Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Lại bàn xong một mối làm ăn, Lam Kỳ ở trên giường vui mừng, đối với cô mà nói công ty tuy nhỏ cũng là tâm huyết của cô, có thể làm chuyện mình thích, còn có thể có thù lao không ít, cô thật vừa lòng tình hình cuộc sống bây giờ, nhớ rõ lúc vừa tốt nghiệp thì công ty không có mối làm ăn, mỗi ngày đều chỉ có thể ngồi ngủ gà ngủ gật cùng Mễ Đóa, khi đó họp lớp cô đều không tham gia, sợ nhìn bạn bè dễ chịu bị kích thích, nhưng mà họp lớp lần này cô nhất định phải đi, hiện tại phải đi so sánh thôi, nên đi họp mặt thật tốt.

Lúc này trên tủ ở đầu giường điện thoại di động rung lên.

"Này, Mễ Đóa chuyện gì?" Đã hơn mười giờ, cậu ấy còn chưa ngủ.

"Lam Kỳ làm sao cậu lại như thế chứ, đều tạo cơ hội tốt cho cậu như vậy, vậy mà cậu là đem tặng cho Nhiễm Khả, cái loại phụ nữ này.” Điện thoại vừa kết nối, Mễ Đóa chính là trực tiếp mắng lớn.

Lam Kỳ từ trạng thái không tập trung hoàn hồn, “Tạo cơ hội gì?.....Không phải là cậu nói cho Dung Bạch Minh biết là tớ sẽ đi vào trong đó chứ?” Cô đã nói rồi, như thế nào có thể đúng dịp như vậy, gặp được Nhiễm Khả đã đủ khéo, còn thêm Dung Bạch Minh.

"Ừ, Dung Bạch Minh liên lạc với tớ, tớ nói với anh ta." Mễ Đóa thừa nhận.

"Lam Kỳ, tớ nghe học trưởng Dung nói cậu làm hỏng xe của Nhiễm Khả đúng không? Nói thật chuyện kia tớ đã sớm quên, thực ra tớ còn phải cảm ơn cô ta để cho tớ nhận ra bộ mặt thực sự của tên đàn ông cặn bã kia, cho nên về sau cậu cũng đừng đối chọi với cô ta."

"Tên đó nói cho cậu chuyện này để làm gì, thật nhàm chán." Lam Kỳ khó chịu, thì ra thực sự là Mễ Đóa nhiều chuyện.

"Nhàm chán, cậu gây ra họa anh ta chùi đít giúp cậu, cậu còn nói người ta nhàm chán." Bên kia điện thoại Mễ Đóa ấm ức vì Dung Bạch Minh.

"Cái gì giúp tớ, tên đó là nghĩ muốn làm vui lòng người đẹp có được không, chúng tôi nói cũng chưa nói được vài câu tên đó liền mang người đẹp đi rồi.” Lam Kỳ chối, làm sao lại trách trên đầu cô.


Mễ Đóa than thở "Nói thật, học trưởng Dung cùng Nhiễm Khả không có gì, anh ta nói với tớ dừng như cậu còn thực xấu hổ, cũng không biết nói cái gì, cho nên đành phải đi trước.”

"Nhiều chuyện, đã nói với cậu bao nhiêu lần, học trưởng Dung không phải đồ ăn của tớ.” Lam Kỳ không nói gì, vì sao giải thích như thế nào Mễ Đóa cũng không hiểu rõ.

"Cậu thật sự nên suy nghĩ cẩn thận, tính tình thối một chút nhưng trừ anh ta ra ai chịu muốn cậu.....Không thèm nghe cậu nói nữa đỡ phải bị cậu làm tức chết, tớ đi ngủ để dưỡng nhan đây.”

"Ừ"

Rầu rĩ cúp điện thoại, Lam Kỳ nằm sấp ở trên giường, mắt mở thật to, nghĩ tới lời Mễ Đóa nói lại suy nghĩ đến đại học năm hai ấy.

Nếu không điên cuồng, liền già đi, khi đó toàn bộ ký túc xá nữ sinh đều say đắm những lời này, bạn trai thành vật cần thiết, thanh xuân nảy mầm, vì thế Lam Kỳ đem chú ý đánh tới trên người Dung Bạch Minh.

Khi đó, Dung Bạch Minh là một nhân vật làm mưa làm gió ở trường đại học B, vóc người đẹp trai, phong cách đơn giản sạch sẽ, tính tình tốt, thành tích học tập giỏi, có tài năng, nữ sinh thích anh ta chất thành một đống lớn, Lam Kỳ là thích nụ cười của anh ta, dịu dàng nhàn nhạt, một bộ dáng dễ nói chuyện.

Vì vậy Lam Kỳ liền quyết định theo đuổi anh ta, cô cùng Mễ Đóa sắp đặt buổi chiều ở trường học tình cờ gặp mặt, cuộc gặp gỡ bất ngờ xinh đẹp, lúc mới vừa bắt đầu, Dung Bạch Minh chính là đem cô thành những người bình thường say đắm anh, Lam Kỳ cũng không nổi giận, tham gia đoàn thể xã hội của anh, biết được sở thích của anh, không buông tha mỗi một lần cơ hội gặp mặt, theo lời của Mễ Đóa, thật là giống như đang liều mạng thi tốt nghiệp trung học cơ sở, tính cách trời sinh của cô là không chịu thua, đối với Dung Bạch Minh như gần như xa, cô chính là coi như một loại gian khổ để khiêu chiến.

Ước chừng qua nửa học kỳ, cô liền phát hiện thái độ của Dung Bạch Minh đối với cô có thay đổi, bắt đầu biến thành anh ta chờ cô, anh ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, cũng chính là thời điểm bạn trai Mễ Đóa bắt cá hai tay.

Buổi chiều đó Mễ Đóa khóc như núi đổ, cô tức giận mang theo Mễ Đóa muốn đi sửa trị tên đàn ông cặn bã kia, lại ở một góc trường học thấy được Dung Bạch Minh cùng một chỗ với Nhiễm Khả......Cũng chính là một cái chớp mắt kia, đột nhiên cô rõ ràng một việc, thật ra là cô không thích Dung Bạch Minh, thấy anh ta cùng cô gái khác cùng một chỗ cô tuy có chút không thoải mái, nhưng không có loại cảm giác đau lòng chết người giống Mễ Đóa.


Sau đó cô còn có ý trốn tránh Dung Bạch Minh, mỗi lần thấy anh ta liền đi đường vòng, một lần rốt cục anh ta cũng chặn lại được cô, cô lại quyết đoán từ chối lời tỏ tình của anh, nửa học kỳ sau Dung Bạch Minh liền tốt nghiệp, nghe nói là bận rộn nhiều việc sau đó xuất ngoại, đã lâu không gặp.

Sau đó Mễ Đóa hỏi thăm được lần đó Dung Bạch Minh ở cùng một chỗ với Nhiễm Khả chỉ là trùng hợp gặp được, hai người thật ra không có gì.....Cho nên Mễ Đóa vẫn cảm thấy vì mình mới chia rẻ bọn họ, thật ra cô không biết nguyên nhân chính là ở chỗ Lam Kỳ, thật sự không thích, nếu thích cô sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.

Cùng Dung Bạch Minh làm bạn bè thì có thể, nhưng làm người yêu lại không được, cô thích nụ cười của anh ta, nhưng là nụ cười như anh ta tràn ngập mọi nơi.

Cô thật sự thích nụ cười hẳn là giống..... giống như Thiệu ngốc vậy, Thiệu ngốc đối xử với người khác cũng khiêm tốn, nhưng cô nhìn thấy, anh cười với người khác rất cạn, mang theo chừng mực xa cách, nhưng với cô lại không phải như vậy, nụ cười dịu dàng có thể tan ra tiến vào trong lòng, loại cười này làm cho cô biết mình chiếm một chỗ hoàn toàn trong anh.....Không biết hiện tại Thiệu ngốc đang làm gì? Lam Kỳ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, chắc là ngủ.

Vậy không bằng gọi điện thoại ẫm ĩ anh.

Một trận tiếng chuông reng reng, sau đó điện thoại được kết nối.

"Bé con." Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Thiệu Tử Vũ cười dịu dàng, anh không nghĩ đã trễ thế này cô gái nhỏ này còn gọi điện thoại cho anh, anh thật bất ngờ.

"Đang làm gì thế?" Lam Kỳ cười, nếu như đang ngủ cô liền được lợi.

"Ở quân đội.” Thiệu Tử Vũ đem công việc giao cho vài trợ lý bên người đi ra cửa màu trắng phòng thí nghiệm, buổi sáng hôn nay vừa nhận được điện thoại, hạng mục lần trước anh phụ trách có vấn đề, liền trở về gấp.


"Không phải là anh đang nghĩ phép sao?" Lam Kỳ có chút mất hứng, còn nói dạy cho cô lái xe, kẻ lừa gạt.

"Vấn đề không lớn, một hai ngày có thể giải quyết, sau đó tiếo tục nghỉ phép.” Từ sáng anh đã làm việc đến bây giờ chính là nghĩ xử lý sớm một chút, không ảnh hưởng đến ngày phép.”

"À"

"Bé con, có nhớ tôi không?” Thiệu Tử Vũ thấp giọng mở miệng.

Đầu bên kia Lam Kỳ nghe nói như thế, chỉ cảm thấy nhột, làm sao lại nói chuyện dịu dàng như vậy, nghe được giọng nói của anh cũng có thể tưởng tượng ra được hiện tại vẻ mặt anh mềm mại có thể làm cho người ta như nhũn ra.

"Vậy còn anh?"

Phương diện này Lam Kỳ rất tinh ranh, nếu cô nói nhớ, anh nói không nhớ, cô liền mệt.

"Nhớ"

"À. . ."

Lam Kỳ gật đầu có vẻ hài lòng với đáp án này.

"Em vẫn chưa trả lời câu của tôi, bé con."


"Anh đã nhớ tới tôi, tôi đây cũng cố nhớ anh một chút."

"Ha ha"

Thiệu Tử Vũ cười khẽ.

"Aiz Thiệu ngốc, Chủ Nhật anh có rảnh hay không? Tôi mời anh đi chơi.” Họp lớp hôm Chủ Nhật có thể mang theo bạn bè, cô muốn mang Thiệu ngốc đi chơi, thứ nhất cô không có bạn, thứ hai bộ dạng Thiệu ngốc rất đẹp trai, mang theo có thể diện.

"Xin lỗi bé con, Chủ Nhật tôi có hẹn.” Thiệu Tử Vũ bất đắc dĩ mở miệng, cô gái nhỏ của anh lần đầu hẹn anh, anh không thể đi rất đáng tiếc, nhưng mà Chủ Nhật anh có một bữa tiệc, đều là quân nhân cấp cao, anh phải tham gia.

"Oh, quên đi, tôi chỉ là tùy tiện hỏi, nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh một người nhàm chán thôi.....Thôi được, không có việc gì tôi ngủ, lần sau nói chuyện.”

"Bé con."

Thiệu Tử Vũ còn muốn nói điều gì Lam Kỳ đã cúp điện thoại.

Trong phòng

"A. . . Thiệu ngốc chết tiệt, từ chối mình, ước hẹn, hẹn cái con khỉ, anh, đồ ngốc này. . . Đánh chết anh đánh chết anh." Mới vừa cúp điện thoại Lam Kỳ liền phiền muộn, cầm gối đầu ở trên giường đập, cô có ý tốt muốn mang anh đi chơi, vậy mà anh còn quá đáng không nể mặt, cũng không nhìn xem bộ dáng ngốc nghếch của mình, ai vui mang theo anh chứ.

Đầu bên kia điện thoại Thiệu Tử Vũ đã muốn mất hồn, hiện tại anh đã có thể tưởng tượng được cô gái nhỏ kia, bộ dáng nổi trận lôi đình, buồn bực nội thương, khẳng định còn đang mắng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận