Chương 47
Beta : drmesx_3
Thi cuối kỳ cứ thế hữu kinh vô hiểm mà vượt qua, tuy rằng Diệp Khai không lấy được hạng nhất nhưng cũng không out khỏi top 3, vẫn coi như là kết quả tốt.
Điểm thi đại học của Lộ Phất lẫn trường mà hắn đăng ký cũng đã được công bố, là một trường thuộc khối 211 tỉnh ngoài, hắn đăng ký chuyên ngành Quản lý thông tin đã định sẵn là sẽ vô cùng có hại cho chân tóc trong tương lai.
Lộ Phất đã tổ chức một bữa tiệc tri ân giáo viên, rồi lại chọn một ngày khác để mời các bạn học của mình, lại sợ Diệp Khai không quen đám học sinh lớp 12 mà mời cậu ăn cơm riêng vào ngày khác nữa.
Đám con trai cấp 3 có định nghĩa rất đơn giản về trưởng thành - đó là tốt nghiệp cấp 3, được uống rượu thoải mái, chỉ 2 điểm này thôi đã khiến cho bọn họ vô cùng tự tin.
Ăn xong một bữa cơm, ăn hết bốn năm cân tôm đất, uống cạn bốn năm chai, trong đó Diệp Khai góp phần bằng chiến tích một cốc, còn lại đều là Lộ Phất uống.
Thật ra thì Lộ Phất cũng không uống được cho lắm, nhưng hôm nay hắn có chuyện quan trọng cần giải quyết, có rượu vào mới tăng lên can đảm, ánh mắt hắn nhìn Diệp Khai có chút mơ màng, hắn một bên mắng chửi mình vô liêm sỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, một bên nắm lấy vai cậu.
Gió đêm hơi lạnh, trong trí nhớ của Lộ Phất, hắn với Diệp Khai đã từng có rất nhiều đêm mùa hè nhàn nhã như vậy, nhìn gió thổi bay làn khói phía trên tiệm thịt nướng, đi dạo dọc bờ sông.
So với những người khác, dù sao thì Diệp Khai cũng đối xử với hắn đặc biệt hơn người khác, có lẽ chỉ bởi vì họ là bạn cùng phòng, thế nhưng cũng có thể là.
.
.
Lộ Phất thấp giọng hỏi: "Diệp Khai, em say rồi à?"
Diệp Khai chỉ cảm thấy ánh mắt có chút mất tập trung, liền lắc đầu.
Cậu muốn hỏi có nên gọi taxi về không, nhưng Lộ Phất lại căng thẳng siết lấy cánh tay cậu: "Anh, anh có chuyện muốn nói với em."
Nhìn thấy đối phương lờ đờ an tĩnh lại, Lộ Phất dùng sức mím môi, trong lòng như nổi sóng, con sóng ấy đẩy đưa hắn, hướng thẳng vào hắn, khiến cho hắn lỗ mãng mà cúi thấp đầu, tiến lại gần Diệp Khai --
"Lộ Phất!" Diệp Khai đẩy hắn ra, bước chân bởi vì nhiễm cồn mà thoáng lảo đảo, suýt nữa thì đã ngã sấp xuống.
Vẫn là Lộ Phất kéo cậu lại để giữ cậu đứng vững.
Ngay sau đó Diệp Khai liền hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu sửng sốt nhìn Lộ Phất: "Anh -- anh là gay thật sao?"
"Thì ra em cũng biết rồi?"
"Em không biết," Đầu óc Diệp Khai có chút hỗn loạn: "Anh muốn làm gì thế?"
Lộ Phất hít sâu một hơi: "Anh thích em, em thấy phản cảm sao? Em đối với anh -- "
"Không có." Diệp Khai từ chối như đinh đóng cột: "Em không có cảm giác gì với anh cả."
"Anh còn tưởng là em sẽ không cự tuyệt, nên anh cứ nghĩ anh vẫn còn cơ hội --" Lộ Phất mất tinh thần cười cười, "Xin lỗi em nhé, dọa sợ em mất rồi, bỏ qua đi, đây là lỗi của anh."
Hắn lịch sử thả tay ra, thấy Diệp Khai đã đứng vững mới lùi về khoảng cách xã giao, hỏi: "Vậy em về thế nào? Gọi xe? Hay là gọi người tới đón?"
Diệp Khai có chút bối rối, chỗ này là bờ sông Tây Giang, cách nhà Trần Hựu Hàm chỉ hai dãy nhà, bốn con đường mà thôi.
Cậu hẳn là nên đi về nhà, thế nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gọi điện thoại cho Trần Hựu Hàm.
Lộ Phất ngồi đợi cùng cậu trên một chiếc ghế dài bên bờ sông, lúng túng trò chuyện: "Anh trai kia đối xử với em tốt thật đấy, có mỗi một đoạn đường cũng đích thân đến đón."
Diệp Khai muốn nói lại thôi.
Điện thoại rung lên, Diệp Khai nhanh chóng nhấc máy.
Bên chỗ này không có chỗ đậu xe, hai người đi lên thêm một đoạn, đứng chờ chiếc Lamborghini có đèn nháy kép nọ.
Đèn xanh qua 30 giây, Trần Hựu Hàm chậm rãi dừng bên đường, hắn đẩy cửa xe ra bước xuống, đi vòng sang bên Diệp Khai, đầu tiên là giữ lấy vai cậu nhìn qua chừng hai giây, sau khi xác định cậu vẫn còn tỉnh táo liền dịu dàng mà nghiêm khắc mắng: "Sau này lúc không có anh ở bên cạnh thì không được uống rượu, biết chưa hả?" Nói xong mới Lộ Phất đứng bên cạnh, hắn dùng giọng điệu trò chuyện với trẻ con mà hỏi: "Cậu thì sao? Vẫn còn tỉnh táo chứ?"
Lộ Phất đột ngột lắc đầu, rồi lại vội vàng gật đầu: "Em không sao, không có việc gì cả."
"Lên xe đi, chỗ này không dễ gọi taxi đâu." Hắn quyết định thật nhanh, sau đó mở cửa ghế phụ, đẩy Diệp Khai ngồi vào.
Lộ Phất nhận ra rằng mặc dù hắn nhìn có vẻ cứng rắn, thế nhưng thực ra lại rất cẩn thận, sợ Diệp Khai đụng đầu nên còn đưa tay đỡ trần xe cho cậu.
"Phía trước là đường Minh Khang, qua bên đó thì dễ gọi xe hơn." Trần Hựu Hàm nói, hắn khồng hề hỏi ý kiến của Lộ Phất, sau khi vượt qua hai đèn giao thông, hắn rẽ phải rồi dừng lại bên đường, "Gọi Didi hay taxi đều được, tùy ý cậu, đợi cậu lên xe thì chúng tôi sẽ đi."
Lộ Phất cảm thấy người đàn ông này hung hăng chết đi được, thế nhưng khí thế uy phong của hắn lại để cậu có chút được sủng mà sợ, trong lòng nghĩ, mẹ nó, bảo sao mà người ta đều thích tổng tài bá đạo.
Nhà Lộ Phất vốn xa, hắn vốn định gọi Didi để đến trạm tàu điện ngầm gần nhất, không ngờ Diệp Khai lại chủ động nói: "Hựu Hàm ca ca, anh chạy xe đến trạm tàu điện ngầm số 3 gần đây nhất đi, cuối tuần dễ tắc đường lắm, anh ấy đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn một chút."
Lộ Phất khách sáo nói: "Không sao đâu, anh có thể --" Lamborghini dĩ nhiên là nhanh hơn tốc độ nói của Lộ Phất, động cơ gào rú một tiếng liền bắt đầu lao đi.
Lộ Phất đem những lời chưa kịp nói nuốt vào trong bụng, lặng lẽ cúi đầu hủy đơn Didi, làm xong vừa nhấc mắt lên liền thấy Trần Hựu Hàm đưa tay xoa đầu Diệp Khai, dịu dàng hỏi: "Em buồn ngủ sao? Có muốn ngủ một lát hay không?"
Diệp Khai lắc đầu, nhẹ nói: "Em hơi chóng mặt thôi, về nhà rồi ngủ tiếp."
Lại đi qua một cái đèn đỏ.
Trần Hựu Hàm hỏi: "Có lạnh không? Anh chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn chút nhé?"
Diệp Khai lại lắc đầu, nghiêng mặt qua phía hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn Trần Hựu Hàm, nhỏ giọng gọi hắn: "Hựu Hàm ca ca."
Trần Hựu Hàm đáp khẽ, thoáng nghiêng mặt qua cong môi cười với cậu, đèn xanh sáng lên, hai người đều không lên tiếng nữa.
Lộ Phất ngồi ghế sau, cảm thấy mình hoàn toàn là người thừa.
Mãi sau đó hắn mới kịp phản ứng lại thì đã đến trạm tàu điện ngầm, Diệp Khai tự mình tiễn hắn vào trạm, không hề nhắc đến chuyện nào khác, giọng điệu cũng rất bình thường: "Học hành chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến lên nha."
Thế nhưng dáng vẻ cười mà không phải cười của cậu lại khiến Lộ Phất kinh ngạc không dám tin: "Em với anh trai em.
.
."
Diệp Khai không nói gì, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, chỉ phất phất tay: "Hẹn gặp anh tại triển lãm Anime lần sau nhé."
Lộ Phất thất vọng mất mát mà nhìn cậu lên xe Trần Hựu Hàm.
Chiếc Lamborghini đẹp đẽ mà mạnh mẽ hòa vào dòng xe cộ dưới ánh đè neon.
Diệp Khai khẽ thở dài, Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu: "Đừng thở dài nữa, mới 18 tuổi mà thở dài thành 20 tuổi luôn rồi." Thấy Diệp Khai không trả lời, hắn lại nắm chặt tay cậu, hỏi: "Sao vậy? Cuối kỳ thi được 40 điểm thật à?"
".
.
.
Bao giờ về đến nhà em sẽ nói cho anh biết." Cậu chỉnh lại gối cổ, nhếch môi nói: "Em sợ em mà nói ngay bây giờ thì anh sẽ mất không chế mất."
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, hắn châm một điếu thuốc trong khi đợi đèn đỏ, hạ kính xe xuống, một tay hắn chống cửa sổ, một tay đặt lên vô lăng, thản nhiên cười cười, hỏi: "Được người ta tỏ tình? Hay là bị cưỡng hôn rồi?"
Diệp Khai sợ hãi cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn hắn: "Sao anh biết?"
Trần Hựu Hàm không đáp lời cậu, hắn đạp ga thật mạnh một cái: "Đêm nay em đừng về."
Sau khi vượt qua hai đèn giao thông, xe tiến vào tầng hầm, Diệp Khai tỏ vẻ rụt dè: "Em muốn về đường Tư Nguyên."
Đến tận đây rồi mới nói, cũng không biết đang vờ vịt cho ai xem.
Trần Hựu Hàm được thỏa mãn chút tâm tư kia, giọng điệu bất thiện hung dữ nói: "Muộn rồi."
Diệp Khai lén lút nhìn trộm hắn, lại bị hằn tùy tiện bắt được: "Nhìn gì anh, anh còn đang giận đây."
Hắn đóng sầm cánh cửa xe lại như thể chiếc SUV hơn bốn triệu chỉ là một mô hình đồ chơi vậy.
Trần Hựu Hàm quẹt thẻ vào thang máy, hai tay hắn đút túi, không cho Diệp Khai có cơ hội nắm tay mình.
Cậu kéo lấy tay áo sơmi của hắn, vô cùng đáng thương nói: "Em không cố ý mà."
Trần Hựu Hàm "Ha" một tiếng.
Khóa cửa điện tử còn chưa kịp nói "Hoan nghênh về nhà" thì đã bị đóng sầm lại, trong lòng Diệp Khai có chút mừng thầm, diễn sâu mà thương hương tiếc ngọc với tay nắm cửa, nói: "Xin lỗi em nha, ảnh dữ ghê ha, làm đau em rồi nhỉ."
Trần Hựu Hàm không có cách nào với cậu, nín cười mà hung dữ nói: "Em qua đây!"
Diệp Khai nhích từng bước đến trước ghế sô pha.
Lúc này đèn chính vẫn chưa được bật, chỉ có đèn cảm ứng xung quanh các góc là sáng lên, cậu nhìn mọi thứ qua đôi mắt mờ mờ vì say rượu, thế giới như thể đã được đóng khung trong một lồng thủy tinh màu cam.
Trần Hựu Hàm ngồi, cậu thì đứng, bất chợt cậu bị ôm ngang eo, quỳ một chân dưới hai chân bệ vệ của hắn.
Trần Hựu Hàm vững vàng giam cầm cậu, hắn ngửa đầu, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ trung thoáng nhiễm chút say của cậu, trầm gọng hỏi: "Hôn chỗ nào rồi?"
" Không dám nói." Diệp Khai nhỏ giọng thầm thì: "Anh cứ coi như không biết đi."
Vốn dĩ trong lòng Trần Hựu Hàm cũng coi như tạm được, không cho là chuyện gì to tát cho lắm.
Đàn ông hơn 30 tuổi như hắn, dù có thế nào cũng không thể đi ghen tuông với một đứa nhóc được, dù có hôn thật đi chăng nữa thì cũng coi như Diệp Khai bị mèo con chó con cọ đến mà thôi --- thế nhưng khi Diệp Khai vừa nói xong câu đó, ánh mắt hắn liền tối sầm xuống, hắn xách cậu đứng dậy, nhìn vẻ mặt thì có vẻ đã giận thật, không còn hờ hững như khi nãy nữa.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Khai, giọng điệu cường thế: "Nói cho rõ ràng."
"Không nói."
Diệp Khai bướng bỉnh quay đầu sang phía khác, lại bị Trần Hựu Hàm mạnh mẽ xoay lại.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng trở nên nguy hiểm, ngón tay thô bạo đè ép môi dưới của cậu, hắn chưa từng thô bạo như lúc này, giống như đang xoa nắn một cánh hoa mềm mọng, khiến nó biến dạng, đỏ bừng, sưng lên.
"Ở đây sao?" Hắn thấp giọng hỏi.
Diệp Khai giữ chặt cái tay đang tùy ý làm bậy trên môi mình của hắn, nhìn vào mắt hắn rồi há miệng nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Không đau, càng không phải là cảnh cáo, nói đúng hơn thì chính là đang làm nũng, giống như móng vuốt của một chú mèo nhỏ cào qua thịt mềm nơi trái tim.
Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cậu bị Trần Hựu Hàm đè xuống ghế sô pha, bờ môi bị chặn lại.
Hắn hôn một cách hung ác, cướp đoạt, Diệp Khai muốn đáp lại nhưng vô lực, cậu bị giam cầm từ trong ra ngoài, đầu lưỡi bị mút vào, gốc lưỡi run lên.
Bờ môi sưng đỏ vô lực khẽ hé mở, nhận lấy sự liếʍ ɭáρ dây dưa quấn quýt không ngừng của Trần Hựu Hàm, hai mắt cậu nhắm chặt, lông mi cùng với mí mắt thật mỏng không khỏi run lên, dần bị nhuộm lên sắc ửng hồng dưới ánh đèn.
"Còn chỗ nào nữa?"
Mắt Diệp Khai đều bị hắn hôn đến mức ướŧ áŧ, cái mũi nho nhỏ phập phòng, cậu thở ra một hơi dài nóng rực mang theo hơi cồn, bị Trần Hựu Hàm hít vào.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, chỉ với một tí xíu bia nhẹ còn hơn bông tuyết mà khiến cho cả hai người đều say mất.
Diệp Khai nhìn vào mắt hắn, đưa tay cởi cúc áo của mình, một cúc, hai cúc, để lộ ra hầu kết và xương quai xanh ẩn hiện.
Bàn tay Trần Hựu Hàm giống như chú cá nhỏ trượt vào rặng san hô, biến mất sau lớp áo sơ mi trắng đã thấm ướt mồ hôi của Diệp Khai.
Diệp Khai vươn cao cổ, nói một cách đầy ẩn ý: "Còn có ở đây nữa."
Hơi thở của Trần Hựu Hàm đã bất ổn, ngón tay hắn như có như không mà trêu chọc vành tai cậu, vân vê vành tai tinh xảo của Diệp Khai, hôn lên hầu kết đang nhấp nhô của cậu.
Diệp Khai bị hôn mà ngứa ngáy, khó khăn muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại chỉ có thể yếu ớt ôm lấy cổ và sau đầu hắn, hơi thở dần trở nên nóng bỏng, men say dâng lên, cậu mơ hồ nức nở, thanh âm phát ra kỳ quái đến mức ngay cả chính cậu cũng không nghe nổi, cơ thể trẻ trung co lại một một đống dưới thân Trần Hựu Hàm.
"Đến cả chỗ này mà em cũng để bị hôn, em có từ chối cậu ta đàng hoàng không vậy hả?" Giọng hắn khàn khàn, nửa thật nửa giả mà nổi giận.
Diệp Khai lại cởi cúc áo sơ mi của hắn, không biết xấu hổ mà nói: "Đâu chỉ có vậy, Hựu Hàm ca ca, còn chỗ khác nữa."
Trần Hựu Hàm nắm lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của cậu, hung hăng đặt nó lên đỉnh đầu.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Khai, chỉ dựa vào ánh mắt đã có thể xâm phạm cậu.
"Hựu Hàm ca ca," Diệp Khai giơ chân lên, cọ vào hắn, "Anh dữ quá đi à."
Diệp Khai thở hổn hển, ánh mắt ẩm ướt mà oan ức, thế nhưng sâu trong đó là những lời thầm kín dưới cơn sóng màu đen, là du͙ƈ vọиɠ, là san hô rực rỡ xinh đẹp dưới làn sóng trắng.
Trần Hựu Hàm che đi đôi mắt ẩm ướt mà ngây thơ của cậu, hắn hít một hơi thật sâu, hầu kết nhấp nhô, khàn giọng nói: "Em đừng giày vò anh nữa."
Hắn trân trọng hôn lên khóe môi Diệp Khai một cái.
"Em đã nhìn thấy rồi."
"Thấy gì cơ?"
"Okamoto, với cả ..." Cậu từng vô tình nhìn thấy nó trong hộp đựng đồ trong phòng tắm một ngày nào đó.
Trần Hựu Hàm sẽ không để những thứ này ở trong nhà, bởi vì trước đó hắn tuyệt đối không bao giờ mang người về nhà, vậy nên có để dự trữ cũng vô ích.
Cả bαo ƈαo sυ lẫn gel bôi trơn đều chưa được mở ra, ám chỉ rõ ràng đối tượng mà hắn nghĩ đến là ai.
Diệp Khai xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, cạch một cái liền đẩy về chỗ cũ, cậu chống tay vào bồn rửa mặt mà hít sâu một hơi.
Trần Hựu Hàm không chịu nhận nợ, hắn quần áo xộc xệch muốn đứng qua một bên, nhưng rồi lại bị vòng tay mềm mại của Diệp Khai giữ chặt.
Muốn tránh ra chẳng mất đến mấy giây, ngồi yên đó lại chính là tâm tư không yên của hắn.
Tên đàn ông lớn tuổi lại bày đặt chơi trò lạt mềm buộc chặt với bạn nhỏ, nói ra cũng không biết xấu hổ.
Diệp Khai dạng chân ngồi trên người hắn, tiếng cởi thắt lưng vang lên giữa không gian trống trải của căn hộ trực tiếp khiến mặt cậu đỏ bừng.
Ngón tay cậu linh hoạt tháo thắt lưng ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng đầu ngón tay thì đã run run rẩy rẩy.
"Em say rồi." Trần Hựu Hàm mặc cho cậu làm loạn không có trình tự gì, hắn không ngăn cản, cũng không châm thêm lửa, tỉnh táo mà thâm trầm.
Đôi mắt sâu thẳm, giống như đá bụi bên miệng núi lửa, gần như đè ép xuống bao dao động đang sắp bùng nổ.
"Em không say, em rất tỉnh táo, em sẽ nhớ kỹ từng chút một.
.
." Ngón tay cậu hướng xuống phía dưới, trong lòng nóng bỏng đến run rẩy, sức lực toàn thân như đều bị đốt cháy.
Giọng Diệp Khai run lên, nhìn thẳng vào Trần Hựu Hàm rồi nói: "Cɦịƈɦ em."
Dũng khí chỉ kéo dài chừng một giây, cậu vừa dứt lời mặt liền đỏ bừng, lập tức muốn đánh trống lui quân ánh mắt run rẩy, nói không lên lời, "Mẹ kiếp, con mẹ nó em đang nói cái quỷ gì không biết.
.
."
Trần Hựu Hàm sâu xa mà cong lên khóe môi, siết lấy eo cậu nói: "Được thôi."
"Em sai rồi, Hựu Hàm ca ca! Em chỉ nói lung tung thôi! Em -----" Trần Hựu Hàm không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của cậu nữa, hắn không khách khí mà chặn môi cậu lại.
Bọn họ từng hôn nhau rất nhiều lần, âu yếm, dịu dàng, đầy yêu thương, chiếm hữu, mạnh mẽ , mập mờ.
.
.
Nhưng chưa từng tình sắc như bây giờ.
Diệp Khai bị hôn đến tê cả da đầu, đầu lưỡi mềm mại bị cuốn lấy mà lộ ra, có vệt đỏ ửng mơ hồ.
Nước bọt không kịp nuốt chảy ra từ khóe môi cậu.
Diệp Khai nức nở, đạp vào vai Trần Hựu Hàm, nỗ lực muốn giành được một cơ hội để thở dốc một hơi, thế nhưng không ngờ càng bị mút vào mạnh hơn, càng tê dại hơn nữa.
Khoang miệng bị quấy đảo đến rối tinh rối mù.
Trần Hựu Hàm dùng đầu lưỡi miêu tả răng môi cậu, như có như không mà liếʍ ɭáρ khắp vòm họng, Diệp Khai tê dại đến run rẩy, eo cậu mềm nhũn, chân cũng mềm, áo sơ mi khi nãy tự mình tìm đường chết mà cởi ra lúc này bị Trần Hựu Hàm giật xuống một bên vai, lộ ra nửa bờ vai thon gầy thẳng tắp, nối liền với xương quai xanh khiến người ta muốn gặm liếm, nơi đó sạch sẽ như ngọc ngà châu báu dưới ánh đèn.
Làn da trắng sữa cực kỳ nhợt nhạt lộ ra từ dưới lớp áo sơ mi của cậu.
Trần Hựu Hàm hôn cậu, vừa hôn vừa chạm tay ve vuốt.
Lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng trêu chọc, nặng nề mà rê qua, kẹp giữa hai ngón tay mà lôi kéo.
Thân thể Diệp Khai nặng nề mà run lên, cậu gần như đã không còn biết mình là ai nữa, chủ động vòng tay ôm lấy cổ Trần Hựu Hàm, đầu lưỡi bị hôn đến nghiện mà đuổi theo Trần Hựu Hàm, thế mà lúc này Trần Hựu Hàm lại lui về.
Lúc này cậu thực sự đã không còn hình dáng gì, áo sơ mi được cởi ra một nửa, lộ ra nửa bộ ngực nhuộm đầy sắc thái tìиɦ ɖu͙ƈ, đầṳ ѵú đỏ lên, dường như còn hơi sưng, cứng như hòn đá nhỏ.
Người trong cuộc không biết mình hiện tại phóng đãng cỡ nào, chỉ một mực ôm lấy cổ Trần Hựu Hàm, bờ môi vừa đỏ vừa sưng thở dốc: "Hựu Hàm ca ca, đừng sờ chỗ này mà.
.
.
ưʍ.
.
." Cậu xin tha loạn xạ, thế nhưng không có sức lực để tránh thoát.
Trần Hựu Hàm bế cậu đặt lên đùi mình, phần cứng rắn giữa háng đỉnh lên cậu.
Quần tây vừa rồi đã bị Diệp Khai làm xằng làm bậy mà cởi ra một nửa, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ màu đen bên trong, thứ kia nhô cao, áp sát mông Diệp Khai.
Kiểu tóc của hắn đã rối tung, áo sơ mi cũng cởi mất một nửa, thế nhưng tư thái vẫn thản nhiên, bình chân như vại như cũ, ánh mắt hắn nguy hiểm, dù bận vẫn ung dung hỏi ra như vậy, động tác trên tay vẫn cố gắng, hai ngón tay hắn nhẹ nhàng lôi kéo, ngón cái như có như không xoay một vòng phía trên.
"Thoải mái chứ?" Hắn dùng giọng nói trầm thấp, chậm rãi hỏi.
Diệp Khai sắp hỏng mất, cậu thoải mái đến mức muốn khóc, những bộ phận chưa từng có người chạm vào đều nhạy cảm đến rối tinh rối mù, nhưng sao mà cậu có thể nói ra được? Giọng cậu nhuốm màu nghẹn ngào: "A.
.
.
đừng sờ vào nơi đó Hựu Hàm ca ca.
.
.
kỳ lạ quá, em sợ lắm.
.
."
Trần Hựu Hàm nhếch môi cười, giải phóng hoàn toàn chiếc áo sơ mi khỏi eo cậu, dùng bàn tay to lớn mạnh mẽ cởi thắt từng vào cúc áo bên eo Diệp Khai, qυầи ɭóŧ cậu bị kéo xuống, thứ cứng rắn giữa háng nảy ra.
Trần Hựu Hàm nắm lấy nó, không xa lạ gì, mấy tháng này hắn đã sớm sờ qua rất nhiều lần.
Kích thước thứ đó của Diệp Khai rất ổn, nhưng phí hoài mất rồi.
Hắn nắm lấy thân cây làm động tác lên xuống, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ ứa ra chất lỏng khó nhịn.
Lòng bàn tay sát qua, trơn trơn ướt ướt, bị hắn xấu xa mà bôi lại phần trên đầu tròn trịa nhạy cảm.
Diệp Khai mơ màng nhìn hắn giúp mình làm loại chuyện dâʍ ɭσạи như vậy, cậu tỉnh rượu rồi nhưng dường như còn say hơn cả trước đó.
Trần Hựu Hàm buông tha núʍ ѵú đã sưng tấy lên của cậu, lịch lãm mà có phong độ hỏi: "Không sờ nữa, vậy thì liếm có được không?"
"A không, đừng mà.
.
."
Đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ một viên đỏ sậm phía trên, cuốn lấy, nhay lên, mút vào, bị nước bọt làm cho trơn tuột.
Diệp Khai ôm đầu hắn, đuôi mắt không kìm được mà ngấn nước mắt.
Phía dưới cứng đến mức phát đau, ngực vừa tê vừa ngứa, cậu chỉ cảm thấy Trần Hựu Hàm ngày hôm nay nguy hiểm đến mức đáng sợ.
"Bảo bảo thật là nhạy cảm." Đôi môi nóng rực lưu luyến đi lên, liếm qua xương quai xanh, liếm qua cổ, liếm qua cần cổ tinh tế mảnh khảnh, dừng lại bên vàng tai cậu, hắn dùng ngôn ngữ để trêu chọc người, vũ nhục người, điều khiển người.
"Mới hôn thôi đã cứng thành thế này rồi, chờ một lát nữa thì phải làm sao với em đây?" Hắn thở dài, ngậm lấy vành tai cậu, giống như đang đùa bỡn một món đồ chơi mềm mại gợϊ ȶìиɦ.
"Hôm nay không được đâu Hựu Hàm ca ca, ưʍ.
.
."
"Làm hôm nay đi, về sau thì ngày nào cũng được." Lúc hắn nói chuyện, hơi thở nóng rực như thiêu như đốt phả vào da thịt bên tai Diệp Khai, mùi nước hoa, mùi thuốc lá thoang thoảng, còn có mùi cơ thể và mùi da thịt của hắn.
Diệp Khai sắp điên mất, cậu nhớ đến bờ biển vịnh tây, nhớ bình minh nơi ấy, lần đầu tiên họ tiếp xúc thân mật, hơi thở của hắn bao trùm khắp đất trời, cậu chỉ cần một giây đã rơi vào trong đó.
Cậu đã sớm thần phục dưới hơi thở và du͙ƈ vọиɠ của hắn, cậu cúi đầu tìm kiếm mùi hương khiến cậu nghiện này, tìm đến khuôn mặt hắn, tìm tới bờ môi hắn, thuận theo đó mà kéo mở lòng tham của mình, chủ động ngậm lấy đôi môi Trần Hựu Hàm.
Đồ lót bị lột ra hoàn toàn, để lộ phần ngực được bao phủ bởi làn da mỏng manh của cậu.
"Bên này cũng muốn sao? Hửm?" Ngón tay hắn như gần như xa mà rê qua núʍ ѵú bên trái, giống như một thợ săn đang chờ đợi con mồi đầu hàng.
Nước mắt trượt qua thái dương, Diệp Khai ôm đầu hắn, tuân theo du͙ƈ vọиɠ mà ưỡn thẳng lồng ngực, đầu ngón tay vọng tình mà cắm vào tóc hắn: "Anh phiền quá đi mất.
.
." Cậu hờn dỗi, mềm mại giận hờn, oán trách bao hàm du͙ƈ vọиɠ mà giận hờn, không hề có lực uy hiếp gì, chỉ khiến cho du͙ƈ vọиɠ đùa bỡn cấp thấp của Trần Hựu Hàm đối với cậu càng tăng thêm mấy phần.
Cả hai bên đều được chăm sóc, hai bên đều trở nên ướŧ áŧ, lộ ra vẻ dâm mỹ dưới ánh đèn khiến người ta chỉ nhìn một chút cũng đỏ mặt.
Cậu bị đùa bỡ đến không còn ra hình ra dáng, dưới hông đỉnh lên rất cao, dịch thể không ngừng tiết ra, làm ướt lòng bàn tay Trần Hựu Hàm hết lần này đến lần khác, mãi cho đến cả cây đều bị xoa ướt bởi dịch thể trong suốt của mình.
Đôi mắt cậu đỏ bừng mê ly, cậu điên mất rồi, ham muốn lên cao, lý trí biến mất, giọng của cậu run lên bần bật: "Cɦịƈɦ em, Hựu Hàm ca ca, cɦịƈɦ em." Cậu kéo quần Trần Hựu Hàm xuống, thấy trên chiếc qυầи ɭóŧ màu đen đã bị chất lỏng thấm ướt một mảnh, sẫm màu, trơn trượt.
Thì ra hắn không hề dù bận vẫn ung dung như bề ngoài, hắn là người đùa bỡn với du͙ƈ vọиɠ của người khác, nhưng đồng thời hắn cũng bị du͙ƈ vọиɠ của chính mình đùa bỡn.
Diệp Khai không cởi cúc áo hắn, chỉ loạn xạ kéo vạt áo sơ mi ra khỏi quần, Trần Hựu Hàm phối hợp nâng cánh tay, áo sơ mi để cậu tùy tiện cởi, để lộ ra thân hình khiến người nhìn mà mặt đỏ tim run.
Từng khối cơ bắp đều vừa vặn thích hợp, hình dáng, sức lực, màu da, tất cả đều như đang kiềm nén xao động.
Tay Diệp Khai lướt qua thân thể ngập tràn hormone của Trần Hựu Hàm, cơ thể cậu cùng cũng trượt dần xuống theo bàn tay, rời khỏi ghế sô pha, quỳ rạp xuống.
Trần Hựu Hàm kinh ngạc nắm lấy tóc sau đầu cậu, muốn cản cậu lại: "Tiểu Khai.
.
."
Diệp Khai không cho hắn cơ hội ngăn cản, cậu kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống.
Côи ŧɦịŧ căng trướng bừng bừng khí thế mà nảy ra, gần như đập lên bên má cậu.
Diệp Khai há miệng ngậm lấy nó.
Ưʍ.
.
.
Là hơi thở càng nồng đậm hơn thuộc về cơ thể hắn, nó xâm nhập khứu giác, lý trí, du͙ƈ vọиɠ vủa Diệp Khai.
Đầu lưỡi liếʍ ɭáρ lỗ nhỏ trên đỉnh, thậm chí Diệp Khai còn mút vào, khiến cho cây hàng của Trần Hựu Hàm nặng nề nảy lên một trận, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếp thở dài, lực tay đang nắm lấy tóc cậu thả lỏng dần, hắn khích lệ vuốt ve, hơi thở dần nặng nề.
Diệp Khai không có kỹ xảo gì, cậu chỉ thuận theo bản năng mà liếʍ ʍúŧ, dịch thể tiết ra càng lúc càng nhiều, mùi vị càng lúc càng nồng dậm, thầm chí cậu không còn tỉnh táo nữa, lặp đi lặp lại trêu chọc mút vào, phát ra tiếng nuốt nước ẩm ướt, bàn tay cậu bao lấy ƈôи ŧɦịŧ hắn mà chuyển động lên xuống, thậm chí còn liếm đến cả bao tinh hoàn.
Nơi đó căng cứng, chứa đựng hết thảy du͙ƈ vọиɠ chờ phát tiết.
Trần Hựu Hàm không thể không túm lấy tóc cậu để nâng mặt cậu lên.
Bờ môi Diệp Khai đã sưng lên, nhìn như vừa mới bị ƈôи ŧɦịŧ cɦịƈɦ xong.
Trời đất chứng giám, Trần Hựu Hàm hắn thậm chí còn không nỡ động eo chút nào.
Ánh mắt hắn nguy hiểm mà không vui: "Tay thì không học được nhưng miệng thì học nhanh lắm." Hắn rất muốn cɦịƈɦ Diệp Khai ngay bây giờ, thế nhưng không thể, hắn ngại phòng khách không đủ trang trọng, ngại thảm lông dê mười mấy vạn không đủ mềm mại, ngại ánh đèn lờ mờ không nhìn thấy rõ thần sắc xinh đẹp khi sa vào du͙ƈ vọиɠ của Diệp Khai.
Hắn dễ dàng ôm ngang Diệp Khai lên: "Lên giường." Diệp Khai vòng tay ôm lấy hắn, không ngừng hôn lên khóe môi, cái cằm, cái cổ Trần Hựu Hàm.
Cậu cứ nghĩ rằng Trần Hựu Hàm sẽ ném mình xuống giường một cách thô bạo, giống như mấy kiểu trên TV hay chiếu vậy.
Thế nhưng Trần Hựu Hàm lại nửa quỳ, nhẹ nhàng mà trân trọng đặt cậu nằm xuống, thân thể nóng như lửa của hắn lập tức đè lên, cả quần lẫn áo đều bị hắn tùy tiện mà vội vàng cởi ra.
Rèm cửa sổ sát đất vẫn chưa kéo lại, ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu vào phòng.
Lúc này còn chưa đến 10 giờ, bọn họ điên loan đảo phượng trước mặt sông Tây Giang
Tủ đầu giường bị kéo ra, Trần Hựu Hàm chầm chậm xé bao bì, thâm hầu quỳ gối trước người cậu, liếʍ ɭáρ đến say mê, dùng sự chấp nhất lớn nhất khi làm bài thi để mà khám phá nghiên cứu, thậm chí còn bắt đầu vô sự tự thông mà deepthoat* (thâm hầu, nuốt sâu), Trần Hựu Hàm rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa, hắn đẩy người nằm trên giường rồi nhấn xuống một cái, phía trước trơn ướt áp vào đáy chậu mà mông của Diệp Khai, bắt chước động tác giao hợp mà đâm rút.
Diệp Khai rêи ɾỉ bắn ra, cơ thể như là bị điện giật.
Đầu ngón tay Trần Hựu Hàm bóp đầy gel bôi trơn, hắn mở chân Diệp Khai ra thành hình chữ M, cửa mình mở rộng, ƈôи ŧɦịŧ ngây ngô dựng đứng, khe mông trắng nõn tròn trịa run lên bần bật.
"Tự cầm lấy nào, bảo bảo." Trần Hựu Hàm để cho cậu tự mình mở rộng chân mình ra, ngón tay hắn thoáng dùng sức, chất lỏng mát lạnh theo đầu ngón tay tiến vào huyệt đạo, bị đưa đến nơi sâu hơn.
Hắn kinh ngạc nhíu mày, "Tiểu Khai, em ướt rồi."
"Nói dối.
.." Diệp Khai nghe được lời này, tay đã không còn sức lực, chân cũng yếu ớt, gần như đã mềm thành một vũng nước xuân.
"Em tự sờ đi." Hắn cầm lấy tay Diệp Khai hướng về vị trí giữa đùi, quả nhiên nơi đó đã ướŧ áŧ, không biết là gel bôi trơn chảy ra hay là dịch ruột non do chính cậu tiết ra.
Dị vật lần đầu tiên đi vào trong đường ruột rất nhanh đã vượt qua giai đoạn khô khốc, nó phát ra tiếng nước vang vọng ướŧ áŧ dưới ngón tay đâm chọc của Trần Hựu Hàm, âm thanh đó vang vọng trong căn phòng ngủ rộng lớn.
Cửa huyệt bắt đầu tự giác đóng mở, đầu ngón tay càng lúc càng đi vào sâu hơn, Diệp Khai bắt đầu cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ nào đó truyền ra từ sâu trong hoa huyệt.
Trần Hựu Hàm nhìn cậu thật kỹ, hắn xoay ngón tay, sau khi rút ra lại cho thêm một ngón nữa vào, hai ngón tay cong lên, đào khoét phần thịt mềm mẫn cảm bên trong tràng đạo của cậu.
Eo Diệp Khai đã hoàn toàn mềm nhũn, tiếng thở dốc hổn hển vang lên, bộ vị phía trước không được vuốt ve vậy mà vẫn tiết ra ngày càng nhiều dịch thể.
Hai mắt cậu mê ly trống rỗng, Trần Hựu Hàm cúi người hôn cậu, ngón tay gấp rút ra vào, gân xanh trên cánh tay màu lúa mạch nổi lên.
Tay Diệp Khai hoàn toàn không giữ được chân mình nữa, ngược lại còn ôm lấy cổ hắn, không ngừng nỉ non, hai chân cũng không ngừng run rẩy.
Trần Hựu Hàm chơi đủ rồi, hai ngón tay rút ra khỏi hoa huyệt đã sưng đỏ của cậu, mang ra một chút tia dịch thể trong suốt, xấu xa mà bôi lên mí mắt, chóp mũi và hai má Diệp Khai, sau đó hắn nâng một chân cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu một cách chăm chú tột cùng, bình tĩnh trong đó chính là thích, cuồn cuồn chính là du͙ƈ vọиɠ, hai loại cảm xúc đan xen, khiến cho ánh mắt hắn trở nên phức tạp.
"Nếu em không phải em trai anh, anh đã cɦịƈɦ em từ lâu rồi." Trần Hựu Hàm trầm thấp nói, hắn cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ đã cứng rắn của mình, giơ đùi phải của Diệp Khai lên, chậm chạp, kiên định, nặng nề mà đẩy vào.
Ánh mắt Diệp Khai trong nháy mắt liền tan rã.
Côn ŧɦịŧ đáng sợ của hắn sao có thể so với ngón tay được, dù cửa huyệt có mở rộng hay mềm đến thế nào thì lúc tiến vào cũng khiến cho Diệp Khai đau đến mức trước mắt tối sầm lại.
Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng thở hổn hển, cảm thụ hơi nóng cùng chặt chẽ bên trong cơ thể Diệp Khai.
Cảm giác được bao bọc bằng hơi ẩm rõ ràng như thế, hắn duỗi thẳng thắt lưng, tiến vào sâu hơn nữa.
Diệp Khai sụp đổ nỉ non một tiếng, trở tay chạm vào hông eo Trần Hựu Hàm: "Hựu Hàm ca ca.
.
."
Trần Hựu Hàm tách chân cậu ra, đâm thẳng vào, nghe thấy tiếng nước bị ép ra, âm thanh khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.
"Nếu không phải thương em, Hựu Hàm ca ca đã cɦịƈɦ em không xuống nổi giường từ lâu rồi, mông em sẽ ướt đẫm như đàn bà, bắn cho bụng em chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, từ trong ra ngoài đều bị cɦịƈɦ cho mềm nhũn."
Cánh môi Diệp Khai hé mở, mông bị hắn đâm rút không ngừng, thế nhưng cả người cậu dường như bị câu nói này đâm chọc càng sâu hơn
Mông cậu vô thức vểnh lên để phối hợp với hắn.
Trần Hựu Hàm cong cong khóe môi, cảm nhận được sự nóng bỏng bên trong dũng đạo, hắn dùng toàn lực đâm vào, không chừa lại chút gốc rễ.
Khoái lạc trào từ nơi sâu thẳm trong cơ thể dâng như thủy triều, từng đợt lại từng đợt tràn lên bờ.
Diệp Khai cảm thấy hổ hẹn vì chính mình, cậu bị cɦịƈɦ bởi người anh trai chơi với mình từ nhỏ, ấy vậy mà lại không hề cảm thấy xấu hổ nhục nhã, toàn thân từ trên xuống dưới, từ thân thể đến trái tim chỉ cảm thấy suиɠ sướиɠ phát nghiện.
"Em uớt quá, bảo bảo." Phần đầu như được bao bọc trong lớp mật ong đặc quánh, mỗi một lần đâm rút đều như đang đẩy mây đưa sóng, tràng đạo mềm mại nóng bỏng tầng tầng đưa đẩy bao trùm, thoải mái đến mức tê dại da đầu, "Em ướt sũng luôn rồi."
Ngay cả khi đang thở dốc thì thanh âm của đối phương vẫn có vẻ bình tĩnh trầm ổn, hắn như đang đứng từ trên cao nhìn xuống, điều này khiến cho Diệp Khai càng cảm thấy không chịu nổi.
.
.
Giống như là, bị ca ca đùa bỡn.
Phần thân dưới được kết hợp chặt chẽ, gần như không thể nào tách rời, Trần Hựu Hàm thuần thục điều chỉnh góc độ sao cho vừa vặn, mỗi một lần va chạm đều khiến cho Diệp Khai suиɠ sướиɠ đến mức trước mắt cậu như trắng bóng một mảnh.
Tai Diệp Khai rất mẫn cảm, Trần Hựu Hàm liếm vành tai của cậu, đầu lưỡi đưa vào trong lỗ tai mà vừa liếm vừa đâm chọc, sau đó lại ngậm lấy vành tai mà nhay cắn, hết sức bắt chước cử động đâm chọc mê người dưới thân.
Động tác dưới thân hắn cũng không ngừng, cứng rắn mà xâm nhập, không ngừng chuẩn xác mà chạm vào điểm G của cậu, kɦoáı ƈảʍ liên tục tích tụ lại, đợt trước chưa tan thì đợt sau lại kéo đến.
Diệp Khai mở to mắt, thế nhưng ánh mắt lại không thể tập trung, miệng cũng chỉ biết nỉ non rêи ɾỉ, rồi lại ưm ưm a a đòi hỏi, khiến người ta không nghe rõ là cậu đang muốn nói gì.
Dịch thể trơn trượt chảy ra ngoài hoa huyệt theo từng đợt đâm rút, giữa đùi hai người là một mảnh ướt đẫm.
Côи ŧɦịŧ Trần Hựu Hàm đã bị thứ dâʍ ɖịƈɦ kia dính đầy mà sáng loáng.
Hắn nắm lấy tay Diệp Khai, chạm vào nơi hai người kết hợp, vừa chạm tay vào liền ướŧ áŧ.
Diệp Khai mê muội, ngẩng đầu nhìn Trần Hựu Hàm đưa cái tay đó lên miệng mình, cậu vô thức liếʍ ɭáρ.
Trong mắt Trần Hựu Hàm như có mây đen tụ lại, đến cả suy nghĩ cũng đen tối thêm mấy phần, hắn thô bạo mà rút tay cậu ra, đổi thành ngón tay mình cắm vào, vừa quấy vừa đảo mà trêu đùa đầu lưỡi mềm mại của cậu.
"Lẳng lơ chết đi được."
Diệp Khai nghẹn ngào, bị ngón tay Trần Hựu Hàm làm cho nước miếng cũng chảy ra, ánh mắt tan rã.
"Sớm biết bảo bảo muốn được cɦịƈɦ đến vậy thì anh đã cɦịƈɦ em ngay từ lúc ở lều vải ngoài vịnh Tây rồi, lúc ở đảo Fiji không chừng còn có thể làm em mang thai luôn, phải không?"
Hắn cúi đầu nhìn ƈôи ŧɦịŧ của Diệp Khai, thứ kia chưa hề được an ủi chút nào mà đã cứng đến mức rỉ nước.
"Không chừng em chỉ cần anh cắm cửa sau thôi cũng có thể bắn ra đấy?" Hắn rút ngón tay ra, hôn Diệp Khai.
Diệp Khai đẩy hắn xuống, chủ động cưỡi lên, chân cậu kẹp lấy eo hắn, một bên lắc hông phối hợp với nhịp độ đâm rút của hắn, một bên dùng ƈôи ŧɦịŧ đang không ngừng rỉ ra dâʍ ɖịƈɦ mà cọ qua lại cơ bụng đang căng cứng của đối phương, suиɠ sướиɠ đến mức không
ngừng run rẩy.
Lúc này Trần Hựu Hàm vẫn còn cười được, hắn nắm lấy eo cậu phối hợp đâm lên, dùng kỹ xảo tốt nhất để thỏa mãn cậu.
Diệp Khai bị đâm đến mức mất đi quyền chủ động, Trần Hựu Hàm ngồi dậy, cậu chuyển thành tư thế ngồi xếp bằng trên người hắn, trước sau đều đung đưa.
Trần Hựu Hàm siết lấy eo của cậu, hung ác cực kỳ, Diệp Khai nức nở: "Không, không được, quá nhanh rồi, Hựu Hàm ca ca.
.
.
Ưm, đừng mà a a a ——" nhìn thấy Diệp Khai quả thực không thể chịu thêm nữa, hắn ép người cậu xuống, giữ chặt cổ chân cậu, gập chúng lại rồi dựa lên vai mình.
Giữa trận đâm rút ào ào như gió bão, kɦoáı ƈảʍ nhục nhã dâng cao ngút trời.
Diệp Khai bị đâm sâu đến mức hoảng sợ, nói lung tung "Thoải mái quá, muốn thêm nữa.", đuôi mắt cậu không ngừng trào ra nước mắt, trước mắt như thể nở ra từng đóa hoa màu trắng, nó nối tiếp nhau bung ra, cuối cùng ——
"---- không, đừng mà —— Hựu Hàm ca ca, a a, em không được rồi, em muốn bắn ——" Diệp Khai đẩy hắn ra một cách tuyệt vọng, cái mông bị đâm đến chết lặng run rẩy kịch liệt, cửa huyệt và tràng đạo đều không ngừng co rút, cậu khó chịu đến mức trái tim như muốn ngừng đập, hai mắt thất thần, chỉ cảm thấy mình như một cái lò xo bị kéo đến cực hạn, rồi bỗng bắt đầu kịch liệt nảy lên.
Cánh tay của Trần Hựu Hàm bị cậu bóp cho đỏ lên, hông eo hắn liên tục đâm chọc mạnh mẽ, dâʍ ŧɦủy̠ vừa mới ào ạt tiết ra bị văng vẩy ra tứ phía, bao tinh hoàn ẩm ướt như thể vừa vớt từ dưới nước lên.
Có thể thấy nước mắt Diệp Khai liên tục trượt xuống, đôi môi hé mở, giống như đã suиɠ sướиɠ đến mức sắp bay lên, Trần Hựu Hàm cúi người xuống hôn cậu một cách mãnh liệt.
Hai chân Diệp Khai xếp thành hình chữ M, đè lên người hắn, cửa huyệt mở rộng như đã hóa thành một bãi nước xuân.
Trọc dịch màu trắng bắn ra giữa bụng dần trở nên trong suốt, mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng.
Cậu hoàn toàn không còn sức lực để chống cự, chỉ có thể kiệt sức nằm nhìn cây hàng thô to cứng rắn kia đang tiếp tục ra vào giữa đùi mình, giữa lúc đâm rút còn kéo ra tràng nhục đỏ tươi quyến rũ, sau đó hắn hết lần này đến lần khác đâm mạnh vào, đến khi cậu cảm thấy tràng đạo mình như thể sắp bị đâm thủng thì mới cảm nhận Trần Hựu Hàm vừa bắn ra trong huyệt đạo của mình.
Trần Hựu Hàm như vừa ăn được một miếng bánh gato đã bị trì hoãn từ lâu của mình.
Trước khi hắn bắn ra, trước mắt hắn như biến thành màu đen.
Cả hai đã làm ba lần vào đêm hôm đó.
Một lần khác Diệp Khai và Trần Hựu Hàm chẳng biết xấu hổ mà làm tư thế 69, an ủi lẫn nhau, sướng đến không chịu nổi.
Lần khác cậu quỳ gối bên mép giường, Trần Hựu Hàm đứng dưới giường, từ phía sau hung hăng mà đâm vào.
Lần thứ ba, cậu đã không còn chút sực lực nào để làm ra tư thế phối hợp với hắn, vậy nên Diệp Khai chỉ là nằm ngửa ở trên giường, nhìn đối phương vừa giúp cậu tɦủ ɖâʍ vừa liên tục đẩy eo đâm rút.
Cậu đưa tay muốn che mắt nhưng lại bị Trần Hựu Hàm giật xuống, nắm chặt nó đặt trên đỉnh đầu.
Đôi mắt đã đỏ bừng không thể tránh né mà nhìn thẳng vào yết hầu, môi, mũi của đối phương, sau đó là rơi vào đôi mắt thâm trầm của hắn.
Trần Hựu Hàm cúi xuống, trao cho cậu một nụ hôn thâm tình mà kéo dài đến khó tin.
__________________________
7k4 chữ.
Cực hạn thử thách cũng chỉ cỡ này thôi à ???? Edit H cứ thấy kì cục, kiểu ko biết dùng chữ nào với chữ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...