Chạng vạng tối, Giang La đạp xe ngang qua sân bóng rổ gần ngõ Vụ Túc, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng xe bước đến xem một chút.
Đôi khi mấy người Kỳ Thịnh sẽ chơi bóng ở sân bóng rổ Bối Xác của trường học, nếu Bối Xác không có chỗ chơi sẽ đến sân bóng rổ gần ngõ Vụ Túc này, mỗi người trả năm tệ là có thể chơi mấy tiếng đồng hồ ở đó.
Quả nhiên bọn họ ở đây.
Ở nửa sân ngoài cùng bên phải Kỳ Thịnh mặc bộ quần áo bóng rổ màu đen anh thích nhất, vừa chạy nước kiệu vừa giơ cánh tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của mình lên vững vàng đỡ được bóng do Mập truyền tới.
Ba bước chạm rổ, anh nhanh nhẹn tránh tất cả thiếu niên đang phòng thủ nhẹ nhàng nhảy lấy đà, bóng rổ cũng được ném vào rổ một cách chính xác.
"Bóng đẹp đấy!"
Kỳ Thịnh chạm chân xuống đất, quay người lại vén áo lên lau mồ hôi trên mặt, để lộ cơ bụng tám múi gọn gàng đẹp mắt.
Mồ hôi của anh chảy đầm đìa, rũ mái tóc ngắn lòa xòa trên trán khiến những giọt nước trên đó văng tung tóe.
Trong không khí tràn ngập hơi thở tuổi trẻ của mùa hè.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Giang La đang đứng ở cửa, cô mặc một chiếc váy yếm bò, hai bên tết hai bím tóc nhỏ kiểu bánh quai chèo áp ở bên tai.
Vào thời đại mà các cô gái thống nhất để tóc mái thẳng, mái tóc dài được cắt tỉa gọn gàng ôm lấy khuôn mặt, phối hợp với một chiếc kính gọng đen không tròng, thì hai bím tóc của Giang La vĩnh viễn là kỹ năng tốt nhất của Giang Mãnh Nam, trông khá mới mẻ và mộc mạc trong thập niên chín mươi.
Khi thấy anh nhìn sang, cô còn cố tình nhìn sang chỗ khác bàn tay cũng nắm chặt lấy dây an toàn của chiếc yếm nghịch nghịch.
Có chút mất tự nhiên.
Khóe miệng Kỳ Thịnh hơi nhếch lên, anh giơ tay ném bóng rổ cho cô…
"Lại đây."
Giang La bắt lấy quả bóng rổ chạy nước kiệu tới, hạ thấp trọng tâm, xoay người và khéo léo tránh thoát khỏi sự ngăn cản của Than.
"Wow!" Đến cả Than cũng không khỏi thán phục: "Lợi hại đấy!"
Giang La vỗ bóng một cách quen thuộc, đi đến bên ngoài vạch ba điểm hơi khom người xuống, dán mắt vào rổ.
Nhiều nam sinh xung quanh thấy cô nữ sinh này chuẩn bị ném bóng ba điểm thì dừng lại tò mò nhìn cô.
Giang La ổn định tâm trạng và hơi thở, cô nhẹ nhàng đỡ bóng rổ bằng tay trái giữ ổn định bằng tay phải, sau đó dựa vào lực cổ tay mà ném bóng thật mạnh.
Quả bóng rổ vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, chỉ nghe "bang" một tiếng quả bóng rơi vào rổ, thậm chí không chạm tới khung rổ.
Rõ ràng âm thanh "bang" là âm thanh yêu thích của mỗi nam sinh.
Khoảnh khắc quả bóng rổ rơi xuống đất tất cả mọi người đều không nhịn được mà reo hò một cách hưng phấn…
"Bóng đẹp!"
"Tuyệt vời!"
Mập không nhịn được mà khen ngợi: "Lợn con, cậu giỏi thật đấy, với kỹ thuật này có thể xuất sư được rồi!"
Trong đôi mắt của Kỳ Thịnh không phải không có sự thưởng thức và tự hào nhưng ngoài miệng anh vẫn không mặn không nhạt phê bình…
"Còn kém xa lắm."
Nói xong anh lại tiến lên chặn cô.
Nhưng mà Giang La lại ném bóng cho Than không cho Kỳ Thịnh tí mặt mũi nào cả, cô xoay người bước ra khỏi vạch kẻ ngoài cùng của sân.
Rõ ràng là không muốn chơi với anh.
Than đập bóng đi đến bên cạnh Kỳ Thịnh, tò mò hỏi: "Hai người lại cãi nhau đấy à?"
"Không có."
"Vậy tại sao cô ấy lại phớt lờ cậu?"
"Làm sao mà tôi biết được chứ, có mười ngày thì tám ngày cô ấy dỗi ông đây rồi." Kỳ Thịnh giành lấy bóng, ba bước ném vào rổ rồi liếc mắt nhìn về phía Giang La một cái.
Cô gái nhỏ khoanh tay khoanh chân ngồi xếp bằng ở dưới bảng bóng rổ, cố ý quay đầu sang một bên không thèm nhìn anh.
Mặt của cô phồng ra, cái bộ dạng làm mình làm mẩy này giống hệt như một con cá đang giận dữ.
Mặc kệ, đúng là có chút đáng yêu.
Than đề nghị: "Anh Thịnh, mau đi dỗ dành đi."
"Có gì mà phải dỗ."
"Chắc chắc cậu đã làm gì có lỗi với cô ấy."
Kỳ Thịnh giơ tay ném bóng vào rổ thờ ơ nói: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy thế?"
"Nếu không phải như vậy thì làm sao chứ, Giang La là một cô gái tốt tình. Ngoài cậu ra thì ai có thể chọc tức cô ấy chứ, từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ tức giận với tôi." Than nói với Mập: "Cậu cũng vậy có đúng không."
Mập bấm ngón tay tính toán: "Có đấy, năm tám tuổi tôi vặt đầu búp bê Barbie của cô ấy xuống, cô ấy tức giận lắm nhưng tôi vẫn không chịu thừa nhận."
"Hóa ra là cậu vặt à?" Kỳ Thịnh nhíu mày nhìn anh ấy: "Cô ấy cứ nghĩ là tôi nên vừa khóc lóc vừa cào rách áo của tôi."
"Vì tôi nói là do cậu làm đấy." Mập gãi đầu thành thật cười nói: "Ngại quá đi mất, anh Thịnh coi như tôi có lỗi với cậu."
"Bây giờ nói xin lỗi thì có ích gì."
Đó là con búp bê Barbie duy nhất của Giang La, là quà sinh nhật mà Giang Mãnh Nam tặng cho cô. Nó có một mái tóc dài màu vàng rực rỡ, Giang La thường tết tóc cho búp bê, cô tự tạo cho mình một ngôi nhà và con búp bê này là đứa con bé bỏng của cô.
Kết quả, một ngày nào đó đám con trai xấu xa này đến nhà cô chơi một lúc, bọn họ vừa đi Giang La phát hiện đầu của "đứa con bé bỏng" nhà cô bị người ta vặt mất!
Cô ôm đầu hét lên đúng năm phút đồng hồ!
Cô gái nhỏ khóc lóc thảm thiết, cả ngày mang theo nước mắt nước mũi chạy theo đám nam sinh kia muốn bọn họ bồi thường tiền.
Mập nói là Kỳ Thịnh làm, Kỳ Thịnh nói không làm nhưng Giang La nhất quyết không tha vừa nhìn thấy bọn họ lại bật khóc.
Sau này Kỳ Thịnh nắm tay đưa cô đến cửa hàng đồ chơi mua cho cô một bộ Barbie World Princess chính hãng mới toanh, bao gồm ba con búp bê công chúa, mỗi nàng công chúa đều có mấy bộ váy xinh đẹp.
Bây giờ mới dỗ được cô.
Cái tuổi bé bằng hạt đậu hình như Giang La đã tức giận vì chuyện búp bê công chúa, lúc đó... Mập không nhớ nổi cô tức giận vì cái gì.
Vấn đề này chưa được giải quyết, bây giờ Mập chính miệng thừa nhận là anh ấy làm.
Kỳ Thịnh gọi với về phía cô gái nhỏ ngồi dưới bảng bóng rổ: "Cậu nghe thấy chưa, cái đầu kia của cậu, Mập vặt xuống, không phải là tôi."
Mập thề thốt phủ nhận: "Tôi không thừa nhận."
"Than, vừa rồi cậu ấy nói thế nào."
Than là một cậu chàng chính nghĩa, lập tức nói: "Mập thừa nhận rồi, tôi có nghe thấy, Giang La nếu như cậu muốn tính sổ với cậu ấy thì tôi có thể làm chứng, cậu có muốn áp giải cậu ta đến quán phở để ba cậu xử lý hay không?"
Ban đầu Giang La không muốn để ý đến đám nam sinh ngu xuẩn này, cái đầu kia là chuyện xấu mười năm trước rồi! Bọn họ còn có thể nhớ được rõ ràng rồi lại lôi ra để tranh luận.
Giống hệt như những gì xảy ra ngày hôm qua.
Cuộc sống ở ngõ Vụ Túc vừa cô đơn vừa sôi động như vậy.
Mười năm như một ngày, một ngày như mười năm, bọn họ vẫn làm bạn ở bên cạnh nhau, trở thành những người bạn thân ghét bỏ nhau nhưng không ai rời khỏi.
Đám người này vì một cái đầu búp bê Barbie mà không ngừng lảm nhảm tranh luận cả đêm.
Dường như Kỳ Thịnh cũng cảm thấy tranh cãi chuyện này với Mập quá mức nhàm chán.
Anh ôm bóng đi đến bên cạnh Giang La, sau đó lại ngồi khoanh chân trên mặt đất với cô.
Anh vừa tới gần một chút Giang Lã đã cảm thấy một luồng khí nóng từ từ lướt qua người cô, bao lấy cô khiến cho vành tai của cô cũng bất giác nóng lên.
"Ông đây không trêu chọc cậu có đúng không?" Kỳ Thịnh dùng bả vai đụng vào cô, giọng điệu có vẻ khó chịu.
"Không có." Giang La quay đầu sang một bên.
Kỳ Thịnh bấm ngón tay tính toán, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Dì cả?"
"Không phải! Dì của tôi không đến vào hôm nay từ lâu rồi, ngu ngốc."
Anh kinh ngạc nhìn về phía cô: "Sao vẫn chưa chuẩn ngày vậy?"
"Cái này có phải kết hôn đâu, làm sao mà định ngày được?" Giang La rầu rĩ nhìn anh phổ cập kiến thức khoa học: "Thật ra thời gian của kỳ si.nh lý có thể thay đổi không chuẩn như vậy đâu, thỉnh thoảng trước mấy ngày đôi khi lại sau mấy ngày, khác biệt rất lớn."
"Không đúng, tôi xem trên mạng thấy đều cố định ở mấy ngày này thôi, nó sẽ là một chu kỳ tuần hoàn."
"Điều đó cũng không loại trừ sự khác biệt của từng cá nhân."
Anh vẫn kiên trì hỏi đến cùng: "Vậy khi nào thì nào cậu đến?"
"Không nói chắc được."
"Vậy làm sao để tôi biết được?"
"Tại sao cậu phải biết đến loại chuyện này chứ!"
Mái tóc lưa thưa trước trán che đi một nửa đôi mắt dài và hẹp, anh cười sang sảng: "Nếu không làm sao tôi biết được câu không vui thật hay vì thay đổi nội tiết tố nên mới không vui chứ."
"Không vui là không vui, làm gì có nhiều khác nhau như vậy." Giang La lẩm bà lẩm bẩm, cảm thấy có chút nói không nên lời.
Tại sao phải thảo luận về vấn đề của dì với anh chứ!
Cô dựa lưng vào cột bóng rổ, ôm lấy đầu gối, buồn bực im lặng nhìn Mập và Than chơi bóng, Kỳ Thịnh cũng không đi khỏi mà ngồi bên cạnh cô, cánh tay anh tự nhiên duỗi ra sau đầu cô, khoác vai và bắt đầu quen thuộc nghịch tóc cô.
Giang La kéo bím tóc của mình ra không cho anh nghịch.
Hành động này lập tức khiến cho Kỳ Thịnh cảm thấy khó chịu: "Rốt cuộc ông đây trêu chọc cậu chỗ nào rồi hả!"
"Không có, cậu hung dữ cái gì hả?"
Kỳ Thịnh khó chịu đứng dậy cướp lấy quả bóng trong tay Than, lười dây dưa với cô thêm nữa.
Anh có tính cách như một thiếu gia, khi sự kiên nhẫn của anh tiêu hao hết sạch thì anh sẽ không chịu được nữa mà bùng nổ.
Sau khi Mập bị anh áp đảo, lảo đảo suýt nữa thì té ngã, anh ấy vội vàng lùi về sau hai bước ngượng ngùng nói: "Anh Thịnh, tôi cũng không chọc đến cậu mà!"
Một quả bóng xoay tròn bay qua đập vào tấm bảng trên rổ khiến nó rung lên phát ra tiếng "loảng xoảng", có thể thấy rõ anh đang bực tức.
Than và Mập nhìn nhau, chơi rất cẩn thận, tránh xa anh ra để tránh việc bị thương ngoài ý muốn.
Giang La thấy Kỳ Thịnh tức giận thật nếu cô tiếp tục ở lại sẽ làm trò cười cho chính mình, cô nặng nề "hừ" xách túi sách lên rời khỏi sân bóng rổ.
Còn chưa đi ra đến cửa một quả bóng rổ xé gió bay tới, đập thẳng vào gáy của Giang La.
"Á!"
Cô hét lên một tiếng đau đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống.
Đầu cô choáng váng, phần da đầu bị đập phải đau nhức.
Quả bóng rổ chạm đất, lăn vài vòng rồi đập vào góc tường.
Than và Mập thấy thế vội vàng chạy tới…
"Lợn con! Không sao chứ!"
"Cậu ổn không?"
"Đau quá."
Giang La ôm đầu nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Chàng trai không cẩn thận ném trúng cô lúng túng đứng ở bên ngoài: "Xin, xin lỗi, tôi không cố ý, cậu có ổn không?"
Kỳ Thịnh xông tới nắm cổ áo của cậu ta hung hăng đẩy mạnh vào cột rổ, ánh mắt hung ác: "Mẹ nó mày có mắt không đấy! Chơi bóng hay là đánh người, không nhìn thấy cô ấy à!"
"Tôi không cố ý, tôi đâu có muốn thế đâu, có cần đến bệnh viện khám thử không? Tôi… Tôi sẽ trả tiền thuốc men."
"Kỳ Thịnh..." Cô gái nhỏ yếu ớt gọi.
Kỳ Thịnh thô lỗ ném cậu nam sinh kia đi, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Giang La rồi vén tóc kiểm tra đầu cho cô, đau lòng hỏi: "Sao rồi?"
"Ưm… Đau."
"Bị sưng lên rồi, chắc là không sao đâu." Anh xoa đầu cho cô sau đó quay đầu chỉ vào chàng trai kia uy hiếp: "Mày chờ đấy cho ông."
Giang La nắm chặt lấy góc áo của anh, nhỏ giọng nói: "Người ta không cố ý đâu, đừng dọa người ta."
Kỳ Thịnh đỡ cô gái nhỏ, xách cặp sách trong tay cô, lại nhặt áo khoác của mình lên rồi mới quay đầu nói với Mập và Than: "Tôi đưa cục cưng về."
"Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?" Mập lo âu hỏi: "Nhỡ chấn thương sọ não thì sao?"
Than nói: "Chấn thương sọ não cái gì chứ chỉ bị bóng đập vào một chút thôi mà, ngày nào ông đây cũng bị bóng đập trúng, cũng đâu có việc gì."
"Nhưng nhìn cô ấy có vẻ nghiêm trọng."
Đợi bọn họ đi rồi, Than mới cười nói: "Nhìn Kỳ Thịnh đau lòng đến thế, cô ấy có thể "không" nghiêm trọng à?"
...
Gió đêm mát mẻ, Kỳ Thịnh đỡ Giang La đi ra khỏi sân bóng rổ, anh khoác áo khoác lên người cô.
"Vẫn còn đau à?"
"Ừ, có một chút."
"Vậy tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút."
"Không cần đâu chỉ đau mà thôi, cũng không bị chấn động não, cậu xoa xoa giúp tôi là được rồi."
Kỳ Thịnh chỉ đành phải kiên nhẫn dùng lòng bàn tay ấm áp xoa đầu cô: "Sau này phải chú ý một chút đừng chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, bị bóng rổ đập trúng chỉ là chuyện nhỏ nhưng lần sau mà băng qua đường phải làm sao bây giờ?"
"Đã biết." Cô gái nhỏ ủ rũ trả lời: "Đập từ phía sau tới nên tôi mới không phát hiện ra."
"Còn đau không?"
Cô chột dạ nói: "Có… Có chút."
"Đau kiểu gì?"
"Chính là… Như muốn ngất xỉu ấy." Cô yếu ớt dựa vào người anh hoàn toàn để cho anh dìu đi.
"Ăn kem có thể tốt hơn không?" Kỳ Thịnh đưa cô đến cửa hàng tiện lợi cạnh sân bóng, bất đắc dĩ hỏi: "Socola nhé?"
Giang La định nói muốn hai cây nhưng lại nghĩ đến cân nặng của bản thân…
Vẫn nên thôi đi.
Cô không xứng ăn kem, kem socola lại càng không xứng.
"Kỳ Thịnh, đau quá á." Thấy anh bỏ tay xuống Giang La vội vàng kêu r.ên: "Đau quá!"
Kỳ Thịnh xoa đầu cô: "Cục u này hơi lớn, không biết có ảnh hưởng đến chỉ số thông minh hay không."
"Không đâu!"
"Ban đầu cũng không thông minh."
Cô không phục bĩu môi: "Có khi bị đập một cái lại thông suốt ấy chứ."
"Vậy thì phải chúc mừng cậu rồi."
Kỳ Thịnh bình tĩnh mỉm cười, vừa cưng chiều lại vừa không biết phải làm sao.
Từ nhỏ đến lớn Giang La đã quá quen thuộc với ánh mắt này.
Anh thông minh như vậy tất nhiên anh cũng biết cô đang giả vờ.
Nhưng mà anh vẫn phối hợp xoa đầu cho cô.
Kỳ Thịnh đối xử với cô... rất tốt, giống như Giang Mãnh Nam, yêu thương cưng chiều cô vô điều kiện.
Giang La cảm thấy rất buồn, cô cũng không biết vì sao bản thân lại phải buồn, cô vẫn luôn cảm thấy không đủ, thật sự không đủ.
Cô là một cô bé tham lam, cô muốn… Càng ngày càng nhiều.
Nhưng mà cô biết rõ anh không cho được, cũng sẽ không cho.
Giang La nghĩ đến một ngày nào đó bản thân cô cũng sẽ biến thành người như Mạnh Tiêm Tiêm nói, hoang mang không thể chịu đựng nổi một ngày yêu anh, yêu một cách tuyệt vọng…
"Kỳ Thịnh, tôi không đau nữa." Cô đột nhiên thất vọng cúi đầu, nhìn cái bóng quạnh quẽ của ánh trăng phản chiếu trên mặt đất: "Cậu trở về chơi tiếp đi, tôi sẽ tự về nhà."
Kỳ Thịnh vuốt lại mái tóc rối bù của cô thêm một lần nữa rồi nhét tay vào túi: "Được rồi, gọi tất cả ra rồi cùng nhau trở về đi."
"Được đấy."
"Thật sự không đau nữa à?"
"Thật ra... Vẫn hơi đau một chút nhưng không sao cả."
"Cậu có muốn tôi cõng cậu không?" Đột nhiên anh lên tiếng đề nghị.
"Hả?" Giang La bối rối: "Cõng tôi á? Vậy thì xe đạp của tôi."
"Không bao xa, cứ dựng ở đây đi ngày mai lại đến lấy."
Kỳ Thịnh vừa nói vừa ngồi xổm xuống: "Lên đây đi, thử xem một chút…"
Giang La đỏ mặt nhưng cô cũng không có cách nào từ chối Kỳ thịnh đã ngồi xổm xuống cả, trong lòng như có hàng vạn tiếng nói nói cho cô biết: Đừng mà, phía trước là hố sâu không đáy, cô sẽ càng lún sâu hơn.
Nhưng dường như cô vẫn bị ma quỷ dẫn dụ, đi qua, nằm ở trên lưng Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh vững vàng đứng dậy, nắm tay thành nắm đấm, phong độ lịch lãm đỡ lấy mông cô.
Anh đứng tại chỗ một lát.
Giang La lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Kỳ Thịnh hít sâu một hơi nhẹ giọng nói: "Cậu... Vẫn hơi nặng."
"Chắc chắn rồi." Giang La ngượng ngùng nói: "Nếu không được thì cứ để tôi xuống đi."
"Anh đây không có gì là không được."
"Ngừng." Giang La vòng hai tay ôm cổ thiếu niên, làm da trên cổ anh vừa nóng vừa ấm áp, khiến cho trái tim cô đập loạn xạ.
Tóc gáy của anh vừa ngắn vừa cứng.
Hơi thở mát lạnh xông vào mũi giống như ngã vào thế giới chỉ có cỏ bạc hà, Giang La không kìm chế được mà vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của anh, tham lam hít lấy hương vị của anh.
Rất thích.
Kỳ Thịnh vững vàng đi dọc theo con sông nhỏ trên con đường lát đá cuội, khi đi ngang qua quầy đồ ăn "mì xào Mãnh Nam" Giang Mãnh Nam nhìn thấy cảnh này, kinh hãi suýt chút nữa làm rơi quai nồi…
"Mẹ nó! Thể lực của Kỳ Thịnh không tồi đâu, vậy mà có thể cõng được."
"Ba!" Giang La bất mãn nói: "Cũng không nặng lắm mà!"
"Bản thân bao nhiêu cân mà không tự hiểu lấy hả, con để nó cõng mà con không thấy xấu hổ à?"
Kỳ Thịnh cười sảng khoái: "Thật sự không sao."
Anh rẽ vào trong ngõ nhỏ đi về phía nhà của Giang La, dưới ánh trăng lạnh lẽo Giang La nhìn nốt ruồi đen trên dái tai trái của anh.
"Tôi vẫn luôn muốn nói rằng nốt ruồi này của cậu giống như bông tai vậy."
"À." Anh thờ ơ nói: "Đó là có chút quyến rũ."
"Ha ha ha."
Cô đưa tay sờ lên lỗ tai của Kỳ Thịnh thân thể của anh mẫn cảm run lên, anh lập tức nghiêng đầu cảnh cáo: "Đừng đụng vào tôi."
Cô gái nhỏ lập tức nghe lời bỏ tay xuống tiếp tục quàng tay qua cổ của anh.
Vẫn luôn biết rằng.
Lỗ tai là điểm nhạy cảm của anh.
Anh không thích bị người ta đụng vào lỗ tai nhất.
Giang La chỉ vòng tay ôm anh thật chặt.
Khoảnh khắc này bọn họ gần gũi đến mức thậm chí Giang La còn cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Những ngôi sao trên khắp bầu trời lấp lánh tỏa sáng rực rỡ.
Cô nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc dịu dàng chỉ thuộc về họ.
Tuy rằng chỉ là yêu đơn phương.
"Đúng rồi, Tống Thời Vi chuyển đến lớp các cậu rồi." Đột nhiên Kỳ Thịnh lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh và tốt đẹp này.
Giang La mở mắt chua chát trả lời: "Ừm."
"Cậu có biết cô ấy không?"
"Biết, cô ấy là bạn của cậu, tôi biết cô ấy cũng biết vẽ tranh."
"Ừ, lúc nhỏ chúng tôi học cùng một giáo viên."
Giang La im lặng không nói.
Trong lúc cô vẫn chưa biết đến Kỳ Thịnh thì Tống Thời Vi đã quen biết anh.
Cô như bị ôm nặng vậy, đến cả việc thở thôi cũng sắp không thể thở nổi.
"Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?" Kỳ Thịnh chủ động hỏi cô, dường như anh rất muốn nói chuyện về chủ đề này.
"Cô ấy là một cô gái vô cùng tốt."
Nếu làm bạn gái… Giang La đưa ra ý kiến tương đối đúng trọng tâm: "Có lẽ tốt hơn Mạnh Tiêm Tiêm."
"Quả thật là cô ấy rất giỏi, rất có chính kiến, luôn đối xử chân thành với bạn bè." Kỳ Thịnh nói.
Đôi mắt Giang La mệt mỏi, cổ họng cũng đau rát, nơi nào đó trong cơ thể cô đang không ngừng lên men giống như men sữa chua có bổ sung vi sinh.
Từ trước đến giờ Kỳ Thịnh chưa bao giờ khen một nữ sinh nào như vậy.
Hóa ra trong lòng anh cũng có một nữ sinh tốt như vậy.
Tốt hơn cô rất nhiều.
Không, cô và Tống Thời Vi chẳng thể nào so sánh được, chênh lệch quá xa.
Tống Thời Vi xinh đẹp hơn cô, khiêu vũ cũng giỏi hơn cô, mọi thứ đều tốt hơn cô
Kỳ Thịnh hoàn toàn không nhận thấy tâm tình của cô gái nhỏ, lại nói tiếp: "Nghe nói cô ấy cũng vào câu lạc bộ Street Dance, cậu nên tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn đi, cô ấy không dễ bị trêu chọc, không giống cậu… Đối xử tốt với tất cả mọi người."
Giang La tủi thân "ừ" một tiếng, lại không dám nói chuyện vì sợ rằng nước mắt sẽ rơi ra trước.
Kỳ Thịnh còn muốn cô làm bạn với Tống Thời Vi.
Sợ Tống Thời Vi mới đến không có bạn bè à, không phải đâu, anh không biết cô ấy được chào đón trong khoa xã hội như thế nào đâu, rất nhiều nữ sinh muốn kết bạn với cô ấy, tất cả số nam sinh có thể đếm trên đầu ngón tay trong lớp cũng thích cô ấy.
Nhưng… Nếu Kỳ Thịnh yêu cầu.
"Tôi… sẽ nghe lời cậu, nếu cô ấy đồng ý tôi sẽ làm bạn với cô ấy."
Giang La cảm thấy bản thân mình hèn mọn biết bao.
Cô cố gắng kìm chế để không phải lau nước mắt lên cổ áo anh.
May mà Kỳ Thịnh không phát hiện ra.
Nếu như anh thật sự thích Tống Thời Vi, Giang La nghĩ thầm…
Vậy thì cô sẽ bảo vệ Tống Thời Vi, chắc chắn sẽ không để cho Mạnh Tiêm Tiêm bắt nạt cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...