Trúc Mã Chọc Thanh Mai

Ái Nhiên tràn ngập địch ý đối với chiếc mũ bảo hiểm trên bàn kia.

Màu đỏ, xinh xắn, có vết trầy.

Rõ ràng là vật sở hữu của một cô gái.

“Vì sao tôi phải đội chiếc mũ bảo hiểm này?” Cô kìm nén tức giận, nếu như
không nghe được đáp án tốt, cô tin tưởng mình sẽ nhét chiếc mũ này vào
miệng anh.

“Bằng không thì chúng ta kiếm tiền chỗ nào đi mua?” Nguyên Nghiêu ngồi bàn bên này rung chân, nhẫn nại trả lời.

“Tôi chỗ nào cũng cũng không đi, như vậy thì không cần đội mũ bảo hiểm.” Cô
tình nguyện nhốt mình trong phòng một tuần cũng không đội mũ của người
phụ nữ khác.

“Lúc trước không phải cô bảo tôi đến chỗ bạn gái tôi mượn mũ bảo hiểm để ngày đó đi cắm trại cô có thể lái xe sao?”

“Là bạn gái của anh?” Khuôn mặt cô suy sụp, loại đau đớn nhiều năm trước lại ập vào lòng.

“Đúng!” Rốt cuộc người phụ nữ này là như thế nào? Chỉ là mũ bảo hiểm đội trên đầu cũng làm cô khó chịu thành như vậy!

“Nói với cô ấy tiếng cảm ơn, tôi muốn đi ngủ rồi!” Anh hôn cô, vậy mà vẫn
lại có bạn gái! Cô nhất định là heo đầu thai mới có thể rơi vào tình
hướng ngu ngốc này!

“Không được! Nếu tôi lại để cô ngủ trễ dậy
trễ, sinh hoạt không bình thường, ba chữ Lý Nguyên Nghiêu của tôi sẽ
viết ngược lại!” Người phụ nữ này xanh xao, quá gầy, không vận động, anh đã sớm không nhìn được rồi!

“Tôi ngủ muộn dậy trễ mắc mớ gì tới
anh!” Hiện tại là 7:30 sáng, cộng thêm việc nghĩ đến anh đến mượn nũ bảo hiểm của bạn gái thì cô không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với anh.

“Như vậy thì tất cả thời gian chúng ta ăn cơm mỗi ngày đều không giống nhau, cô muốn tôi tiết kiệm tiền như thế nào?” Dù sao anh coi như đã tham gia cuộc sống của cô, bất kỳ thế nào cũng muốn can thiệp chuyện của cô, anh cần gì nghe mấy lý do kì quái.

“Thời gian chúng ta ăn cơm khác
nhau từ khi nào? Không phải mỗi ngày đều ăn cơm cùng lúc sao?” Ái Nhiên
càng nói càng nhỏ giọng, tại sao nhưng lời nói ra... dường như có
chút... xấu hổ...

“Đó là vì tôi đều phối hợp với cô! Nếu không
thì cô cho là có ai bưởi sáng mười một giờ mới ăn bữa sáng, buổi chiều
ba giờ ăn bữa trưa, buổi tối chín giờ ăn bữa tối?!” Người phụ nữ này
thật sự rất giỏi.

“Vậy... Vậy anh nấu của anh, tôi nấu của tôi, không cần phải miễn cưỡng!”


Nguyên Nghiêu cười đến châm chọc, “Tôi hỏi cô, một ngày nấu sáu bữa sẽ như thế nào?”

“Đâu có như thế nào! Hai người nấu tách riêng không phải là cả thức ăn, canh, muối ăn!”

“Cô sai rồi! Khi một người ăn cơm cô ăn mấy món?”

“Ba món.”

“Tiểu thư, tôi đây cũng nấu ba món, nhìn ba bữa cơm của hai chúng ta ba với
ba với hai là mười tám món, lại thêm mỗi ngày từng người chúng ta tự mua tự xử lý, số dưa thừa rất là lãng phí.”

“Ngừng! Ngừng!” Hiện tại chưa đến tám giờ sáng đâu, người này tính cái gì bao nhiêu thừa bao
nhiêu trước mặt cô là ngại đại não cô còn chưa nổ tung hay sao? “Đừng ở
trước mặt tôi tính cái gì bao nhiêu thừa bao nhiêu, giết chết tôi đi!
Xin hỏi rốt cuộc anh muốn làm thế nào, tôi sẽ phối hợp cả!”

Chỉ cần thả cô đi về ngủ, cái gì cô cũng phối hợp.

Anh chỉ vào mũ bảo hiểm, “Đội!”

“Không đội.” Phối hợp ăn cơm với anh ta thì đội mũ bảo hiểm làm gì? Ngay cả ngủ cô còn ngủ chưa đủ!

“Đội!” Anh đứng thẳng, nghiêng về phía cô, ý tứ uy hiếp nồng đậm.

“Tôi nói không đội là không đội.” Cô dứt khoát trả lời anh.

“Tốt.” Anh cầm mũ bảo hiểm lên, đi vào phòng bếp.

Ái Nhiên nghe thấy âm thanh ném mũ bảo hiểm vào thùng rác rất lớn.

Bỏ đi? Mũ bảo hiểm là loại gì? Có tính là plastic không... Vẫn chưa khịp
nghĩ thông suốt, cô phát hiện cánh tay mình bị Nguyên Nghiêu nắm lấy thô bạo.

“Anh muốn làm gì?”

“Không phải cô nói sẽ đều phối hợp sao? Đi mau.” Người phụ nữ này so với con thỏ không nặng hơn bao nhiêu.

“Đi đâu?”

“Xỏ giày, đóng cửa!”

“Tôi hỏi là đi đâu! Sao anh... Này, đừng tóm chặt... Này, như vậy mà xuống cầu thang tôi sẽ ngã chết... A...”

Một phút sau, Ái Nhiên đã ngồi phía sau xe máy của Nguyên Nghiêu, mà anh đã bắt đầu ra khỏi ngõ.


Ngay đến đi giày cô cũng không có lựa chọn khác, chính là đôi dép lê nhựa mười đồng kia cùa ba.

Lúc này bóp chết người lái xe có phải là cách làm ngu xuẩn không? Nhưng mà... cô rất muốn bóp chết anh!

Cô còn chưa đánh răng, chưa rửa mặt, ngay cả cái cặp vẫn còn ở trên đầu!
Người này cứ như vậy coi cô như con gà mà tóm cô xuống lầu, nếu không
phải sợ bóp chết anh ta sẽ xảy ra tai nạn giao thông liên lụy đến mình
thì cô nhất định không nươg tay!

“Nắm chắc vào!” Anh cách chiếc mũ bảo hiểm ra lệnh.

Nắm? Cổ? Nếu anh muốn cô bóp cổ anh, cô chắc chắn vâng lệnh.

Nhưng mà hiên tại, nếu nghe lời anh thì cô là heo!

Chỉ là người đàn ông này rất ngang ngược a!

Anh vòng hai tay ra phía sau, “Bám chắc vào thắt lưng tôi!”

Hung dữ gì chứ?! Khóe mắt cô rũ xuống, trừng mắt nhìn bàn tay duỗi ra của anh, ba giây sau mới phản ứng kịp.

“Mẹ ơi! Anh thả cả hai tay! Mau lái xe!” Cô vòng lại cánh tay dài không hết lòng với cương vị công tác của anh, kết quả, chính là vừa vặn bám lấy
người, hai cánh tay trắng thon dài bám tại eo anh.

Này... từ khi anh có xe tới nay, cô đã ngồi qua xe anh vô số lần, nhưng... ôm anh như vậy... vẫn là lần đầu tiên.

“Này, tôi không đội mũ bảo hiểm!”

Vì không đội mũ bảo hiểm, cho nên nhìn dáng điệu hiện tại của cô, quả thực là nằm úp dán vào lưng người ta! A, cô thực sự sắp không thể hô hấp,
nếu không có gió mát thổi, cô tin tưởng mặt cô sắp cháy rồi!

“Không phải cô nói là cô không mang?”

“Tôi... Tôi... A! Cảnh sát!” Cô còn chưa sám hối xong tại sao đã...

“Ôm chắc!” Nguyên Nghiêu nói xong, lập tức quẹo vào ngõ tắt nhỏ, tốc độ cực nhanh làm cho Ái Nhiên không chuẩn bị liều mạng nghe lời ôm chặt, chỉ
sợ bị văng ra xa.

Sau đó, cô nghe thấy xe cảnh sát vốn yên lặng đã vang lên tiếng còi báo động.

Mà chân ga của anh lại quay đến cực hạn.


Anh, anh lại chạy để cho cảnh sát đuổi!

Muốn chết sao! Anh không muốn sống, muốn bị nhà trường đuổi học hả?

Làm sao bây giờ?! Cảnh sát vẫn còn cố gắng truy bắt! Trái tim cô sắp ngừng đập! Cô sắp té xỉu rồi!

Cô căn bản không dám ngẩng đầu, úp mặt trên tấm lưng rỗng lớn của Nguyên Nghiêu từ từ nhắm hai mắt.

Cảm thấy thân xe quá nghiêng hết sức kinh hãi, cô hé mắt ra nhìn, vừa nhìn thấy, xong rồi!

Dường như Nguyên Nghiêu lại lái xe vào chỗ ngoặt, giống như đi sâu vào trong
ngõ vậy, cô cảm thấy đầu gói mình sắp cọ sát vào vách tường trong ngõ,
thậm chí anh còn có khả năng va chạm người trong ngõ để đi vào!

A...

Cô thét chói tai, để cô xuống xe đi....

“Nguyên Nghiêu... Cho tôi xuống xe! Chúng ta đi tự thú! A... Không cần đi nữa...

Sau đó, giống như thật lâu thật lâu sau...

Cô dũng cảm hé mắt lần thứ hai, hi vọng sẽ không ở trên cầu độc mộc (ý nói ở trong tình huống gian nan), đầu gối trầy da còn có thể sống, rơi
xuống xông nhất định sẽ chết!

“Này, lợi hại không, tôi sắp tức
ngực rồi.” Xe anh đã dừng lâu như vậy mà cô gái này vẫn còn đang kêu la, anh không phản đối cô tiếp tục ôm ấp đến gãy xương tức ngực, nhưng...
Cô không đổi được cách hét dễ nghe hơn sao?

“Chúng ta dừng xe
đi...” Ái Nhiên sắp khóc, nếu khóc trước mặt người đàn ông này, tương
lai cô sống thế nào, nhưng mà, cô không nhịn được khóc lóc.

“Chúng ta đã dừng xe rất lâu rồi.” Tình huống này không phải rất dễ hiểu sao? Nếu như người phụ nữ này chịu ngẩng đầu lên nói.

A?!

Cô vừa ngẩng đầu, xe máy đã yên lành dừng trước căn nhà 7-11.

Lại quay góc bốn mươi lăm độ để nhìn. Tất cả mọi người dừng lại nghe giọng của cô, hơn nữa xem ra... không ít người!

“Mở, mở, lái xe đi!” Sau khi rõ ràng tình huống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
lại giấu sau lưng Nguyên Nghiêu, sống chết vỗ bả vai Nguyên Nghiêu thúc
giục.

“Rốt cuộc là muốn dừng lại hay là rời đi?” Anh cô gắng nhịn cảm giác muốn cười xuống lồng ngực, bằng không... Bằng không...

“Đi mau!”

Lần này thì anh không có cách nào nhịn được, lồng ngực run run, cái bụng chỗ Ái Nhiên vòng cánh đã nhấp nhô.


“Anh... Anh...” Ái Nhiên muốn tức chết rồi!

Ha ha ha ha ha ha ha...

Tiếng cười của anh cuốn theo làn gió, thổi vào trong tai cô.

Cô nổi giận tựa cằm trên lưng anh, người này chính là như thế! Nhưng...

Ha ha ha ha...

Cô cũng bật ra tiếng cười thật dài, hai cơ thể kề sát lại với nhau.

Đi qua vài vòng, người dần dần thưa thớt, nhưng bầu không khí lại làm say
mê lòng người, cô thực sự không muốn nói ra câu kế tiếp nhưng vẫn nói.

“Nguyên Nghiêu! Nhóm chúng ta bị cảnh sát được không có tiền nộp phạt đâu, quay về thôi!”

Hiếm có khi nào người phụ nữ này lại dịu dàng với anh như vậy, anh giương
khóe miệng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, nói gì đi nữa cũng sẽ không
để người phụ này trở về ngủ không tốt cho sức khỏe, hai giấy phạt hai
ngàn cũng không không sao.

“Nguyên Nghiêu!”

“Khép miệng
lại, nếu không chịu đội mũ bảo hiểm thì ngoan ngoãn theo tôi nhận hậu
quả, dù sao tiền phạt có kỳ hạn một tháng, khi đó cô đã sớm có tiền
rồi.” Haizz, rõ ràng đang lúc cô gọi tên anh, sao anh lại bắt cô im
miệng? Thật là...

“Nguyên Nghiêu!”

“Ừm!” Giọng nói lần này có chút gấp gáp, anh quay đầu nhìn cô một cái.

Lần này nhìn, thấy cảnh sát khắp nơi.

“Cảnh... Xem...” Hai người đồng thời nói ra, giọng nói giống như tảng đá mắc kẹt trong cổ họng, là hết hy vọng nhưng cũng là thở dài nhẹ nhõm.

Mười phút sau, một tờ giấy phạt đỏ rực đã nằm trên xe Nguyên Nghiêu giống như con cừu nhỏ.

Cô vỗ bả vai anh, “Nguyên Nghiêu, cất tờ giấy đỏ này đi.” Cái này... cực
kỳ chướng mắt, rõ ràng giống như là cô tạo ra, “Nguyên Nghiêu...”

Áy náy rồi hả? Rõ ràng trong lòng cực kỳ sảng khoái nhưng anh vẫn để tờ giấy phạt màu đỏ làm đau mắt cô.

“Phi... Bay mất là tiêu đấy.”

Ha ha ha ha ha ha... Nguyên Nghiêu ngửa mặt lên trời cười dài, nhưng vẫn không để ý đến cô.

Cô gọi tên anh thật nhiều lần.... Điều này so với cái gì cũng đáng. (Pey: sở thích bt -_-)

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui