Trúc Mã, Đừng Chạy!

Editor: L.N.H.T

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết nắng ấm chan hòa, bầu trời vạn dặm không có bóng mây, cỗ kiệu bảnh bao màu đỏ chót rêu rao khắp nơi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Hoa hoa công tử Thẩm Ngạn ở trong kiệu lung la lung lay cầm một gương đồng nhỏ vô cùng ấm ức nhìn vành mắt đen ngang ngửa với mắt gấu mèo của mình.

Thẩm Ngạn hắn từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên mất ngủ, còn nguyên nhân thì phải quy cho hai huynh đệ tốt của hắn. Tối hôm qua hắn trằn trọc khó ngủ lật qua lật lại nghĩ trước nghĩ sau cả đêm cũng nghĩ không ra hắn chỉ ra ngoài xa nhà nửa tháng, tại sao vừa trở về hai người bọn họ không hẹn mà cùng biến thân thành người bận rộn. Phải biết rằng trước kia hai người bọn họ thường hay rảnh rỗi đến nổi một người ngồi xổm đếm kiến, một người ngồi đếm mỹ nam.

“Thiếu gia, hôm nay có đến nhà Lâm công tử không?” Gã sai vặt đi theo ở bên ngoài cỗ kiệu cẩn thận hỏi.

Mọi người xung quanh dỏng tai lên nghe đều hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ tin đồn là thật? Hoa hoa thiếu gia Thẩm gia này thật sự có quan hệ với công tử xinh đẹp không tuỳ tiện nói cười kia sao?

“Đến, đương nhiên đến, tại sao không đến?” Thẩm Ngạn nhìn kỹ đôi mắt hoa đào hơi có vẻ tiều tụy trong gương, thầm nghĩ: “Không đến sao biết rõ nguyên nhân hai người bọn họ đột nhiên đổi tính, sao có thể phụ lòng ta mang cặp mắt thâm quầng này đi ra ngoài?”

“Lâm công tử này thật sự là đoạn tụ sao?” Mấy thiếu nữ dịu dàng che mặt khóc thút thít.

“Thật đáng tiếc cho bộ dạng xinh đẹp kia của Lâm công tử, ta nói tại sao chàng chưa bao giờ đến gần nữ sắc, thì ra chàng thích nam nhân.” Đây là mấy thiếu nữ nắm cổ tay lắc đầu nói.

“Quả nhiên Thẩm thiếu gia kia không đáng tin cậy, đầu tiên là làm hại mấy tỷ muội ta đánh lớn một trận, sau đó lại cùng ca ca chúng ta đoạt nữ nhân, bây giờ còn cướp nam nhân với chúng ta.” Còn có mấy thiếu nữ chua ngoa khinh bỉ cỗ kiệu bảnh bao kia một phen.

“Hôm nào cầm lưu toan[1] hắt vào mặt hắn, xem hắn tranh cướp nam nhân với chúng ta như thế nào.” Sau cùng là mấy thiếu nữ mạnh mẽ bưu hãn nghiến răng nghiến lợi.

[1] Lưu toan: là tên hán việt, tên của nó là a- xít sun-phu-rit/a xít sunfuric, lưu là lưu huỳnh, toan là chua, mà ở cổ đại ko dùng tên hóa học như hiện đại nên ta để nguyên hán việt

Gã sai vặt bên cạnh thấy những thiếu nữ nhìn như điềm đạm nho nhã này vậy mà người này còn tàn nhẫn hơn người kia, âm thầm lo lắng cho thiếu gia nhà mình. Đảo mắt lại nhìn thấy màn kiệu hơi hé ra, thiếu gia nhà mình nhìn gương đồng nhỏ thưởng thức dung mạo xinh đẹp của mình, không thèm để ý đến mấy lời khinh bỉ của đám thiếu nữ dành cho hắn, hắn chỉ yên lặng vẽ chữ thập ở trước ngực: “Thiếu gia, tự người cầu thêm phúc đi! Thần ơi.”


Cỗ kiệu bảnh bao thoải mái dừng ở trước một gian nhà bình thường, hoa hoa công tử Thẩm Ngạn quyến rũ xinh đẹp xốc màn kiệu lên, đầu tiên là hé ra khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến nữ nhân ghen ghét, một đôi mắt đào hoa u uẩn liếc nhìn cửa trước đóng chặt. Sau đó mới đi ra khỏi kiệu, sửa sang lại quần áo, tự cho là phóng khoáng phe phẩy chiết phiến đi đến nhà bên cạnh.

Mấy tên kiệu phu nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi.

“Thiếu gia sao vậy? Lhông phải nhà của Lâm công tử ở đây sao?” Vẻ mặt kiệu phu Giáp không hiểu.

“Chẳng lẽ chúng ta nhớ lầm cửa? Không thể nào đâu.” Kiệu phu Ất vò đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Ngươi không thấy cửa chính nhà Lâm công tử đang đóng hay sao?” Vẻ mặt Kiệu phu Bính khinh bỉ nhìn huynh đệ nhà mình.

“Vậy thiếu gia đi sang nhà bên cạnh làm gì?” Vẻ mặt kiệu phu Đinh mê mang.

“Có thể thiếu gia đi mượn tường viện nhà bên cạnh sử dụng.” Gã sai vặt rất bình tĩnh.

“Thiếu gia uy vũ.” Kiệu phu Giáp Ất Bính Đinh mới choàng hiểu, sau đó vẻ mặt sùng bái.

“Về trước đi, chắc hẳn thiếu gia không muốn để cho người ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi hắn ngã xuống tường đâu.” Gã sai vặt quan tâm mở miệng, sau đó dẫn mọi người rời đi.

Mà bên này, đầu tiên là Thẩm Ngạn dùng tay khẽ đẩy cửa chính nhìn như khép hờ, cửa chính không có phản ứng, lại dùng sức đẩy đẩy, cánh cửa vẫn không nhúc nhích tí nào. Hắn ấm ức nhìn cánh cửa cả buổi, hai người này chẳng những trở nên bận rộn, ngay cả cánh cửa chưa bao giờ khóa hiện tại cũng đóng chặt rồi. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên nhấc chân đạp, “ầm” một tiếng, cửa chính ngã cái rầm.

Hắn phủi tay, lại phe phẩy cây quạt tự cho là phóng khoáng nghênh ngang đi vào.


Thẩm Ngạn quen cửa quen nẻo xuyên qua đại sảnh đi đến sương phòng bên trái, đặt mông ngồi ở trên ghế, không cần chủ nhân tiếp đón rất tự giác rót cốc nước uống. Dung Ức nghe thấy tiếng động trong phòng thì đi ra khỏi tấm bình phong, nhìn thấy Thẩm Ngạn quang minh chính đại ngồi ở khuê phòng của mình như trâu uống nước thì lên tiếng khiển trách: “Huynh vào bằng cách nào?”

“Đương nhiên là đạp cánh cửa của đệ tiến vào…” Thẩm Ngạn ngẩng đầu, “bốp” một tiếng, cốc sứ thượng hạng tuyên bố báo hỏng, nước trà rơi vãi ở trên chân vẫn hoàn toàn không nhận ra, Thẩm Ngạn trợn mắt há mồn thật to, cái cằm cũng sắp rớt xuống đất, hôm nay Dung tiểu huynh đệ của hắn lại mặc nữ trang, càng kinh hãi hơn là, hắn lại cảm thấy huynh đệ của mình mặc nữ trang rất đẹp mắt.

Dung Ức nhíu mày, cực kì bất mãn với vẻ mặt của hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn hả? Nhìn thêm ta móc mắt của huynh ra.”

“Dung tiểu huynh đệ, đệ không sao chứ? Sao hôm nay đột nhiên giả thành nữ tử vậy?” Hắn nhảy dựng lên, vươn tay muốn quan tâm sờ cái trán Dung Ức.

“Này này, huynh nói rõ ràng, cái gì gọi là giả thành nữ tử? Cô nương ta vốn chính là nữ hài tử, là mình huynh không có mắt.” Khoé mắt Dung Ức giật giật, một cước đá văng Thẩm Ngạn.

“Hả…” Thẩm Ngạn ngây người hồi lâu, đè lên cái cằm sắp rơi xuống của mình, không thể tin hô nhỏ: “Đệ là nữ?”

“Sao? Không giống hả?” Dung Ức liếc xéo hắn, đã thấy ngu ngốc nhưng chưa từng thấy Thẩm Ngạn ngu ngốc như vậy, chơi đùa với nàng hai tháng vẫn không làm rõ giới tính của nàng.

Thẩm Ngạn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào phần ngực hơi nhấp nhô của nàng cả buổi, nhướng mày chỉ vào ngực Dung Ức, cẩn thận nói: “Nơi đó cũng rất giống, chính là chỗ này… bằng phẳng, không giống. Lại nói, đệ thật sự là nữ…” Còn chưa nói hết lời hắn đã cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua. Giương mắt lên thì nhìn thấy vẻ mặt “Huynh nói thêm một câu nữa ta sẽ phế huynh” của Dung Ức, hắn sợ tới mức cuống quít im miệng.

Dung Ức hít mấy hơi thật sâu, liều mình nhắc nhở bản thân “Hắn là kẻ ngốc, không nên so đo với hắn.” mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, chậm rãi hỏi: “Hôm nay không mời mà tới là có chuyện gì?”

Thẩm Ngạn thần kinh không ổn định vừa nghe câu hỏi của Dung Ức thì lập tức tỉnh táo tinh thần, cũng đã quên sợ hãi vừa rồi, cười hì hì đặt một tay lên vai Dung Ức nói: “Mấy ngày nay Thính Vũ Lâu có một tiên sinh kể chuyện mới tới, nghe nói là mỹ nam, có rất nhiều cô nương vì để nhìn dung nhan tuấn tú của hắn mà bỏ ra một số bạc lớn mua chỗ ngồi gần phía trước đấy, không thì chúng ta cùng đi xem đi?”

Hắn đã nói tại sao Dung Ức thích nhìn mỹ nam như vậy, còn từng cho rằng có phải Dung Ức đoạn tụ hay không, suy tính có nên cách xa Dung Ức một chút hay không. Sau đó vẫn là vì cảm thấy thiếu Dung Ức đi theo hắn ăn cơm uống rượu nghe hát thật sự không thú vị mới từ bỏ, hiện tại mới biết thì ra Dung Ức là một cô nương thứ thiệt, cũng khó trách nàng thích nhìn mỹ nam như vậy. Nếu là bình thường, Dung Ức nhất định sẽ hai mắt tỏa sáng, chạy đi còn nhanh hơn hắn.


Hôm nay Dung Ức lại không có hứng thú, nhạt nhẽo liếc nhìn hắn một cái, tặng hắn bốn chữ: “Không rảnh, không đi.”

“Đang bận cái gì thế?” Không rảnh? Thẩm Ngạn cười gian, ngồi trở lại trước bàn, lại cầm ấm trà lên rót cho mình một cốc nước. Hỏi ra vấn đề ngày hôm qua suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra.

“Theo đuổi tướng công.” Dung Ức đơn giản trả lại bốn chữ, cầm lấy gương đồng nhỏ Thẩm Ngạn để trên bàn, không biết lấy ra một chì vẽ lông mày ở đâu bắt đầu vẽ lông mày còn chưa vẽ xong.

“Phụt…” Nước trà mới vừa vào miệng bị Thẩm Ngạn phun ra, hắn không thèm để ý dùng ống tay áo lau mặt một cái, nhiều chuyện sát lại gần Dung Ức, hỏi: “Theo đuổi tướng công? Ai xui xẻo bị muội nhìn trúng vậy?” Hắn rất nhanh đón nhận chuyện Dung Ức là cô nương.

“Một mỹ nam.” Dung Ức nhàn nhạt trả lời.

“Nói nhảm.” Có ai mà không biết Dung Ức muội thích nhất là mỹ nam chứ?

“Một mỹ nam tuyệt thế.” Thấy Thẩm Ngạn bất mãn với đáp án của nàng, Dung Ức lại mở miệng bổ sung.

“…” Thẩm Ngạn im lặng vuốt vuốt cái trán, thật lâu mới mở miệng: “Hắn tên là gì? Người ở đâu?”

“Không biết.” Dung Ức nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. Quản hắn tên gì, người ở đâu làm gì, dáng vẻ xinh đẹp là được rồi, mấu chốt nhất là người nọ còn cứu nàng một lần.

“Muội… muội ngay cả người ta tên gì cũng không biết đã theo đuổi người ta? Muội thật đúng là…” Thẩm Ngạn run rẩy chỉ vào Dung Ức, thật muốn bổ đầu của nàng ra xem bên trong chứa cái gì.

“Suỵt.” Một tiếng cắt đứt lời của Thẩm Ngạn, hắn chỉ cảm thấy có một vật thể nhỏ bé xẹt qua bên tai mình, hắn ngây ngốc quay đầu qua, nhìn vật thể vừa mới gào thét bên tai mình, chấn kinh xém rớt cằm lần nữa, một cây ngân châm thật nhỏ găm trên cây cột gỗ sau lưng hắn, trên ngân châm còn dính một con ruồi. Lại quay đầu nhìn Dung Ức, nàng vẫn đang Mẹ nó ta nhổ, cho tới bây giờ hắn vẫn không biết Dung Ức còn có ngón này.

Hắn cười gượng sờ sờ lỗ mũi, không biết có phải Dung Ức đang ám chỉ nếu hắn nói nhảm nữa thì kết cục sẽ giống như con ruồi này hay không. Dừng lại hồi lâu, vẫn có ý tốt khuyên nhủ: “Ta nói chứ Dung tiểu huynh đệ… À! Không đúng, phải gọi là tiểu tỷ muội… Ôi! Vẫn không đúng, ta không phải là nữ.” Tự mình rối rắm cả buổi, hắn ngước mắt lên hỏi Dung Ức: “Hiện tại ta nên gọi muội là gì?”

“Gọi Dung Ức đi, nếu không huynh muốn gọi là gì?” Dung Ức thờ ơ đáp trả, lại cau mày nhìn nhìn lông mi trong gương, dường như vẽ lệch rồi, lại xóa đi vẽ lại.


“Ồ.” Thẩm Ngạn lại tận tình khuyên bảo: “Ta nói Dung Ức này, tướng công là người sống chung với muội cả đời, nếu muội muốn theo đuổi người ta, trước tiên nên làm rõ người ta tên là gì, người ở đâu sẽ hay hơn. Đừng nên qua loa như vậy.”

“À, lần sau ta gặp được hắn sẽ tiện thể hỏi.” Ừ, dường như lần này vẽ được rồi, quay đầu qua cười hỏi Thẩm Ngạn: “Nhìn đẹp không?”

“…” Thẩm Ngạn ngây người, Dung Ức cười lên càng đẹp hơn, đặc biệt là lúm đồng tiền khẽ hiện ở khóe môi. Thẩm Ngạn không khỏi gật đầu một cái.

“Vậy là được rồi.” Dung Ức cất chì vẽ lông mày đi, nhét gương đồng nhỏ và chiết phiến giả làm văn nhân mặc khách vào trong ngực hắn, sau đó kéo cánh tay Thẩm Ngạn vẫn chưa kịp phản ứng lại tiễn ra ngoài cửa: “Ta muốn thay quần áo theo đuổi tướng công, huynh về trước đi ha, đợi ta theo đuổi được rồi sẽ dẫn y đến giới thiệu với huynh.”

Thẩm Ngạn vẫn đang sững sờ cứ vậy mà bị Dung Ức đẩy ra ngoài cửa.

Dung Ức nhìn cánh cửa nằm trên mặt đất thì khóe miệng co giật hai lần, suy tính nên đi thay quần áo trước hay đánh Thẩm Ngạn một trận trước, vậy mà dám đạp hư cánh cửa nhà nàng. Thẩm Ngạn nhìn vẻ mặt bất thường của Dung Ức, lần đầu tiên đầu óc vận chuyển nhanh chóng, sờ sờ lỗ mũi, thầm nghĩ: “Không ổn, chạy mau.” Trong lúc Dung Ức vẫn đang suy nghĩ thì nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt của nàng.

Đợi Dung Ức suy nghĩ xong thì đã không thấy bóng dáng Thẩm Ngạn đâu. Nàng đành phải chấp nhận nâng ván cửa lên để tạm hờ, thầm nghĩ: Hôm nay Thẩm Ngạn huynh đạp hư ván cửa, hôm khác ta nhất định sẽ đánh gãy răng cửa của huynh.

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Ngạn: Ai? Ai nói ta là đoạn tụ? Xu hướng giới tính của ta cực kỳ bình thường.

Mọi người yên lặng chỉ về phía tác giả đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Thẩm Ngạn cười nham hiểm: Tác giả, ngươi tới đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi đâu.

Tác giả: Đừng giận đừng giận, nhiều nhất ta sẽ không thể ngươi làm nam phụ đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui