Chương 98:
Sau 2 năm mới lại nhìn thấy tòa nhà lớp 12 cũ kỹ kia của Thiên Dực, Diệp Khai vẫn còn nhớ khung cảnh khi mình ngồi học trong lớp, trò chuyện với bạn học, làm kiểm tra, vùi đầu trong lớp tự học vào ban đêm.
Lớp sơn đỏ in trên dòng khẩu hiệu đã bong tróc loang lổ, màn hình điện tử báo đang dừng lại ở dòng chữ "Còn 1 ngày nữa là đến kỳ thi đại học", thời gian cứ như thể đã dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Chầm chậm đi qua hành lang của giếng trời, rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy cây bàng trắng và cây đa cổ thụ với tán xanh mướt bên dưới.
Trước đây mỗi khi đi ra khỏi lớp để đi vệ sinh sẽ phải đi ngang qua phòng học của lớp 4, lớp 5, khi đó trước lan can và ngưỡng cửa sổ luôn có bóng người tựa lưng vào tường mà phơi nắng và trò chuyện, đám con trai ôm bóng rổ cười đùa chạy trên hành lang để đi học tiết thể dục.
Khi Diệp Khai đi ngang qua, những giọng nói này sẽ đột nhiên yên lặng lại một cách vi diệu, chỉ thoáng qua liền mất, ánh mắt và ánh nắng đều rất mềm mại mà rơi trên người cậu.
Cậu bẩm sinh đã có sự ung dung bình thản khi đối mặt với ánh mắt từ người khác.
Trước mặt cũng sẽ có tiếng chào hỏi, vẫy tay, đập vai, nói một câu "Hello", hỏi đáp án cuối bài kiểm tra môn toán, mượn sách bài tập để chép bài, nụ cười và những lời nói cùng với những hành động đều rất tùy ý mà dung dị, giống như thể tuổi trẻ sẽ không bao giờ kết thúc, cho nên mọi thứ đều không cần quá trân trọng.
Tất cả những khuôn mặt kia đều biến mất, chỉ còn lại hành lang trống trải, cùng với ánh sáng mơ hồ.
"Trước kia Hựu Hàm ca ca sẽ đến đây đón con lúc tan học." Diệp Khai đẩy cửa trước của lớp học, nó đã bị khóa lại, một lớp bụi dính lên đầu ngón tay Diệp Khai.
Sắc mặt Cù Gia có chút cứng nhắc, nhưng cũng không lên tiếng.
Diệp Khai cúi đầu lau ngón tay: "Có khi trời tối, vào lúc 10 giờ 38 phút, câu hỏi cuối cùng trên bài thi là phân tích xác xuất.
Sau khi giải xong con liền nghĩ, anh ấy hẳn là sẽ không đến đây lúc tối muộn thế này đâu.
Khi con ngẩng đầu lên, con nghe thấy có tiếng ồn ào trong lớp, vừa nhìn ra đã thấy anh ấy khoác áo vest trên tay đang đứng chờ ngoài cửa."
Cù Gia không biết phải nói gì, thay vì nói là ăn năn thì bà giống như là tiếc nuối hơn mà lên tiếng: "Là mommy không tốt, lẽ ra mommy nên đến đón con mỗi tuần."
Diệp Khai cười cười: "Mẹ đến đón con thì có ích gì chứ? Con sẽ nói dối rằng ngày hôm đó con muốn ở lại ôn bài với bạn học."
Cù Gia nghiêm mặt đáp: "Không biết hắn đã cho con ăn phải bùa mê thuốc lú gì nữa!"
Diệp Khai đi lên phía trước, trong giọng cậu mang theo ý cười: "Mọi người đều bị Hựu Hàm ca ca cho ăn bùa mê thuốc lú, có mỗi mẹ là không ăn thôi."
Đây là lần đầu tiên sau hai năm qua cậu chủ động nói với Cù Gia về Trần Hựu Hàm, tâm trạng của bà rất phức tạp.
Đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, thấy Diệp Khai hoàn toàn không có chút băn khoăn nào, bà cho rằng rốt cuộc thì Diệp Khai cũng hoàn toàn buông tay rồi, thậm chí còn ngấm ngầm quy công lao cho Lucas.
"Sao tự nhiên con lại nhắc đến hắn ta vậy?" Cù Gia hời hợt thăm dò.
"Không có gì, chỉ là con chợt nhớ tới thôi.
Suốt những năm cấp 3 con gặp anh ấy không biết bao nhiêu lần, có khi tắt đèn rồi cũng nhận được điện thoại của anh ấy, sau đó hẹn gặp nhau ở cửa sau.
Đến bây giờ con vẫn còn nhớ được sự yên tĩnh của lúc đó, chỉ có tiếng kêu của dế mèn và ếch.
Mommy, thật ra thì con còn từng trèo tường cúp tiết, đi ra ngoài ăn đêm với anh ấy, chắc mẹ không biết đâu nhỉ."
Cù Gia đương nhiên là không biết, dù cho đã là vật đổi sao dời, thế nhưng hiện tại cũng cảm thấy choáng váng tăng huyết áp khi nghe đến những chuyện này.
Bà ấn huyệt thái dương nói: "Con giỏi lắm, nói sang chuyện gì khác vui vẻ hơn đi."
Diệp Khai quay đầu nhìn bà, không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, thậm chí còn đi qua đỡ Cù Gia: "Vui mà mẹ, bây giờ con đang nói những chuyện vui vẻ mà."
Bước ra từ cửa phía đông của tòa nhà dạy học, đó là thư viện do Trần Hựu Hàm bỏ vốn quyên tặng, rất tráng lệ, áp phích của cậu đã được treo ở đây suốt mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Thư viện của Hựu Hàm ca ca cũng được quá đúng không mẹ."
Cù Gia tức giận "Ừ" một tiếng, bà nói với giọng rất chiếu lệ: "Được, Hựu Hàm ca ca của con còn tặng thêm mấy chục nghìn cuốn sách.
Con còn muốn hỏi gì nữa không? Quỹ tài trợ sao? Rất tốt, những học sinh được tài trợ đều không phụ sự mong đợi của mọi người."
"Con nghe nói thủ khoa khối khoa học xã hội của tỉnh mình năm nay cũng là một học sinh nghèo, có phải cũng là học sinh được quỹ của anh ấy tài trợ không?"
Cù Gia tức ngực khó thở, miễn cưỡng nói: "Đúng vậy."
Diệp Khai cong khóe môi, dáng vẻ như có vinh cùng vinh.
"Bảo Bảo, đừng nói về hắn nữa có được không? Mommy nghe mà dị ứng!"
Cuối cùng Diệp Khai cũng bật cười, hỏi thẳng bà: "So sánh giữa Hựu Hàm ca ca với Lucas, mẹ cảm thấy ai tốt hơn ạ?"
Cù Gia muốn nói chẳng ai tốt cả, nhưng lại không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của Diệp Khai ngày hôm nay, bà nể mặt nói: "Dĩ nhiên là Lucas tốt hơn."
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Diệp Khai liền nhạt đi: "Thật sao."
Cù Gia nắm lấy tay cậu, bà nắm thật chặt, lộ rõ vẻ mệt mỏi và thỏa hiệp của bậc cha mẹ khi lớn tuổi: "Con thích là tốt rồi."
"Mẹ cảm thấy con và Lucas có thể ở bên nhau sao?" Trước cổng thư viện do Trần Hựu Hàm quyên tặng, Diệp Khai nhìn chăm chú nào đôi mắt đã có nếp nhăn của Cù Gia: "Mẹ đồng ý thật à?"
Mặt trời chói chang, Cù Gia lấy chiếc ô gấp từ trong túi ra, bật mở nó.
Diệp Khai nhận ô từ tay bà, che cho cả hai người.
Cù Gia kéo tay cậu, bà phải ngước mặt lên mới có thể nhìn vào đôi mắt cậu.
Bà thở dài một hơi: "Nếu con muốn nói những chuyện này với mẹ, cần gì phải đến Thiên Dực."
Diệp Khai cùng bà đi học bãi cỏ đến sân thẻ dục: "Chỉ là nhân tiện thôi, nếu mẹ không muốn nói thì con sẽ không nói nữa."
"Con người ta sinh ra ở gia đình nào thì phải chịu trách nhiệm tương đương với gia đình ấy.
Nếu hôm nay chúng ta chỉ là một gia đình bình thường, con nói con muốn kết hôn cùng với một người đàn ông, mẹ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng nhà họ Diệp chúng ta đã tích lũy mấy đời, con được hưởng thụ vinh hoa và phú quý từ đó, vậy thì cũng phải đón nhận sự cô đơn và trói buộc phía sau.
Trước kia mẹ không đồng ý, là bởi vì con không thể làm chủ trong chuyện này, nhưng hiện giờ.
.
."
Bà dừng lại một chút, "Tiểu Cẩn quyết định sẽ không kết hôn, chị con sẽ gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường cho nhà họ Diệp.
Con được tự do rồi."
Diệp Khai im lặng.
Cù Gia vỗ vỗ cánh tay cậu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Mommy chỉ có một yêu cầu, đó là đừng để ông nội con biết trước khi ông ra đi.
Sau khi ông nội đi, con muốn làm sao thì làm."
"Ông nội không biết thật sao? Khi đó con bị ốm nặng như vậy, ông không nhìn ra gì à?"
"Ai dám cho ông con biết?" Cù Gia chỉnh đốn lại tâm tình, thở phào nhẹ nhõm: "Cả nhà mình từ trên xuống dưới đều giấu diếm kĩ càng.
Con đừng có mất trí mà chạy đến trước mặt ông chơi trò công khai gì gì đó, có biết chưa?"
Diệp Khai nhếch môi đầy ẩn ý, ngoan ngoãn đáp: "Biết ạ."
Thấy cậu như vậy, Cù Gia lại cảm thấy có gì đó không đúng, bà quay đầu nheo mắt nhìn cậu một hồi, "Con có gì đó lạ lắm."
Diệp Khai tránh khỏi ánh mắt dò xét của bà: "Con đâu có gì lạ đâu."
Cả hai cùng đi lên dốc, đi ngang qua sân chơi rộng lớn và sân bóng, sân trường rộng như vậy mà lại không có ai, lá cây long não phản chiếu ánh nắng lung linh.
Phía trước chính là nhà hát nơi biểu diễn nghệ thuật lúc trước, Cù Gia chủ động chuyển hướng chú ý, nói: "Mẹ vẫn còn nhớ con diễn cái gì mà.
.
." Đột nhiên không nhớ ra nổi tên vở kịch đó là gì, Diệp Khai tiếp lời: "Portia, vở [ Người lái buôn thành Venice.
]"
"Ừ đúng rồi, Portia, giả nữ, lúc con mới đi ra mẹ cũng không nhận ra, hiệu trưởng còn bảo mẹ sao lớp 3 tự dưng lại có cô bé nào xinh xắn thế." Cù Gia chìm vào trong hồi ức, Diệp Khai khi đó quả là một đứa trẻ tỏa sáng lấp lánh, cậu ngây thơ, trong sáng, nhìn thoáng qua đã thấy được sự hàm dưỡng và phẩm hạnh tốt đẹp, lại còn rất ngoan, rất chịu khó làm nũng với người nhà.
Trước kia bà vẫn luôn buồn lo vô cớ, ưu sầu không biết rốt cuộc là cô gái như thế nào sẽ lấy được trái tim cậu.
"Hôm đó Hựu Hàm ca ca cũng đến."
Cù Gia đang đắm chìm trong ký ức của sân khấu đêm hôm đó, bất ngờ bị cắt ngang, bà không vui liếc mắt: "Sao tự dưng con lại --".
Bà đột nhiên dừng lại, bừng tỉnh mà nhìn Diệp Khai: "Diệp Khai, con nói thật cho mẹ, có phải hai đứa đã ở bên nhau từ năm lớp 11 hay không?"
Diệp Khai không nói lời nào, cậu cười đến là xinh đẹp mà vô tội.
Cù Gia bị sốc, bà đỡ ngực, cố gắng nuốt xuống một chút.
Diệp Khai đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh bồn hoa, cầm ô che cho bà, cậu mở nắp chai nước khoáng ra, hài hước hỏi: "Đến giờ mà mẹ vẫn còn giận đến vậy sao?"
"Con khi ấy vẫn còn là vị thành niên -- hắn như thế là phạm pháp!"
"Con đủ tuổi trưởng thành rồi." Diệp Khai chậm rãi biện luận: "Đúng ngày sinh nhật năm 18 tuổi chúng con mới chính thức ở bên nhau."
"Con còn dám nói nữa à!" Lông mày Cù Gia dựng lên.
Lúc xảy ra chuyện, chính là khi Trần Hựu Hàm muốn chia tay với Diệp Khai, Diệp Khai đã bị tổn thương đến vậy, kể từ đó chuyện này đã trở thành đề tài cấm giữa mẹ con bọn họ, Cù Gia chưa bao giờ hỏi chi tiết, Diệp Cẩn cũng là nửa biết nửa không.
Hiện giờ xem ra, mọi chuyện so với những gì bà nghĩ thì còn nghiêm trọng hơn.
"Nhưng mà.
.
.
từ năm 16 tuổi con đã thích anh ấy rồi, cũng có khi là từ 15 tuổi.
Mẹ còn nhớ cái năm mà con bị sốt cao không, khi đó mẹ còn thỉnh sư phụ cúng đèn trường minh cho con ấy? Lần đó là bởi vì trong trường học có một anh lớp trên nói cho con biết, anh ta chính thức yêu đương với Hựu Hàm ca ca.
Anh ta biết con thích Hựu Hàm ca ca, cố ý đến trước mặt con nói rất nhiều chuyện.
Mommy, tuổi dậy thì thật sự rất kỳ quái, tình cảm sinh ra cứ như là cành liễu đâm chồi vào mùa xuân vậy, thoáng cái đã rất đẹp đẽ rồi.
Khi đó cảm thấy thích một người là chuyện quý giá nhất, không nhận được câu trả lời đồng ý, bị người khác cướp đi, sẽ nhạy cảm đến độ chỉ là chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ rất khó chịu, ấy vậy mà hiện giờ nhìn lại, lại cảm thấy chẳng có gì to tát cả."
Cù Gia đã bị cậu làm cho đầu óc rối tung lên, chỉ có thể nói theo: "Đúng là không có gì to tát cả."
Diệp Khai ngồi xuống, ghé vào đầu gối Cù Gia.
Tư thế này khiến cho bà nhớ tới dáng vẻ khi Diệp Khai còn bé, cũng y hệt thế này, vừa ngoãn ngoãn vừa nghe lời, bé con ngẩng đầu nhìn bà, hỏi một vài vấn đề kỳ lạ, đến cả loại chuyện hoang đường như "đom đóm biết phát sáng là vì nó ăn một ngôi sao" mà cậu cũng tin.
Chỉ là hiện giờ Diệp Khai đã cao như vậy rồi, dù là khi ngồi xuống cũng có thể đối diện với tầm mắt của bà.
Đã rất lâu Cù Gia không nghiêm túc nhìn cậu, khi đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của cậu, những cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng bà cũng dần bình tĩnh lại.
"Mẹ còn nhớ người mà mình thích hồi cấp 3 không ạ?"
Sắc mặt Cù Gia cứng đờ, đột nhiên có chút thẹn thùng, mạnh miệng nói: ".
.
.
Mẹ không nhớ lắm."
Diệp Khai mím môi cười: "Người giỏi giang như mẹ không dễ quên thế đâu mà."
Dù có chậm hiểu đến đâu thì lúc này cũng đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
Ánh mắt của Cù Gia dần dần chuyển từ nghi ngờ sang sáng tỏ, bà lập tức rùng mình, trong lòng dấy lên một nỗi hoảng sợ.
Vừa định nói gì đó thì Diệp Khai đã siết chặt lấy bàn tay được chăm sóc cẩn thận của bà, bình tĩnh nói: "Con biết khi nghe được chuyện này mẹ nhất định sẽ rất tức giận, thế nhưng cuộc đời của con cũng giống như cây liễu đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân kia vậy, những chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra.
Ba chữ Trần Hựu Hàm đã khắc lên thân cây rồi, con phải làm sao đây mẹ? Dù cho con có trưởng thành thế nào, ba chữ đó cũng sẽ không biến mất."
Cù Gia nắm ngược lại tay cậu, lắp bắp nói: "Chuyện đã, ...!đã qua rồi thì chính là quá khứ, con à, mommy không so đo với con những chuyện đó nữa, cậu ta cũng đã đến lúc phải kết hôn rồi --"
"Con đã gặp lại Hựu Hàm ca ca."
Chiếc ô rơi trên mặt cỏ xanh, nó ngã ngửa chỉ lên trời, chùm tua rua xinh xắn trên tay cầm ô tự động lắc lư.
Cù Gia đứng bật dậy: "Diệp Khai!"
Diệp Khai cũng từ từ đứng dậy, mặt không chút biểu cảm, hơi thở nặng nề, ánh mắt ảm đạm.
Cậu nhìn chằm chằm Cù Gia, phớt lờ sự hoảng sợ khi nhìn thấy bà đã lớn tuổi và không còn cứng rắn nữa, cậu nói một cách bình thản nhưng kiên định: "-- Nếu Lucas có thể được chấp nhận, vậy thì Trần Hựu Hàm cũng có thể."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...