Trúc Mã Chọc Thanh Mai

Sau khi bàn chân cô
tránh ra khỏi vũng nước đọng ở chợ, cô đã bất chấp việc giữ khoảng cách
với người đàn ông đáng hận này, cũng không để ý có ai nhìn thấy bộ dạng
của mình bây giờ, cô giữ cánh tay Nguyên Nghiêu thật chặt, chỉ sợ một
khi không cẩn thận lại mù mịt giẫm phải vũng nước thoạt nhìn rất trong
trên mặt đất.

“Cẩn thận, đất rất đen, có nước hay không có
nước cũng xin giẫm cẩn thận.” Anh rất buồn cười, nhưng trước mắt coi như hài lòng với sự nhu thuận của cô, không tính để tình huống hiện tại
biến mất quá nhanh.

“Anh... Sao anh biết cái chợ này?” Cô sống ở
khu vực này cũng lâu như anh, tại sao cô chỉ biết “đính hảo”, anh lại
biết khu chợ cũ này giống như rất quen thuộc?

Hơn nữa anh ta cả ngày đều ở ngoài đùa giỡn người khác, đâu có ở nhà nhiều như cô?

Anh cười một tiếng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt cánh tay anh, cúi người xuống nhẹ nhàng nói: “Tôi dậy sớm.”

“Đừng...” Đừng dựa vào gần như thế nha!

Cô còn chưa rên rỉ ra khỏi miệng, đã bị một tiếng gào lớn dọa cho sợ đến mức nuốt vào bụng.

“A! Tới tới tới! Chàng trai trẻ mua đồ ăn cho vợ đi! Nửa mua nửa tặng (kiểu mua 1 tặng 1 ấy) đây! Tới tới tới! Chọn quýt đi! Quýt mới đây! Ăn quýt
sinh con!”

“Quýt?!”

Ái Nhiên vẫn không phát hiện ra mình bị nhận nhầm thân phận, cười như không cười nhìn Nguyên Nghiêu, đẩy anh một cái.

“Này, mua quýt đi!” Ái Nhiên học theo tiếng Đài Loan của ông chủ.

Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, quay đầu dùng giọng chuẩn nói với người bán hàng: “Ông chủ, cá đổng (*) này bán như thế nào?”

(*) Cá lượng hay cá đổng là một chi cá biển bản địa trong họ cá đổng lượng
Nemipteridae, thuộc bộ cá vược của vùng Ấn Độ Dương và phía Tây Thái
Bình Dương, nhiều loài trong chi này có giá trị kinh tế và được khai
thác quanh năm.

“Chồng trẻ ăn cá đổng rất bổ! Ba con tính một trăm là được.”

“Được, phiền ông gói lại.”

Người bán hàng vừa làm việc vừa nhìn vẻ mặt Ái Nhiên ngọt ngào như nếm mật,
tâm tình rất tốt lại nói thêm một câu: “Tới! Phần này cho hai người, tân hôn vui vẻ!”

Tân hôn? Có ý gì?

Chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Nghiêu tươi cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là lần đầu tổ chức đấy.”

Lần này Ái Nhiên cũng nghe rõ ràng, vội vàng muốn giải thích: “Ông chủ, không phải, tôi...”

“Ông chủ, cảm ơn lần nữa!” Nguyên Nghiêu giơ túi nilon lên, hoàn toàn ngăn khuôn mặt của Ái Nhiên ở phía sau.


“Không cần khách khí, sớm sinh quý tử!”

“Haizz, ông chủ...!” Giọng của Ái Nhiên bị bóng dáng Nguyên Nghiêu chặn ở phía
trước, căn bản không thể quay về phía ông chủ giải thích.

Bực tức anh cao lớn dám dồn ép cô, khuỷu tay cô huých vào sau đầu anh một cái.

“Sao gạt người khác chúng ta mới kết hôn chứ?”

“Oh!” Anh vô cùng đau đớn khom người xuống, trong nháy mắt thân thể cao lớn ngồi xổm đến bụng cô.

“Này! Chớ lừa gạt!”

Anh chỉ còn có tiếng hít thở không khí.

“Này... Anh thật sự...” Cô vôi vàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, “Có nặng (đau) lắm không?”

Anh lại nhân cơ hội hôn gò má cô.”

“Anh!” Cô ngoài tức giận vẫn chỉ có tức giận, đùng đùng đứng dậy.

Anh cũng không buông tay, cúi đầu nói rõ bên tai cô: “Ngu ngốc! Rốt cuộc cô có hiểu cuộc đời mỗi con người chỉ có một lần tân hôn với lúc vợ sinh
con không hả?”

“Có ý gì?” Cái gì mà tân hôn và vợ sinh con?

“Ngu ngốc! Nếu không cô cho rằng người bán cá kia cho chúng ta thêm một con
cá để làm gì? Chuyện vui người người đều thích có được không hả, nhất là những người bán hàng hiền lành.”

“Anh là nói...”

“Đúng, cho nên xin lão bà đại nhân, vì vấn đề dân sinh của chúng ta, nhờ cô nhẹ nhàng đỡ tôi đứng lên được không?”

Lão... lão bà...

Mặt cô nhất định bị thiêu cháy rồi!

“Ngốc! Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh duỗi cánh tay từ cái cổ tinh tế của
cô quấn một vòng, cô thế nhưng lại rơi vào trong ngực anh.

Các vị thần, Jesus, Hallelujah, tư vị bao bọc Ái Nhiên thật tốt, đừng trách
anh nặng nề vì dùng thủ đoạn nho nhỏ để dạt được nguyện vọng nho nhỏ của anh, sau chuyện này anh sẽ tạ ơn tất cả các cô dì chú bác ở chợ này,
Amen.

“Anh đang nói cái gì thế?” Cô ngẩng lên một chút liền nhìn thấy cằm anh.

“Không có.” Nguyên Nghiêu vội kết thúc tiếng cười khúc khích thỏa mãn, không
để cho người phụ nữ khó chịu này nhìn thấy đôi mắt cong như trăng rằm
của anh.

Ái Nhiên cũng không rảnh nhìn lâu cằm của anh, đuôi mắt nhìn thấy cửa hàng giày, cô thét chói tai rời khỏi ngực Nguyên Nghiêu.

“A... Giày tốt, rẻ...”


Nhìn đi, anh dùng kế như vậy, mà thời gian người đẹp ở trong ngực anh chỉ có thể miêu dùng giây để tính.

Nhưng khi nhìn thấy mặt cô mừng rỡ như thế, anh lại phát hiện tất cả đều không quan trọng.

“Nguyên Nghiêu, anh xem! Màu sắc này, kiểu dáng này, dễ dàng đi lại a!”

Anh nhìn vẻ mặt cô trở lại như lúc chọn quần áo hạ giá cùng với người nhà, đã bao nhiêu lâu anh không thấy dáng vẻ này của cô?

“Đẹp không? Đẹp không?”

Anh mở miệng, ác ý bắt bẻ: “Đôi giày trắng có gắn nơ màu hồng phấn bên kia tương đối được.”

“Đôi giày kia rất đẹp, có nơ con bướm nữa!”

“Màu sắc phối hợp rất tao nhã, nơ con bướm nhỏ như vậy vừa vặn hợp với chân
cô.” Thật ra thì anh yêu mỗi ngón chân cô, móng chân sơn hồng nhạt lộ ra bên ngoài giày, hấp dẫn nhưng không mất đi sự đáng yêu.

Haizz, tại sao anh có thể say đắm một người phụ nữ như vậy?”

“Có thật không?” Cô nghe lời, lấy đôi giày anh nói, xỏ chân vào.

Đôi giày xăng - đan làm đôi chân cô càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp, cô không khỏi thốt lên: “Thật cũng, Nguyên Nghiêu, giày này...”

Ngẩng đầu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, cô đột nhiên hít thở không thông một trận, anh... Anh...

“Thế nào?” Anh ngồi xổm xuống sờ bàn chân cô, “Quá chặt sao?”

Anh, anh, anh cũng không phải là nhân viên tiệm giày! Anh, anh, này...

Đầu ngón chân cô rụt lại giống như xấu hổ, co vào bên trong giầy.

“Anh, anh đứng lên đi!”

Nguyên Nghiêu còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, bà chủ tiệm giày đã cười
nịnh, “Ai chà, bạn gái xấu hổ kìa, cũng không phải như người xưa, sờ bàn chân thì phải kết hôn, như vậy mà đã đỏ mặt, cô thật truyền thống...”

“Tôi, tôi không phải...”

Ái Nhiên vội vàng cởi giày ra, trả lại về chỗ, cô nhanh chóng rời khỏi tiệm giày, nhanh đến mức làm đầu Nguyên Nghiêu mờ mịt.

“Ái Nhiên, Ái Nhiên!” Thật vất vả đuổi theo cô, đi tới bên cạnh cô, anh
giống như bình thường vỗ vào cô một cái, “Này, có muốn mua chút nước
trái cây không?”

Ơ! Không phải hỏi cô vì sao lại đột nhiên chạy đi?

Cô nhìn anh tiến vào cửa hàng nước trái cây, hiển nhiên cũng yên lặng đến gần nhìn các loại nước trái cây.

Sau khi anh chọn mấy loại nước vừa có lợi lại ngon miệng thì tính tiền rồi quay lại.

Cô không dám đặt tay vào khuỷu tay anh, anh cũng không dắt cô đi nữa.


Anh tức giận sao?

Không cần giả bộ làm vợ chồng mới cưới nữa sao?

Đột nhiên, bước chân anh dừng lại, đầu cô đụng vào lưng anh.

Anh quay nửa người, ôm cô gái phía sau vào trong ngực mình, “Đến đây, vợ à, chúng ta đi mua thức ăn.”

Anh không có tức giận? Cũng không hỏi cô tại sao?

Chẳng biết tại sao cô lại muốn khóc một trận, người đàn ông này, người đàn ông này...

Vì sao cô cố tình gây sự, anh vẫn đối xử với cô như vậy?

Nhìn Nguyên Nghiêu bận rộn ra ra vào vào trong phòng bếp, Ái Nhiên vẫn không có cách nào xác định được những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô, và anh, ở chung?!

Như vậy có tính là sống chung hay không?!

Anh tắm ở nơi này, ngủ ở nơi này, thậm chí nấu ăn ở chỗ này.

“Vợ à, ăn cơm.” Nguyên Nghiêu ở phòng bếp rống lên, “Hôm nay muốn ăn ở phòng khách hay là ở phòng ăn?”

“Tôi không phải vợ anh!”

“Thức ăn mua mấy hôm trước đã ăn hết rồi, ngày mai chúng ta lại ra chợ, hôm
nay quen với cách xưng hô này trước, như thế nào?” Tháo tạp dề ra, anh
cười tươi.

“Tôi không đi!”

Sắc mặt anh trầm
xuống, đồ ăn thơm phức vốn là muốn đặt lên trên bàn lại bưng toàn bộ về
khay, sau đó không khách khí đi về phía phòng bếp.

“Này, anh làm gì thế, sao lại bưng về?” Ái Nhiên đuổi theo vào phòng bếp.

Ngay cả trả lời Nguyên Nghiêu cũng không trả lời, kéo cái ghế, trực tiếp ở trên tủ bếp ăn đồ ăn trên khay.

Này! Bụng của cô cũng rất đói!

Lấy bát đũa của mình, cô cũng có thể ăn những món khác trên tủ bếp.

Chẳng qua là...

“Này! Anh làm gì thế?”

Đũa của anh luôn chặn đũa của cô, chuyện này là như thế nào? Chẳng biết tại sao cô lại theo anh vào phòng bếp ăn cơm, anh còn nháo cái gì nữa!

Anh vẫn không nói một câu nào.

Ái Nhiên hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái, làm tư thế không chịu khuất phục. Không cho cô ăn, cô càng muốn ăn!

Vậy mà núi cao còn có núi cao hơn, Ái Nhiên quả thực không thể tin nổi chuyện kế tiếp cô nhìn thấy!

Anh, Lý Nguyên Nghiêu, giữ một tay của cô, há miệng nuốt miếng mực trên đũa của cô vào!

Còn đẩy lại đôi đũa hết sạch thức ăn trả cho cô.

“Lý, Nguyên, Nghiêu!”


Anh coi tiếng thét chói tai của cô như nhạc đệm cho bữa cơm, bả vai rộng
lớn ngăn cách cô với tủ bếp ở bên ngoài, cô đẩy thế nào cũng không đẩy
được anh ra.

Cuối cùng, cô dứt khoát ném một chiếc đũa, cánh tay duỗi ra từ dưới nách anh, dùng tay không bốc thức ăn cũng phải ăn.

Truyện được edit và đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn. Những web khác đều là không xin phép!

Thế nhưng lúc mình lui về, bàn tay ăn vụng kia của cô bị người dùng cánh
tay và thân thể vây lại, sau đó thấy người này khom lưng một chút, trong nháy mắt ngón tay của cô cảm nhận được nhiệt độ, sau đó... Miếng thức
ăn kia không còn thấy!

Hơn nữa, anh lại mút ngón tay của cô!

Miệng anh ngậm ngón tay cô... Toàn bộ đều ngậm vào!

Anh, anh, lưỡi của anh!

Người này! Thế nhưng lại ăn ngón tay cô!

Rõ ràng anh đã ăn vài phần, mà cô ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn nhưng người này một ngón tay cũng không buông tha.

“Ngay cả một miếng cơm tôi cũng còn chưa ăn!” Cô hét chói tai, nhưng lại
không nói ra trọng điểm – anh, anh, tại sao anh lại ăn ngón tay cô,
này... Này rất... Rất...

Rất không biết phải hình dung như thế nào!

Cô thét chói tai đổi lấy tiếng cười “ha ha”, thậm chí cô cẩm nhận được anh đang phát run.

“Lý Nguyên Nghiêu!” Cô chưa từ bỏ ý định, dùng cánh tay khác, tiến công từ
bên kia của Nguyên Nghiêu, cũng không quản dầu mỡ hay nóng, cô chụp lấy, mò được mấy miếng cải thìa.

Có còn hơn không, cô nhanh chóng đưa thức ăn vào miệng, nhưng mà phản xạ thần kinh của người này quá tốt, há miệng theo thức ăn của cô, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh... Cuối
cùng cô cũng nhanh hơn anh một bước, thuận lợi bỏ miếng cải thìa vào
miệng.

Nhưng...

Cô thực sự không hiểu, thực sự không hiểu...

Vì sao miệng anh cũng theo thức ăn chiếm hữu miệng cô?

Này... có tính là hôn môi không?

Ở thời điểm hôn môi có người sẽ đối thoại sao?

Anh kề vào đôi môi dính mỡ của cô nói, “Tôi có thể đợi cô ăn mấy miếng rau!”

Cô nhìn chằm chằm đôi mắt ở rất gần của anh, cảm nhận được hơi
thở rất nóng, nhai rồi lại nhai, nghe lời nhai mấy miếng rau kia, nuốt
xuống cổ họng.

Mà cô biết, mỗi lần môi cô chuyển động cũng tác động tới môi của anh.

Ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ cổ họng cô, giống như kiểm tra xem cô
nuốt thức ăn dễ hay không, sau đó anh dán lên đôi môi đã bị anh liếm
sạch sẽ của cô lần nữa.

Anh, tiến vào bên trong môi của cô, hôn cô.

Răng môi quấn vào nhau, trong mùi cải thìa đặc biệt, cô hoàn thành nụ hôn đầu của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui