Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Hôm nay là Chủ nhật, Lam Kỳ đặc biệt chọn ngày này tới biệt thự, cô đoán chủ nhân căn biệt thự này bình thường bận rộn lúc này vừa vặn sẽ rảnh, hơn 10 giờ sáng cô đến chỗ biệt thự, cảm thấy tới quá sớm nói không chừng sẽ không gặp được người, cho nên liền chọn lúc này tới.

So sánh với lần trước bên ngoài biệt thự hoa cỏ được trồng sắp hoàn thành, nhưng mà sau khi hoàn thành cô phát hiện, các loại hoa xinh đẹp cực kỳ ít, phần lớn là các loại cây xanh thấp, phong cảnh đều là các loại thực vật, bên ngoài công nhân rất ít, cô vừa đi về phía biệt thự, vừa rồi gọi điện thoại cho quản gia chú ấy không nhận, cô đoán có thể hắn ta ở trong biệt thự.

Biệt thự lầu hai trong một căn phòng rất bình thường, ban công hình bán nguyệt, Công Tôn Vân nghiêng người ngồi trên một cái ghết dựa, một chiếc áo trắng cùng quần dài màu đen tùy ý, vẫn như cũ không thể nào che giấu được khí chất của hắn, giờ phút này cặp mắt nhỏ hẹp dài sắc lạnh đang im lặng nhìn người đang quỳ dưới đất cầu xin.

"Đại ca, em sai lầm rồi, em thật sự không biết sự việc lại trở thành như vậy, cầu xin anh tha cho em, lần sau em không dám nữa."

Người quỳ trên mặt đất sống chết liều mạng dập đầu, bang bang, âm thanh vang lên trong không khí yên tĩnh làm cho người ta sợ.

Công Tôn Vân híp mắt, thay đổi một cái tư thế thoải mái.

"Mày để cho Tiêu Hoa đoạt đi vụ làm ăn bên Đông Âu, hơn nữa còn để cho hai nơi sản xuất bị nó chiếm.” Giọng điệu của Công Tôn Vân nhã nhặn mang theo lãnh ý, Mã Cửu là người hắn tín nhiệm nhất, không ngờ lại phản bội hắn, hắn rời khỏi mặt ngoài là vì khuếch trương thị trường thật ra là vì thăm dò một số người, đáng tiếc là hắn rời khỏi không được vài ngày đã sảy ra chuyện.

"Đại ca, em sai lầm rồi, niệm tình em đi theo anh nhiều năm như vậy, cầu anh thả người nhà của em ra.” Giọng nói Mã Cửu kèm theo tiếng khóc nức nở, cả người nằm rạp xuống ôm đùi trước của hắn cầu xin, vốn là một thân tây trang màu đen sạch sẽ nay đã dơ bẩn nhăn nhúm không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu, gương mặt mập mạp rung rẩy sợ hãi.

Giây phút hắn biết được tin hắn liền biết được vận mệnh của mình, hắn theo Công Tôn Vân lâu như vậy, rất hiểu rõ tính tình của hắn, vì giành địa bàn ngay cả anh trai ruột của mình cũng giết, hắn làm sao có thể buông tha hắn, hắn chỉ cầu xin Công Tôn Vân có thể bỏ chút lòng nhân từ thả vợ cùng con hắn ra.

Không muốn tay Mã Cửu đụng vào ống quần của mình, Công Tôn Vân dùng một chiếc giầy da màu đen giẫm lên.

"A"

Hắn bị đau kêu to, một cước này của Công Tôn Vân làm gãy xương đốt tay của hắn, chỉ là tiếng kêu vừa thoát ra khỏi miệng đã bị người bịt lại, hắn chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chân Công Tôn Vân chà đạp tay hắn, đau đến run rẩy.

"Nhà!" Chân Công Tôn Vân dùng sức, mấy khớp xương kêu lên răn rắc, “Tao nói rồi, người như chúng ta có thể có phụ nữ, con cái, nhưng tuyệt đối không có nhà, Tiêu Hoa đã bắt vợ con mày tới uy hiếp mày? Mày có biết tao hận nhất là kẻ phản bội, nếu mày đã lựa chọn phản bội nên biết được kết cục.”

"Ư”

Mã Cửa dùng lực lắc đầu, lúc trước Tiêu Hoa tìm hắn nói muốn mở rộng buôn bán, hắn cũng không có tâm tư khác, không nghĩ hắn vừa mới tiếp nhận buôn bán bên kia, hắn ta đã cho người tới giết mọi người trên đảo, chiếm địa bàn, hắn không phải có lòng phản bội, ít nhất hắn không có đem vị trí của Công Tôn Vân tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.

Nhìn bộ dáng liều mạng giãy giụa của Mã Cửu, Công Tôn Vân mất đi hứng thú chà đạp. "Giết hắn, còn

có người phụ nữ kia cùng đứa bé.”

“Ừ.”

Mã Cửa đột nhiên ra sức vùng vẫy bắt được một góc quần của Công Tôn Vân, sợ hãi trong mắt biến thành điên cuồng căm phẫn, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, tiếng súng vang lên, vẻ mặt hắn ngưng lại không tiếng động ngã trên mặt đất.

Một phút tiếng súng vang lên, Công Tôn Vân khôi phục bộ dáng lười biếng trước đó. ( A… Tên ác ma này đúng là máu lạnh)

Sùng Tùng thu hồi súng lại, đại ca làm như vậy hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì đảo nhà đã chết mấy trăm người, bọn hắn tuy là cùng nhau dốc sức làm việc cho Công Tôn Vân, người chết hắn đã thấy nhiều, cho dù là anh em của mình hắn cũng không có cảm giác.

“Nên làm gì bây giờ đại ca.”

Địa bàn Tiêu Hoa chiếm tuy đối với bọn họ không phải là nơi sản xuất chủ yếu, nhưng đây chính là khiêu khích, là đang tuyên chiến với bọn họ.

Công Tôn Vân híp mắt lại một cái.

“Đi truyền tin nói những chỗ đó không phải là địa bàn của Công Tôn Vân ta.”

“Dạ.”

Ánh mắt Sùng Tùng tối sầm một chút, đại ca thế nhưng chủ động buông tha mấy đại bàn kia, mấy năm nay vì canh giữ những chỗ này người chết người bị thương vô số.

Công Tôn Vân híp mắt, trong đôi mắt nhỏ hẹp dài có tia sáng lóe lên giống như một con báo đang nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn biết Sùng Tùng suy nghĩ cái gì, trên đời này không ai có thể từ trong tay hắn cướp đi thứ thuộc về hắn.

“Chú quản gia.”

Lam Kỳ đi lên lầu hai của biệt thự, trong biệt thự vắng vẻ giống như không có người, cô ở dưới lầu gọi thật lâu cũng không có nghe tiếng trả lời, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Trong phòng Sùng Tùng liếc mắt nhìn Công Tôn Vân một cái, Liễu Thành đã trở về căn cứ, hiện tại người có thể trả lời bây giờ chỉ có hắn cùng Công Tôn Vân, hắn đã làm tài xế, vừa làm bảo vệ, bây giờ còn phải ứng phó với người bên ngoài, hắn đang nghĩ có nên tìm vài chục người qua đây hay không, hiện tại xuất hiện tình huống này, hắn phải tăng cường người bảo vệ an toàn cho đại ca.

Sùng Tùng vừa định rời khỏi phòng, Công Tôn Vân lại ấn xuống tay hắn một cái.

“Lau sạch vết máu trên người ngươi.”

Sùng Tùng cúi đầu lúc này mới phát hiện vừa rồi có một tia máu bắn trên người hắn, tuy hắn đang mặc tây trang màu tối nhìn không thấy nhưng vẫn có mùi máu tươi.

“Thu dọn sạch sẽ nơi này, sau đó đổi một phòng khách.”

Công Tôn Vân mở miệng.

Nhìn một vòng không có ai, Lam Kỳ tựa vào tay vịn cầu thang chạm trổ thất vọng, bản vẽ này cô tốn thật nhiều thời gian mới hoàn thành, nếu không được cô sẽ rất thất vọng, mà cô còn ở trước mặt Thiệu ngốc khoe khoang khoác lác, lần này bị xấu mặt, nói không chừng anh còn cười nhạo cô.

“Thật là xui xẻo.”

Lam Kỳ than thở, sau đó cô liền nghe được tiếng mở cửa phòng, chỉ thấy một người đàn ông từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng tùy ý, cô biết người đàn ông này.

Công Tôn Vân còn chưa đi đến cầu thang Lam Kỳ đã đi tới trước chỉ vào mặt hắn.

“Aiz, lá gan của anh đúng là lớn thật, lười biếng lén đến chỗ này.”

Cô gặp qua công nhân có lá gan lớn lại chưa từng gặp qua người có lá gan lớn như vậy, trắng trợn chạy đến phòng chủ nhà lười biếng.

Trên mặt Công Tôn Vân không có phản ứng gì.


“Yên tâm, tôi sẽ không đi cáo giác, lười biếng liền trốn đi.”

Lam Kỳ cười cười nháy mắt, nghĩ đến bản vẽ của mình tâm tình lại xuống dốc, chẳng lẽ vận cứt chó của cô đã biến mất, chủ nhân căn biệt thự này đổi ý, nhưng mà cũng không lo tiền đặt cọc cô không có khả năng hoàn trả.

“Xem ra chủ nhân căn biệt thự này hẳn là không đến đây.”

Lam Kỳ nói thầm cảm thấy nếu Công Tôn Vân dám lười biếng liền nắm chắc mười phần, hắn biết rõ thời gian chủ nhân căn biệt này tới đây.

“Cô tìm hắn có việc?”

Công Tôn Vân hỏi, chỉ là trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt.

Hỏi ba câu nói một câu, chỉ là Lam Kỳ cảm thấy cũng được, trai đẹp cô có thể trả lời cô liền không tồi rồi, cô gặp qua không ít trai đẹp, mũi toàn dựng thẳng lên trời.

“Đương nhiên có chuyện, này, cho anh nhìn một chút bản vẽ thiết kế công ty tôi.”

Nếu không ai xem, Lam Kỳ cảm thấy đem khoe một chút với người trước mặt này cũng không tồi, dù sao cô đã hao tổn rất nhiều tinh lực vào số bản vẽ này, những cái này đều đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần, hiện tại hoàn thành, cô rất muốn được người khác thông qua.

Lam Kỳ tự nhiên mở miệng, mở ra một bản vẽ thiết kế, đây là bản thiết kế của nhà thiết kế tài giỏi nhất công ty cô, phong cách Âu Châu tráng lệ, tổng thể bản thiết kế là một mảnh lộng lẫy xa hoa, nếu chủ nhân nơi này là một người thích khoe của, cái này cực kỳ thích hợp yêu cầu.

“Như thế nào?”

Lam Kỳ hỏi xong nhìn vẻ mặt nhàn nhạt không có phản ứng gì của Công Tôn Vân có chút bị đả kích, sau đó đóng lại bản vẽ thay bằng một cái khác.

“Cái này như thế nào?” Đây là theo phong cách Địa Trung Hải cực kỳ thịnh hành ở thành phố C.

Công Tôn Vân vẫn là không có phản ứng gì.

Lam Kỳ lại đổi.

Bản thiết kế này là phong cách đơn giản trang nhã, Lam Kỳ cảm thấy bản vẽ này không đạt, đơn giản là vì góp vào cho đủ số, đây là do cô thêm vào, cô nghĩ chuyện khác nhau liền có khả năng gặp được khách hàng khác nhau, lúc nào cô cũng làm như vậy.

“Liền bản vẽ này.”

Công Tôn Vân liếc mắt nhìn một cái mở miệng, hắn không quan tâm nhà cửa là cái dạng gì, xa hoa đối với hắn đã không có ý nghĩa, nhà cửa ở chỗ kia của hắn so với nơi này tráng lệ gấp trăm lần.

“Thật tinh mắt.”

Lam Kỳ cười nhìn xem đi, vẫn có người thích cái này, lúc cô đem bản vẽ này cho Mễ Đóa xem, Mễ Đóa nói cô là không trải việc đời, nhưng mà cô cảm thấy rất được, nhưng mà ai bảo cô là người không có tiền, thấy không quen cảnh xa hoa là phải, nhưng mà ngay cả trai đẹp Công Tôn Vân cũng chọn cái này, chứng minh trên thế giới này người không trải việc đời như cô có rất nhiều.

Nàng cười hì hì khép lại bản vẽ, đạt được thông qua của người khác dù là công nhân lao động đơn giản cũng không tồi, cô không có kỳ thị nghề nghiệp, những người này xem qua rất nhiều nhà cửa, rất có thể càng hiểu biết nhiều hơn không chừng.

“Aiz, lần trước không phải anh nói anh là kẻ giàu lòng thương người sao, đàn ông các người thật sự có thể cùng lúc hai người phụ nữ hay sao? (Haizz… nhiều người không chỉ có 2 thôi đâu chị Lam à, bọn chúng không phải đàn ông, là ngựa đực, nam mô, Kẹo không có ý xúc phạm các đồng chí… jj đó đâu nha.)

Lam Kỳ đột nhiên thu lại nụ cười hỏi, ngày hôm qua Thiệu ngốc không phải là cùng lúc thích cô và Lý Viện chứ, không biết như thế nào, cô cảm thấy Thiệu ngốc thích cô, anh màng cô đi ăn bữa tối dưới ánh nến, mang cô đi xem phim, lại làm chuyện như vậy với cô, dù cô chậm chạp cũng cảm thấy được tấm lòng của anh.

Nhưng lần trước anh lại ôm ấp thân mật như thế cùng Lý Viện, chứng minh anh cũng thích Lý Viện.

Cô thật không cách nào đoán ra tới cùng là Thiệu ngốc có ý tứ gì.

Lần trước cô nghe hắn nói, hắn là người giàu lòng thương người, nhất định hiểu rõ lòng dạ đàn ông.

Công Tôn Vân nhìn cô, cô là cô gái ngốc nhất hắn gặp được.

“Làm sao anh lại không nói lời nào?”

Hắn chỉ dùng cặp mắt con lai đó nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt có nhàn nhạt lạnh lùng, còn có một tia u ám.

“Canh có chứng tự phong bế bản thân*?”

* Các bạn trẻ gọi đây là bệnh tự kỷ.

Lam Kỳ lại gần nhìn hắn, người đàn ông này không thích nói chuyện, hơn nữa ánh mắt dường như vĩnh viễn trầm tĩnh chìm sâu trong thế giới chính mình, cô biết đây là triệu chứng điển hình của chứng tự phong bế bản thân.

“Tôi biết một bác sĩ rất giỏi, có muốn tôi giới thiệu cho anh không?”

Lúc học đại học, trong một vài hoạt động công ích xã hội, Lam Kỳ quen được một vị bác sĩ, ở phương diện này rất có kinh nghiệm mà cũng rất thương người, cũng truyền dạy cho cô một số kiến thức, cô cảm thấy Công Tôn Vân có khuynh hướng bị bệnh này, nhưng mà không phải cực kỳ nghiêm trọng, bệnh của hắn rất nhẹ, bởi vì hắn còn có thể ra ngoài làm việc.

“Cô tìm quản gia có việc gì?”

Sùng Tùng thu dọn toàn bộ căn phòng xong đi xuống vừa vặn nghe được những lời này, tự phong bế bản thân? Cho tới bây giờ còn chưa có ai miêu tả đại ca như vậy, lá gan của người phụ nữ này đúng là rất lớn.

Sau chuyện vừa rồi, tâm tình đại ca nhất định là rất xấu, vẫn là làm cho người phụ nữ này không cần trêu chọc hắn, hôm nay hắn không muốn giết người thứ hai.

Lam Kỳ nhìn người đàn ông cách đó không xa đang bước nhanh đến, thân hình hắn cao lớn, có thể nói là đẹp trai, làn da có phần rám nắng, toàn thân tây trang tối màu làm cho người ta có cảm giác áp bách, hắn đi tới trước người Công Tôn Vân vài bước liền dừng lại.

Lam Kỳ quan sát hai người đàn ông này, đột nhiên phát hiện người công nhân lao động kia có thân hình gầy ốm vậy mà lại cao hơn người đàn ông tới sau kia một cái đầu, so sánh tiếp, cô phát hiện không thể nào so sánh được, một người giống như vương tử, một người giống như người hầu.

Lam Kỳ bước nhanh đi tới hắn.

“Lần sau giới thiệu bác sĩ cho anh, yên tâm, người này rất tốt, thu phí không đắc.”

Lúc Lam Kỳ đi qua bên cạnh Công Tôn Vân bỏ lại câu này.


Sắc mặt Sùng Tùng càng đen hơn.

Lam Kỳ cũng không có phát hiện có cái gì không đúng, theo nhận thức của cô cho biết, chứng tự phong bế rất nguy hiểm, sớm trị liệu mới có lợi.

“Anh à?” Cô cảm thấy người đàn ông này không phải là chủ nhân nơi này, khí chất chỉ tương đối, cô cho rằng người có thể mua căn biệt thự này ít nhất cũng là một người đàn ông trung niên cực kỳ phúc hậu, người này xem ra rất tốt nhưng tuổi vẫn còn rất trẻ.

“Tôi là tài xế của ông chủ.”

Sùng Tùng tìm một từ thích hợp, thân phận này rất thích hợp để dùng, bất kể đại ca đi đến chỗ nào cũng là người phụ trách lái xe bảo vệ hắn.

“À, đây là bản thiết kế của công ty chúng tôi, làm phiền anh chuyển giao cho ông chủ của anh.”

Lam Kỳ vốn là muốn gặp mặt chủ nhân căn biệt thự này một lần, nhưng mà nghĩ lại vẫn là thôi, nói nhiều như vậy không biết người ta có muốn gặp mặt không.

“Được, giao cho tôi.”

Sùng Tùng nhận lấy mấy bản vẽ cầm trên tay, mặt không chút thay đổi vẫn đứng đó.

Lam Kỳ suy nghĩ một chút chuyện cũng coi như hoàn thành, chuẩn bị đi xuống lầu liền nhìn người vẫn đứng trơ ở đó.

“Đi thôi.”

Lam Kỳ đi tới bên cạnh Công Tôn Vân mở miệng.

“Còn không đi xuống, nghĩ muốn bị người ta bắt gặp sao.”

Thái độ làm việc của người này như vậy mà cũng có người mướn, ngược lại cô cảm thấy rất kỳ lạ, nếu không phải ngày đó nhìn thấy bùn đất dính trên quần áo của hắn cô còn nghĩ hắn là tới đây chơi đùa.

Nghe được lời của cô, Sùng Tùng cau mày, người phụ nữ này thật phiền, bản vẽ đã nhận rồi còn quấn đại ca.

Có thể là thấy được phản ứng của hắn, Lam Kỳ cười.

“Đây là bạn trai của tôi, không có việc gì thích hợp đi loạn, anh đừng để ý.”

Sùng Tùng liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa mắt cung kính nhìn Công Tôn Vân, “bạn bè” hai chữ này làm cho hắn kinh ngạc một hồi, nhưng mà lâu như vậy đại ca lại dễ dàng tha thứ, hắn biết nên làm như thế nào.

“Tôi còn có việc, tiểu thư cô tự tiện.”

Nói xong xoay người trở về phòng.

Thấy người trở về phòng, Lam Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô cảm thấy rất đồng tình hắn, bộ dáng đẹp trai vậy mà lại bị cái bệnh này.

“Cái kia, tôi cho anh số điện thoại của bác sĩ, nếu anh đồng ý có thể gọi điện thoại cho ông ấy, nói tôi giới thiệu không chừng có thể được giảm giá.”

Lam Kỳ lấy giấy viết từ trong túi xách ra, viết một cái tên cùng số điện thoại đưa cho hắn.

Công Tôn Vân vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt không có gì muốn nhận lấy.

“Cầm.”

Thấy hắn không nhận, Lam Kỳ dứt khoát bắt lấy tay hắn, nhét tờ giấy vào, cô thật là tốt bụng, hy vọng hắn có thể tiếp nhận.

“Cứ như vậy đi, tôi có việc đi trước, gặp lại.”

Lam Kỳ biết cũng không có khả năng nhận được bất kỳ đáp lại nào của hắn, vẫy tay chào hắn rồi xuống lầu, nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành, cô phải đi tìm cái con nhóc Mễ Đóa kia.

Người vừa đi Sùng Tùng liền ra khỏi phòng, nhìn tờ giấy trong tay Công Tôn Vân, sau đó nhìn sắc mặt của hắn có chút đoán không ra suy nghĩ hiện giờ của hắn.

Công Tôn Vân đem tờ giấy đưa cho Sùng Tùng.

"Cho người đi đập nát cái bệnh viện kia cho tôi.”

Quả nhiên, trên đầu Sùng Tùng xuất hiện mồ hôi lạnh, đại ca đang tức giận, nhưng mà chỉ là đập nát chứ không phải giết, là là cực kỳ từ bi rồi.

Lúc Lam Kỳ đến chỗ Mễ Đóa, Mễ Đóa đang đối diện với laptop ngẩn người.

“Như thế nào Mễ Đóa, nhìn laptop chăm chăm, còn đắm đuối đưa tình như vậy?” Mễ Đóa ỉu xìu nhìn Lam Kỳ một cái.

“Đừng nói nữa, người đàn ông cậu giới thiệu cho tớ đã biến mất."

Mễ Đóa tức giận, ngày đó rõ ràng hẹn hôm nay gặp mặt, trưa ngày hôm qua anh gởi lại một tin nhắn liền biến mất.” Cô đợi một ngày, muốn hỏi một chút anh có ý tứ gì, đáng tiếc không gặp được người.

"Không thể nào, nhanh như vậy liền không cách nào tự kềm chế rồi." Lam Kỳ không thể tin được chẳng lẽ tên Khương Hạo này có sức quyến rũ lớn như vậy, nói chuyện chưa đến vài ngày liền đem người mê hoặc.

"Cái gì không cách nào tự kềm chế, tớ là tức không nhịn nổi, cái này có phải là anh ta cảm thấy tớ không thích hợp nên đá tớ rồi?"

Mễ Đóa buồn bực, cô thế nào lại xui xẻo như vậy, lại bị đàn ông đá.

Lam Kỳ thổi thổi vài sợi tóc trên trán, cô cũng không biết tới cùng Khương Hạo tại sao lại như thế này, rõ ràng là đã hẹn gặp mặt lại hủy bỏ, cuối cùng là anh ta đang làm cái quỷ gì.


"Khụ khụ, sẽ không phải là để anh ta phát hiện khuyết điểm của cậu chứ?” Sau đó Khương Hạo liền hối hận quay người, cô đoán.

"Cái gì mà khuyết điểm, tớ cũng không phải là lần đầu tiên lên mạng, lần này đúng là đã biểu hiện y chang thục nữ, không có khuyết điểm, cái gì dịu dàng, hiền lành, rộng lượng, đáng yêu.....Tất cả đều thể hiện.

Mễ Đóa cực kỳ tự tin, cô cảm thấy mấu ngày nay trò chuyện không có vấn đề gì, nói chuyện rất ăn ý.

Lam Kỳ rùng mình một chút, trước mặt mình Mễ Đóa đều đã dùng đến những từ này, không biết trước mặt Khương Hạo còn dùng cái yêu pháp gì, cô không biết cảnh tượng hai người này gặp mặt sẽ như thế nào, nếu Mễ Đóa biết bản thân giả vờ ngây thơ trước mặt tên đàn ông kia không biết có muốn tự cắn đứt tay mình hay không.

"Lam Kỳ cậu nói xem có phải anh ta xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Mễ Đóa lo lắng, những ngày qua thông qua trò chuyện trên mạng cô cảm thấy Khương Hạo là một người giàu lòng hy sinh, có trách nhiệm, không có khả năng sẽ như vậy, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Lam Kỳ liếc mắt nhìn cô một cái.

"Ngày ngày sống ở trong bộ đội, anh ta có thể xảy ra chuyện gì?” Mễ Đóa thật sự là tự mình hù mình, hai người còn chưa có gặp mặt đã lo lắng thành như vậy, không biết bản thân đã sa vào lưới tình rồi.

Chỉ là tên Khương Hạo này đúng thật là, đã hẹn rõ ràng rồi lại thất hẹn, nếu cảm thấy không thích hợp anh ta nên nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.

"Ừ, chính là đang đùa giỡn tớ, mẹ nó, tớ thấy anh ta liền mắng chết anh ta."

Mễ Đóa hung ác mở miệng, hại mấy ngày nay cả cửa cô cũng không dám ra chính là chờ nói chuyện với anh, thời gian nghỉ ngơi của anh ta rất ít, thời gian của cô lại thoải mái, cho nên cô chờ anh, cô cũng không hiểu bản thân như thế nào liền rất thích nói chuyện cùng anh.

Có lẽ là thích anh lúc nói chuyện nhàn nhạt thể hiện ra khí khái đàn ông.

Lam Kỳ cũng không biết nói cái gì cho phải, nhớ lại bộ mặt dày ngày đó của Khương Hạo cô liền giận.

"Thôi, Mễ Đóa cậu cũng biết yêu qua mạng không đáng tin cậy."

Lam Kỳ khuyên cô, như vậy giải tán cũng tốt, ít nhất cô không có nguy hiểm.

"Cậu đang nói cái gì vậy, tớ lúc nào thì yêu qua mạng, người là cậu giới thiệu cho tớ, tớ còn chưa nói cậu, cậu lại bảo tớ yêu qua mạng?"

"Được, tớ không nói, một cước đá văng cái người đàn ông sát phong cảnh kia đi, thật ra anh ta cũng không có tốt như vậy."

Mễ Đóa lập tức trừng mắt.

"Có phải cậu đã gặp qua anh ta hay không? Thành thật khai báo."

Lam Kỳ hận không được cắn rơi đầu lưỡi của mình, như thế nào lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

"Không có, tớ chỉ nghe Thiệu ngốc nói anh ta rất tốt, nhưng

mà xem bộ dáng hiện tại của anh ta, hẹn cậu rồi lại thất hẹn, khẳng định cũng không phải là loại đàn ông tốt gì.”

“Cậu nói thật? Không gạt tớ?” Mễ Đóa nghi ngờ nhìn cô.

Lúc Mễ Đóa hỏi cô cô có chút chột dạ, nhưng mà tên Khương Hạo kia nếu không có ý tứ gì với Mễ Đóa, như thế cô cũng không có cái gì cố kỵ.

“Ừ.”

Mễ Đóa nhìn chòng chọc Lam Kỳ một hồi.

“Thôi, không gặp qua liền thôi vậy, nếu gặp qua còn có thể không được tự nhiên, lần sau không cần giới thiệu đàn ông cho tớ, đàn ông không một ai tốt.

“Ừ, yên tâm, tớ sẽ không giới thiệu nữa, tớ chờ bạch mã hoàng tử của cậu sẽ cưỡi ngựa trắng tới tìm cậu, tớ liền không lo lắng nữa.”

Lam Kỳ nói xong đưa ánh mắt nhìn vào trên người Mễ Đóa, hôm nay Mễ Đóa cố ý mặc một bộ váy màu lam kẽ ô vuông rất giống thành phần tri thức, cách ăn mặc rất đáng yêu, xem ra là vừa mới đi làm tóc, còn có bông tai, rất rõ ràng cô đã chuẩn bị chu đáo, không ngờ lại bị tên đáng chết Khương Hạo kia tạt cho một chậu nước lạnh.

Tên Khương Hạo này thật không phải người tốt, ai nói quân nhân đều là người thật thà, cả đám đều là mặt ngoài nhìn đứng đắn, bên trong thâm trầm, hiện tại cô hiểu rất rõ.

“Kỳ Kỳ, ngày mai sinh nhật cậu, Thiệu Tử Vũ có nói sẽ tặng quà gì cho cậu không?” Mễ Đóa đi đến bên cạnh tấm gương, nhìn miệng vết thương trên đầu mình, đem đề tài chuyển tới trên người Lam Kỳ, đối với cuộc đời mình gặp được người đàn ông tốt tỏ tình không ôm hy vọng, không gặp được chú trung niên cô liền cảm ơn trời phật.

Lam Kỳ lắc đầu.

“Anh ấy nói sẽ tặng, nhưng không biết sẽ tặng cái gì thôi.” Cô nhớ tới lời nói trước đó của Thiệu Tử Vũ.

“Tặng cái gì, tớ đoán là nhà cửa kim cương.” Mễ Đóa suy đoán, cảm thấy vẫn là không phù hợp với tiêu chuẩn cao nhất trong cảm nhận của cô. “Tặng một ngôi biệt thự, hiện tại những tên công tử có tiền đều lưu hành tặng những thứ này.” Hiện tại nhà cửa lại thành phố C tăng vọt đến con số hàng triệu, một cái mấy ngàn vạn, nhà bình thường là mấy trăm vạn, Thiệu Tử Vũ chắc sẽ không biết xấu hổ mà tặng cái bình thường chứ.

Lam Kỳ phiền lòng ngồi bên giường của Mễ Đóa, những lời Mễ Đóa nói đều không có khả năng, cô hiểu rõ Thiệu ngốc, anh sẽ không làm mấy việc này, mà nếu như anh tặng cô cũng không nhận.

“Kỳ Kỳ nếu là về sau cậu có biệt thự, mặc kệ thế nào giữ lại một căn phòng cho tớ, ngày ngày tớ qua ăn chực.” Vẻ mặt Mễ Đóa thật sự nghiêm túc nói.

Lam Kỳ liếc mắt trừng cô một cái.

“Cậu muốn biệt thự sao không tự mình mua, nhà cậu lại không thiếu tiền bạc.” Ba Mễ Đóa mở công ty, điều kiện trong nhà muốn mua biệt thự tuyệt đối không thành vấn đề, cô lại vẫn giả bộ cái dạng này làm gì.

“Tớ không phải muốn ở biệt thự, tớ là muốn dính vẻ vang của cậu.”

Thật ra thì ba cô có mua một căn biệt thự nhưng mà cả nhà bọn họ đã quen sống ở đây, kiểu phòng nhỏ cũ 300m vuông này rất lớn cũng rất tốt, biệt thư kia cho anh trai dùng để tán gái.

“Dẹp, đừng nằm mơ.”

Hiện tại cô còn chưa tiêu hóa được chuyện Thiệu ngốc đồng thời thích hai người phụ nữ, cô sợ thật sự bị Lý Hạo nói trúng, Thiệu ngốc chính là người như vậy, nếu thật là như vậy, cô thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ, cô cảm thấy bản thân đã trầm luân, không thể buông tha dịu dàng cùng che chở của anh. (Lúc sâu lắm rồi chị Lam ơi, anh Thiệu đâu? Không mau ra giải thích)

Nhưng lại sợ nhìn thấy anh đối với người phụ nữ khác như vậy, nếu vậy cô sẽ đau lòng tới chết.

Cho nên hiện tại cô cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Tại sao lại nằm mơ, anh ta đối với cậu tốt như vậy, cho dù cậu có muốn sao trên trời anh ta cũng sẽ tìm cách lấy xuống cho cậu.”

Mễ Đóa cảm thấy chuyện của Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ thành chỉ là vấn đề thời gian, Thiệu Tử Vũ còn cưng chiều cô như thế, về sau cô nhất định sẽ là cô gái nhỏ hạnh phúc nhất.

“Sao quá lớn, tớ sợ bị đè chết.”

Lam Kỳ không dám đem lo lắng của bản thân nói cho Mễ Đóa, chuyện lần trước bị kinh ngạc sợ hãi, vài ngày lại thay đổi cách nói, Mễ Đóa không mắng cô bị bệnh mới lạ, mà nếu Mễ Đóa biết về sau nhất định không cho phép cô gặp lại Thiệu ngốc.

“Mễ Đóa, lúc trước bạn trai cậu một chân đạp hai thuyền cậu có cảm giác gì?”


Lam Kỳ hỏi, khi đó cô chỉ là một mực khuyên cô chia tay tên nam sinh kia, không có để ý nhiều đến cảm xúc của cô, lúc ấy Mễ Đóa đã khóc cực kỳ đau lòng, kết quả vẫn là chịu đựng đau khổ chia tay cùng tên nam sinh kia, hiện tại cô cũng gặp vấn đề tương tự, nhưng cô không có can đảm không gặp mặt Thiệu ngốc nữa, Mễ Đóa biếc được nhất định sẽ mắng cô.

“Cảm giác bị lường gạt sau lưng, đau khổ khó chịu, toàn bộ thế giới đều tràn ngập trong đau khổ.” Mễ Đóa trả lời, bạn trai đầu tiên của cô là vào cấp ba, họ lén lút yêu đương, thêm ba năm đại học, tình cảm bốn năm nháy mắt liền tan rã, còn chưa tính vô số lần cô tưởng chờ đợi tương lai của hai người, tình cảm dồn vào trong đó nói thu hồi liền thu hồi, có thể không đau khổ sao?

Lam Kỳ cúi đầu không lên tiếng.

“Tên đàn ông chết tiệt kia vậy mà lại nói tớ không chịu cùng hắn làm nên mới ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác phát tiết, hừ, đồ đàn ông tồi, lúc trước tớ chính là mắt mù. (Hừ, đúng là đàn ông cặn bã, đàn ông tồi, à, mà không, là ngựa đực, cả làm đàn ông cũng không xứng, ‘không làm liền tìm người phụ nữ khác phát tiết’? Cmn chứ, thì ra thứ này không có não, toàn dùng nửa thân dưới để nghĩ)

Mễ Đóa mắng trước kia cô vẫn cảm thấy nhắc đến liền khó chịu, hiện tại thấy không có gì.

“Kỳ Kỳ, làm sao cậu lại đột nhiên hỏi cái này, có phải cậu phát hiện Thiệu Tử Vũ một chân đạp hai thuyền?”

“Không có.”

Lam Kỳ yếu ớt nở nụ cười.

“Chỉ là Kỳ Kỳ, tớ khuyên cậu, đàn ông của mình cũng phải nhìn kỹ, hiện tại đàn ông đều không có người nào tốt.” Mễ Đóa nhớ lại mình bị cho leo cây vẫn là khó chịu, đàn ông đáng chết, tốt nhất là không nên xuất hiện trên mạng, nếu không sẽ cho anh ta đẹp mặt.

Lam Kỳ tâm sự đầy bụng gật đầu.

“Hắc xì.”

Mới vừa lên trực thăng, Khương Hạo đã đánh cái hắc xì, thời tiết như vầy không thể nào bị cảm, khẳng định là có người đang mắng anh, là ai? Là tên nhóc nào trong đám tân binh dám mắng anh, trở về liền tăng cường huấn luyện, anh sửa sang lại cái mũ của mình, đi về phía buồng lái, điểm danh nhân số, sau đó cho trực thăng cất cánh.

Rầm rầm, tiếng động cơ gầm rú, cánh quạt trực thăng thổi lên từng đợt gió lớn, một chiếc trực thăng quân dụng bay ra khỏi đường bay, bay về phía mặt biển, thân máy bay màu xanh lá trên không trung từ từ biến thành một chấm đen nhỏ.

“Tôi nói cậu thật là biết chọn thời gian.”

Sau khi trực thăng cất cánh, Khương Hạo một thân vũ trang đi đến bên người Thiệu Tử Vũ.

Thiệu Tử Vũ cũng thay một bộ đồ tác chiến, che giấu dáng vẻ dịu dàng lịch sự, trở nên có chút phong thái sắc bén, trên tay cầm một khẩu súng, đang mở ra kiểm tra.

“Tôi cũng không còn cách nào, tôi tra được vị trí tại một đảo nhỏ lân cận Liệp Xi, cậu cũng biết đó là địa phương nào.” Vùng ma túy nổi tiếng nhất thế giới, không có người quản, mấy quốc gia đều đã tuyên bố chủ quyền, kết quả lại biến thành một địa phương không có chủ quyền.

“Chỗ đó giống như là địa bàn của Tiêu Hoa.”

Khương Hạo nhớ là như thế, nhưng mà mấy chỗ này địa bàn thay đổi tương đối nhanh, ngoại trừ một chút thực lực hùng mạnh, trùm buôn bán ma túy còn phải có căn cứ cố địn, còn lại năm bè bảy mảng thường xuyên chém giết giành địa bàn.

“Ừ.”

Thiệu Tử Vũ gật đầu, đây cũng là nguyên nhân anh vội vàng đi tìm anh trai, tuy mấy cái đảo nhỏ này có người ở, nhưng ma túy tràn lan, cư dân trên đảo dựa vào gieo trồng cần sa mà sống, nghề làm thuốc phiện tại nhà sinh sản, anh ấy ở lại chỗ đó nhiều thêm một ngày liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.

“Này, cậu có biết hôm nay là ngày mấy không?”

Khương Hạo ngồi tựa vào băng ghế ngồi trên phi cơ, hôm nay anh hẹn cô gái hạt tiêu kia gặp mặt, vậy mà ngày Thiệu Tử Vũlại gọi điện thoại, kêu anh chuẩn bị một phân đội tinh anh đột kích cùng một chiếc phi cơ quân dụng, phá rối chuyện tốt của anh.

Anh cũng không biết mấy ngày nay vì trêu chọc cho cô gái hạt tiêu cảu anh vui vẻ, anh đã vắt hết óc, nghĩ ra tất cả cách thức dụ ra hứng thú của cô, mắt thấy sự tình sắp thành, anh gọi một cú điện thoại liền đem chuyện của anh làm rối tung lên.

“Cậu có quyền lựa chọn, tôi cũng không yêu cầu cậu đi.”

Thiệu Tử Vũ mở miệng, cầm khẩu súng quen thuộc tiện tay để sang một bên.

“Quyền lựa chọn? Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi cũng không cần ở lại trong quân đội.” Tự điều động phi cơ, những thứ này đều là chuyện nhỏ, nếu anh xảy ra chuyện, ông già anh cũng không bảo vệ được anh, anh có thể không đi theo sao?

Thiệu Tử Vũ không có mở miệng, Tiểu Lý bên người anh đột nhiên lên tiếng.

“Yên tâm, em nhất định không để thủ trưởng gặp chuyện không may, em nhất định bảo vệ tốt anh ấy.”

Khương Hạo nhép nhép miệng, vỗ đầu cậu ta một cái.

Bảo vệ? Đều đã chuẩn bị cùng anh tiến lên chiến trường còn bảo vệ cái rắm, anh không để ý báo cáo.

“Phải một buổi tối phi cơ mới tiến vào căn cứ hải quân, sau đó chúng ta đổi thuyền tiếp sát đảo nhỏ, thừa dịp đêm khuya che giấu mà lên đảo, xem xét tình hình trên đảo trước một chút sau đó tính tiếp.”

“Ừ.”

Thiệu Tử Vũ gậtđầu, trước mắt anh còn không biết vị trí chính xác của anh trai là ở đâu, chỉ có thể thử trước một chút.

“Có thể tốc chiến là tốt nhất, những chỗ này tương đối nguy hiểm, thế lực của Tiêu Hoa mấy năm nay điên cuồng khuếch trương, mạnh mẽ mua vũ khí trang bị, chống lại với những người này cực kỳ phiền phức, đều là dân liều mạng.”

“Biết rồi.” Nhưng mà anh lại lo lắng chuyện khác, đi đến hòn đảo đó sẽ phải qua vài chỗ, mà những chỗ này là địa bàn của Công Tôn Vân. Công Tôn Vân là trùm buôn ma túy lớn nhất Đông Á, mà thuộc hạ dưới tay hắn trước đến nay đều là hung tàn độc ác, tốt nhất là không nên đụng phải.

Trên máy bay chỉ còn tiếng gầm rú buồn tẻ, yên lặng một chút Khương Hạo lại nhìn Thiệu Tử Vũ cười.

“Như thế nào, ngày đó chị dâu có ghen không?” Anh đột nhiên cười quái dị.

“Cậu có ý gì?”

Thiệu Tử Vũ híp mắt nhìn anh, thằng nhóc này đang nói là ngày nào? Lại cười thành cái bộ dáng kia.

“Chính là ngày Lý Viện ôm cậu, chị dâu giống như là đứng bên đường nhìn thấy, lúc tôi lái xe đã gặp.”

Anh khẳng định chuyện ngày đó chị dâu nhìn thấy được, bộ dáng đi đường không thích hợp, hoa trên tay rơi hồi nào cũng không biết, lúc ấy anh nghĩ thằng nhóc Thiệu Tử Vũ này chết chắc rồi, cho chú em trêu ghẹo phụ nữ.

“Cậu.”

Đột nhiên Thiệu Tử Vũ nắm lấy cổ áo Khương Hạo, thằng nhóc chết tiệt này không nói sớm, khó trách mấy ngày nay bé con là lạ, trốn tránh anh, còn nói anh cùng Lý Viện quan hệ rất thân, thì ra là vì cái này.

“Thủ trưởng, hai người…”

Thấy hai người nắm áo nhau, Tiểu Lý vội vàng khuyên can, như thế nào vừa rồi còn tốt vậy mà giờ lại nổi giận rồi.

Nghe được giọng nói của Tiểu Lý, Thiệu Tử Vũ buông Khương Hạo ra, về sau sẽ hỏi tội, nhưng mà hiện tại anh rốt cuộc hiểu được vì sao mấy ngày nay bé con lại có thái độ kia, vậy thì mọi chuyện liền dễ giải quyết.

Khương Hạo lượm lại cái mũ, nhíu mày, tức giận không nhỏ, xem ra tính tình chị dâu thật lớn, mấy ngày nay hẳn là anh không dễ chịu.

Anh liền nghĩ tới cô gái hạt tiêu của mình, anh chỉ để lại một câu liền thất hẹn không biết cô bé đó có tức giận hay không, trình độ tức giận thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui