Lam Kỳ cùng Dung Bạch Minh lên lầu ba của quán cà phê, đôi mắt Lam Kỳ nhìn phong cảnh bên ngoài, bỏ qua ánh mắt cực nóng của Dung Bạch Minh đang rơi trên người cô.
"Lam Kỳ, anh có quà tặng em.” Từ trong túi áo Dung Bạch Minh lấy ra một món đồ đưa cho Lam Kỳ.
Lam Kỳ do dự có nên nhận hay không, món quà này sau lại giống cái hộp kia đến vậy.
Thấy Lam Kỳ chần chờ, Dung Bạch Minh mở cái hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương chói lọi xuất hiện trước mắt.
Người đàn ông đẹp trai, không khí lãng mạn, còn có nhẫn kim cương giá trị, Lam Kỳ buồn phiền một hồi, hôm nay cô đã sợ hãi nhìn thấy mấy thứ này rồi, vừa rồi Lý Hạo tặng cô dây chuyền kim cương đã đủ đau đầu, như thế nào Dung Bạch Minh lại tặng cái này.
"Đồng ý.”
"Đồng ý mau."
Chung quanh truyền đến tiếng la nhỏ, lúc này Lam Kỳ mới nhìn thấy có không ít người đang nhìn về phía bàn mình, mấy cô gái nhìn cô hết sức hâm mộ, có mang theo tia mỉm cười chúc phúc.
Lam Kỳ cảm thấy những người này có thể đã hiểu lầm bọn họ là một người yêu, nhưng mà bọn họ thật sự không phải, nếu cô biết Dung Bạch Minh sẽ làm như thế này thì cô sẽ không đi theo anh ta tới đây.
"Em. . ." Lam Kỳ đang nghĩ nên cự tuyệt như thế nào.
Thấy phản ứng của cô, nét mặt Dung Bạch Minh ngưng lại một chút, là anh quá nóng vội, chuyện lần trước làm cho anh quá lo lắng, lo lắng sẽ có người đàn ông tốt hơn xuất hiện bên cạnh cô, cho nên mới nghĩ cùng Lam Kỳ xác định quan hệ một chút, là anh suy nghĩ không chu đáo.
"Thật xin lỗi là anh quá đường đột rồi.” Dung Bạch Minh cười cất lại chiếc nhẫn, nụ cười của anh mang theo mệt tia xấu hổ cùng thất vọng.
"Aiz...."
Chung quanh cũng truyền đến âm thanh thất vọng, đoán chừng là Dung Bạch Minh nhìn đẹp trai nhưng lại bị từ chối làm cho mấy cô gái kia cảm thấy đáng tiếc.
Lam Kỳ nhìn Dung Bạch Minh suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng.
"Thật xin lỗi học trưởng, tôi đã có người trong lòng rồi.” Cô không phải là người thích kéo dài dây dưa, thích là thích, không thích là không thích, cô không muốn chậm trễ học trưởng Dung, cũng không muốn lại để anh ta hiểu lầm, lần trước nhận hoa của anh không phải là ý muốn của cô, cô tin tưởng anh sẽ tìm được một người phụ nữ càng thích hợp với anh hơn. (*tung bông* Kẹo kết cái tính tình của chị Lam rồi, Kẹo cũng vậy, thích là thích, không thích là không thích, không muốn dây dưa không rõ, như vậy chỉ làm m.n càng thêm khó xử, đau khổ)
Lời này khiến sắc mặt Dung Bạch Minh tối sầm, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
"Lam Kỳ, năm đó anh cùng Nhiễm Khả thật sự không có chuyện gì, việc này anh vẫn chưa giải thích với em, thật xin lỗi.” Chuyện lần trước Nhiễm Khả nói, anh giải thích với cô là được, nhưng mà Lam Kỳ vẫn không chịu chấp nhận anh, anh cho rằng cô vẫn còn đang tức giận.
"Học trưởng, không phải nguyên nhân này." Căn bản là không liên quan gì đến chuyện của Nhiễm Khả.
Lam Kỳ thấy Dung Bạch Minh là người cực kỳ lý trí, anh không nên như vậy.
"Không, Lam Kỳ, em hãy nghe anh nói.” Dung Bạch Minh miễn cưỡng cười cười, “Còn nhớ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy em, bộ dáng nghịch ngợm của em liền làm cho anh bị ảnh hưởng thật sâu sắc, về sau em lần lượt xuất hiện trước mặt anh, cố ý tiếp cận anh, anh thừa nhận, lúc đó tuy bề ngoài anh xem ra khiêm tốn, thật ra nội tâm tự phụ, không biết có phải vì vậy hay không cho nên em mới dần dần xa cách anh? Con người đầy sức sống và nụ cười đầy sảng khoái của em đã in sâu vào đáy lòng anh, như thế nào cũng không xóa được.”
“Lam Kỳ, anh thật sự thích em, cho anh một lần cơ hội nữa được không? Hiện tại liền đến lượt anh theo đuổi em, mỗi ngày chờ em có được hay không?” (Aiz, nam phụ vẫn cứ là nam phụ, cơ hội này từ đầu đã không phải là của nhà ngươi rồi, miễn cưỡng vô ích, về nhà nướng khoai lang cho Kẹo ăn đây này)
Lam Kỳ không dám đối diện ánh mắt thâm tình cùng chờ mong của Dung Bạch Minh, anh ta là người đàn ông đầu tiên nói với cô những lời tâm tình êm tai như vậy, nhưng mà lời anh nói không phải là thứ cô muốn nghe, tận sâu trong đáy lòng cô muốn một người khác nói cho cô nghe. “Hehe *cười gian* muốn anh Thiệu nói chứ gì, anh Thiệu đâu, lăn ra đây nhanh, chị Lam muốn nghe tuyên ngôn tình yêu kìa”
"Thật xin lỗi học trưởng, em đã có người trong lòng rồi."
Nếu hôm nay anh ta đến nói chuyện này, như vậy liền nói rõ ràng mọi chuyện đi.
Vẻ mặt Dung Bạch Minh nháy mắt cứng đờ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lam Kỳ, dường như muốn từ trong mắt cô nhìn ra có phải cô đang nói dối hay không, sau cùng anh cười khổ một tiếng, bộ dáng của cô không giống như đang nói dối.
"Anh có thể hỏi em một chuyện không?"
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu.
"Năm đó tại sao đột nhiên đối với anh liền lạnh nhạt? Nếu không phải là vì chuyện của Nhiễm Khả vậy nguyên nhân là gì?” Đây là chuyện mà mấy năm nay anh vẫn khôn nghĩ ra.
Đôi mắt Lam Kỳ rũ xuống, cô cảm thấy nên nói thật với Dung Bạch Minh, nếu không thì anh ta vẫn sẽ ôm lấy ảo tưởng với cô.
"Khi đó em coi anh là bóng dáng của một người khác, về sau phát hiện thật ra hai người không giống nhau.” Nói thật, Dung Bạch Minh cùng Thiệu ngốc một điểm cũng không giống nhau, cô biết như vậy là cực kỳ đả kích người khác, nhưng đây là sự thật, cô không muốn lừa gạt anh ta.
Dung Bạch Minh cầm hộp nhẫn trong tay nắm thật chặt sau đó buông ra.
"Anh biết rồi."
Anh vẫn muốn biết nguyên nhân, hoá ra là như vậy, anh không cam lòng nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể trách anh xuất hiện chậm, tim của cô đã sớm đem tặng cho người khác.
"Anh ta là ai?"
Anh muốn biết người đàn ông chiếm được tình yêu của cô.
"Học trưởng đã gặp qua anh ấy."
Lam Kỳ nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, còn có lần thứ hai, tuy hai người bọn họ không nói cái gì, nhưng Dung Bạch Minh chắc hẳn sẽ nhớ rõ anh.
"Là Thiệu Tử Vũ."
Dung Bạch Minh cười khổ, anh nên sớm đóan được, lần đầu tiên anh tin tưởng lời nói của Nhiễm Khả nói bọn họ là anh em, lần thứ hai liền có thể thấy rõ, anh ta mạnh mẽ ôm cô, đó là chuyện đàn ông đối với phụ nữ mới có thể làm.
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu, cô thừa nhận cô thích Thiệu ngốc, mặc kệ anh có thích cô hay không, cô thích anh, thích dịu dàng chăm sóc của anh, không có khả năng tứ thoát ra được.
"Thì ra là như vậy, vậy anh nhận thua."
Dung Bạch Minh thoải mái cười, nói xong câu này anh cũng cảm thấy được thoải mái, tuy trong lòng có chút đau, nhưng nhìn thấy cô hạnh phúc anh cũng vui vẻ, có lẽ đây là kết quả anh sớm dự tính được, chỉ là trong lòng anh không muốn thừa nhận, không muốn chết tâm, hiện tại Lam Kỳ đã nói rõ ràng, anh cũng nên như vậy chết tâm. (Cầm được buông được mới là người sản khoái, yêu, không thể ép buộc, cũng không thể cưỡng cầu, nể tình học trưởng Dung đây ít nhất không giống như con Lý Viễn kia, Kẹo liền bỏ chút thời gian cho nhà ngươi, đi, theo Kẹo về nướng khoai lang, Kẹo giới thiệu mối khác cho)
"Thật xin lỗi học trưởng, em tin tưởng anh sẽ tìm được một cô gái càng tốt hơn.” Lam Kỳ nở nụ cười miễn cưỡng với anh, cô biết lời chúc phúc này có vẻ gượng ép, nhưng mà cô thật sự không tìm được từ gì thích hợp để nói, trước kia cô tùy hứng, cảm thấy suy nghĩ của người khác không liên quan gì đến cô, nhưng mà hiện tại cô cũng niếm trải được mùi vị đau khổ của việc yêu đơn phương, nên cô hi vọng anh có thể được tốt.
"Có thể đi."
Dung Bạch Minh gật đầu, mấy năm nay ánh mắt anh đều đặt trên người cô, chưa bao giờ để ý đến phụ nữ khác, đoán chừng một đoạn thời gian nữa cũng không thể.
"Lam Kỳ, anh có thể nhờ em giúp một chuyện không?” Trong đôi mắt Dung Bạch Minh mang theo một tia cầu xin.
"Được"
Lam Kỳ gật đầu, nếu như có thể giúp cô nhất định giúp.
"Anh muốn em giúp đi một chuyến cùng với anh đến thành phố S."
"Đi thành phố S?” Lam Kỳ kỳ lạ, cô không nghĩ tới thỉnh cầu của Dung Bạch Minh lại là cái này, cô nhớ hình như thành phố S là quê nhà của anh ta, vì cái gì muốn cô đi cùng?
"Anh muốn em đi cùng gặp bà nội anh một lần, mấy năm nay anh vẫn xem em là bạn gái kể cho bà nội nghe, cho nên bà muốn gặp em, gần đây sức khỏe bà nội anh không được tốt.”
Dung Bạch Minh cảm thấy tình huống hiện tại nói ra có chút không thích hợp, nhưng mà anh không nghĩ ra được cách khác, bà nội đã xem qua ảnh chụp của Lam Kỳ.
Lam Kỳ nhìn vẻ mặt thành khẩn của Dung Bạch Minh, suy nghĩ một hồi gật đầu, cũng được, cô cũng muốn ra ngoài giải sầu, chỉnh đốn lại suy nghĩ rối loạn của bản thân một chút.
Thấy cô gật đầu, Dung Bạch Minh yên tâm.
"Vậy thì tốt, ngày mai anh tới đón em."
"Ừ"
Lam Kỳ cười cười, có lẽ như vậy áy náy đối với Dung Bạch Minh sẽ cảm thấy vơi bớt một chút.
"Kỳ Kỳ, cậu thật sự muốn cùng Dung Bạch Minh đi về nhà anh ta?"
Sáng sớm trong phòng làm việc, Mễ Đóa kêu to, con nhóc Lam Kỳ này điên rồi, sáng sớm vậy mà báo cho cô, cô muốn đi chơi vài ngày, lại đi cùng học trưởng Dung, còn không cho phép cô nói với người trong nhà của cô.
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, đem quần áo trong nhà mặc cho hai ngà tới lấy ra sắp xếp một chút.
"Vậy nếu mẹ cậu hỏi thì làm sao bây giờ?"
Mễ Đóa cảm thấy nếu như cô mất tích, người đầu tiên dì tìm tới sẽ là cô.
"Yên tâm, tới đến sân bay thành phố S sẽ gọi điện cho mẹ già, chỉ cần cậu phối hợp nói tớ đi công tác là được rồi, đừng lo, tớ đi hai ba ngày liền trở lại."
“Lá gan cậu cũng quá lớn.”
Mễ Đóa hết ý kiến, có lúc Lam Kỳ thật sự là lớn mật.
"Có lẽ...! "
Chính bản thân cô cũng hiểu được, cô không biết mình như thế nào liền như vậy tin tưởng Dung Bạch Minh, có lẽ cùng là người thất tình sao?
"Cậu thật sự quyết định rồi?"
Mễ Đóa muốn xác định lại, tinh tức bất ngờ này làm cô khó lòng tiêu hóa được.
"Quyết định.” Mà cô cũng không thể hối hận, đã đồng ý với Dung Bạch Minh, mà anh ta còn nói sức khỏe bà nội không được tốt, anh ta đã nói sẽ mang cô cùng về, thất hứa với bà cụ thật sự không tốt.
"Được rồi, tớ không khuyên cậu nữa, vậy Thiệu Tử Vũ có biết hay không?” Mễ Đóa cảm thấy Thiệu Tử Vũ không có khả năng sẽ yên tâm để Lam Kỳ cùng người đàn ông khác đơn độc ra ngoài, ít nhất cũng sẽ cùng theo.
"Quản chuyện của anh ta."
Nghe Mễ Đóa nhắc tới tên Thiệu Tử Vũ, trong lòng Lam Kỳ đau nhói một cái, sinh nhật của cô đã qua hai ngày, anh còn không có xuất hiện, vốn là trong lòng còn có một tia hi vọng cũng tan biến, anh đồng ý mừng sinh nhật cùng cô, cho nên cô liền chờ, buổi sáng không tới, cô nghĩ rằng buổi tối, buổi tối không tới cô liền thất vọng, sau đó lại nghĩ có phải anh gặp chuyện gì hay không, nói không chừng ngày mai sẽ điện thoại giải thích, nhưng mà cô đợi nguyên một ngày, hiện tại cô không còn ôm hi vọng gì rồi.
Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, có lẽ sau đó cô sẽ có thể kiên cường đối mặt với anh.
Mễ Đóa cũng không giúp Thiệu Tử Vũ nói chuyện, cô cảm thấy lần này Thiệu Tử Vũ làm thật quá đáng, vẫn là câu nói kia, đàn ông có tiền đều không đáng tin cậy. (Aiz aiz, chị Mễ ngây nói ssai rồi, theo Kẹo phải là, đàn ông dù có tiền hay không đều không đáng tin cậy, trừ anh Thiệu của Kẹo ra, hihi)
"Được rồi, nhớ rõ lời tớ nói làm theo."
Lam Kỳ kéo lại khóa túi du lịch, mang lên kính răm màu rượu đỏ chuẩn bị rời đi, xem thời gian học trưởng Dung hẳn là đã tới.
Mễ Đóa ngồi trên ghế dựa quan sát Lam Kỳ, chỉ thấy hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, thiết kế thời thượng, chiếc áo bao bọc bộ ngực đầy đặn, quần áo có phần hơi ngắn làm lộ ra eo thon nhỏ trơn nhẵn, đường cong hình chữ S mê người, khoát thêm một cái áo khoác ngoài, tóc dài xoăn buộc thành đuôi ngựa, chỉ dùng một sợi dây buộc tóc màu đen cố định.
Gương mặt trái xoan xinh đẹp không trang điểm, ngũ quan xinh xắn ngây thơ động lòng người, mắt to bị cặp kính râm che khuất nhưng lại nhiều thêm một chút hương vị lạnh lùng, hiễn nhiên là một cô gái xinh đẹp.
"Lam Kỳ, có muốn tớ cho cậu một cái cây chích điện phòng sói không? Bộ dáng của cậu thế này mà đi tớ lo lắng."
Mễ Đóa nửa đùa nửa lo lắng mở miệng.
"Được, cậu lấy ra."
Lam Kỳ vươn tay về phía cô.
Mễ Đóa liếc cô một cái, như thế này không phải làm khó cô sao, thứ này vẫn còn trong siêu thị cô còn chưa có mua về, hơn nữa ý tứ của cô, Lam Kỳ không thể nào không hiểu.
"Không có liền thôi, tớ đi."
Lam Kỳ nhấc lên túi du lịch chuẩn bị tời đi.
"Lam Kỳ tớ đi cùng với cậu.” Mễ Đóa cười hì hì đi theo sau lưng cô, cô cũng muốn đi chơi vài ngày.
Lam Kỳ trừng mắt nhìn cô.
"Cậu mới vừa nghỉ phép."
Mễ Đóa giơ chân.
"Đó là nghỉ bệnh."
"Nghỉ bệnh cũng là giả."
"Cái con nhóc chết tiệc này, tớ nguyền rủa cậu không tới ba ngày bị đàn ông xoxo” (Haha, m.n đoán lời chị Mễ có linh không? Kẹo đoán 101% chị Lam sẽ bị dính chưởng)
Lam Kỳ trừng mắt nhìn cô, Mễ Đóa chết tiệt, không có một câu hay ho, làm sao cô có thể cùng Dung Bạch Minh sảy ra loại quan hệ kia.
"Chờ tớ trở lại dọn dẹp cậu, còn có chuyện ngôi biệt thự kia, cậu theo lo một chút."
Nói đến chuyện biệt thự, Mễ Đóa liền tinh thần hăng hái.
"Kỳ Kỳ, cậu nói chuyện anh chàng đẹp trai kia là có thật hay không? Cậu cũng biết đó có thể là tình yêu của tớ, nói cho tớ biết có phải mỗi ngày anh ta đều ở đó hay không?”
Lam Kỳ chép chép miệng, con nhóc chết tiệt, lúc có việc cầu cô thì liền gọi to Kỳ Kỳ, lúc không có việc thì liền gọi cả tên lẫn họ, cô như thế nào có thể dạy ra một đứa bạn tốt như vậy.
"Tốt nhất cậu đừng trêu chọc anh ta, tính tình anh ta xem ra không tốt lắm."
Lam Kỳ cảnh cáo, cô cảm giác giống như mình hai lần đều chọc đến người kia, chỉ là hắn ta dễ dàng tha thứ.
"Cái chiêu gì chọc, tớ đây là đưa tình yêu."
Mễ Đóa một bộ tình yêu tràn lan.
"Tùy cậu, lúc bị mắng đừng tìm tớ khóc lóc kể lể.”
"Cậu yên tâm 100%, đi thôi đi thôi."
Mễ Đóa vẫy vẫy tay với cô, vừa rồi là bộ dáng khó thể chia lìa, hiện tại lại là bộ dáng hận không thể tống cô đi mau.
Lam Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái liền rời đi, lúc Lam Kỳ vừa ra cửa công ty chỉ thấy xa xa Dung Bạch Minh vừa vặn đến.
"Lam Kỳ"
Dung Bạch Minh xuống xe mở cửa giúp cô, nhìn đến cách ăn mặc của Lam Kỳ ánh mắt anh ta tối xuống một chút.
"Cám ơn"
Lam Kỳ cười với Dung Bạch Minh, sau chuyện lần trước cô cảm thấy tự nhiên hơn khi ở cùng với Dung Bạch Minh, không giống như trước không được tự nhiên.
Hôm nay Dung Bạch Minh cũng là mặc một bộ đồ nhàn nhã, nhìn vừa cở mở vừa đẹp trai.
"Lam Kỳ, cách ăn mặc này của em làm cho anh nghĩ tới lúc còn học đại học.”
Dung Bạch Minh khởi động xe, cười mở miệng, anh nhớ rõ trước kia Lam Kỳ thường mặc quần bò, áo shirt, sức sống bắn ra bốn phía, lúc đó anh đối với bộ dáng kia của cô liền có ấn tượng thật sâu.
Lam Kỳ nhìn quần áo của mình một chút.
"Ừ" Cô gật đầu, bản thân cô cũng hiểu, đã lâu không có mặc như vậy, đi làm đều là quần áo nghiêm chỉnh, rất ít khi ăn mặc tùy ý như vậy, cảm giác thật là thoải mái.
Dung Bạch Minh nhìn Làm Kỳ cười, trên mặt khó kiềm nén được vui vẻ, anh không thể tưởng tượng được còn có thể cùng cô đơn độc ở cùng một chỗ.
"Em đi cùng với anh Thiệu Tử Vũ có khi nào không vui hay không?” Anh hỏi.
Lam Kỳ nhíu mày mất tự nhiên nở nụ cười một cái, Dung Bạch Minh còn không biết cô là yêu đơn phương Thiệu ngốc, nếu biết rõ sẽ cười nhạo cô, buông tha người đàn ông tốt như hắn vậy lại đi yêu thích một người không thích mình.
"Sẽ không."
Cô lắc đầu, cô không quản được nhiều chuyện như vậy, đã cự tuyệt cô liền không thể cho anh ta hi vọng, nếu không thì đối với cô hay với anh ta đều mệt mỏi.
"Rộng lượng của anh ta anh đúng là không bằng.” Dung Bạch Minh cười khổ, nếu như đổi lại là anh, anh không thể nào đồng ý Lam Kỳ đơn độc đi ra ngoài cùng một người đàn ông khác.
"Hoàn hảo"
Lam Kỳ chỉ có thể chuyển ánh mắt hướng ngoài xe.
Dung Bạch Minh cũng không lên tiếng nữa, một đường hai người đều im lặng đến chỗ sân bay.
Trong phòng chờ, Dung Bạch Minh giới thiệu một vài địa điểm du lịch cùng món ăn ngon ở thành phố S cho Lam Kỳ, cô vừa nghe vừa gật đầu, nói thật, ngoại trừ thành phố C cô rất ít đi những thành phố khác, cũng chỉ là lúc học đại học cùng Mễ Đóa đi tới mấy thành phố khác chơi vài ngày.
"Đến lúc đó anh dẫn em đi chơi đùa một chút.” Nói xong Dung Bạch Minh cười.
Lam Kỳ gật đầu, nghe thấy đúng là nơi chơi đùa rất tốt.
"Học trưởng, bà nội thích cái gì? Em đi nhà anh cũng không thể đến tay không, thật là không lễ phép rồi."
Bà nội cô qua đời rất sớm cho nên cô cũng không biết người già sẽ yêu thích cái gì.
"Yên tâm những thứ đồ này anh đã chuẩn bị rồi.” Dung Bạch Minh cười, đối với sự hiểu chuyện và săn sóc của cô anh cảm thấy rất thoải mái.
"Không được, đồ nhất định phải là em mua.” Lam Kỳ cảm thấy rất xấu hổ khi đến nhà anh ăn chùa uống chùa, làm sao có thể cả quà tặng cũng không tặng cho bà cụ.
"Vậy cũng tốt." Dung Bạch Minh cũng không kiên trì, “Bà nội thích ăn một số điểm tâm đặc sản ở thành phố S, đến chỗ anh mang em đi mua.”
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu, cô cảm thấy chỉ mua điểm tâm còn chưa đủ, đợi đến thành phố S rồi nói.
Hai người đang vui vẻ trò chuyện, không có chú ý cách đó không xa trong đoàn người vội vã có một bóng dáng dừng lại.
Tịch Minh đứng lại, hai mắt nhìn về một hướng tràn đầy kinh ngạc, hẳn là anh không có hoa mắt chứ, đó không phải là cô gái nhỏ cùng Dung Bạch Minh sao, làm sao hai người này lại đi cùng nhau?
"Cậu xem một chút, người bên kia là ai."
Anh mở miệng nói với thư ký bên cạnh.
Thư Ký nhì theo phương hướng anh chỉ xem xét một chút.
"Là Tổng giám đốc Dung.” Người này hợp tác cùng công ty bọn họ, hẳn là cậu không nhìn nhầm.
"Aiz....” Tịch Minh đau đớn nhấn huyệt thái dương, anh muốn chuẩn bị đăng ký làm ssao có thể gặp phải loại chuyện này, lo lắng, anh kôhng có thời gian, mặc kệ đi, xem ra hai người bọn họ là đang muốn ra ngoài du lịch, nếu Thiệu Tử Vũ đi điều tra, thời gian cùng địa điểm bọn họ đăng ký, cái gì đều có thể tra ra được rõ ràng, nói không chừng lại liên lụy đến anh, phiền phức lớn.
"Là.m sao vậy Tổng giám đốc?” Thấy anh không đi, thư ký bên người hỏ
"Không đi, dời lại lịch bay kế tiếp.” Tịch Minh mở miệng, như vậy đi, thấy tên nhóc kia theo đuổi con gái người ta cũng thật quá vất vả, nếu cô gái nhỏ bị người khác đoạt mất, như vậy cả đời này tên nhóc kia coi như xong, anh muốn giúp anh một chút, nhưng mà hiện tại nên bịa lý do gì đem thằng nhóc không biết sống chết Dung Bạch Minh kia đi đây?
"Tổng giám đốc, hợp đồng này đối với công ty rất quan trọng, không thể chậm trễ, chuyến bay tiếp theo khẳng định sẽ không thể kịp thời ngăn cản ký kết hợp đồng.” Thư ký bên người Tịch Minh mở miệng, bọn hắn vì hợp đồng này bỏ ra không ít tâm huyết, hiện tại lập tức có thể thành công, không ngờ Tổng giám đốc lại làm như vậy.
Tịch Minh nhìn thư ký cùng vài thuộc hạ đắc lực bên cạnh, hiện tại ánh mắt của bọn họ đều đỏ lên, đều là thức trắng đêm tăng ca để hoàn thành hạng mục này, nếu vì một câu của anh mà mọi chuyện thất bại, anh cảm thấy không đành lòng, tuy tổn thất công ty anh chịu, nhưng mà bọn họ khẳng định không chịu nổi loại thất bại này.
"Ừ, được rồi, mọi người chờ tôi một chút."
Tịch Minh tránh ra vài bước, hiện tại anh chỉ có thể gọi điện thoại cho tên nhóc chết tiệt kia, chuyện anh có thể làm cũng chỉ có thế, những cái khác phải xem anh rồi.
Thiệu Tử Vũ trở lại bộ đội, vừa mới khởi động lại di động thì đã nhận được điện thoại của Tịch Minh.
"Alo, chuyện gì?” Thiệu Tử Vũ có chút không vui, vốn là anh muốn gọi điện thoại cho bé con, không nghĩ tới thằng nhóc thối Tịch Minh kia lại gọi điện thoại cho anh trước.
Mấy ngày nay điện thoại di động của anh đều tắt máy, anh sợ bé con hiểu lầm.
"Nói một tiếng cho cậu biết, hiện tại cô gái nhỏ cùng người khác đang bỏ trốn tại sân bay.” Tịch Minh thấy anh nhận điện thoại thở dài một hơi nhẹ nhõm, hai ngày trước điện thoại của anh gọi không được, hoàn hảo, hiện tại lại có thể kết nối.
"Cậu có ý gì?” Thiệu Tử Vũ cảm thấy thằng nhóc thối này sáng sớm hẳn là không thích nói đùa.
"Cậu không tin tớ? Chờ, tớ gởi hình cho cậu.” Tịch Minh nói xong cúp điện thoại đem hình vừa chụp gởi qua.
Gởi xong hình, anh và đoàn người đi đăng ký, nếu tên nhóc kia đã biết chuyện vậy thì anh liền không cần quan tâm nữa.
Đợi sau khi trở về trêu chọc anh, về sau dù anh có tự tin bản lãnh tán gái tốt như thế nào vẫn là giám sát chặt chẽ người phụ nữ của mình.
Trong phòng nghỉ ở bộ đội, Thiệu Tử Vũ nhìn ảnh chụp trong di động vừa được gởi qua, hai mắt tối sầm, tuy khoảng cách chụp có phần xa, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được người mặc bộ đồ thể thao màu hồng chính xác là bé con, người đàn ông cười vui vẻ bên cạnh là Dung Bạch Minh.
Anh tắt ảnh chụp, lập tức gọi điện thoại cho Lam Kỳ.
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy, xin...."
Nghe đến giọng nói kia, Thiệu Tử Vũ liền đưa tay tắt điện thoại, chắc là đang làm thủ tục đăng ký.
"Tiểu Lý" Anh gọi lớn.
Tiểu Lý lập tức từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt khẩn trương, đã xảy ra chuyện gì? Từ khi cậu theo thủ trưởng đến bây giờ vẫn chưa hề nghe anh gọi cậu lớn tiếng như vậy.
Thiệu Tử Vũ nhìn Tiểu Lý một cái, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía điện thoại di động.
"Tiểu Lý có một nhiệm vụ giao cho cậu."
“Dạ"
Nhìn vẻ mặt của thủ trưởng cậu không yên, bọn họ vừa mới theo tiểu đội đặc chủng trở về, liều mạng một buổi tối, hiện tại lại có nhiệm vụ.
"Cậu qua đây."
Tiểu Lý đi tới, Thiệu Tử Vũ đem chuyện phải làm nói vào bên tai cậu ta.
"Cái này”
Tiểu Lý há to mồm, khó có thể tin. Nhiệm vụ này? Từ trước đến nay cậu chưa có tiếp nhận qua.
"Có thể hoàn thành hay không?"
Nhìn thấy Tiểu Lý thất thần, Thiệu Tử Vũ lại hỏi.
"Nếu như không thể, về sau cậu cũng đừng đi theo tôi.” Anh lại bỏ thêm một câu.
Tiểu Lý lập tức phấn chấn tinh thần.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Đây chính là chuyện liên quan đến tiền đồ sau này, cậu dám nói không sao, cậu chưa bao giờ biết thì ra thủ trưởng cũng có một mặt đen tối như vậy.
"Tìm vài người bạn thân của cậu đi."
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Rõ"
Tiểu Lý chào một cái rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
Khoang hạng nhất trên máy bay, vị trí rất rộng rãi, Lam Kỳ thoải máy đeo tai nghe vào nghe nhạc, Dung Bạch Minh bên cạnh đang xem tờ báo kinh tế và tài chính.
Nghe mười mấy bài hát Lam Kỳ cảm thấy có chút không thích hợp, đều đã qua một tiếng, máy bay như thế nào còn chưa cất cánh?
"Xin lỗi, như thế nào còn chưa cất cánh?"
Cô ngăn một nữ tiếp viên hàng không lại hỏi.
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cười lễ phép với cô một cái.
"Thật xin lỗi tiểu thư, vừa nhận được tin thời tiết buổi sáng, có thể sẽ gặp bão, nên phải cất cánh trễ một tiếng."
Nữ tiếp viên hàng không nói xong liền vội vàng rời đi, Lam Kỳ cảm thấy khó chịu, hẳn là phải trễ giờ.
Không có cách nào khác, loại tình huống này chỉ có thể chờ, vì thế cô nhắm mắt lại ngủ.
Ước chừng qua vài phút sau, cô nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập, mở mắt ra thì nhìn thấy vốn là lối đi nhỏ trống trãi bị hơn mười người lính chiếm cứ, bộ dáng giống như tùy lúc có thể hành động.
Lam Kỳ kinh ngạc một chút, đây là cái tình huống gì, cô cảm thấy có thể trên máy bay đã sảy ra chuyện.
"Các vị hành khách, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, trên máy bay có khả năng có phần tử khủng bố lẫn vào, xin mọi người không cần hoảng sợ, đưa chứng minh thư phối hợp kiểm tra, chúng tôi đảm bảo mọi người sẽ được an toàn.” Trên máy bay một nữ tiếp viên hàng không mở miệng.
Vốn là hành khách bị kinh sợ lại hốt hoảng một hồi, một đám người lấy ra chứng minh thư phối hợp kiểm tra.
Hoá ra là như vậy, Lam Kỳ hiểu rõ, vừa rồi cô cảm thấy vẻ mặt nữ tiếp viên hàng không kia có phần kỳ lạ, thì ra là nguyên nhân này, đây mới là lý do vì sao máy bay chậm chạm không cất cánh.
Nghĩ tới phần tử khủng bố, cô lập tức nhớ tới trên TV đưa tin tức hoàn cảnh tràn đầy máu tanh, thật kinh khủng, cô có phần sợ hãi.
"Không có chuyện gì." Dung Bạch Minh cho cô một nụ cười an tâm, có lẽ không có việc gì, chỉ là có người thích đùa dai, trên TV, tạp chí đều là ví dụ.
Hàng sau từng người một lấy ra chứng minh thư, Lam Kỳ cũng lấy ra chứng minh thư trong túi phối hợp kiểm tra.
Rất nhanh sẽ đến lượt cô.
Người lính kia nhìn đến chứng minh thư của cô ánh mắt có chút kỳ lạ.
"Chính là cô ta, dẫn đi.”
"A" Lam Kỳ thiếu chút nữa té xuống ghế dựa, không có lầm chứ, như thế nào đem cô nhận thành phần tử khủng bố? (Haha....anh Thiệu dùng chiêu đúng độc, phần tử khủng bố? Cũng mệt anh nghĩ được ý này)
"Này, các anh bắt nhầm người rồi."
Lam Kỳ khẽ giãy giụa, chủ yếu là mạnh mẽ vùng vẫy cũng vô dụng, bọn họ một đám đều là người cường tráng, đối phó với cô là chuyện quá dễ dàng.
"Không sai, cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Người lính kia cực kỳ khẳng định mở miệng.
Dung Bạch Minh thấy một màn như vậy cũng tràn đầy kinh ngạc.
"Các anh nhầm người rồi.” Lam Kỳ làm sao có thể là phần tử khủng bố, không đợi anh ta đứng dậy đã bị một người lính khác giữ lại.
"Chuyện này không có quan hệ gì tới anh, ngồi xuống.”
Dung Bạch Minh thử phản kháng vài cái nhưng mà vô dụng, đành phải nhìn Lam Kỳ theo bọn họ xuống máy bay.
Dọc đường đi, Lam Kỳ cúi đầu thật thấp, đối mặt với ánh mắt nhiều người trong sân bay như vậy, cô chịu không nổi, ánh mắt bọn họ giống như xem cô thật sự là phần tử khủng bố, hoàn hảo, cô mang kính râm, nếu không thì như thế nào gặp người nữa.
Những binh lính kia dẫn cô lên một chiếc Hummer, sau đó lại chia ra ngồi mấy chiếc xe khác, đoàn xe rời khỏi sân bay.
"Này, các anh thật sự là nhận nhầm người rồi.” Lam Kỳ nhìn hai người lính phân ra ngồi hai bên trái phải, nhỏ giọng nói, bọn họ mặt không chút thay đổi làm cho cô thấy áp lực."
“Che mắt cô ta lại.”
Ngồi ở phía trước xe, Tiểu Lý mở miệng, cậu rất muốn cười khổ, thủ trưởng làm sao có thể giao cho anh nhiệm vụ như vậy, tới sân bay cướp người?
Không có cách nào khác, cậu tra được máy bay rất nhanh sẽ cất cánh đành phải dùng biện pháp này, thủ trưởng lệnh dù là dùng bất kỳ biện pháp nào cũng phải mang được thủ trưởng phu nhân trở lại, cậu chỉ nghĩ được chủ ý ôi thiu này, trước tiên gọi điện thoại cho sân bay không cho phép máy bay cất cánh, sau đó liền mang theo người đến, đây chính là chuyện trái pháp luật, khó trách thủ trưởng muốn anh tìm bạn bè thân, biết anh sẽ sử dụng chiêu này, đột nhiên Tiểu Lý cảm thấy mình so với thủ trưởng vẫn còn quá non.
Mắt bị che nên Lam Kỳ không dám lên tiếng, nếu không cô cũng không biết có thể sẽ trói luôn tay chân lại.
Tiểu Lý cẩn thận nhìn qua kính chiếu hậu xem xét phản ứng của thủ trưởng phu nhân.
Cậu sợ cô nhận ra cậu không chịu phối hợp nên mới che mắt cô lại, không biết thủ trưởng có trách tối cậu hay không.
Nhưng mà bây giờ cậu chỉ hi vọng cô ngàn vạn lần đừng gây chuyện, nếu không thì cậu cũng không biết làm sao bây giờ.
Dọc theo đường đi Lam Kỳ yên lặng không nói chuyện, cô nghĩ nếu là hiểu lầm bọn họ rất nhanh sẽ biết rõ ràng nên không có gì đáng sợ, nếu không rõ cô nghĩ Thiệu ngốc sẽ giúp cô, anh cũng là thủ trưởng trong quân đội.
Qua hơn một tiếng đồng hồ, Lam Kỳ cảm giác xe ngừng lại, sau đó cô bị mang vào một căn phòng, sau đó tiếng bước chân rời khỏi.
Qua thật lâu chung quanh vẫn một mảnh yên lặng, Lam Kỳ giật giật thân thể, cô vẫn đứng như vậy cực kỳ không thoải mái.
"Này, các anh thật sự nhận nhầm người rồi.” Lam Kỳ mở miệng, cô cảm thấy bọn họ hiểu lầm cô là chuyện nhỏ, nếu phần tử khủng bố thật sự vẫn còn trên máy bay vậy thì xong rồi, trên máy bay có nhiều hành khách như vậy....
Không có động tĩnh gì, bốn phía yên lặng.
Lam Kỳ nghiêng về phía trước nghe ngóng.
"Này, có ai ở đây hay không?" Cô lại hỏi.
Ngay tại lúc Lam Kỳ thất vọng cô nghe được một tiếng cười, rất nhẹ nhưng cực kỳ rõ ràng.
Lam Kỳ suy nghĩ một chút đột nhiên kéo bịt mắt xuống, ánh mắt cô nhìn theo hướng tiếng cười vừa rồi, chỉ thấy một người đàn ông đang dựa vào trên sô pha màu trắng, toàn thân quân trang màu xanh lục, một đôi giày ống màu đen, cô nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt quen thuộc kia làm cho cô chấn động, là Thiệu ngốc, Lam Kỳ nhận ra, cô chỉ thấy Thiệu ngốc mặc quân trang mùa hè, bộ dáng cực kỳ nho nhã, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ăn mặc như vậy, tuy vẫn đẹp trai như vậy nhưng trên dưới toàn thân đều tràn ngập hơi thở sắc bén.
"Bé con” Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Làm sao anh lại ở chỗ này?” Lam Kỳ sững sờ nhìn anh, cô cho rằng anh không thích hợp xuất hiện ở đây, như thế nào anh lại đột nhiên xuất hiện?
"Đây là nhà anh.” Thiệu Tử Vũ cười với cô, trong nháy mắt Lam Kỳ cả thấy ánh sáng bừng lên khắp phòng, Thiệu ngốc đều là như vậy, mỗi lần anh cười như vậy với cô, năng lực phòng ngự của cô sẽ nháy mắt tan rả, cái gì cũng không còn.
"Nhà anh?” Lam Kỳ nhìn một chút, đây không phải là biệt thự của anh, lại nhìn anh suy nghĩ một chút, lửa giận liền phừng phựt đốt cháy.
"Là anh để cho bọn họ bắt em đưa đến đây có phải hay không?"
Cô tức giận vội vàng chạy tới chỗ hỏi tội.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô đấn gần, tìm đúng cơ hội ôm cô vào lòng.
"Bé con, thật xin lỗi, không có cùng em chúc mừng sinh nhật.” Anh ở bên tai cô nhẹ giọng mở miệng.
Lam Kỳ mở to mắt không nhìn tới anh, cô không muốn nghe những lời này, anh chỉ cần nói một câu xin lỗi là được? Anh không biết ngày hôm đó cô có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu đau lòng, nếu anh không nói cô sẽ không trách anh, nhưng mà anh đã nói liền không nên lừa gạt cô như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...