Lúc tra cứu điểm của Giang La, Kỳ Thịnh cực kỳ căng thẳng.
Khi xem mình thi được mấy điểm anh chẳng lo lắng gì. Số điểm anh đạt được là 733, cũng khá đúng với dự đoán, chênh lệch không quá 10 điểm.
Nhưng mà lúc thấy điểm của Giang La, trái tim anh bỗng đập loạn nhịp. Kỳ Thịnh ngồi phịch trên ghế thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó anh giơ tay lên sờ sờ cái khuyên tai mèo con bên tai phải.
Cô sẽ không rời khỏi anh.
Đây là chuyện... Chắc chắn.
Mấy ngày sau, Giang Mãnh Nam mở tiệc cơ động ở quán đồ ăn ngoài trời của mình, mời hàng xóm bạn bè thân thiết trong con ngõ nhỏ tới ăn uống chia sẻ niềm vui có con gái đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.
Ông vui sướng vô cùng, cảm thấy ngày nào cũng ngập tràn niềm vui.
Tối hôm công bố điểm đó, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện thoại tới nói Kỳ Thịnh là trạng nguyên khoa học tự nhiên toàn tỉnh nên chuẩn bị được đài truyền hình đến phỏng vấn.
Ngày hôm sau, phóng viên đài truyền hình địa phương chạy tới ngõ Vụ Túc phỏng vấn Kỳ Thịnh. Kỳ Thịnh kéo Giang La tới tích cực thể hiện tình cảm. Lời anh nói cũng toàn là điểm thi của bạn gái mình cũng rất cao nên anh phải cố gắng để xứng đôi vừa lứa với con gái nhà người ta. Bạn gái anh cực kỳ cố gắng, là một nữ sinh cái kỳ cũng giỏi.
Nguyên cả buổi phỏng vấn Kỳ Thịnh nói ba câu là nhắc đến bạn gái một lần, nhìn là biết một người cưng chiều bạn gái như mạng.
Lúc ống kính máy quay quét về phía Giang La, cô vội vàng giơ tay che mặt chạy vụt đi. Vì nguyên nhân vóc dáng nên cô từ chối không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, càng không muốn lọt vào chung một cảnh quay với Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh cười rộ lên đầy chiều chuộng, nói bạn gái mình là một cô gái hay thẹn thùng, không nên ép buộc cô.
Khi đứng trước ống kính, hàng xóm bạn bè trong ngõ Vụ Túc diễn vô cùng thật trân, còn tranh nhau nói...
"Ôi chao ngõ Vụ Túc chúng tôi ấy à, phải nói là chuyên sản xuất ra trạng nguyên đấy nhé. Thời Minh thời Thanh ngõ chúng tôi còn từng có cử nhân nữa đấy!"
"Có chủ đầu tư nào qua đây chưa? Chúng tôi đang chờ phá nhà di dời đây!"
"Nơi này là một khu đất phong thuỷ trù phú đó nha!"
...
Sau khi có điểm thi đại học, có nhà vui mừng có nhà buồn hiu.
Lúc đi thi Mập làm bài không tốt lắm nên chỉ được hơn ba trăm điểm, chắc là chuẩn bị học lại rồi.
Kỳ Thịnh tặng anh ấy sách các môn khoa học tự nhiên mà mình từng dùng ôn thi. Trong đó có ghi chú rất kỹ càng lời giải và từng bước giải đề. Giang La thì tặng người ta vở ghi tiếng Anh và Ngữ văn của mình. Ngoài ra còn có cả những câu văn hay mà cô sưu tầm được trong nhiều năm qua và những bài luận tham khảo mình tự tay viết nữa.
Mập buồn bã mất mấy ngày rồi cuối cùng cũng vực dậy tinh thần hứa với những người bạn của mình rằng anh ấy sẽ học lại một năm và cố gắng hết sức để đuổi kịp bước chân bọn họ!
Điểm của Than thì cực cao, còn cao hơn cả Giang La nữa. Khoảng thời gian gần đây anh ấy đang cân nhắc về việc điền nguyện vọng vào trường y.
Kỳ Thịnh muốn báo danh vào trường Đại học A. Tất nhiên Giang La cũng muốn vào cùng trường với anh rồi. Mấy ngày nay cô cũng đang theo dõi sát sao các phương hướng tuyển sinh cho khối khoa học xã hội của trường Đại học A.
Buổi chiều, Giang Mãnh Nam bảo Giang La tới siêu thị mua về cho ông ít nguyên liệu nấu ăn, còn gọi cả Kỳ Thịnh tới làm chân sai vặt nữa.
Nếu hai đứa trẻ đã quyết định rồi thì ông sẽ không khách sáo mà... Sai bảo Kỳ Thịnh nữa, hoàn toàn xem anh như con rể nhà mình mà sai sử đủ điều.
Giang La vào siêu thị chọn từng nguyên liệu theo những gì được liệt kê trong tờ giấy mà trước khi đi Giang Mãnh Nam đưa cho mình.
Trong nhà có một ông ba biết nấu nướng nên lúc mua thức ăn cũng phải cẩn thận hơn. Củ tỏi phải tươi mới, gừng cũng phải chọn loại gừng già, mấy gia vị như tương ớt thì phải được sản xuất ở huyện Bì, hạt tiêu phải là tiêu cống chính tông...
Giang La chọn tới chọn lui trong siêu thị, mua đủ tất cả những nguyên liệu nấu ăn mà ba mình yêu cầu. Kỳ Thịnh kiên nhẫn xách giỏ đi sau lưng cô, thỉnh thoảng lại lựa một ít đồ ăn vặt thường ăn bỏ vào giỏ.
Lúc đi ngang qua chỗ k ính thuỷ tinh, Giang La không khỏi ngó vào nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong đó.
Kỳ Thịnh đang đi bên cạnh cô. Bởi vì sự chênh lệch chiều cao rõ ràng nên hai người đi với nhau cứ có cảm giác như một cặp anh em vậy. Có lúc tay anh sẽ tiện thể khoác lên vai cô, đầu ngón tay quấn quấn sợi tóc mềm.
Động tác rất tự nhiên, cũng rất thân mật.
"Kỳ Thịnh, ngày hôm qua em nằm mơ thấy em chỉ thi được 250 điểm, không đậu đại học nào cả nên sau đó chúng ta chia tay."
Kỳ Thịnh đang đứng bên cạnh một kệ hàng có rất nhiều món quà vặt thú vị. Nghe cô nói vậy, anh hơi nghiêng đầu sang: "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
"Tại sao phải chia tay?"
"Vì em không đậu đại học, phải thôi học chứ sao nữa."
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc chia tay?" Anh ném một bao khoai tây chiên vào giỏ đựng đồ.
"Nếu tương lai của em không được rộng mở xán lạn thì khoảng cách giữa chúng ta sẽ càng ngày càng xa. Dù em có cố gắng bao nhiêu cũng sẽ không đuổi kịp bước chân anh. Đến lúc đó chia tay sẽ trở thành một chuyện hết sức tự nhiên."
"Không đâu." Kỳ Thịnh vừa đẩy xe vừa nắm lấy cổ tay dắt Giang La đi: "Anh ở bên em có phải là vì thành tích của em tốt đâu. Tương lai có thể xán lạn rực rỡ cũng được, mà không được như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả."
Giang La giang rộng cánh tay nhảy bổ lên lưng anh: "May mà điểm của em không tồi nên tương lai của chúng ta đều rực rỡ! Đại học chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Em muốn về chung một nhà với anh!"
Người trong siêu thị đều quay lại nhìn hai người bọn họ. Kỳ Thịnh không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn mình mà chỉ vươn tay giúp cô gái nhỏ nằm vững trên người mình: "Muốn gả cho anh hả?"
"Muốn! Anh sẽ cưới em chứ?"
"Cầu còn không được."
Chắc chắn tình cảm này là tất cả những gì đời này anh khao khát.
Giang La treo lủng lẳng trên người Kỳ Thịnh như một món đồ trang sức vậy, còn hạnh phúc cọ lên gáy anh một cái nữa.
Cô phải làm cái đuôi nhỏ của anh vĩnh viễn mới được, để hai người bọn họ vĩnh viễn không rời xa nhau.
...
Sau khi đi ra khỏi siêu thị, Giang La đi vào nhà vệ sinh. Kỳ Thịnh đứng chờ trong sảnh lớn thấy ở đây có mấy cái máy gắp thú. Không ít trẻ em đang vây quanh chúng gắp gấu.
Hẳn là Giang La sẽ thích.
Nghĩ vậy nên Kỳ Thịnh cũng đi qua đó đổi mấy đồng xu, sau đó bách phát bách trúng mà gắp được mấy con thú bông lông xù.
Con nào con nấy dễ thương hết sức.
Kỳ Thịnh nhét hết chúng nó vào cái cặp đeo trên lưng. Chờ lát nữa Giang La đi ra, anh sẽ dụ dỗ cô đi chơi gắp thú, sau đó nhân lúc cô ủ rũ cúi đầu vì không gặp được gì mà làm ảo thuật chọc cô cười một chút cho vui.
Ngay lúc anh cất thú bông vào thì bỗng nhiên một bé trai chạy tới níu lấy cái tai con thỏ bông nhỏ: "Đưa đây!"
Kỳ Thịnh cúi xuống nhìn, thấy một đứa bé trai mập mạp tròn vo, mặt đầy vẻ hung dữ...
Kỳ Gia Bảo.
Đây là con trai nhỏ của Kỳ Trác Ngôn và người tình, là một đứa con nít bị chiều hư, xấu tính xấu thói, hành động ngang ngược.
Mèo con trước kia anh tặng Giang La chính là thứ cướp lại được từ tay thằng nhóc này.
Kỳ Gia Bảo đã nhìn thấy Kỳ Thịnh từ nãy rồi. Thấy anh gắp lần nào được thú lần đó, nó đỏ mắt muốn cướp một con từ tay anh...
"Đưa đây! Tao muốn nó!"
Từ trước đến nay chưa từng có thứ gì nó muốn mà không có được. Ba mẹ thoả mãn tất cả mọi yêu cầu của nó. Nó là đứa trẻ được cưng chiều nhất nhà.
"Đưa đây mau!"
Khoé mắt Kỳ Thịnh hơi giật giật. Anh lạnh lùng nói: "Thả tay ra."
"Đưa đây! Tao muốn cái này! Tao muốn tao muốn!"
Kỳ Gia Bảo vừa ngang ngạnh tuỳ hứng vừa phản nghịch. Nó nắm lấy cái tai thỏ lôi mạnh, có chết cũng không chịu buông tay.
"Ba mẹ mày đâu?" Kỳ Thịnh hỏi.
"Mẹ tao ở đây, lát nữa ba tao cũng sẽ tới!" Nó nói với vẻ đúng lý hợp tình: "Hừ, nếu mày không đưa cho tao thì lát nữa tao sẽ bảo ba dạy cho mày một bài học!"
Kỳ Thịnh cười rộ lên nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng. Anh giơ tay ra nói với nó: "Nào, đưa tiền đây tao gắp cho mày."
Kỳ Gia Bảo nửa tin nửa ngờ đưa hết đống tiền xu cho anh rồi dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mau gắp cho tao! Tao muốn con gấu kia! Nhanh lên một chút!"
Kỳ Thịnh lười biếng đi tới bên cạnh cái máy gắp thú, nhét tiền xu vào rồi gắp con gấu lớn nhất kia lên.
Lúc con gấu lông xù rơi ra từ cánh cửa phía dưới, thằng bé kia hoan hô rầm trời: "A! A a a!"
Nhưng Kỳ Thịnh lại cầm gấu lên nhét thẳng vào túi mình rồi hung hăng vỗ vỗ mặt nó: "Xin lỗi nhé, tao đổi ý rồi."
"A, mày đưa đây cho tao. Tao ra lệnh cho mày mau đưa đây!"
"Ông đây không đưa đấy, sao nào?"
Kỳ Thịnh luôn dùng thủ đoạn để đối phó với đám nhóc con hư đốn này.
Sau khi khơi lòng mong đợi của nó lên cao, đứa trẻ sẽ càng rơi sâu vào nỗi thất vọng. Kỳ Gia Bảo không kiềm chế được mà khóc ầm lên, sau đó rút súng nước trong cặp sách ra điên cuồng bắn về phía Kỳ Thịnh...
"Tao hận mày! Tao muốn giết mày!"
Kỳ Thịnh vô thức giơ tay lên muốn đỡ. Quần áo anh cũng bị bắn cho ướt hết.
Giang La vừa mới rửa tay xong đi ra khỏi nhà vệ sinh đã bắt gặp cảnh tượng này. Cô không nói không rằng cướp luôn cái súng nước trong tay Kỳ Gia Bảo rồi ném mạnh xuống đất: "Con cá nhà ai mà hỗn vậy hả? Không được làm vậy nữa!"
"Mày là ai vậy?"
"Quan tâm tôi là ai làm gì? Nói chung là nhóc không được bắt nạt người khác!" Giang La chống nạnh chắn trước mặt Kỳ Thịnh: "Thật quá đáng. Nhóc bắn cho quần áo anh ấy ướt hết rồi."
Kỳ Gia Bảo nóng nảy gào ầm lên khóc nháo không ngừng, còn nhặt súng nước lên bắn Giang La. Tất nhiên còn lâu Giang La mới cho nó cơ hội làm vậy. Cô cướp luôn cái súng rồi tháo phần đựng nước ra: "Hừ, xem cậu làm được gì nữa."
Kỳ Gia Bảo tức phát điên. Từ trước đến nay nó chưa từng gặp người lớn nào không nể mặt mình như vậy. Một Kỳ Thịnh bắt nạt người khác còn chưa đủ, giờ lại thêm một người nữa.
Thế là nó nằm lăn ra đất điên cuồng lăn lộn như con quay: "Chúng mày đánh tao, chúng mày đánh tao!"
"Ai đánh nhóc chứu? Cậu đừng có nói lung tung." Thấy người xung quanh lần lượt nhìn sang, Giang La luôn miệng giãi bày: "Tôi không làm vậy."
Kỳ Thịnh không muốn để cô tiếp xúc nhiều với đứa con nít hư đốn như Kỳ Gia Bảo nên nắm cổ tay cô lạnh nhạt nói: "Chúng ta về thôi. Ba em vẫn đang chờ đấy."
"Ừm."
Đúng lúc này, mẹ của Kỳ Gia Bảo là Từ Mạc Toa đạp giày cao gót chạy vội tới. Nhìn thấy Kỳ Thịnh, vẻ mặt bà ta thay đổi.
Trước kia mỗi lần Kỳ Thịnh tới nhà, vì thân phận lúng túng nên bà ta luôn cố gắng tránh đi. Nhưng anh lại luôn bắt nạt con trai bà ta. Thật sự... Không thể nhịn được nữa.
"Kỳ Thịnh, cậu không cảm thấy bản thân quá đáng quá à!" Bà ta bế Kỳ Gia Bảo lên.
Kỳ Gia Bảo uất ức chui vào lòng mẹ mình khóc ầm ĩ tố cáo: "Bọn họ đánh con, bọn họ đánh con!"
Giang La giải thích: "Chúng tôi chẳng đánh ai cả. Chẳng qua chỉ là làm hỏng súng nước của cậu mà thôi. Ai bảo thằng nhóc bắt nạt người khác!"
"Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!" Giọng Từ Mạc Toa cực kỳ chói tai: "Nó thì làm được gì chứ. Lần nào cũng là Kỳ Thịnh bắt nạt nó!"
"Vừa rồi bà có chứng kiến mọi chuyện không mà nói thế? Nó cầm súng nước bắn cả người Kỳ Thịnh ướt đẫm rồi kìa!"
"Nó còn nhỏ như vậy nghịch súng nước thì sao nào?"
Có không ít ông già bà bác vây quanh. Thấy tình huống này, bọn họ rối rít trách cứ hai người trẻ tuổi bắt nạt trẻ con...
"Thằng bé còn nhỏ như vậy nó nghịch ngợm chút thì sao nào?"
"Ỷ lớn mà bắt nạt con nít à?"
"Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, càng ngày càng không đúng mực."
Giang La tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên. Kỳ Thịnh kéo cô muốn rời khỏi đây, không muốn cô tiếp tục hứng chịu những chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn anh đã quen với việc không thể nói đạo lý rồi.
"Kỳ Thịnh, lần nào cậu cũng tìm đủ cớ để bắt nạt thằng bé." Từ Mạc Toa tức đến nỗi toàn thân run rẩy, môi cũng run lên: "Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng lần này tôi thật sự không thể nhịn được nữa. Ba mẹ cậu cũng đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi tại sao cậu vẫn còn muốn gieo rắc bất hạnh của mình cho con trai tôi chứ? Cậu thật... Thật đáng buồn!"
Tay Kỳ Thịnh siết chặt lại thành nắm đấm. Khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười mỉa mai...
"Đúng vậy, tôi thật con mẹ nó đáng buồn ghê."
Từng câu từng chữ của người đàn bà này làm da đầu Giang La tê dại.
Cậu bé cô thích thầm yêu thương nhiều năm như vậy không phải người để người đàn bà này tuỳ tiện giẫm đạp lên.
Một giây tiếp theo, cô nhặt khẩu súng nước trên mặt đất lên lắp ống nước vào rồi điên cuồng phun về phía bà ta.
"A! Cô..."
Dòng nước lạnh như băng phun ra ngoài làm hỏng hết kiểu tóc xinh đẹp tốn thời gian làm ra của Từ Mạc Toa. Bà ta ướt như chuột lột, lớp trang điểm cũng trôi xuống: "A! A! Cô mau dừng tay!"
Giang La: "Tôi cũng vẫn còn là một đứa trẻ con! Bà đừng nên so đo với tôi nha!"
"Cô... Cô... Tôi phải báo cảnh sát! Cô thật quá đáng!" Bà ta che chở cho con trai, nhếch nhác không chịu nổi.
Việc này xảy ra quá đột ngột nên đến cả Kỳ Thịnh cũng ngẩn người không kịp phản ứng.
Giang La cứ thế mà bắn sạch nước trong khẩu súng nước, cuối cùng còn thở phì phò bẻ nó thành hai nửa rồi nắm tay Kỳ Thịnh co giò chạy.
Cả hai chạy một mạch ra khỏi trung tâm mua sắm rồi trốn vào trong một con hẻm vắng.
Trước nay Giang La chưa từng làm chuyện này bao giờ nên hoảng sợ đến nỗi cả người run lên. Cô thở hổn hển không ngừng, ngực cũng phập phồng lên xuống mãi.
Cô rất sợ người đàn bà kia đuổi theo ra ngoài này.
"Có khi nào bà ta báo cảnh sát không? Nếu bà ta báo cảnh sát thì chúng ta xong đời. Chắc chắn bà ta sẽ đánh chết em. Ấy chờ chút, em trưởng thành rồi, có khi nào sẽ bị bắt giam không?"
Rất dễ nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên Giang La bắt nạt người khác, người bị bắt nạt còn là người lớn nữa nên cô vô cùng căng thẳng.
Trái lại Kỳ Thịnh thoải mái hơn nhiều. Anh dựa người vào tường cười rộ lên, còn giơ tay xoa đầu cô nữa: "Em được đấy, lại dám làm vậy."
"Em cũng không biết là có chuyện gì nữa, cứ như kiểu bị ma nhập vào người vậy."
Giang La cũng đứng sang bên cạnh anh rồi dựa lưng vào từng. Cô che ngực nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
"Cảm ơn em đã bảo vệ anh." Kỳ Thịnh nói.
Giang La ngẩng đầu nhìn về phía anh. Khoé miệng thiếu niên cong lên thành một nụ cười nhẹ. Con ngươi ẩn trong tròng mắt sâu không cho người khác nhìn thấy cảm xúc của mình.
Cô cúi đầu xuống không nói gì.
Ánh sáng trong con hẻm này không được tốt lắm, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa truyền từ phía xa tới. Thấy bầu không khí càng ngày càng mập mờ, Kỳ Thịnh kéo bạn gái nhỏ vào lòng ôm chặt lấy.
Giang La cũng vòng tay qua vòng eo gầy của thiếu niên, cảm giác uất ức và khó chịu khó nói nên lời dâng trào trong lòng: "Kỳ Thịnh, em sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt anh. Người khác đối xử không tốt với anh thì em sẽ đối xử tốt với anh gấp đôi! Bọn họ không thương anh thì em sẽ thương anh gấp đôi."
Cô khẽ khàng khóc thút thít, cả người run nhẹ.
Trái tim trống rỗng của Kỳ Thịnh được tình yêu của Giang La lấp đầy trong nháy mắt. Cô quyến luyến chui vào lòng anh không chịu ra, ôm anh một hồi rất lâu, còn mềm mại nũng nịu nói rất thích anh.
Giọng nói mềm mại của bạn gái thật sự có thể làm trái tim Kỳ Thịnh tan ra thành nước.
Kỳ Thịnh rất cần tình yêu đơn thuần này. Anh khát vọng có được nó.
Màn đêm dần buông xuống. Hai người trao nhau nụ hôn nóng bỏng trong bóng tối. Mọi âm thanh đều đ.è xuống ở mức thấp nhất, chỉ còn tiếng thở hổn hển...
Dư âm quanh quẩn trong con ngõ vắng.
...
Cuối cùng hai người cũng đã xác định được tương lai.
Tình yêu sâu đậm cũng đâm chồi nảy nở giữa bầu không khí nóng ran của mùa hè.
Bọn họ đều khát vọng lẫn nhau nhưng lại cực kỳ kiềm chế không vượt qua giới hạn.
Tiếng ve kêu mùa hè vang lên không dứt làm cái nóng mùa hè tràn lan khắp nơi.
Giang La vẫn cảm thấy xấu hổ vì vóc dáng khó coi của mình như thường lệ. Nhưng Kỳ Thịnh vẫn hôn cô nồng nhiệt không chán. Đôi mắt đong đầy tình cảm kia nhìn thẳng vào Giang La làm cô hiểu được trong mắt anh, cô đáng yêu biết nhường nào...
Buổi trưa, trong tiếng ve kêu râm ran, Giang La và Kỳ Thịnh cùng ngủ trưa trong chốc lát. Điện thoại di động bỗng rung lên, là tin nhắn Tống Thời Vi gửi đến nói rằng buổi tư vấn tuyển sinh sắp bắt đầu rồi, bảo Giang La có thời gian thì tới đây.
Giang La lười biếng tỉnh lại từ trong lòng Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh vẫn đang ngủ. Vì ôm cô nên hai người đều hơi nóng đổ mồ hôi.
Giang La giơ mu bàn tay mềm mại lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán cho anh. Sau đó cô ngồi dậy bưng máy tính xách tay tới xếp bằng ngồi bên cạnh thiếu niên, dựa vào tấm lưng rắn chắc của anh rồi vừa đọc tin tức nguyện vọng vừa cân nhắc xem mình nên điền cái nào.
Còn ba ngày nữa, cô phải nhanh chóng xác định trường học và chuyên ngành mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...