"Không thay đổi."

“Vậy chuyện gì anh cũng sẽ nhường em, cưng chiều em?” Cô cực kỳ quan tâm vấn đề này, đây là quyền lợi gián tiếp thuộc về sau khi kết hôn.

"Sẽ"

"Vậy anh có thể đưa tiền cho em quản hay không?” Cái này rất quan trọng, người khác đều nói đàn ông có tiền liền hư hỏng, nếu tiền bạc của Thiệu ngốc đều cho cô giữ, thì liền không có cơ hội rồi.

Thiệu Tử Vũ cười.

"Không phải đã sớm cho em sao, đó chỉ là một phần, về sau đều đưa em.”
Thật ra anh giữ cũng không có xài, anh rất ít khi xài tiền.

Lam Kỳ nhớ lại cái thẻ kia, hình như đúng là vậy, Thiệu ngốc yêu cô,
chiều cô như vậy, lại còn tiền bạc đều đưa cho cô quản, hình như cô
không có chỗ nào không vừa lòng.

"Vậy để em suy nghĩ một chút.” Mẹ già nói đàn ông tốt đều không nhiều
lắm, có một người liền phải giữ lấy, nhưng mà cũng không thể đồng ý quá
nhanh, nếu không về sau cãi nhau nói không chừng đều sẽ bị nắm lấy đuôi
tóc, đến lúc đó anh có thể nói là cô nghĩ muốn khẩn cấp gả cho anh, như
vậy liền thiệt thòi.


"Bé con"

Thiệu Tử Vũ đau đầu, anh biết ý tứ của bé con, nhưng mà đây không phải
là cái anh muốn, anh nhìn dáng vẻ giảo quyệt của cô ngẩng đầu lên hôn
môi cô, một nụ hôn dịu dàng lại cực kỳ nóng bỏng.

Lam Kỳ cảm nhận nụ hôn dịu dàng này, trong lòng đột nhiên có chút ngứa,
vóc người Thiệu ngốc thật đẹp, lộ ra bên ngoài như vậy có phần đáng
tiếc.

Không ngờ cô mới nghĩ như vậy đột nhiên cô cảm thấy một hồi hoa mắt chóng mặt, người đã bị đè ở phía dưới.

"Thiệu ngốc” Lam Kỳ nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, chu môi
không nói lời nào, đôi mắt không ngừng đảo loạn trên người anh.

Thiệu Tử Vũ giữ lấy hai tay cô, không cho cô có cơ hội đốt lửa anh.

"Thiệu ngốc, anh làm gì?” Giọng điệu Lam Kỳ từ từ trở nên mềm mại mang
theo chút làm nũng, Thiệu ngốc vậy mà lại cắn môi cô, nụ hôn tinh tế
mang theo chút sức mạnh, làm cho cô muốn hừ ra tiếng.

"Bé con, gả cho anh.” Thiệu Tử Vũ lại tăng thêm chút lực cắn, mũi phun ra hơi thở ấm nóng quét qua da thịt trần trụi của cô.

"Em muốn suy nghĩ thêm.” Tuy toàn thân mẫn cảm đã bắt đầu trở nên không
thể khống chế nhưng Lam Kỳ vẫn kiên trì nguyên tắc của chính mình, Thiệu ngốc muốn dùng chiêu này để đối phó với cô? Vô dụng.

"Vậy sao?"

Thiệu Tử Vũ cố định hai tay Lam Kỳ trên đầu, một bàn tay kéo dây buột áo ngủ của cô, sau đó bàn tay tự do vuốt ve tấm lưng trần của cô.

"Ưm” Tay Lam Kỳ không thể cử động, chỉ có thể bất lực vặn vẹo vòng eo,
nhưng mà như thế nào cũng không thể thoát khỏi được, cảm xúc tê dại
kia....

"Thiệu ngốc, dừng.....Tay anh không thể dùng sức.” Lam Kỳ thở gấp mở
miệng, sắc mặt bởi vì bị anh vuốt ve mà đỏ ửng, giọng nói cũng đặc biệt
mềm yếu.

Nhìn dáng người của cô, ánh mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm.

"Bé con, em không nói anh đúng là đã quên.” Anh khẽ cười một tiếng, một
tay ôm thắt lưng cô thay đổi tư thế, biến thành đầu chỏng xuống, anh lại khống chế sực lực phần eo cô, làm cho cô biến thành tư thế nằm úp sắp
trên giường.

"Thiệu ngốc, anh....” Lam Kỳ khó xử, cô nhớ tới những hình ảnh trước đó đã xem, bọn họ cũng làm như vậy.

"Bé con, suy nghĩ kỳ chưa?” Giọng nói hấp dẫn của Thiệu Tử Vũ từ phía
sau truyền đến, theo giọng nói, những nụ hôn nhỏ cũng hạ xuống bên lỗ
tai.


"Ưm” Lam Kỳ rên một tiếng, lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất củ cô, nơi này chỉ cần cẩm nhận hơi thở cực nóng của anh toàn thân cô liền vô lực, mà hiện tại Thiệu ngốc đang nhẹ nhàng gặm cắn tai cô.

"Không có." Lam Kỳ thở hổn hển mở miệng.

"Vậy sao?” Thiệu Tử Vũ không đàng hoàng hỏi, Lam Kỳ cảm thấy cứng rắn
của anh đang kề sát vào cô, giam cầm cô, làm cho cô căn bản không có khả năng né tránh.

Cô đột nhiên có chút sợ.....sợ sức mạnh như vậy.

"Thiệu ngốc, em đói bụng.” Cô tùy tiện tìm lý do.

"Ừ, anh biết, lập tức cho em ăn no.” Thiệu Tử Vũ cởi váy ngủ của cô, để cho đường cong thân thể hoàn mỹ của cô lộ ra.

"Nhưng em muốn ăn bây giờ.” Lam Kỳ vội vàng mở miệng.

"Được, lập tức."

Nói xong Thiệu Tử Vũ ôm chặt eo nhỏ của cô dùng sức, dáng người to lớn của anh cùng hoàn mỹ của cô chặt chẽ kết hợp.

4 tiếng đồng hồ sau, hơi thở Lam Kỳ dồn dập nằm úp sấp trên giường, cô
rốt cuộc biết ý tứ anh nói ‘cho ăn no’ là gì rồi, cô thật sự no rồi.

"Bé con, suy nghĩ thế nào rồi?” Thiệu Tử Vũ ôm eo cô không có ý muốn
buông ra, lấy khăn trên đầu tủ giường lau mồ hôi trên người cô, tính
tình bé con thật bướng bỉnh, nhưng mà anh không có ý muốn cùng cô kéo
dài.

"Em.....” Lam Kỳ cực kỳ hết chỗ nói rồi, Thiệu ngốc chết tiệt, nếu cô
không đồng ý có phải muốn tiếp tục hay không? Cô thật sự là không còn
hơi sức.

"Vậy chúng ta tiếp tục.” Nụ hôn của Thiệu Tử Vũ lại rơi xuống.

"Không. Em đồn ý. Em đồng ý.” Lam Kỳ mở miệng, cô mệt muốn chết rồi, tay cũng không có sức, chân cũng nhuyễn, nhưng mà Thiệu ngốc càng ngày càng dũng mãnh, cô đầu hàng.

"Thật sự? Không đổi ý?” Thiệu Tử Vũ hỏi.

"Không đổi ý." Lam Kỳ gật đầu, cô không chịu nổi loại hành hạ này của Thiệu ngốc.

"Ừ, thực ngoan."

Thiệu Tử Vũ xoay người cô lại, nhìn đôi mắt sương mù cùng khuôn măt nhỏ nhắn đỏ ửng, nơi nào đó lại nổi lên phản ứng.

"Được rồi, bé con, em nghỉ ngơi một chút. Anh kiềm chế dục vọng của
mình, nhẹ nhàng mở miệng, anh biết bé con mệt muốn chết, vừa rồi anh có
phần hơi mạnh rồi.”

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu, nhắm mắt lại ổn định nhịp tim chính mình, hiện tại cô thật sự muốn ngủ một giấc thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui