Trúc Mã Của Tôi

5.

Cậu ấy vòng tay qua eo tôi, định kéo tôi vào trong ngực, cúi đầu nói: “Chị à, em thật sự thích chị”

Tôi gạt tay của cậu ấy ta, vén lọn tóc rối qua sau tay, cười nói: “Cậu không phải gu của tôi”

Cậu ấy cau mày, ghen tị nói: “ Cố Tư Thừa mới là gu của chị có phải không?”

Tôi ngây người, lắc đầu nhẹ: “Người tôi thích nhiều đến nỗi xếp hàng từ đây đến nước Pháp, Cố Tư Thừa còn phải xếp hàng”

“Cô Diệp, làm người không nên quá tự tin”

Tại sao lại có tiếng của Cố Tư Thừa?

Diệp Phi nhìn về phía sau tôi với vẻ mặt tức giận, tôi quay đầu, suýt thì bị dọa cho ngừng thở.

Cố Tư Thừa đứng sau tôi từ lúc nào không hay.

Anh xuống lầu từ khi nào thế?

Không phải lúc này anh đang ăn bánh cùng mẹ tôi sao?

“ Cái đó, tôi nói đùa thôi, Cố tổng” Tôi chột dạ nói nhỏ.

Sắc mặt anh âm trầm, dư quang trong mắt liếc về phía Diệp Phi, cười lạnh nói: “Khẩu vị bây giờ của cô Diệp thật chẳng ra làm sao”

Câu này không biết đang chế giễu tôi hay là Hạ Phi.

Hạ Phi một tay giữ lấy vai tôi, một tay đút vào túi, cười nói: “Chị đã đồng ý làm bạn gái em, không thể nói mà không giữ lại đó”


Không đúng, tôi đồng ý làm bạn gái cậu khi nào?

Cậu ấy cúi đầu nói bên tai tôi: “Lần trước ở quán bar chị đã nói em là bạn trai chị, bây giờ em là người của chị rồi”

“Lần trước là những người đó đuổi theo cậu tỏ tình, tôi mới giải vây cho cậu”

Cậu ấy phụng phịu: “Em không quan tâm, em cho đó là thật.”

Tôi đánh cậu ta: “Cậu đang uy hiếp tôi đó à?”

Rõ ràng Hạ Phi cố ý làm vậy chỉ để chọc tức Cố Tư Thừa.

Đúng như ý muốn của Hạ Phi, Cố Tư Thừa thật sự bị chọc giận.

Anh bước tới kéo tay rôi ra khỏi vòng tay của Hạ Phi, Hạ Phi vội vàng nắm lấy tôi: “Anh làm gì vậy?”

Không ngờ tới cành tượng hai người đàn ông tranh giành một cô gái chỉ có trong phim truyền hình lại xảy ra với tôi.

“Không phải, hai người buông tay tôi ra, tay tôi sắp bị bẻ gãy rồi.”

Diệp Phi nghe lời buông ra.

Tuy nhiên, Cố Tư Thừa lại giở trò, kéo tôi vào trong vòng tay anh, bế tôi rồi bỏ đi.

Hạ Phi vội vàng đuổi theo nhưng tôi ngăn cậu ấy lại: “Đừng gây rắc tối nữa, về học hành chăm chỉ đi, chúng ta không hợp đâu.”

Cậu ấy hét lên: “Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Cố Tư Thừa tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Ly, nếu cậu còn dám bám theo cô ấy, đừng trách tôi không khách khí.”

“Đại ca à, xã hội pháp quyền, anh muốn làm gì. Đừng nghĩ mình là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.”

Anh ném tôi vào ghế phu, thắt dây an toàn cho tôi rồi, cho tôi một ánh mắt: “Anh không có trẻ con như vậy.”

“Anh đưa tôi đi đâu?”

“Nhà anh”

Tôi đổi chủ đề, nói với anh: “Giữa anh và Trần Tĩnh Hàm có chuyện gì thế?”

“Không có chuyện gì cả.” Anh thản nhiên nói, cũng không thèm quay mặt qua chỗ tôi.

“Khi nào hai người công khai?”

Vừa dứt lời, anh đột nhiên phanh gấp.

Tôi bị dọa sợ: “Cố Tư Thừa, anh điên à?”

“Đèn đỏ.” Anh bình tĩnh nói.


Tôi nhìn lên thấy đúng là đèn đỏ.

Xe đỗ ở ở tầng dưới nhà anh, tôi vẫn ngồi trong xe không chịu đi ra, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại đưa tôi đến nhà anh.”

Thấy tôi không chịu xuống xe, anh liền bế bế tôi lên lầu:

“Anh buông ra, tôi tự đi được.”

“Không buông, buông ra em sẽ bỏ chạy.’

Tôi: …

Sau khi vào nhả, anh thả tôi xuống.

“Trông tủ lạnh có đồ ăn vặt, em ăn tạm trước đi, anh đi nấu cơm.”

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Em nợ anh bữa cơm này à.” Tôi tức giận nhìn anh.

Anh phớt lờ tôi và đi vào bếp.

Tôi đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng anh lại thản nhiên nói: “Diệp Lê, 5 năm trước em ngủ với anh, em không cảm thấy áy náy chút nào sao?

Tôi chịu thua anh rồi.

“Được rồi, em không đi, anh đi nấu cơm đi.”

Ăn tối xong, tôi định rời đi nhưng anh lại nói: “ Năm năm rồi anh sợ bị bỏ rơi nên không yêu đương với ai.”

“ Được rồi, em không đi nữa.”

Anh rất biết cách lợi dụng cảm giác tội lỗi của tôi.

10h tối, tôi cười hỏi anh: “Em ăn xong rồi, cũng rửa bát rồi, phim truyền hình cũng đã xem, em có thể về được chưa?”


Anh lạnh nhạt nói: “Anh không thích Trần Tĩnh Hàm. Cô ấy theo đuổi anh, anh không đồng ý. Nhưng cô ấy không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ làm phiền anh. Cô ấy xuất hiện ở nhà em là do mẹ em mời đến.”

“Hả?” Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Mẹ em biết cô ấy?”

Anh nói với dì rằng Trần Tĩnh Hàm muốn cướp con rể của dì ấy. Dì ấy xin số điện thoại của cô ấy và mời cô ấy đến dự tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc, dì cũng đã nói rõ anh là con rể của dì. Khi Trần Tĩnh Hàm biết được thì khóc rồi bỏ đi rồi.”

Tôi còn có thể nói gì đây?

“Cố Tư Thừa, đừng nói với em là 5 năm nay anh vẫn chưa chịu chia tay nhé.”

Anh đặt chiếc điều khiển từ xa xuống, đột nhiên cúi xuống, ôm cổ tôi và muốn hôn tôi:

“Cố Tư Thừa, anh làm gì thế?”

Tôi đẩy anh ra, nhịp tim không khống chế được mà tăng tốc.

Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ môi tôi, ánh mắt đầy quyến rũ: “Diệp Lê, anh không phải Cố Tư Thừa mà trước kia em quen thuộc nữa, vậy bây giờ, em có thể chấp nhận anh không?”

Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay tôi, đưa tay tôi vào trong quần áo của anh, chạm đến phần cơ bụng.

“Anh có thứ mà em muốn.”

Khi anh dừng lại, không chỉ có tim tôi đập nhanh hơn mà mặt tôi cũng nóng bừng.

Cố Tư Thừa nhút nhát, rụt rè đâu rôi, người trước mắt này chắc chắc không phải là anh.

Tôi vội vàng rút bàn tay như đang bị điện giật ra, chột lấy túi xách chạy về phía cửa, trước khi đi cũng không quên nói: “Cố Tư Thừa, anh bị điên rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui