Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Hai người đều không nói chuyện, Lý Hạo đau đầu gỡ mắt kiếng xuống lấy
tay xoa ấn đường, ngũ quan lạnh lùng mang theo nét mệt mỏi rõ ràng, hắn
là một người yêu cầu hoàn mỹ, hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm, dựa vào nỗ lực chính mình ra sức làm, mới có được địa vị nổi tiếng ngày hôm nay, cho nên hắn mới có thể nghiêm khắc yêu cầu cô.

Lam Kỳ nằm trên sa lon sinh hờn dỗi, anh rễ vô luận là ngoại hình hay
năng lực đều là người số một số hai ở thành phố C, thực sự rất xứng đôi
với chị gái, dù là như vậy cô cũng không cần hắn quá mức quản cô, cô đã
lớn như vậy rồi, làm việc sẽ có chừng mực.

Qua một lúc lâu Lý Hạo vẫn là nhắm mắt không lên tiếng, lúc Lam Kỳ đang
suy nghĩ có nên hay không về phòng trước thì lúc này cô lại nghe được
tiếng mở cửa.

"Lam Kỳ cái con bé chết tiệt kia, lá gan lớn đến nổi cả đêm không về nhà.” Vương Mạn vừa mới vào cửa gặp cô liền gào to.

"Mẹ người đừng kích động, vừa rồi có phải hay không mẹ đi spa? Coi chừng nếp nhăn." Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của mẹ già, Lam Kỳ đứng ở
ghế sa lon vội vàng như gặp phải kẻ thù, mẹ già đã sắp năm mươi tuổi rồi nhưng dáng vẻ bên ngoài lại như mới đầu bốn mươi, làn da trắng nõn,
thích mặc váy giản dị, đoan trang, làm cho người ta có cảm giác tuyệt
đối là người hiền lương thục đức, nhưng trăm ngàn lần không thể bị vẻ
ngoài của bà mê hoặc, tính tình của hai chị em cô đều là di truyền từ
mẹ, đó chính là khi nóng giận tuyệt đối nóng nảy không suy nghĩ đến hậu
quả, cho nên bị tóm được liền thảm.

"Làm cái đầu con, chị gái con bây giờ còn không rõ tin tức, ta làm sao
có thể sinh ra một đứa con gái không có lương tâm như thế này.”

Vương Mạn buông thứ gì đó trong tay ra, chuẩn bị tốt để véo lỗ tai cô,
thật hoài nghi thời điểm sinh cô khả năng nghe của cô có khuyết điểm, bà nói nhiều như vậy, như thế nào cô một chút cũng không nghe lọt.


"Mẹ, xin nương tay cho."

Lam Kỳ bị đuổi đến chạy nhảy qua bộ sô pha, chỉ biết qua được ải của anh rể, nhưng không qua được ải của mẹ già, cô thật oan uổng, cô là vì
chuyện của chị gái già mới một đêm không về nhà.

"Còn dám trốn. . ."

Vương Mạn vòng qua bộ sô pha, hôm nay như thế nào bà cũng phải dạy bảo cô thật tốt.

"Anh rể”

Trong lúc bối rối, Lam Kỳ chuyển một ánh mắt cầu xin đến Lý Hạo, mẹ rất
nghe lời hắn nói, hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu cô, nhưng vừa rồi
cô chọc anh rễ tức giận, không biết hắn có thể hay không không giúp cô.

"Dì, đã có tin tức của Tiểu Vũ."

Ngay tại thời điểm cô sắp bị tóm được, Lý Hạo đứng chắn phía trước cô là cho cô tránh được một kiếp, Lam Kỳ cảm kích nhìn hắn liếc mắt một cái,
khó chịu trước đó trở thành không khí, cô cũng muốn nói với mẹ già
chuyện này, nhưng bà chưa cho cô cơ hội.

"Thật sao?"

Vương Mạn không còn lòng dạ nào dạy dỗ Lam Kỳ, một lòng ở trên người con gái lớn, mấy ngày nay tim của bà đều nguội lạnh một nửa.

"Có người nhìn thấy một chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua cứu Tiểu Vũ.”"

Lý Hạo đem lời Lam Kỳ nói lại một lần nữa.

"Tại sao con bé không trở về nhà? Cũng không liên lạc với người trong nhà?"

Vương Mạn truy hỏi.

Lý Hạo nhìn Lam Kỳ, Lam Kỳ lắc đầu, cô cũng không biết, Thiệu ngốc nói khi nào có tin tức mới sẽ báo cho cô.

"Có thể là Tiểu Vũ bị thương, dì yên tâm, con nhất định tìm được Tiểu Vũ.”

"Ừ"

Vương Mạn không dám hỏi tới, đây là tin tức tốt nhất mấy ngày qua, thật ra thì bà vẫn tin tưởng con gái lớn sẽ không có việc gì.

"Mẹ, người yên tâm, dũng mãnh như vậy nhất định không có việc gì."

"Con bé chết tiệt kia, về sau buổi tối không trở về nhà xem ta như thế nào trừng phạt con.”

"Đã biết.” Lam Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Vương Mạn lúc này mới cầm lấy đồ đạc đi vào phòng bếp, mấy ngày qua bà
đều không biết mình là làm sao qua được, vẫn luôn là hốt hoảng, đi tới
phòng bếp mới phát hiện ban đầu định là mua thức ăn, thế nhưng mua về

mấy bịch lớn bột giặt quần áo.

Thấy nguy hiểm đã được giải trừ, Lam Kỳ nằm trên ghế sa lon thầm thì,
"Thiệt là lớn như vậy rồi còn véo lỗ tai.” Để cho người khác nhìn thấy
thì thật là mất mặt.

Lý Hạo nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, ánh mắt thâm trầm mang theo
một tia si mê, hắn biết cô không bằng Tiểu Vũ làm việc cẩn thận, chính
chắn, hiểu chuyện, săn sóc nhưng là không biết bị làm sao, hắn chính là
không nhịn được bị cô hấp dẫn, có lẽ chính là nàng tùy hứng, đáng yêu,
không chút lo lắng yêu ghét rõ ràng, để cho hắn từng bước một lún sâu.

Hắn biết chuyện không mong muốn xảy ra nhất đã xảy ra.

"Lý Hạo gọi điện thoại cho chú, kêu ông ấy mua một ít thức ăn về nhà,
buổi tối dì làm cho con vài món ngon, mấy ngày nay con gầy đi nhiều.”

Vương Mạn từ trong phòng bếp đi ra cười, bà cũng không thể nói đi mua thức ăn lại mua về mấy bịch bột giặt quần áo được.

"Không cần gọi vẫn là con đi cho, vừa vặn công ty có chút việc, xong
việc con sẽ mang tới luôn." Lý Hạo thu lại ánh mắt khác thường, sau đó
mở miệng nói.

Mấy ngày qua đều phải lo xử lý công việc hai bên làm cho hắn muốn sức
đầu mẻ trán, nhưng lại không thể không làm, hai nơi hắn đều bỏ ra không
ít tâm huyết, hiện tại thật vất vả mới đi vào quỹ đạo, không thể làm ra
chút sai sót nào.

"Vậy con đi nhanh đi, buổi tối quay về sớm một chút ăn cơm, lái xe cẩn thận."

Vương Mạn dặn dò.

Lý Hạo gật đầu, ánh mắt vô tình nhìn Lam Kỳ liếc mắt một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.

"Mẹ, người làm gì nhìn con như vậy."


Lý Hạo vừa đi, Lam Kỳ liền đứng xa một chút, ngộ nhỡ mẹ đánh bất ngờ thì cô có thể tránh được.

"Mẹ là muốn nói, Lý Hạo nó đã mệt muốn chết, đừng khiến nó phải bận tâm lo lắng.

Ngày hôm qua Kỳ Kỳ không có về nhà, hắn đi tìm một buổi tối, nói thật,
Vương Mạn đối với đứa con rể đạt tiêu chuẩn này vô cùng hài lòng, bộ
dạng đẹp trai lịch sự không nói, hơn nữa còn có sự nghiệp thành công,
đối xử với người ngoài lễ phép, đối với bọn họ rất tốt, quan trọng nhất
là đối với con gái lớn dịu dàng chăm sóc, về phần con gái nhỏ cũng quan
tâm đầy đủ, các bạn hàng xóm đều hâm mộ bà có con rể tốt, chờ Lam Vũ trở về nhất định phải nhanh chóng làm hôn lễ.

Lam Kỳ gật đầu.

"Biết rõ."

Tâm tình của mẹ già vừa vặn tốt, vẫn là chớ chọc bà, cô thừa nhận Lý Hạo là không sai, nhưng cô rất không thích thái độ của hắn đối với cô, quản quá rộng, chỉ là trước kia hắn chưa bao giờ như vậy, hẳn là gần đây
thật sự quá mệt mỏi.

"Mẹ, ba con đâu?"

Cô hỏi, kỳ quái, cha bình thường là một người chồng nội trợ luôn thích ở trong nhà.

"Còn hỏi, đi tìm con rồi."

Tức giận của Vương Mạn lại bắt đầu tụ họp, Lam Kỳ quyết đoán lấy điện
thoại di động ra bấm gọi cho cha, ở trong nhà này đánh bại được mẹ già
chỉ có cha, cơn thịnh nộ của mẹ già chống lại vẻ thật thà phúc hậu của
cha, mẹ già liền bị đánh gục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui