Chu Tích Tiệp mặc dù ở bên trong trại huấn luyện một năm, lại không có đổ vào rất nhiều kiến thức, thời điểm nhàn rỗi ngoại trừ rèn luyện thân thể ngoài còn muốn thường thường tự học phương diện quản lý tài chính mà Chu cha gây dựng một chút, thậm chí còn muốn sớm quen thuộc phương diện tư liệu cùng danh sách của công ty.
Chu cha lần này quyết tâm coi cậu như người nối nghiệp đến bồi dưỡng, bởi vì hai con lớn: một người không có đầu óc một người thì đang lẩn trốn, hiện tại cũng chỉ có thể vững vàng bắt lấy tiểu nhân này không thả.
Bất quá hoàn hảo, Chu Tích Tiệp ở phương diện này lại được trời cho, nói đến hai năm qua sở chưởng nắm kiến thức cùng giáo dục so với các học sinh khác chỉ nhiều không ít, hơn nữa còn có một chút thể nghiệm cùng kinh nghiệm cũng vượt xa những cậu ấm khác có khả năng cảm nhận được.
Nói tóm lại, năm này việc tôi luyện không chỉ có Chu cha rất hài lòng, khiến Chu Tích Tiệp một bên tại trường học đọc sách, một bên từ từ bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Chu Dương, liền ngay cả Kiều cha hay bắt bẻ cũng miễn cưỡng gật đầu, hiện tại còn có thể làm ra một phen sự nghiệp, có thể cùng Đa Bảo danh chính ngôn thuận vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Cho nên, Chu Tích Tiệp ngoại trừ vừa trở về vậy sẽ bồi dưỡng Đa Bảo bốn phía điên khùng được một lúc, liền bắt đầu bận rộn, tại bên trong trường học căn bản là rất khó nhìn thấy bóng dáng của cậu. Vốn là những nữ sinh nhàm chán trong trường học còn muốn thỉnh giáo bạn trai Kiều Đa Bảo phi phàm như thế nào, gây giật mình như thế nào. Đáng tiếc, lại ngay cả một sợi tóc đẹp trai đều không thấy được.
Hoa lưu loát mà rơi, phủ kín cả con đường, giống như một tấm thảm màu tím chảy dài mở ra, lãng mạn lại xinh đẹp, liền ngay cả trong không khí đều tràn ngậ hương hoa p nồng đậm, hấp dẫn không ít nam nữ nói chuyện yêu đương hoặc là dự định đến một hồi tình cờ gặp gỡ khó quên.
Bất quá một chút nữ sinh lại lặng lẽ đưa ánh mắt nhảy vào hướng người kia cõng đàn ghi-ta dựa ở một gốc cây, bóng dáng tuấn mỹ.
Dụ Đàm mặc áo sơ mi trắng, tay đút vào túi quần, tóc mái màu rơm thoáng che kín cái trán, con mắt híp lại tựa như đang nhắm, mà khóe miệng như có như không quyến rũ ra thoáng chút tà mị tươi cười, tùy ý tiêu sái, bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được, cơ hồ mê ngốc một đám nữ sinh.
Xa xa, một nam sinh cao lớn thong thả đi tới, Dụ Đàm khẽ nghiêng đầu, hé mắt, không khỏi đứng thẳng người.
"Cậu tên. . . Chu Tích Tiệp đúng không." Dụ Đàm kia mang theo một tia khinh thường trong ánh mắt đánh giá hắn một phen.
Chu Tích Tiệp mới từ phòng làm việc giáo sư đi ra, đang định đi tìm Kiều Đa Bảo, nhìn thấy nam sinh xa lạ đột nhiên chặn lại đường đi, không khỏi dừng bước, mặt không thay đổi.
"Có chuyện gì?"
"Nghe nói, cậu cùng Đa Bảo là thanh mai trúc mã?"
Chu Tích Tiệp chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, không nói được lời nào.
"Chủ động rời đi, anh không thích hợp với cô ấy."
Dụ Đàm giọng nói bình thản, vẻ mặt chắc chắc cùng tự tin. Mặc dù hắn thừa nhận Chu Tích Tiệp lớn lên không hề kém khi so với hắn, vóc người cũng so với hắn cao lớn hơn, thế nhưng có ích lợi gì? Vẻ mặt mặt than cộng thêm việc học ghế trống nhiều năm, hơn nữa gia cảnh không cần nghĩ cũng biết chắc là kém so với chính mình, Kiều Đa Bảo như vậy đi với hắn như thế nào lại xứng đôi được!?
Đều nói càng khó có được lại càng muốn có được, kể từ phòng khi Kiều Đa Bảo ở teakwondo rất rõ ràng cự tuyệt chính mình xong, Dụ Đàm ngược lại bị cô đặc lập độc hành hấp dẫn lấy, lần đầu mãnh liệt thích một cô bé như vậy. Thanh mai trúc mã thì thế nào, hiện tại hắn xuất thủ, tự nhiên có thể làm cho Chu Tích Tiệp biết khó mà lui!
Chu Tích Tiệp nghe lời của hắn giống như là nghe được trò cười gì đó, trên mặt lạnh lùng khó có khi lộ ra một tia nghiền ngẫm vui vẻ.
"Cậu tin cậu không có bệnh?" Chu Tích Tiệp nhìn Dụ Đàm, ánh mắt trào phúng mà khinh miệt.
"Cậu có ý gì? !" Dụ Đàm tuấn mặt trầm xuống.
"Tôi nói đầu óc cậu có bệnh, phải trị!"
Dụ Đàm nắm chặt quả đấm, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp, một lúc sau lại lạnh lùng cười một tiếng, "Cậu lấy cái gì so với tôi? Nếu như dựa vào tình cảm cùng cô ấy quen biết nhiều năm, vậy như thế nào xác định được cô ấy đối với cậu có cảm tình không phải là đối với anh trai?"
"Trò cười, tại sao tôi phải cùng cậu so đo? Tình cảm của cô ấy với tôi như thế nào, cậu lại có tư cách gì đến chất vấn?" Chu Tích Tiệp đối với lời của hắn khịt mũi coi thường.
"Tôi cùng Đa Bảo ở cùng một ban nhạc, trước đây mấy ngày, ngày ngày cùng một chỗ tập luyện, hơn nữa trước đó, ở trường học cô ấy vung tay là vì cùng tôi có liên quan." Dụ Đàm trong lòng nhất nghẹn, không khỏi hung hăng kích thích Chu Tích Tiệp.
"Cô ấy động thủ, tôi tin tưởng mục đích của cô ấy rất rõ ràng."
Kiều Đa Bảo vung tay tuyên bố xong, cùng bọn họ phủi sạch quan hệ, hiện trường rất nhiều người cũng nghe được, cũng kể cả Dụ Đàm , không nghĩ tới Chu Tích Tiệp lúc ấy mặc dù không có ở trường học, thế nhưng cũng rõ ràng biết những chuyện này. Gương mặt tuấn tú trầm của Dụ Đàm như được tích nước, lúc trắng lúc xanh.
Hơn nữa bởi vì chiều cao so với Chu Tích Tiệp thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, Chu Tích Tiệp liền bình tĩnh như vậy lạnh nhạt đứng ở nơi đó, toàn thân một cách tự nhiên tản mát ra hơi thở lạnh cơ hồ đều muốn đè ép lên cái đầu của hắn, trong lòng lại càng phát ra tức giận không nắm chắc.
Dụ Đàm cau chặt lông mày, nghĩ thầm vóc dáng của mình 1m8 đã tính là cao, người trước mắt này là ăn cái gì lại cao như vậy, còn cường tráng như vậy?
"Nếu như nói hiện tại tôi muốn theo đuổi cô ấy thì sao?"
Dụ Đàm đến cùng xuất thân là người có tiền, trong khoảnh khắc bình phục tâm tình phức tạp trong lòng xong, tiến lên hai bước, ánh mắt lại lần nữa sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp.
Chu Tích Tiệp thần sắc bình tĩnh như trước không gợn sóng, "Cậu không có cơ hội này, càng không có tư cách này."
Chu Tích Tiệp liền như vậy nhìn thẳng hắn, không có bất kỳ vẻ gì trên nét mặt của cậu, giọng nói cũng không có bất kỳ cái gì không ổn định, nhưng mà khiến Dụ Đàm cảm thấy cậu ta đang rất rõ ràng châm chọc hắn.
"So với tôi đây nán lại hai năm đại học, ngoại trừ chính là cõng đàn guitar lừa gạt lừa gạt một chút nữ sinh háo sắc bên ngoài, trong mắt tôi, cái gì cậu đều không có."
Tiếng nói vừa dứt, Chu Tích Tiệp nhìn cũng không nhìn xoay người đi, đối với cái dạng tình địch này cậu căn bản không để vào mắt.
Xung quanh rải rác mấy nữ sinh nhận ra nam sinh cao lớn này đúng là người mà tiệc tối ngày đó cùng Kiều Đa Bảo, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu líu ríu không thôi.
Mà trên mặt Dụ Đàm trắng nõn anh tuấn lúc này có một mảnh tối đi, trên huyệt Thái dương gân xanh nhô ra, mơ hồ có dấu hiệu sung huyết.
Từ nhỏ đến lớn vô luận hắn đi đến chỗ nào đều làm người khác chú ý, giống như ngôi sao mới chói mắt bị nữ sinh đến vây quanh, về bề ngoài hay về gia cảnh hắn đều so với rất nhiều người khác ưu việt hơn, nhưng hôm nay vừa đến trước mặt Kiều Đa Bảo, Chu Tích Tiệp lại nhiều lần đều bị xem nhẹ không nói còn bị châm chọc cười nhạo!
"Hmm ~~" Dụ Đàm hít sâu một hơi, ánh mắt có chút ít âm trầm, "Tên đầu gỗ thiếu học hai năm, tôi lại muốn nhìn một chút cậu dựa vào cái gì mười phần kiêu căng như vậy!"
Dụ Đàm hung hăng xoay người, đàn ghi-ta sau lưng theo thói quen từ lực trên bả vai hắn thấp xuống, ánh mắt của hắn chú ý tới đàn ghi-ta, đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Chu Tích Tiệp, trên mặt lập tức lại là một trận xanh trắng, một cước đá văng đàn ghi-ta, sải bước rời đi.
Sự thực chứng minh, Dụ Đàm đúng là không an phận bằng Chu Tích Tiệp.
Giờ phút này trong tay của hắn siết chặt giấy A4, trên giấy trắng mực đen rõ ràng viết, người thừa kế tương lai của tập đoàn Chu Dương, Chu gia Tam thiếu gia - Chu Tích Tiệp.
Tập đoàn Chu Dương, lúc trước giống như một ngôi sao mới cường thế quật khởi, hiện thời đứng sừng sững trong giới thương nghiệp vài chục năm mà không đổ hơn nữa tương lai còn sẽ gần hơn một bước phát triển trở thành một trong những tập đoàn đứng đầu.
Mà trong nhà Dụ Đàm hắn mặc dù cũng là mở công ty lớn, nhưng là cùng Chu Dương tập đoàn so sánh, thúc ngựa đều so ra kém hơn.
Dụ Đàm siết chặt ở trong tay sai người âm thầm tra được, trong mắt lóe lên quẫn bách, không cam lòng, hào quang xấu hổ cùng phức tạp không thôi.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều đương nhiên hưởng thụ mà gia đình giao phó hết thảy, bề ngoài xuất chúng, hoàn cảnh gia đình ưu việt, chính là đơn giản thực thi thủ đoạn, thay bạn gái như đổi quần áo.
Nhưng điều này cuối cùng thật sự có ý nghĩa sao.
Trong lúc nhất thời, Dụ Đàm tựa hồ là bị đả kích, lại tựa hồ suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...